Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Vào đêm Trung Thu đó, cả gia đình hắn được nhà họ Hạ mời đến nhà để ăn mừng ngày lễ. Bữa tôí xong xuôi, Cố Niệm Bân, Tô Thần, Hạ Tiểu Uyển, Cố San San cùng nhau ngồi một chỗ nói chuyện phiếm. Dường như là Hạ Tiểu Uyển nhắc đến lễ hội hoa đăng tổ chức ở ngoài, còn có múa rồng múa sư, rất là náo nhiệt. Những nơi như vậy, bọn họ cho tới bây giờ chỉ mới được nghe nói, cũng chưa từng đi đến. Khi Hạ Tiểu Uyển nhắc đến, Cố San San đề nghị tới đó xem một chuyến.
Nhưng mà cha mẹ họ lại không cho phép đến những chỗ đông đúc như vậy. Cố San San rầu rĩ không vui, nhưng lại chưa hết hi vọng. Cô nhỏ nhất, nhưng lá gan lại lớn nhất. Lại nói dù sao cha mẹ bọn họ đang đánh bài, không bằng vụng trộm đi xem một chút. Đi nhanh về nhanh, hẳn sẽ không bị phát hiện.
Cố Niệm Bân lúc đó đã 18 tuổi, cũng có thể tính là một người lớn. Lại bởi vì sự háo hức trong mắt Hạ Tiểu Uyển, hắn cũng không có phản đối mà đồng ý. Họ lẻn trốn qua cửa hông và trèo tường vây ra ngoài. Sau đó bắt taxi đến nơi sầm uất nhất ở trung tâm thành phố.
Đêm hôm đó, nơi náo nhiệt nhất là hội chùa, so với trong tưởng tượng của bọn họ thì càng náo nhiệt hơn. Khắp nơi toàn là đèn lập loè nhấp nháy, nhiều hơn cả sao trên trời. Càng nhiều hơn nữa là người, dày đặc chen chúc nhau. Hai bên đường tất cả đều là các quầy hàng bán quà vặt. Cố Niệm Bân mua cho mỗi người một xiên thịt dê nướng. Sau đó họ chen vào đám đông để xem múa rồng múa sư. Rồi họ còn đi giải câu đố, đoán đúng sẽ được thưởng kẹo. Cố Niệm Bân lớn tuổi nhất trong số họ nên cũng là người đoán đúng nhiều nhất, thắng được nắm kẹo đầy ắp cả hai tay. Hắn cho Cố San San một ít nhưng lại cho Hạ Tiểu Uyển nhiều hơn. Thấy vậy, Cố San San bĩu môi không vui “Anh thật không công bằng!”
Hắn lại nói “Em bị sâu răng, không nên ăn nhiều kẹo!” Cố Niệm Bân giải thích, nhưng trong lòng hắn biết chính mình đúng là bất công.
Hạ Tiểu Uyển ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh của cô bé phản chiếu hình ảnh của những chiếc đèn lồng đèn. Khuôn mặt đáng yêu đó đã làm cho trái tim hắn lỡ một nhịp. Cô đối với hắn mặt tràn đầy sùng bái “Bân ca ca, anh thật tuyệt!”
Bởi vì một câu kia, trong lòng của hắn giống như nở hàng vạn đoá hoa, đỏ rực một mãnh, lại giống như giữa trời nắng gắt được uống một ly nước đá làm tâm tình hắn thư sướng (thư thái+sung sướng) vậy. Hắn cười phấn khởi, lại chen vào đám đông và định giải thêm vài câu đố nữa. Tô Thần chạy tới gọi hắn “Niệm Bân ca, thời gian không còn sớm, chúng ta mau trở về đi.”
Nhưng hắn khăng khăng nói “Không có việc gì, để anh giải thêm vài câu đố nữa rồi hẳn về!”
Hắn giải thêm mấy câu đố nữa và lại thắng một nắm kẹo, toàn bộ đều được cho vào túi của Hạ Tiểu Uyển.
Bọn hắn trở về liền thấy cha mẹ đang lo lắng kêu người đi tìm họ trở về. Mặc dù bọn họ đều bình an trở về nhưng không tránh khỏi bị quở trách. Cố Niệm Bân lớn nhất nên bị phạt nặng nhất. Về đến nhà, cha hắn phạt hắn quỳ gối trong thư phòng để hối lỗi. Nhà hắn là kiểu gia đình truyền thống, gia giáo là rất nghiêm khắc. Thế nhưng Cố Niệm Bân quỳ ở đó, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì hắn cuối cùng cũng hiểu rõ được tình cảm của mình giành cho Hạ Tiểu Uyển, cũng không phải chỉ vẻn vẹn là thích, hắn—yêu cô.
Từ trong hồi ức tỉnh lại, Cố Niệm Bân cảm thấy có chút mất mát cùng thất vọng. Vừa nghiêng đầu, hắn liền thấy Cố San San một mặt vui vẻ cười, biết cô muốn nói gì, hắn tranh thủ nói sang chuyện khác “Hôm nay em đi thăm Tô An Kì phải không? Cô ấy thế nào rồi?”
“Vẫn tốt.” Cố San San ngay lập tức phấn khích “Tốt không thể tốt hơn. Cô ấy đang mang thai 5 tháng nên rất hay có cảm giác thèm ăn. Anh không thể tưởng tượng được cô ấy ăn bao nhiêu đâu. Bất kể là mặt, bụng, thậm chí ngón tay cô ấy cũng đều tròn vo, thoạt nhìn giống như quả cầu vậy. Dù vậy, Tuần Tử Minh nhà An Kì còn không cho cô ấy hoạt động nhiều, sợ vợ cực khổ, hận không thể bế cô ấy trên tay. Lại gọi vợ một tiếng Bảo Bảo hai tiếng Bối Bối. Làm em nổi đầy da gà, tê dại toàn thân, lập tức muốn ngất khi nghe như vậy.”
Cố San San không ngừng phàn nàn về khuê mật của mình, cuối cùng lại một mặt buồn vô cớ “Ais... Bất quá cô ấy thật hạnh phúc a. Thật hạnh phúc biết bao khi có em bé, em cũng muốn có!”
Cố Niệm Bân cốc đầu cô một cái, sẵng giọng “Nói hươu nói vượn. Chưa kết hôn lại muốn có con. Cẩn thận bố nghe thấy đấy!”
“Em chỉ đùa thôi!” Cố San San lại càng buồn hơn “Em làm sao có thể tự mình mang thai được? Cũng không phải là sinh vật sinh sản đơn tính nha!”
“Theo anh biết, có rất nhiều người đàn ông xuất sắc theo đuổi em, nhưng em đến liếc mắt nhìn cũng không thèm mà, trách ai a? Đừng có lại nghĩ đến Chung Khắc Cách, người đó không đáng tin cậy!”
“Anh cũng đừng có nghĩ đến Hạ Tiểu Uyển nữa, người đó càng không đáng tin cậy!” Cố San San đáp lại.
Cố Niệm Bân trừng cô một cái, đặt cái nĩa ghim trái cây xuống “Tự lo cho mình đi. Anh đi lên lầu.”
“Em cũng vậy.” Cố San San lấy khăn giấy lau miệng, sau đó đi theo anh trai lên lầu.