Cách thời gian ước định trên thiệp mời còn gần một tháng, đến thành Tấn Dương cũng muốn nửa tháng có thừa, nhưng cố tình Lộ lão gia lại là một người thích hưởng thụ nên hắn quyết định định ngay hôm đó lên đường, ngồi xe ngựa mà đi.
Thập Lục tất nhiên đi theo, lúc này y đang bước lên xe ngựa của bảo chủ đại nhân.
Lần này đi theo hầu hạ tổng cộng có bốn người. Một gã chăn ngựa, hai người hầu, một vú già. Ngoài Thập Lục ra còn có sáu ảnh vệ sáu âm thầm đi theo.
“Đau đầu?” Thập Lục buông sổ sách, nhìn về phía Lộ Tinh Thiên đang cau mày dùng đầu ngón tay đỉnh áp mi tâm.
“Ta muốn giết Lộ Cửu!” Lộ lão gia rên rỉ, thuận thế cúi xuống chui vào trong lòng người ngồi bên cạnh.
” Tiểu Cửu thật đáng thương.” Thập Lục thật lòng thở dài.
“Lão gia ta lại không tính gì? Giúp ta xoa bóp.” Mạnh mẽ kéo một bàn tay Thập Lục đặt lên trên trán mình.
“Tiểu nhân ta muốn nói ngươi thực đáng thương, ngươi đã sớm đem ta đá ra khỏi xe ngựa.”
“Sao có thể! Nhiều lắm ta khiến ngươi theo giúp ta cùng nhau đau thôi.”
Thập Lục mỉm cười, “Đầu đau thành như vậy, lão gia ngài còn có thể cương được? Bội phục a bội phục!.. Oa a!”
“Kêu la cái gì! Ồn ào muốn chết!”
Thập Lục vì mình phần thịt trên đùi mình kêu oan, bị người độc ác nhéo một phen lạicòn không thể kêu đau.
“Đừng nghĩ gì nữa thì tốt rồi, thuận theo tự nhiên, càng liều mạng nghĩ càng không xong.”
“Ngươi cho rằng ta không muốn thuận theo tự nhiên? Thế nhưng rõ ràng sắp nghĩ ra, chỉ kém có một chút! Ngô… !”
Ở dưới loại tình huống này, tâm tình Lộ lão gia tự nhiên không thể nào tốt được, nếu không phải Thập Lục một đường đem hắn hầu hạ được thư thái, không biết Lộ lão gia tâm tình không tốt còn muốn cho bao nhiêu người vô tội gặp phiền toái.
Gần một tháng lộ trình cơ hồ đều trôi qua trong du sơn ngoạn thủy, nói như lời của Lộ lão gia chính là đem tất cả số ngày nghỉ trong năm còn thiếu nợ Thập Lục, thậm chí là của cả năm sau đều cho xong y. (Hảo đê tiện a Thiên Thiên!)
Vẫn không hề được hảo hảo nghỉ ngơi, Thập Lục không nói gì tiếp nhận cách nói vô lại của lão gia.
Có người mình yêu nhất ở bên mình cùng bồi, cùng đi, cùng nhau ngắm cảnh, cùng nhau ăn, cùng nhau cười, cùng nhau ngủ… Có tháng ngày nào còn có thể đẹp hơn, tốt hơn so với những ngày này?
Tuy rằng thân phận của mình cùng vợ không bằng, tuy rằng người vợ này có điểm quá mức âm hiểm, cực độ tùy tâm sở dục cộng thêm tâm trả thù nặng, tuy rằng “nhu cầu” của hắn so với trước kia mãnh liệt hơn cũng biến thái hơn, nhưng người này thật sự thực ôn nhu, đối với y cũng vô cùng tốt.
Loại này ôn nhu, loại này hảo, không giống với đoạn thời gian bốn mươi mốt ngày trước kia, ngoài mặt ôn nhu trong lòng lãnh đạm, đối đãi với nhau thường ngày càng giống như một loại lễ nghi …mà giờ đây là thật, xuất phát từ nội tâm , từ cảm tình nồng nhiệt.
“Thoải mái không?”
Thập Lục cơ hồ nói không ra lời, chỉ có thể liều mạng cắn chặt ống tay áo trong miệng, cố gắng không để cho mình phát ra thanh âm khác thường.
Đây là trong xe ngựa, bên ngoài còn có bốn người hầu cùng đi, chỉ cần thanh âm lớn một chút, bên ngoài có thể nghe thấy tất cả.
“Uy, từ nay về sau ta sẽ không cho ngươi có cơ hội nói ta ở trên giường là một kẻ cực kỳ ích kỷ.” Những lời này thực săn sóc cũng thực bình thường, nhưng biểu tình của Lộ mỗ mỗ tuyệt đối không có thiện ý.
Thập Lục chỉ còn khí lực thở dốc. Y chỉ biết lão gia nhà mình tâm trả thù nặng, thế nhưng không ngờ ngay cả loại việc nhỏ nhặt này đều nhớ kỹ!
“Ngươi thích ta liếm phía trên nhiều một chút, hay là phía dưới nhiều một chút?” Lấy đầu ngón tay trạc trạc, “Nơi này đã có chút sưng đỏ, thật đáng thương.” Nói xong liền há miệng thiếp lên dùng lưỡi an ủi.
Thập Lục quả thực muốn khóc. Hiện tại y tình nguyện lão gia nhà mình ích kỷ một chút.
“Ngươi không biết nơi này so với trước kia lớn thêm một ít? Trước kia giống hạt gạo, hiện tại có điều giống hạt đậu đỏ. Thập Lục a, này đều nhờ công lao lão gia ta siêng năng a.”
Thập Lục thật sự rất muốn, rất muốn đem người này một cước đá ra khỏi xe ngựa, chính là y không dám.
“Ngô!” Đầu lưỡi hắn đang khiêu khích y, y mau nhịn không được .
“Thoải mái thì kêu ra thôi, ngươi cứng rắn chịu đựng như vậy, ta làm sao biết ngươi khi nào thì thoải mái, khi nào thì không thoải mái mà?”
Ngay vào lúc y sắp bắn ra, người nọ nhưng lại ly khai.
“Tinh Thiên…”
“Có chuyện gì sao?” Nam nhân cười meo meo, ngón tay như có như không xẹt qua chỗ yếu hại kia.
“Đừng giày vò ta !” Mấy chữ này cơ hồ là từ trong cổ họng bức ra.
“Gọi ta Thiên.” Nam nhân lấy ngón tay day day y, đông lay động một chút tây hoảng một chút, nhưng tuyệt không làm ra kịch liệt kích thích.
“Thiên…” Thập Lục dùng ánh mắt cầu xin.
“Nga… Thật đúng là!” Lộ Tinh Thiên trên mặt hưng phấn càng ngày càng rõ ràng, “Thập Lục tâm can, lão gia ta đây đã tới rồi! Từ từ! Ngươi là muốn ta tiếp tục liếm ngươi, hay là muốn ta bật người gian* ngươi?” (= f*** =.=”)
Y nói sai rồi, thứ từ trong tim lão gia nhà y cuồng nhiệt trào dâng không phải ôn nhu, mà là để che dấu những biểu hiện của sự *** tà!
___
Thập Lục trần trụi ngủ trong lòng Lộ lão gia, đi tới Tấn Dương thành.
Còn chưa vào thành họ đã nghe được tin tức Hỏa Thần giáo giáo chúng đã ngoài ở cửa thành chờ nghênh đón.
“Xin hỏi người trong xe ngựa chính là Lộ đại bảo chủ?” Một hán tử cao lớn tuổi chừng ngoài ba mươi khom người hỏi.
Thật lâu, mới nghe được từ trong xe ngựa truyền đến một thanh âm lười biếng trả lời: “Sao không thấy đại mỹ nhân ra đón chào?”
Hán tử nhẫn hạ tức giận lại khom người nói: “Phó giáo chủ đang ở Minh Nguyệt Lâu chờ đợi, đặc biệt lệnh tại hạ tiến đến nghinh đón Lộ bảo chủ. Thỉnh!”
Binh lính trông coi cửa thành thế nhưng không cản lại xe ngựa, yêu cầu đưa ra điệp bài, thái độ đối với hán tử kia cũng rất tôn kính, xe ngựa thuận lợi tiến nhập Tấn Dương thành.
Lộ Tinh Thiên ôm ấp Thập Lục tựa vào xe ngựa trầm tư, thế lực của Hỏa Thần giáo ở Tấn Dương thành hiển nhiên còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng. Thái độ của thủ thành quan binh đối với bọn họ cũng không giống thái độ đối với người thường.
Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ nhân chỉ là Phó giáo chủ, vậy thân phận của Giáo chủ chẳng phải là rất thú vị?
Lộ Tinh Thiên cúi đầu, hôn lên trán người đang ngủ say trong lòng, “Thập Lục, tỉnh. Nếu không tỉnh, cẩn thận ta cắn rụng lỗ mũi của ngươi.”
“… Không phải ngươi thích mỹ nhân sao?” Thập Lục mắt chưa tỉnh, trên môi đã hiện lên một mạt ý cười ôn nhu.
“Đúng vậy nha, ngươi không có cái mũi ta sẽ không cần ngươi nữa.” Lộ lão gia cũng cười, mở ngăn kéo ngầm xuất ra một bộ y phục.
Đã đên Minh Nguyệt Lâu, cửa chính rộng mở, xe ngựa trực tiếp đi vào.
Lộ lão gia đã sớm được thám tử cho biết Minh Nguyệt Lâu không phải tửu lâu, do đó cũng không kỳ quái khi đối phương mở rộng cửa chính đón chào.
Nên bố trí đã muốn bố trí hảo, mặc kệ Hỏa Thần giáo có hay không có xảo thuật gì, hắn đều tự tin có thể ứng phó được.
Nếu bố trí không có gì sai sót, Hai mươi tám tháng Bảy, những kẻ tự cho mình là chính đạo cùng những kẻ có tâm với kho báu sẽ bao vây toàn bộ Minh Nguyệt Lâu.
Lịch sử tồn tại của Hỏa Thần giáo nhiều nhất cũng chỉ gắng gượng được đến đêm đó .
Lộ lão gia nhìn khuôn mặt của Thập Lục, “Vì sao dọc đường đi ngươi đều dùng khuôn mặt này?”
Thập Lục cười, “Khuôn mặt này so sánh có chút bình thường, khuôn mặt kia rất khiến người chú ý. Hơn nữa khuôn mặt này có chỗ tốt là không có người nào lưu ý, nếu có đánh nhau cũng códễ dàng chạy trốn.”
“Có lão gia ta đi theo còn muốn đánh nhau chạy trốn, ngươi thật đúng là quá nể trọng ta!”
Trong nháy mắt Lộ lão gia cắn một phát ngay tại cái mũi của Thập Lục, nhìn hắn ôm chặt cái mũi kêu đau, mừng rỡ ha ha cười.
Nơi dừng xe là một đình viện, đối diện một tòa tiểu lâu. Trong đình viện đã có nô tỳ, giáo chúng hơn mười người cầm đèn chờ. Mứ người đều im lặng, chỉ có thanh âm của người dẫn đường nhẹ nhàng quanh quẩn ở trong viện.
“Bên này, thỉnh.”
Bên trong mặc áo dài màu tím, cổ tay áo thắt chặt, thắt lưng mang đai nạm ngọc, áo khoác gấm màu trắng, vạt áo khoác cùng tay áo có đường viền bạc, giày gấm thêu tay, trên đầu thắt tử ti nạm hắc ngọc, tóc dài phía dưới tùy ý chảy tràn trên vai, Lộ Tinh Thiên như vậy thực chói loá mắt.
So với lão gia nhà mình, y phục của Thập Lục không thể nói thua kém, nhưng người này bình thường đến nỗi hoàn toàn có thể bị bỏ qua. Hơn nữa hiện tại khuôn mặt của hắn chỉ có thể dùng hai chữ “bình thường” để hình dung.
Bốn gã người hầu ở lại bên xe ngựa, Thập Lục đi theo phía sau lão gia nhà mình, cùng nhau hướng tòa tiểu lâu đi đến.
“Thực xin lỗi, tệ Phó giáo chủ nói, chỉ có thể để Lộ bảo chủ đi vào.” Mỹ tỳ dẫn đường ngăn Thập Lụclại.
Lộ đại bảo chủ quay đầu lại, thản nhiên nói: “Ta nói , hắn theo ta cùng nhau đi vào.”
“Này…”
“Nhược Lan, cho mời Lộ bảo chủ cùng Phòng thu chi Tiên sinh của hắn.” Âm thanh dễ nghe không thể nói hết trầm thấp từ từ truyền đến.
Nữ tỳ kêu Nhược Lan lập tức khom thân tuân lệnh.
“Nhược Lan thất lễ, hai vị, thỉnh!”
Lộ Tinh Thiên khẽ nhướng mày, hắn nhớ rõ giọng nói này, Nguyệt Viên! Hắn hoài nghi đúng rồi.
Bất quá, Lộ Y Y biết thân phận của hắn cũng không kỳ quái, nhưng thậm chí còn biết chi tiết về Thập Lục cũng có điểm thần diệu .
Thập Lục đại chấn! Thanh âm này… Mặc dù qua đi nhiều năm, hắn vẫn như cũ thật sâu n. Cũng vì vậy chủ nhân của thanh âm này, hắn mới âm kém dương sai đã yêu một người cùng mình đều là nam nhân – lão gia!
Thì ra ngươi ở đây.
Đây là một tòa tiểu lâu bị trùng điệp đình viện vây quanh, cao ba tầng, thoạt nhìn như là trung tâm của một phủ đệ.
Tên của Tiểu lâu, không phải là Minh Nguyệt, mà là: Cùng Trời Cuối Đất.
“Ngay từ đầu nó vốn có tên là Minh Nguyệt Lâu, nhưng sau đó có người sửa lại.”
Trong góc khuất của tiểu lâu đi ra một thân ảnh thon dài.
Cung trang hoa lệ, búi tóc mây vấn cao ngất, trang sức tinh xảo đẹp đẽ quý giá, xứng thượng một dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt xinh đẹp, là nữ nhân lúc trước tự xưng Nguyệt Viên.
Dùng một loại ánh mắt thưởng thức cao thấp đánh giá đại mỹ nhân một phen, Lộ lão gia mở miệng nói: “Bộ dáng hiện tại của ngươi so với khi là Nguyệt Viên còn động lòng người hơn. Ân, trách không được trên giang hồ có người đồn đãi ngươi là muội tử của ta, diện mạo của ngươi quả thật cùng ta có vài phần giống nhau.”
“Nga? Nghe khẩu khí tựa hồ ngươi biết ta là ai?” Nữ tử cười khẽ.
“Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân Lộ Y Y! Trừ bỏ Lộ Y Y có ai có được mỹ mạo như thế này, ai có thể đảm đương được ngai vị Hỏa Thần giáo Giáo chủ!” Lộ Tinh Thiên một hơi nói toạc ra thiên cơ.
“Quá khen. Đáng tiếc ngươi đã đoán sai một chút, ta chỉ là Phó giáo chủ, Giáo chủ không phải ta.”
Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân ngay cả tươi cười châm chọc đều có vẻ tao nhã không sao kể xiết.
“Rõ ràng trong lòng ngươi gấp đến muốn chết, muốn biết tiểu lâu này vì sao có tên là Cùng Trời Cuối Đất, rõ ràng bức thiết muốn gặp được người trong lâu, lại giả bộ không sao cả. Lộ Tinh Thiên, ngươi sao không thẳng thắn một chút?”
Lộ Tinh Thiên không hề tỏ ra tức giận, cười nhạt nói: “Nếu Phó giáo chủ nguyện ý nói, tại hạ tự nhiên nguyện ý chăm chú lắng nghe.”
Trong đầu có gì đó giãy giụa phải đi ra, tòa tiểu lâu này, còn có tên của nó…
___
Từ khi Lộ Y Y đi ra, Thập Lục trong lòng cười khổ.
Lộ Y Y giống căn bản là không nhìn đến Thập Lục.
“Người ấy đổi tên cho tòa tiểu lâu này, chính là vì tự nói với mình rằng người yêu của hắn, vô luận thượng cùng bầu trời hạ hoàng tuyền, cũng sẽ gắt gao cùng tùy, tuyệt không cùng quên! Chính là hiện giờ… Trong lâu người vẫn ở, quân* đã có tân hoan, ngày xưa chuyện, ngày cũ ý, sớm đã quên ở bờ bên kia!” (* chỉ người đàn ông, một cách trân trọng)
Lộ Tinh Thiên phải xiết chặt hai tay thành nắm đấm mới có thể khắc chế cơn đau đến đầu óc sắp vỡ ra.”Ngươi tốt nhất nói rõ ràng chút.”
Trong mắt Lộ Y Y hiện lên một tia hận ý, “Ta một chút cũng không muốn dẫn ngươi đến nơi đây, một chút cũng không muốn! Chính là hắn… ngươi vào đi, hắn còn không biết ngươi đã đến rồi.”
Hắn là ai vậy? Người mà Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân Lộ Y Y coi trọng như thế là ai?
Bí mật về Cùng Trời Cuối Đất, chiếc chìa khóa khóa lại một bộ phận trí nhớ của hắn có lẽ ở ngay trong tòa tiểu lâu này.
Lộ Tinh Thiên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào. Cho dù là bẫy rập, hắn cũng đạp định rồi!
Lộ Y Y theo sau tiến vào.
Bị người quên đi, Thập Lục mắt thấy thân ảnh hai người biến mất, do dự trong chốc lát, rốt cục vẫn là nhấc gót đi vào.
Lầu ba của tòa tiểu lâu là một gian phòng ngủ chạy suốt.
Lúc Thập Lục tiến vào còn tưởng rằng cung đình trên thiên giới rơi xuống nhân gian. Còn không kịp đi đánh giá bốn phía, thình lình nghe lão gia điên cuồng hét lên một tiếng, cả người tựa như ngây dại không có động tĩnh.
Tinh Thiên?
Thập Lục vội vàng hướng về phía vợ đi đến.
Chính là còn chưa tới gần, đã bị một cánh tay ngăn lại.
Chẳng những bị ngăn lại, còn bị đối phương dụng lực hất lại phía sau, lảo đảo lùi lại ba bước.
Đây là thực lực của Thiên Hạ Đệ Nhất, không thể so với Lão gia nhà y cao thấp bao nhiêu, hắn căn bản không có đường hoàn thủ.
Lộ Tinh Thiên đứng ở trước giường, ánh mắt ngơ ngác dừng ở người ngồi trên giường.
Hắn như thế nào lại đã quên người ấy?
Hắn làm sao có thể lại quên người ấy?
Vì sao lại không ở lần đầu tiên nhìn thấy người ấy khi liền lập tức nhớ ra?
Vì cái gì cho tới hôm nay mới tìm tới nơi này!
“Tinh Thiên…” Người ở trên giường người từ trong áo ngủ bằng gấm vươn một bàn tay, như thể muốn đi nắm bàn tay Lộ Tinh Thiên.
Tay, vô lực rũ xuống. Người trên giường thở hào hển, giãy giụa dường như phải ngồi dậy.
Lộ Y Y vội vã bước lên phía trước giúp đỡ, ôn nhu nâng người nam nhân ấy ngồi dậy, cũng không quên kê một tấm đệm thật dày ở sau lưng nam nhân ấy.
“Danh, hắn đã đến đây. Ngươi không cần vội, hắn sẽ nhớ ra ngươi, hắn thế nào cũng sẽ không đi.”
Danh, Vô Danh.
Hắn nhớ tới tên của người ấy .
Người ấy gọi là Vô Danh. Hoàng Phủ Vô Danh!
Trái tim tựa như bị lôi điện đánh trúng, đau đến chết lặng, đau đến phát run.
Loại cảm giác này nói lên điều gì?
Hắn thế nhưng đã quên người ấy.
Nếu như không có tịnh tâm giải dược, nếu Lộ Y Y không dẫn hắn đi vào trước mặt người này, liệu có phải là đến chết hắn cũng sẽ không nhớ tới người?
Trong đầu mơ hồ vang lên lời thề chính mình từng nói qua…
“Thượng cùng bầu trời hạ hoàng tuyền, vô luận ngươi đi đâu, ta đều sẽ bồi ở bên cạnh ngươi, Danh…”
Nhớ mang máng tên của tòa tiểu lâu tựa hồ được khắc theo nét bút hắn thân thủ viết xuống, cũng là hắn tùy hứng cương quyết muốn đem nó đổi thành Cùng Trời Cuối Đất lâu.
Lộ Tinh Thiên trên mặt giống như khóc giống như cười, nhìn Vô Danh ốm yếu trên giường, kinh ngạc nói không ra lời.
Chuyện này thực đánh vào hắn quá sâu, hắn căn bản không thể suy nghĩ được gì hơn nữa. Hiện tại nếu ai ở sau lưng đánh hắn một chưởng, chỉ sợ hắn không sao né được.
Vô Danh cố gắng vươn tay phải, “Tinh Thiên…”
Còn nhanh hơn cả suy nghĩ, bàn tay Lộ Tinh Thiên đã vươn ra cầm lấy bàn tay kia.
Một chút một chút , ký ức rốt cuộc mở ra cho y một ô cửa sổ.
Y nhớ ra, y nhớ ra tất cả những gì liên quan đến người kia!
Người kia là vị công tử mặc áo trắng mà y cùng lão gia từng chạm mặt.
Một vị quý công tử vô luận khí thế hay diện mạo đều không thua kém lão gia. Tuấn tú thanh nhã, khí chất đặc thù, ôn nhu như ngọc, lịch sự tao nhã, cho dù hiện giờ bệnh nặng nằm trên giường, cũng không thể che giấu một thân trời sinh quý khí của hắn.
Không thể tưởng được vị công tử này chính là Giáo chủ Hỏa Thần giáo, danh liệt thiên hạ Đệ Tam cao thủ.
Càng không nghĩ tới hắn cùng lão gia là cố nhân.
Thiên hạ Tam Đại Cao Thủ tề tụ, người bình thường chỉ sợ còn không có phúc được thấy đi?
Đó là thế giới y không chen chân vào được. Cho dù y cùng bọn họ đang ở gần nhau như vậy.
Thập Lục rủ mắt xuống, làm như không phát hiện vợ mình chính đang cầm thật chặt bàn tay phải của Bạch y công tử.
Một người từng là người yêu của người nào đó, một người vợ mà không cẩn thận bị người nào đó quên đi… Là chỉ lão gia cùng vị Bạch y công tử này sao?
Nếu quả thật là như vậy, lúc trước lão gia dễ dàng thừa nhận một người nam nhân thượng giường của hắn cũng không có gì kỳ quái .
Ha hả…
“Lộ Tinh Thiên, ngươi rốt cục nghĩ ra rồi sao? Ngươi có biết hay không khi ngươi ôm lấy tân hoan, khinh liên mật yêu, trong lòng Vô Danh đang chịu bao nhiêu khổ sở? Ngươi có biết hay không hắn vẫn luôn chờ ngươi, chờ ngươi khôi phục trí nhớ, thực hiện lời hứa tiến đến tìm hắn?”
Sắc mặt thống khổ của Lộ Y Y làm cho mỗi người nhìn đến đều chỉ muốn vì nàng xua tan mọi đau lòng. Mà ngay cả Thập Lục cũng không ngoại lệ.
“Không ai so với ta càng hận ngươi! Ta một chút đều không muốn để ngươi nhìn thấy hắn. Nếu không phải hắn bệnh nghiêm trọng như thế, nếu không phải thuốc và kim châm đều vô hiệu, ta làm sao có thể để ngươi tiến đến nơi này một bước!”
“Y Y…” Vô Danh công tử nằm trên giường dùng một loại thanh âm tràn ngập thương tiếc kêu lên.
“Ngươi làm gì nói dễ nghe như vậy.” Không biết nhớ tới cái gì, Lộ Tinh Thiên bỗng phản phúng nói.
“Danh và ta chia lìa đã rất nhiều năm, ngươi dám nói trong đó không có công lao của ngươi? Đúng vậy, ta đã quên rất nhiều chuyện, có điều là ai làm cho ta quên những việc này? Là ai thời thời khắc khắc đều muốn hại ta? Ngươi có nói cho Danh biết ngươi ở Long Vương Sơn làm những việc tốt gì không? Ngươi giải thích với hắn như thế nào ?”
Hình ảnh trong đầu càng ngày càng rõ ràng, Lộ Y Y, Vô Danh, còn có hắn.
“Ta ở Long Vương Sơn làm chuyện gì, sao ta không biết nhỉ? Thế nhưng ta thực có nghe nói ngươi mang theo vị tiên sinh tuấn mỹ của ngươi một đường chu du, thật giống như sợ người khác không biết tân sủng của ngươi là một người nam nhân hay sao vậy!”
Ánh mắt ba người cùng lúc nhìn về phía Thập Lục đang đứng ở một bên.
Vô Danh nhìn Thập Lục, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lập tức liền đem ánh mắt thu về.
Lộ Tinh Thiên nhìn Thập Lục, vẻ mặt tựa hồ thẳng đến hiện tại hắn mới nhớ ra có một người như thế còn đang ở cùng, yên lặng nhìn một lúc lâu sau, thu hồi ánh mắt.
Lộ Y Y nhìn Thập Lục, ánh mắt như nhìn người xa lạ.
Thập Lục lui từng bước về phía sau.
“Ngươi thật đúng là tàn nhẫn! Lộ Tinh Thiên, ngươi vẫn giống như trước kia, một chút đều không thay đổi. Vì tư lợi, làm theo ý mình, tùy hứng làm bậy! Vì bản thân mà ngươi đem Hỏa Thần giáo bức đến cảnh nan kham như thế này! Ngươi cũng đã quên Hỏa Thần giáo cũng do ngươi và Vô Danh hai người cùng nhau tự tay xây dựng lên đi?”
Trên mặt Lộ Tinh Thiên xẹt qua một tia kinh ngạc rõ ràng, đồng thời trong đầu trở nên sáng ngời, tựa hồ tất cả trí nhớ bị phủ đầy bụi đều đã trở lại.
“Khi ngươi một lòng đối phó Hỏa Thần giáo, muốn phá hủy nó, Vô Danh lại vì đây là Giáo phái hai người các ngươi cùng chung tay thành lập mà không thể buông, cả ngày khổ tâm kinh doanh. Mệt mỏi, phiền lòng, hơn nữa nghe được tin ngươi tẩu hỏa nhập ma, hắn rốt cục ngã xuống. Hắn bệnh thành như vậy cũng không nguyện chủ động đi tìm ngươi, bởi vì hắn không biết trong lòng ngươi còn có hắn hay không, hắn cũng không biết rằng kẻ ngốc tử chỉ có một mình hắn.”
“Y Y, đừng nói nữa.” Vô Danh suy yếu khẩn cầu.
Lệ, chảy xuống trên khuôn mặt Lộ Y Y.
“Ta thật sự không muốn giao Vô Danh cho ngươi, tuyệt không muốn. Chính là… Chính là ta không đành lòng nhìn hắn cứ như vậy một ngày lại một ngày càng thêm tiều tụy, mà ngươi lại cái gì cũng không biết, cùng tân sủng của ngươi vui vẻ tiêu dao. Ta…”
Lộ Y Y che mặt xuyên cửa sổ mà đi.
Trong phòng ngủ lưu lại ba người.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, không cần ngôn ngữ, phảng phất tâm thần đã khả tương thông. Lộ Tinh Thiên mở miệng vừa muốn nói gì, Vô Danh vươn tay lặng lẽ che lại miệng hắn.
“Ngươi không cần phải nói gì cả, ta biết, hết thảy những việc này đều không trách ngươi.” Thân thể ốm yếu gắng gượng nâng lên, Vô Danh công tử lộ ra khuôn mặt tươi cười ôn nhu, “Cuối cùng ngươi cũng đến được nơi này, ta cũng đã rất thỏa mãn .”
Lộ Tinh Thiên một chút… một chút …vươn tay, nhẹ nhàng đem Vô Danh ôm vào trong lòng.
Thập Lục yên lặng xoay người hướng ra phía cửa thang lầu. (TT^TT)
Nơi này không có chỗ cho y.
Phía ngoài tiểu lâu, tiên y của Lộ Y Y phiêu phiêu trong gió.
Thập Lục đứng phía sau nàng.
“Thực xin lỗi.”
Thập Lục nhận.
“Ta không nên ám chỉ với ngươi ta là Lộ Tinh Thiên nam phẫn nữ trang. Ta nghĩ, có ngày hôm nay ngươi ở cùng hắn, ta hẳn là gánh vác trách nhiệm rất lớn.”
Thập Lục không nói gì thêm.
“Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được vì sao ta phải làm như vậy, đúng không?” Lộ Y Y xoay người lại.
Trầm tĩnh hồi lâu, Thập Lục mới nói một câu: “Người ấy đáng giá.”
“Đúng vậy, người ấy đáng giá.” Lộ Y Y cười đến đau khổ, lại vẫn như cũ mỹ đến kinh người.
“Ta, Vô Danh, còn có Lộ Tinh Thiên, chúng ta ba người cùng nhau lớn lên, tại nơi ở của sư phụ chúng ta.”
Thập Lục nghe.
“Ngay từ đầu chỉ có ta cùng Tinh Thiên, chúng ta hai người cái gì cũng đều tranh hơn kém. Tranh sư phụ sủng ái, tranh võ công cao thấp, tranh hết thảy chúng ta có thể tranh . Sau đó, Vô Danh đến đây, lúc hắn đến cả người là thương, cơ hồ chỉ còn một hơi tàn. Hắn họ Hoàng Phủ.”
Họ này giải thích rất nhiều chuyện, họ Hoàng Phủ, lại gọi Vô Danh. Lại là một bi kịch bị che dấu của chốn cung đình. (Anh này là con cháu của Hoàng Đế, hình như là con.)
“Mẹ ta cứu hắn. Chờ thương thế của hắn hảo, hắn liền trở thành tiểu sư đệ của chúng ta. Bởi vì ta cùng Tinh Thiên thực lực đều mạnh hơn, cho nên hắn với tính tình ôn hòa tốt đẹp tự nhiên thành người chúng ta yêu thích nhất, có lẽ là bởi vì giữa nam và nữ có ngăn trở, hắn càng thích ở cùng Tinh Thiên. Cứ như vậy, chúng ta mỗi ngày một lớn lên, thẳng đến khi mối tình đầu nảy nở.”
Kỳ thật, trong lòng, Thập Lục rất muốn rời đi. Không sợ người chê cười, y chỉ muốn tìm một chỗ hảo hảo khóc một hồi.
“Ngươi còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi ta là muội muội của Lộ Tinh Thiên sao? Chuyện này ta cũng không hề lừa ngươi. Lộ lão bảo chủ là thân sinh phụ thân của ta, mẹ ta là dược sư trong bảo. Sự ra đời của ta chỉ do ngẫu nhiên. Tựa như ta khi phát hiện chuyện của Vô Danh cùng Tinh Thiên lúc đó, đều chỉ do vô tình.”
Thập Lục không thể hiểu được lúc này biểu tình trên khuôn mặt Lộ Y Y nói lên điều gì.
“Thiên phú của ta tốt lắm, tốt đến nỗi Lộ lão bảo chủ không cần nghĩ ngợi về thân phận của ta là nữ nhân, mang ta cùng với Lộ Tinh Thiên đưa đến chỗ sư huynh của người tập võ. Lộ lão bảo chủ muốn cho chúng ta cùng trở thành trụ cột cho Lộ bảo. Chính là, thiên phú lại có ích lợi gì? Khi ta biết cha ta là ai, ta cũng biết ta không có cơ hội kế thừa Lộ bảo, cho dù là chỉ là một tửu lâu!”
” Thiên phú của Lộ Tinh Thiên cũng không sai, nhưng tâm tình lại quá mức bốc đồng, khả năng trấn định kém, đối với việc tu luyện Đồng Quy công mà nói, hắn không thích hợp. Thế nhưng cũng bởi vì hắn là nam tử, hắn được lão bảo chủ tự thân truyền thụ. Mà ta lại chỉ có thể đứng một bên nhìn.”
Lộ Y Y cười, “Nhìn hắn tu luyện Đồng Quy, nhìn hắn quang minh chính đại trở thành Lộ bảo Thiếu bảo chủ, nhìn hắn cùng Vô Danh tình đầu ý hợp. Khi đó ta mỗi ngày đều nghĩ, vì cái gì ta không chiếm được tất cả những thứ đó? Cũng bởi vì ta là nữ tử? Như vậy vì cái gì Vô Danh thân là nam tử lại không thích ta, mà thích Lộ Tinh Thiên?
“Mỗi lần Vô Danh đến Lộ bảo tìm Tinh Thiên, ta đều đã trộm đi theo đi. Ngươi chưa từng thấy qua Vô Danh, là bởi vì bọn họ chưa bao giờ gặp nhau trong bảo.”
Mà ngươi tìm không thấy bọn họ sẽ đến Lộ bảo, kết quả phát hiện được ta. Như vậy, mê luyến của ta có phải đã cho ngươi một ít an ủi hay không?
“Ta nghĩ phá hư bọn họ, ta vốn muốn làm cho ngươi yêu ta, giúp ta ám sát Lộ Tinh Thiên. Nhưng lúc đó sự tình có chút thay đổi, ta tìm được một cơ hội so với giết Lộ Tinh Thiên còn tốt hơn. Dù sao, nếu Lộ Tinh Thiên chết, Vô Danh sẽ thực thương tâm đi.”
Nàng vẫn là người không hiểu ý như vậy, Thập Lục cười khổ. Nói thẳng ra như vậy, xem y là làm bằng sắt sao?
“Ngươi biết không, hắn nói với cha hắn: hắn muốn kết hôn với Vô Danh. Ngươi xem, hắn từ nhỏ chính là một kẻ bốc đồng. Mà cha hắn, còn có sư phụ của chúng ta, rõ ràng cũng biết hắn vô sỉ, không hiểu lễ pháp đi thích một nam tử, lại vẫn không muốn bỏ hắn! Ngược lại đem tội lỗi đều đổ cho Vô Danh.”
Trách không được Lộ lão bảo chủ nhìn y tràn ngập khinh thường, trách không được Lão bảo chủ nói y không phải là người thực sự có được con của mình, nguyên lai Lộ Tinh Thiên sớm đã có chính chủ.
“Ngày Vô Danh bị đuổi đi, Lộ Tinh Thiên ở trên khuôn mặt của chính mình xăm lên bốn chữ Cùng Trời Cuối Đất, tỏ vẻ vô luận thượng cùng bầu trời hạ hoàng tuyền, chờ hắn kế thừa Lộ bảo, luyện thành thần công có năng lực rồi, sẽ đi tìm Vô Danh. Đồng thời phát thệ dù thế nào cũng sẽ không quên Vô Danh. Vô Danh không muốn làm hắn khó xử, cũng không muốn sư phụ khổ sở, cho nên ly khai, đi kinh doanh một cái tiểu bang phái mà Lộ Tinh Thiên hảo ngoạn lập ra.”
Trong viện im ắng, người hầu, giáo chúng đều lui xuống, chỉ có những ***g đèn cung đình treo trên hành lang không nói gì, chờ đợi bọn họ.
“Vô Danh đi rồi, Lộ Tinh Thiên muốn đi đến chỗ sư phụ bế quan tu luyện Đồng Quy công đệ thập tầng. Đây là tầng nguy hiểm nhất, nếu tâm thần hơi có chút không yên, liền có thể tạo thành nội ma xâm lấn, đến nỗi tẩu hỏa nhập ma. Ta nghĩ, cơ hội của ta đã tới. Ta có thể không cần Lộ bảo, không cần Đồng Quy công, nhưng ta muốn Vô Danh! Cách duy nhất được đến Vô Danh chính là khiến Tinh Thiên phản bội Vô Danh.”
“Cho nên ngươi đem thuốc bột gây ảo giác rải vào động phủ nơi ta bế quan, khi ta xuất hiện trạng thái nhập ma ngươi liền đưa cha ta, sư phụ ta, dược sư và cả Vô Danh tới, khiến cho cha ta và cả sư phụ tin lời dối trá ngươi nói, hạ ám chỉ cho ta, cho ta ăn Tịnh Tâm đan, khiến ta quên Vô Danh. Ta không thể không thừa nhận ngươi quả thật so với ta có thiên phú, âm độc tính kế thiên phú!”
___
Ba ba ba… Tiếng vỗ tay vang lên, Lộ Tinh Thiên từ trong bóng tối của tòa tiểu lâu đi ra.
Hắn đến đây từ lúc nào?
Hắn nghe được bao nhiêu?
Thập Lục nhìn hắn một cái.
Lão gia có gì đó khác thường, tựa hồ vẻ mặt trở nên thoải mái hơn, cả người cũng giống như đã thoát ly gông cùm xiềng xích.
“Đúng vậy. Nếu lúc trước không phải ngươi nam phẫn nữ trang hấp dẫn Vô Danh, Vô Danh sao có thể đối với ngươi sinh ra tình cảm khác thường, về sau cho dù biết ngươi cùng hắn đều là thân nam nhi cũng vô pháp quay đầu lại. Ngươi hẳn là cảm kích ta, lúc trước đã không hạ độc thủ giết chết ngươi.”
Lộ Y Y nói đến ngoan độc, người lại cười đến vẫn như cũ tao nhã, âm điệu cũng hảo giống như đang ở ngâm thơ.
“A, thứ nhất, ngươi hạ độc không giết được ta, cho dù mẫu thân ngươi là dược sư. Thứ hai, mặc kệ ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, Vô Danh cũng sẽ không thích ngươi. Thứ ba, cũng vậy, mặc kệ ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, mặc kệ ngươi thiên phú đến mức nào, cha ta cũng sẽ không đem Lộ bảo giao cho ngươi. Biết tại sao không?”
Thập Lục cảm thấy nếu lúc này trong tay lão gia có cây quạt, vậy thật sự cực kỳ giống trẻ hư đang đùa bỡn con gái nhà lành trên sân khấu kịch.
“Bởi vì ta là Lộ Tinh Thiên, mà ngươi là Lộ Y Y.”
Đáp án này tuy rằng không tính là một đáp án hoàn mỹ, nhưng tuyệt đối là một cái đáp án có thể khiến người tức chết.
Lộ Y Y giận quá hóa cười, “Lộ Tinh Thiên, lúc trước ta hẳn là phải làm cho Thập Lục giết ngươi! Mà không phải là cho hắn hôm nay trở thành luyến sủng của ngươi.”
“Quân cờ này ngươi sắp đặt tốt lắm.” Khi nói, Lộ Tinh Thiên ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Thập Lục, “Nếu không có hắn, bây giờ ta có thể đứng ở chỗ này hay không còn là vấn đề.”
“Vậy ngươi tính toán xử trí hắn thế nào? Khi ngươi đã nhớ lại Vô Danh?”
Thập Lục thề y nhìn thấy Lộ Y Y âm hiểm cười, tuy rằng nàng tươi cười thoạt nhìn giống như mùa xuân tháng ba .
Vô Danh là bảo vật, y là cây cỏ. Tuy rằng không muốn nghĩ như vậy, nhưng sự thật ngay tại trước mắt. Diễn viên chính mới có tư cách bị người tranh đoạt, về phần hắn chỉ là vai phụ, phối hợp diễn, không chết đã là may mắn rồi.
Cuống quýt hồ đồ nửa ngày, thì ra mình chính là một kẻ qua đường. Ha hả.
Ánh mắt Lộ Tinh Thiên rốt cục đảo đến Thập Lục.
Lão gia không cần lo lắng, thuộc hạ có tự mình hiểu lấy. Thập Lục nghĩ y hẳn là phải nói như vậy, có điều đợi nửa ngày lại phát hiện mình không hề thốt ra một chữ.
… A, tim thật khiến người ta buồn cười a.
“Xử trí? Hắn là nhân viên phòng thu chi trong Lộ gia bảo, làm việc không phạm sai lầm gì, vì sao ta phải xử trí hắn? Hay vì lúc trước hắn nhận sai người, đem ta nhận thành ngươi, sau đó chủ động bò lên giường của ta câu dẫn ta? Ngươi cho rằng ta sẽ vì chút việc nhỏ ấy mà xử trí hắn? Hắn không làm gì xâm phạm lợi ích Lộ gia bảo hoặc trái với mệnh lệnh của ta. Hơn nữa, ngươi cho rằng hắn bây giờ còn nghe lời ngươi đi ám sát ta sao? Ngươi xinh đẹp, không sai, nhưng cũng chỉ là khuôn mặt kia mà thôi.”
Lộ đại bảo chủ cười nhạo Thiên Hạ Đệ Nhất Xú Mỹ nhân xong, quay đầu ra lệnh: “Thập Lục, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta phải về .”
“Dạ.” Thập Lục nghe lệnh, xoay người đi ra sân đi tìm xe ngựa cùng tôi tớ.
“Nga, đại mỹ nhân, Danh nhờ ta chuyển lời đến ngươi, Hỏa Thần giáo liền tặng cho ngươi. Về phần hắn, ngay đêm nay sẽ cùng ta trở về Lộ gia bảo. A, còn có, nể tình chúng ta có cùng một phụ thân, ta cho ngươi biết một tin: Ngày 28 này Võ lâm Trung Nguyên đồng minh sẽ đến vây công các ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.”