Thập Lục đang suy nghĩ. Chỉ có điều y không nghĩ về nội dung của ba điều kiện kia, mà là nghĩ về người ra điều kiện.
Thập Lục có một bí mật. Một bí mật thực sự trọng đại. Cũng là một cái bí mật thực sự ngọt ngào .
___
“Uy, ngươi cười cái gì ?”
Âm thanh vang lên bên tai y có chút không giống với âm thanh của người bình thường, Thập Lục có chút kinh ngạc. Từ trước đến giờ chưa từng có người nào không vì công việc mà đến tìm đội ám vệ bọn y, lại càng chẳng có ai chạy đến nơi bọn y ẩn thân để mà theo bọn y nói chuyện phiếm!
Chẳng lẽ bản lĩnh ẩn thân của y học chưa đến nơi đến chốn nên mới khiến cho người ta dễ dàng nhìn thấy y ở chỗ ẩn thân?
“Uy!” Hình dáng một ngón tay lớn dần lên, đột ngột đã đứng chình ình trước mắt y.
Gặp quỷ! Sao y lại ngẩn ra như thế!
Nhưng chuyện này không thể trách y … Một mỹ nhân đẹp đến thế này đột ngột xuất hiện trước mắt thì mấy ai còn giữ được thần trí tỉnh táo?
Mỹ nhân, ngoại trừ cái từ này, Thập Lục nghĩ không ra còn có từ ngữ nào có thể dùng để hình dung thiếu nữ trước mắt.
Thoạt nhìn, nàng không nhiều tuổi lắm, chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Cho dù niên kỷ còn nhỏ thì nhan sắc nàng cũng đã đủ nghiêng nước nghiêng thành. Thập Lục thực không dám tưởng tượng thiếu nữ này lớn lên sẽ còn hại nước hại dân đến mức nào!
Trời ban cho dung mạo tuyệt thế như thế này căn bản là sẽ trở thành kẻ gây họa!
(Nàng ta sau này thực sự gây họa, còn là họa lớn, nhưng mờ không phải là do dung mạo à nha…^^)
“Ngươi nói cái gì? Gây hoạ? Ngươi dám nói ta là kẻ gây tai hoạ?” Tiểu mỹ nhân mặt đỏ rần lên, tức giận.
Thập Lục cũng đỏ mặt, tiểu mỹ nhân tức giận lại có một loại kiều diễm đến kinh tâm động phách! *
“Ta… ta chưa nói gì a.” Chỉ nghĩ thầm trong lòng mà thôi.
“Ngươi có nói ! Ta nghe được ngươi nói !” Tiểu mỹ nhân trừng mắt, cặp mắt nàng thực to!
“Được rồi, ta nói.” Thập Lục nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ vô tội.
“Tiểu tử xấu xa!” Bỗng nhiên, tiểu mỹ nhân không vì thế mà giận lại còn nở nụ cười, thậm chí còn vươn tay nhéo mặt hắn một cái.
Đây là tiểu thư nhà ai? Đã đủ khác thường lại còn ưa làm càn, chẳng hiểu lễ nghĩa! Thập Lục đau đầu.
“Uy, ngươi vẫn chưa trả lời ta mà, ngươiđứng ở đây cười cái gì? Còn nữa, ngươi tên là gì?”
“. . .Thập Lục.”
“Cây lựu?”
“Không phải, là Thập Lục. Con số mười sáu.”
“Cây lựu. Ta thích ăn lựu, cho nên ngươi sẽ gọi người là cây lựu!”
“Ngươi, ngươi không thấy ngươi điêu ngoa quá đi?” Thập Lục há hốc mồm.
“Ngươi, ngươi cũng không thấy ngươi thô lỗ quá đi? ” Tiểu mỹ nhân chống nạnh, gương mặt nàng gần như dán đến trước mắt Thập Lục.
“Nữ hài tử biết giữ lễ một chút thì sẽ tốt hơn…” Thập Lục thực tâm cho nàng lời khuyên nhủ, cũng thật cẩn thận tránh đi gương mặt khiến người động tâm * của nàng.
“Vì cái gì phải giữ lễ? Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Ta thích ngươi, ngươi có thích ta không?”
Oa! Thập Lục sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống.
Thẳng thắn! Thẳng thắn! Lần đầu tiên từ khi y sinh ra tới giờ, y mới thấy tim y đập nhanh như thế .
Nàng, nàng, nàng. . .Nàng nói nàng thích y?
Tiểu mỹ nhân thích y?
Thích một kẻ hầu như đã trở thành cái bóng cho người khác như y? Thích một kẻ đến chính bản thân mình cũng hầu như không thể làm chủ như y?
Nàng có phải đang đùa giỡn với y a? Tựa như vị Thiếu bảo chủ thích đem người khác ra làm trò?
“Ta chú ý ngươi đã lâu rồi nga.” Tiểu mỹ nhân ngồi xuống cạnh chỗ y đứng, hai chân vắt vẻo.
Vậy sao? Bị người chú ý đến đã lâu như vậy nhưng y lại chẳng hề phát hiện. Y thực là một ảnh vệ thất trách*
“Ngươi cứ hay cười ngây ngô về điều gì? Ta thấy những ảnh vệ khác cũng không ngốc giống ngươi như vậy?”
Nàng biết y là ảnh vệ? Thập Lục bắt đầu cảnh giác. Y không biết nàng, thời gian y ở trong bảo chưa từng gặp qua cũng chưa từng nghe nói về thiếu nữ này, nàng từ đâu tới đây? Tại sao biết y là ảnh vệ?
“Ta là muội muội của Tinh Thiên, bởi vì thể chất của ta bẩm sinh yếu ớt nên từ nhỏ lớn lên ở chỗ sư phụ, có điều các ngươi chưa từng chú ý tới ta mà thôi! Ta cho ngươi biết nha, võ công của ta chính là rất cao rất cao nha!” Tiểu cô nương cười rất vui vẻ, đúng là một khuôn mặt tươi tắn như hoa!
Thập Lục nhìn đến mà choáng váng.
Bất kể nàng là ai! Nàng nhất định không là người xấu!
Chỉ làlàm sao nàng biết trong lòng ta đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ nàng là con ong chúa?
Không trách Thập Lục nghĩ điên như vậy, bởi vì nơi hiện tại hắn ngồi chính là trên một cây hải đường cổ thụ.
“Uy, nói cho ta biết, ngươi hay cười ngây ngô như vậy về cái gì?”
“Không a. Ta không cười cái gì a.”
“Vậy vừa mới đây thôi ngươi một người tránh ở trên cây cười cái gì?”
Thập Lục nghĩ nghĩ, “Hôm nay ta nhìn thấy nữ đầu bếp phân phó người đi mua thịt heo cho nên vừa rồi ta đang nghĩ buổi tối liệu nàng có thể làm món thịt heo kho tàu hay không?”
“Đầu bếp làm món thịt heo kho tàu a. . .” Tiểu mỹ nhân nuốt nuốt nước miếng, dường như trong lòng cũng có chút thèm thuồng.
“Đúng vậy a, đầu bếp làm món thịt heo kho tàu . . .”
Hai người nhìn nhau, chỉ vào chóp mũi của đối phương mắng một câu: “Tốt cho ngươi a, cái con mèo háu ăn này!”
Vèo!
Hắc hắc!
“Uy, cây lựu, ta gọi là Lộ Y Y. Nhớ kỹ a!”
___
Có thể không nhớ kỹ được hay sao!
Thập Lục cười đến là ngọt ngào lại pha chua xót.
Trong lúc này, Lộ bảo chủ nhìn Vong Trần, mỉm cười tuyên bố điều kiện thứ nhất.
“Thứ nhất, vượt qua Thiếu Lâm Thập bát La Hán trận. Thật có lỗi , Vong Trần đại sư. Ở trong lòng Y Y, Thập bát La Hán trận của quý tự có thể nói là Thiên Hạ Đệ Nhất trận, có thể xông qua trận này tất nhiên là thân mang tuyệt kỹ .”
Vong Trần cười khổ, niệm Phật hiệu. Thiếu Lâm sao lại đắc tội Lộ mỹ nhân? Cái điều kiện này một khi công bố ra ngoài, bằng lực kêu gọi của Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân, Thiếu Lâm về sau còn muốn có ngày được yên tĩnh hay sao?
Đới Hà Sơn trang trang chủ hướng về phía Vong Trần ôm quyền cười, “Đại sư, sau này nếu có một ngài tại hạ phải đắc tội, xin hãy hiểu cho nỗi khổ muốn làm đẹp lòng mỹ nhân của tại hạ mà thứ cho tại hạ phần nào!”
A di đà phật, thiện tai thiện tai! Vong Trần gặp phải một mối đau đầu lớn.
“Không biết Lộ tiểu thư đưa ra điều kiện thứ hai là…?” Vu Hàn Văn hỏi.
Lộ Tinh Thiên đặt tay trái ở trên tay vịn nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt nở ra nụ cười tự tiếu phi tiếu* , “Điều kiện thứ hai, nói khó không khó, nói dễ không dễ, chính là phải đi đánh Tứ Phương Lâu chủ Kim Nguyên Bảo một bạt tai.”
A?
Này còn gọi là không khó? Hiện tại không riêng gì một mình Vong Trần đầu đau muốn vỡ , ngay cả người muốn cầu thân cùng mỹ nhân – Vu Hàn Văn cũng cau mày
Đánh Tứ Phương Lâu chủ một bạt tai?
Nói thì dễ, coi như chưa tính đến chuyện này có thể làm được hay không, cho dù làm được, chẳng lẽ sau này Tứ Phương Lâu còn không biết tìm đến trả thù?
Vong Trần âm thầm thở nhẹ, tốt xấu gì thì Lộ mỹ nhân cũng để lại cho Thiếu Lâm chút mặt mũi*, ít nhất nàng cũng không yêu cầu người ta đến tát hắn, chẳng phải sao?
Kim thí chủ, nguyện Phật tổ phù hộ ngươi.
Trên tay Vu Hàn Văn, cả cây quạt cũng không lay động , “Lộ bảo chủ, xin hỏi điều kiện cuối cùng là như thế nào?”
Trong sảnh chỉ có mình Lộ Tinh Thiên cười đến khoái trá, rốt cuộc cũng đến lúc đưa ra điều kiện cuối cùng a…
“Điều kiện thứ ba, đưa đến cho ta một bộ y phục, nhưng nhất định phải làm ta thích.”
A?
Đương trường mọi người đều há hốc mồm.
Đưa đến cho Lộ Tinh Thiên một bộ y phục? Điều kiện này nghe qua đúng là không hề làm khó người ta, nhưng vế phía sau… “nhất định phải làm cho hắn thấy thích” lại có ý tứ không tầm thường.
Kiểu y phục gì có thể khiến Lộ đại bảo chủ yêu thích?
Sau vụ này hẳn bọn người hầu kẻ hạ trong Lộ gia bảo hồng phúc tề thiên, nhất là những kẻ phụ trách cung cấp và may đo y phục cho bảo chủ, bọn hắn sẽ có cơ hội nhận không ít tiền “thăm hỏi”! Mà người thứ nhất chính là Đới Hà Sơn trang trang chủ .
An bài xong xuôi việc nghỉ chân cho khách khứa, Lộ Tinh Thiên trở lại nội thất thay y phục chuẩn bị tham gia yến tiệc khoản đãi.
Tinh Thiên vừa thay quần áo vừa suy tư. “Ngươi nói Vu Hàn Văn vì lý do gì muốn cầu thân với Lộ gia bảo? Mục đích của hắn thực ra là gì?”
Vu trang chủ dã tâm không nhỏ, có lẽ là muốn mượn sức của Thiên Hạ Đệ Nhất thôn tính Lộ gia bảo.
“Còn Lộ Y Y rốt cuộc là người nào? Vì sao tất cả mọi người nghĩ đến nàng là người của Lộ gia bảo?” Lộ bảo chủ cười nhạo, tay cởi đai lưng, “Thú vị là ta đây thân đảm nhiệm Lộ gia bảo bảo chủ, lại chưa từng thấy qua kẻ được gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân!”
Y Y, Thập Lục ở trong lòng nhẹ nhàng kêu tên này, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
“Ta hỏi ngươi sao ngươi không trả lời?”
Thập Lục sửng sốt, ngài đang hỏi ta? Ta còn tưởng rằng ngài là lầm bầm lầu bầu. Y nghĩ thầm, đang muốn mở miệng.
“Ngươi nhất định rất kỳ quái tại sao ta vốn không biết Lộ Y Y, lại còn vì nàng đưa ra ba điều kiện kén phu quân?”
Không kỳ quái, ta biết rằng lão nhân gia ngài đây luôn luôn thích đem người khác ra làm trò cười!
“Bởi vì. . .Nói không chừng Lộ Y Y vì tức giận mà tìm tới cửa, như vậy ta cũng có cơ hội chiêm ngưỡng xem dung mạo Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân rốt cuộc đẹp đến mức nào. Cho dù nàng không chịu thành toàn cho ta cái nguyện vọng này cũng không sao, với ta mà nói nàng không ra mặt phủ nhận là tốt nhất. Giang hồ mà, không sóng không gió sao kêu giang hồ?” (Anh thiệt bỉ!)
Thập Lục im lặng, thì ra người này không chỉ thích đem người khác ra đùa giỡn, còn e sợ thiên hạ bất loạn!
“Thập Lục.”
Thập Lục từ một nơi bí mật gần đó ngẩng đầu.
“Ta nghe nói Không Động phái có một viên thuốc trú nhan*, ngươi nhớ mang nó về đây. Ta sẽ lấy nó làm lễ gặp mặt.” Lộ Tinh Thiên dường như không thèm để ý, ở trước mặt thuộc hạ trút hạ toàn bộ y phục.
Có lẽ với hắn mà nói, hầu hạ hắn thay quần áo là bà vú già cũng tốt, mà là ảnh vệ vốn phụ trách bảo hộ hắn, chấp hành mệnh lệnh hành sự cũng tốt, đều chẳng có gì khác.
Không Động có thuốc trú nhan? Sao ta chưa từng nghe qua? Thập Lục đưa ánh mắt dừng lại dưới chân.
“Nếu tìm không thấy, ngươi cứ chuẩn bị động phòng cùng người nữ nhân nấu ăn trong bếp kia đi.” Hắn phất tay, ý bảo Thập Lục có thể đi chấp hành mệnh lệnh.
Thập Lục thở dài, lần trước dường như Tiểu Tứ có nói qua với y, lão gia từng uy hiếp hắn nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ ra lệnh cho hắn lấy nữ đầu bếp kia. Không nghĩ tới lần này đến phiên y .
___
Rời đi Lộ gia bảo đã hai ngày, trưa ngày hôm sau, ở một quán rượu ven đường không ngoài ý muốn gặp được người quen.
Tiểu Tứ đối Thập Lục vẫy vẫy tay, Thập Lục đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Đã qua giờ dùng cơm, trong quán không còn mấy người, Tiểu Tứ cùng Thập Lục hai người chiếm một cái bàn.
Một chén trà, bốn bánh mỳ và một đĩa thịt bò, Thập Lục chậm rãi ăn cơm trưa, tỏ vẻ hờ hững đối với người bên cạnh.
Tiểu Tứ rốt cuộc cũng nhịn không nổi, “Ngươi không hỏi ta tới làm gì ?”
Thập Lục nuốt xuống miệng thịt bò, uống ngay một hớp trà, “Lão gia cho ngươi tới giúp ta, hắn đại khái lo một mình ta không mang được hết đồ về.”
“Ngươi biết ?”
Thập Lục không nói tiếp, cười mỉm, đưa cho hắn một cái bánh mỳ.
Tiểu Tứ thở dài lắc đầu, “Trong số chúng ta quả nhiên cũng là ngươi hiểu rõ lão gia nhất. (Chuyện, chồng anh mờ!^^) Thập Lục, vì cái gì ngươi đến bây giờ còn có thể cười được?” Tiểu Tứ nhận lấy cái bánh mỳ hung hăng cắn một miếng.
Thập Lục khó hiểu, hỏi ngược lại Tiểu Tứ: “Vì sao ta không thể cười?”
Bởi vì. . .Tiểu Tứ cuối cùng không đành lòng nói ra…
“Cũng bởi vì lão gia từng ngủ với ta, cưng chiều ta, hiện tại lại chẳng quan tâm đến ta?” Vậy mà Thập Lục tự mình vừa cười vừa nói ra.
Tiểu Tứ ngạc nhiên, “Con người ngươi thật… Có đôi khi ta cảm thấy con người ngươi thật… con mẹ nó!” Suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra được từ nào để hình dung cho đúng.
Thập Lục bỗng biểu lộ một vẻ mặt u sầu, mày cũng nhíu lại, một tay che ngực, khẽ thốt :” Đau lòng quá a!”
“. . .Ngươi đang làm cái quái gì?” Tiểu Tứ bị y làm cho giật mình, vừa sợ vừa sửng sốt!
Y nhướng một bên lông mày, “Học theo nàng Tây Thi ôm ngực a… Chẳng phải ngươi muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng không chịu nổi của ta sao? Có muốn xem ta chạy đến trước mặt lão gia trước khóc sau gào cuối cùng là thắt cổ, hoặc là ôm chân hắn cầu xin hắn đừng vứt bỏ ta hay không? ”
Tiểu Tứ nhìn cái gã nam nhân có khuôn mặt dài nhọn ngồi trước mặt, không nói nổi một câu nào.
Muốn học Tây Thi thương tâm cũng phải nhìn diện mạo ngươi thế nào có được không? Bằng vào cái khuôn mặt hiện tại kia của ngươi…
Lại nói tiếp, trong nhóm ảnh vệ, nói đến võ công Thập Lục có lẽ không phải là người có võ công cao nhất, nói về cơ trí y cũng không phải là người thông minh nhất , nói về độc dược hay khinh công y cũng chỉ biết chút ít qua loa, thế nhưng y chưa từng một lần hành sự * thất bại.
Vì cái gì?
Bởi vì Thập Lục có một tài nghệ thiên hạ vô song, đó chính là tài dịch dung*!
Thiên hạ đệ nhất xảo diệu, không thể phân biệt được thật giả! Đây là đánh giá của lão gia về thuật dịch dung của Thập Lục.
Thập Lục không bao giờ bịt mặt, nhưng trên mặt của y bao giờ cũng có ba lớp mặt nạ.
Một lớp là khuôn mặt của một gã văn nhược thư sinh*, rất thanh tú. Nữ đầu bếp trong Lộ gia bảo vừa nhìn thấy khuôn mặt này của y thì lập tức cung phụng cho y rất nhiều món ngon!
Một lớp là gương mặt của một gã trung niên hán tử, hơi phong sương*. Khi ra ngoài hành sự, Thập Lục hay dùng nhất chính là khuôn mặt ấy.
Còn một lớp chính là bộ mặt y trong lúc này, khuôn mặt dài nhọn, không đoán nổi tuổi tác, màu da ngăm đen, người vừa nhìn thấy liền nghĩ ngay y là một gã tiểu thương bươn chải kiếm ăn suốt trong nam ngoài bắc.
Bọn Tiểu Tứ đều đoán rằng khuôn mặt văn nhược thư sinh kia chính là khuôn mặt thật của Thập Lục. Bởi vì khi Thập Lục bị bảo chủ… Cái đoạn thời gian kia… Thập Lục luôn trương ra khuôn mặt ấy.
Thế nhưng sau đó không lâu, bảo chủ lại nổi hứng thú với một ả thanh lâu danh kỹ*, đưa ả danh kỹ kia vào bảo rồi thì không còn truyền gọi Thập Lục hầu hạ gối chăn nữa!
Mà chuyện này cũng chỉ mới là chuyện của hai tháng trước.
“Trong lòng ngươi thật sự không hề cảm thấy đau khổ?” Tiểu Tứ không hay biết rằng ánh mắt hắn nhìn đồng bạn lúc ấy tràn ngập vẻ thương hại.
Sau khi biết chuyện của Thập Lục cùng bảo chủ, thái độ của ảnh vệ trong nhóm đối với Thập Lục có nhiều kiểu khác nhau. Có người khinh thường, có người đồng tình, có người chỉ lạnh lùng chờ đợi đến ngày Thập Lục bị bảo chủ chơi đùa chán đá xuống giường.
Một tháng mười ngày. Tiểu Tứ mỗi ngày đều đếm. Sau đó Thập Lục trở lại nơi ở của ảnh vệ, không còn bị bảo chủ truyền đến bồi tẩm* nữa.
Người không được bảo chủ sủng ái bao giờ, nhất định không thể tưởng tượng được bộ dáng sủng ái người khác của Lộ đại bảo chủ là như thế nào. Tiểu Tứ từng có cơ hội thấy qua, cho nên mỗi khi nhìn đến cái kẻ từ địa vị một ái nhân* lại trở về vị trí của một ảnh vệ không hơn không kém – Thập Lục – hắn thấy trong lòng nhói đau. Mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển to lớn như thế, y đã làm cách nào nào để thích ứng được?
Thập Lục nâng bát trà uống ừng ực, đặt bát xuống lại lấy tay áo quệt miệng, “Khổ sở cái gì? Không tự cho là mình đã được gì, ắt sẽ không thấy là mình mất gì. Ta hoàn toàn không có dung nhan tuyệt thế của Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân, sau lại không có xuất thân cành vàng lá ngọc, sau nữa lại không có quyền thế cùng tài hoa, ngươi nói ta dựa vào cái gì có thể từ chim sẻ bay lên lầu cao thành phượng hoàng? Huống chi ta còn là một gã nam nhân.”
“Rầm!” Đem đùi đặt lên trên mặt bàn, Thập Lục nói hết sức đứng đắn: “Ngươi muốn nhìn qua lông chân của ta hay không?”
Tiểu Tứ chịu không nổi , co chân đạp thẳng vào cái ghế Thập Lục đang ngồi.
Thập Lục thu hồi chân, ngồi thẳng trở lại, “Không nhìn thì thôi, ta còn không thực sự muốn cho ngươi xem mà! Uy, ngươi có biết nuốt không đấy? Thế quái nào hơn nửa tháng không gặp lại trở nên lề mề như vậy! Muốn lên đường, nếu không đi sớm thì buổi tối chúng ta sẽ ngủ ngoài tường thành .”
Tiểu Tứ đè xuống tâm tư phiền loạn, tùy tiện yêu cầu chủ quán làm cho mấy món đem theo rồi cùng Thập Lục rời khỏi quán.
Lúc đi đến cổng thành, phải xuống dắt ngựa, Thập Lục bỗng nhiên mở miệng.
“Ngươi biết không Tiểu Tứ, những nam kỹ hầu hạ nam nhân, qua tuổi mười sáu thì đều dùng nhíp để nhổ râu cùng những nơi quá nhiều lông trên người, bởi vì bọn nam nhân tới truy hoan* bất kể là già hay trẻ, đều chỉ muốn tìm một gã kỹ nam có thể thay thế đàn bà ở trên giường chứ không cần tìm một nam nhân thực thụ. Không chỉ thế, nghe nói nam kỹ trước khi qua đêm với khách sẽ dùng một miếng da chuyên dụng quấn quanh một miếng thủy tinh nhọn, cắm vào phía sau hậu môn của mình, tẩy sạch sẽ chỗ đó rồi mới có thể tiếp khách.”
Quay đầu nhìn về phía Tiểu Tứ đang không biết phải tỏ thái độ nào cho đúng, Thập Lục cười thâm thúy: “Ta chính là một nam kỹ được nhận đủ mọi sủng ái trong suốt bốn mươi mốt ngày, Tiểu Tứ.”
Và thế là, Tiểu Tứ thầm thề với lòng về sau tuyệt đối không nhắc lại việc này!
Thập Lục thực vừa lòng vẻ mặt hiện tại Tiểu Tứ, nhấc y bào* xoay người nhảy lên yên ngựa. (Anh bỉ không thua gì chồng anh, chỉ tội nghiệp Tiểu Tứ, làm ơn mà phải tội! TT^TT)
Rốt cuộc thì hiện tại cái lỗ tai hắn cũng đã được yên tĩnh, cùng với vị bằng hữu thâm tâm tràn ngập mối đồng cảm -Tiểu Tứ – lên đường đi chấp hành nhiệm vụ mà lão gia giao phó!
Thuốc trú nhan chứ gì? Y nhất định sẽ lấy được .
Bất cứ thứ gì, chỉ cần là Lộ Tinh Thiên muốn, y đều vì hắn mà giành về.
Chuyến đi lần này cả đi cả về tổng cộng mất 28 ngày, bọn y trở lại Lộ bảo vừa lúc đến Tết Trung thu.
“A! Thập Lục, ngươi đã về? Mấy thứ cần thu hồi đã thu hồi được chưa?”
“Thu về cả rồi đây.”
Ở trong Bảo, bề ngoài thân phận của Thập Lục là nhân viên ở phòng thu chi, chuyên phụ trách đi thu tiền nộp định kỳ của các cửa hiệu được kinh doanh bởi Lộ gia bảo. Ở Lộ gia, trong ấn tượng của mọi người y là một kẻ luôn luôn bằng lòng với số mệnh, biết chút ít quyền cước, làm một vị thu chi tiên sinh đảm nhiệm việc thu tiền quả thật vô cùng phù hợp.
Cũng giống như vậy, mười một ảnh vệ ở trong bảo cũng đều có một thân phận khác, bề ngoài thì nhận lệnh từ quản gia.
Không ai biết bọn họ là ảnh vệ của bảo chủ. Đại ẩn ẩn vu hướng, tiểu ẩn ẩn vu thị*. Cách che dấu tốt nhất chính là không che dấu gì cả.
Có vẻ như người đang hỏi han y là Tiểu Ngũ. Bề ngoài, Tiểu Ngũ đảm đương một chân bảo vệ trong Bảo, tên là Lộ Võ, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, dáng người cao lớn, đúng lúc vừa đến tuổi hai mươi trai tráng, không ít nha hoàn trong Bảo thâm thương trộm nhớ hắn.
“Đầu bếp nữ kia thật sự đáng ghét.” Lộ Võ vừa thấy mặt y liền bắt đầu bực bội ca thán.
“Nàng ta tuổi còn ít, chờ nàng trưởng thành chịu nhiều cực khổ một chút, nàng sẽ bỏ được mấy thói hư tật xấu .” Thập Lục vỗ vỗ vai hắn.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Ta nghĩ đầu óc nàng căn bản là có bệnh! Không nói nha đầu kia nữa! Ta nói. . . Lần này hành sự thuận lợi chứ?”
Lộ Võ không hỏi Thập Lục chấp hành nhiệm vụ gì, hắn có không tư cách hỏi, mà cũng không thể hỏi.
“Tốt lắm, có Tiểu Tứ giúp ta.” Thập Lục lấy trong ngực áo ra một gói giấy. “Cho ngươi đây!”
“Cái gì đây?” Lộ Võ nhận lấy.
“Thiên tầng cao*”
“Thật sao?” Lộ Võ lập tức vui vẻ kêu to. Đừng nhìn người này một thân anh hùng khí khái, hắn chính là một gã vô cùng hảo ngọt.
“. . .Đây là cái gì?” Lộ võ mở gói giấy, trừng mắt nhìn.
“Nga, ta đã cắn một miếng. Dọc đường đi đói quá, có điều ta cũng chỉ ăn có một miếng. Ngươi cũng biết ta thích gì mấy thứ đồ ngọt!”
“. . .Lộ. Thập. Lục!”
“Gọi ta có chuyện gì?” Thập Lục nghiêng đầu cười đến vô tội, chân bay được bao nhanh thì liên sải rộng mà bay.
“Gọi ngươi làm gì ─ có giỏi ngươi đừng chạy!”
Không chạy mới là thằng ngốc! Càng chạy càng nhanh, Thập Lục cười ha ha , thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Buổi tối Tiểu Tứ chạy đến phòng Thập Lục tìm y tính toán sổ sách. Gặp phải Lộ Võ cũng đang tìm y nhưng không sao thấy tăm hơi y đâu, bị hắn giận cá chém thớt, đánh cho một trận sưng mặt, ai bảo Tiểu Tứ võ công thấp hơn Lộ Võ.
“Lý do là lão tử với ngươi có quan hệ mật thiết ! Ta chửi tuốt tổ tông mười mấy đời nhà hắn! Dám đem lão tử đánh đến thê thảm như vậy!” Tiểu Tứ một khi tức điên lên sẽ “lão tử” đến “lão tử” đi.
Thập Lục nằm ở trên giường đọc sách, mắt cũng không thèm nâng lên nhìn Tiểu Tứ.” Ngày trước ngươi bị hắn đánh còn ít hay sao?”
“Đó là ngày trước!” Tiểu Tứ căm hận nói.
” Aiai … Để cho Tiểu Ngũ đánh cũng tốt, đỡ cho ngươi sau này lại đi tìm người khác đánh nhau!”
“Ha! Nói cho cùng a, tại sao chỉ có ngươi là không bị gì? Uy, lại đây xoa thuốc cho ta. Bảo chủ ngày mai sẽ trở lại , bộ dạng thế này sao có thể gặp lão gia.”
Thập Lục gấp sách lại, thoáng trầm mặc: “Bộ dáng chúng ta thế nào có bao giờ lão gia quan tâm đâu.”
” Sao lại không quan tâm? Nếu bảo chủ không quan tâm thì sao lại đem ngươi trở thành…Ách, thật có lỗi.”
“Ngươi nói xem, bảo chủ có thích mỹ nhân không?” Thập Lục khẽ nhếch môi, tỏ vẻ không thèm để ý.
“Đó là đương nhiên, làm gì có nam nhân không thích mỹ nhân .” Tiểu Tứ gãi gãi đầu, ngồi xuống mép giường, “Ngươi có nghe nói gì không?”
“Nghe nói cái gì?” Thập Lục ngồi dậy, lấy ra hòm thuốc giúp Tiểu Tứ thay băng.
Tiểu Tứ cởi áo liền lộ ra tầng tầng băng vải.
Không Động phái mặc dù không có nhất lưu cao thủ*, nhưng hảo thủ cũng không ít. Tiểu Tứ đảm nhiệm vai trò dụ hổ ly sơn, đánh lạc hướng chú ý của bọn người Không Động phái, tạo thời cơ cho y hành sự, không may đã trúng một kiếm của Thanh Mộc Khởi ở sau lưng.
Vốn dĩ Thập Lục sử dụng dịch dung thuật lẻn vào trong mật thất của Không Động phái, trộm đi được những thứ cần thiết rất thuận lợi, thế nhưng lại vì không sao lấy được thuốc trú nhan mà Ngô Đãng Lực lúc nào cũng mang theo trong người, vậy nên mới phải để Tiểu Tứ đánh lạc hướng Thanh Mộc Khởi, còn mình thì dịch dung thành con trai của Ngô Đãng Lực, nhằm lúc hắn không đề phòng trộm đi cái bình ngọc hắn đeo trên cổ.
Nhiệm vụ hoàn thành. Sau đó Thập Lục đến giúp Tiểu Tứ, hai người rời khỏi Không Động.
___
“Bảo chủ lần này ra ngoài tuần tra sản nghiệp, trên đường gặp được Tương Giang nữ Nê Oa. Ta nghe Tiểu Ngũ nói. . .Lão gia dường như rất thích cô gái đó.”
Tiểu Tứ nâng hai tay lên để Thập Lục giúp hắn đem băng vải tháo xuống.
“Nga, lần này Tiểu Ngũ cùng đi với lão gia à?” Thập Lục đắp thuốc, băng bó cho Tiểu Tứ thật cẩn thận.
“Đúng vậy. Giữa đường thì lão Nhị cùng lão Tam đến thay, hắn lại trở về.”
Thập Lục dừng tay một chút, “Về sau tốt nhất ngươi đừng tìm Tiểu Ngũ hỏi thăm hành tung của lão gia nữa, cũng đừng hỏi nhiệm vụ của hắn. Ta không cần biết quan hệ của ngươi với Tiểu Ngũ là thế nào, nhưng một khi đã phạm vào cấm kị của lão gia, ngươi phải tự biết hậu quả. ”
“Ai thèm cùng hắn quan hệ tốt! Cái gã ba ngày không đánh người là đã thấy buồn tay. . . Ân, ta biết rồi.” (Ta là nghi hai anh Ngũ – Tứ này lắm nga…^^ Bé Tứ ngoan ghê, rất biết nghe lời anh Thập Lục!)
Mãi đến lúc thay thuốc xong, từ trong phòng Thập Lục đi ra, Tiểu Tứ mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm…
Phải rồi, hắn vốn muốn nhìn xem tên kia biết bảo chủ có tân hoan* sẽ phản ứng ra sao. Như thế nào lại thành phản ứng của y không thấy được lại còn bị y giáo huấn ?
Ngươi khá lắm, cái tên giảo hoạt Lộ Thập Lục! Ta không tin ngươi thật sự một chút cũng không hề để tâm chuyện đó!
Thập Lục một tay ôm sổ sách, một tay cầm bình ngọc theo hành lang dài dẫn đến thư phòng.
Y cũng không thể khẳng định chiếc bình ngọc này có chứa trú nhan đan, y lại không thể đem toàn bộ hiệu thuốc của Không Động trộm về. Mất nửa tháng ở trong Không Động phái dò la tin tức cũng chỉ biết được trên cổ của Ngô Đãng Lực có đeo một cái bình ngọc, trong bình ngọc đựng một viên linh đan trân bảo hiếm thấy trên đời.
Thôi thì đành dựa vào may rủi, y đánh liều lấy cái bình ngọc này về phục mệnh*
Nếu như đúng, y cùng Tiểu Tứ xem như kiếm được một ít phần thưởng. Nếu không phải, thân là người phụ trách nhiệm vụ lần này y sẽ chịu xử phạt.
Thưởng hay phạt, đáp án ngay sau này cánh cửa này.
Thập Lục dừng chân, hướng vào phía trong bẩm báo: “Lão gia, Thập Lục đến phục mệnh.”
“Vào đi.”
___
“Đây là cái gì?” Lộ Tinh Thiên đem bình ngọc ném vào chỗ tối (vì ảnh vệ chuyên đứng ở đó đó…Ta đoán là Tiểu Cửu ở đó).
Thập Lục cúi đầu đứng yên.
Một lát qua đi, chỗ tối truyền đến thanh âm: “Có lẽ là cửu chuyển hoàn hồn đan. Thuộc hạ không thể khẳng định, nhưng không thể nghi ngờ đây đúng là trân bảo dược*.” (*Cái viên nì sau này có ích với hai anh lắm nga___)
“Nga? Không phải thuốc trú nhan?” Lộ Tinh Thiên quét mắt liếc nhìn Thập Lục.
“Không phải.” Một giọng khẳng định chắc chắn không chút ngờ vực.
Bình ngọc một lần nữa trở lại trên tay Lộ Tinh Thiên.
“Trú nhan đan đâu?” Lộ Tinh Thiên nhìn y thản nhiên hỏi.
“Thuộc hạ không biết.” Thập Lục quỳ một gối xuống đất.
“Không Động phái từ trên xuống dưới đều không thấy có?” Bình ngọc ở trong tay Lộ bảo chủ chuyển động.
“Không thấy có.” Không Động phái rộng lớn như vậy, sản nghiệp nhiều như vậy y làm sao có thể tra xét hết được? Nhưng y có thể lấy lý do đó hay sao? Không thể.
“Những thứ cất trong mật thất của Không Động ngươi đều đã lấy về?”
“Đúng vậy.” Nếu không tính đến một bức tượng Phật bằng ngọc và một hộp đá kê huyết (chịu, không biết đá này là đá gì! TT^TT)
“Một nửa hoàn thành, một nửa vẫn chưa xong. Vậy theo ngươi, ngươi nên được lĩnh thưởng hay là nên chịu phạt đây? ” Lộ Tinh Thiên quay đi, không hề nhìn y.
“Lộ Tứ lĩnh thưởng, thuộc hạ chịu phạt.” Thanh âm của Thập Lục thực bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, “Ân, thực công bằng. Hôm nay là tết Trung thu, sau khi cùng mọi người ăn bánh Trung thu ngươi tự đi hình phòng (phòng xử phạt) lĩnh ba mươi roi đi.”
“Tạ ơn lão gia.” Thập Lục nhẹ nhàng thở ra. (x$0&x!! Bị ăn đòn còn phải tạ ơn!)
May mắn bảo chủ đã quên hình phạt được hứa hẹn ban đầu. Nếu như Bảo chủ thật sự ép y phải lấy cái ả đầu bếp kia, đại khái trước ngày thành hôn y sẽ giết chết cô ả Phương Tiểu Phương đó!
” Trước hãy đến phòng ta chờ ta ở đó. ” Lộ Tinh Thiên phất tay, ý bảo y có thể lui ra.
Thập Lục ngẩn người, lập tức cúi đầu, “Tuân lệnh”
Buổi tối, mới vừa dùng xong bữa tối, Tiểu Tứ liền tìm không thấy bóng dáng Thập Lục đâu cả .
“Tiểu Cửu! Chờ một chút, ngươi có nhìn thấy Thập Lục không?”
Người thanh niên được gọi là Tiểu Cửu xoay người, mặt không đổi sắc: “Ngươi tìm Thập Lục có chuyện gì?”
“Nhờ hắn thay băng.”
“Ta giúp ngươi thay.”
Tiểu Tứ bước lui từng bước, tỏ vẻ đề phòng rõ ràng, “Không cần, ta tìm Thập Lục cũng được.”
Tiểu Cửu nhếch lên khóe miệng, giống như đang cười, có điều thoạt nhìn càng giống châm chọc.
“Ngươi không cần tìm hắn . Đêm nay hắn sẽ rất bận bịu.”
______________
Chú thích:
* Kinh tâm động phách: ý nói thần hồn điên đảo.
* Động tâm: ý nói tim đập loạn nhịp ý ^^
* Thất trách: không làm tròn trách nhiệm, bổn phận
* Tự tiếu phi tiếu: cười mà như không cười, sau này có lẽ ta sẽ dịch thành “đáy mắt lộ ra ý cười”
* Để lại…mặt mũi: ý nói nể mặt.
* Thuốc trú nhan: thuốc khiến người ta giữ được nhan sắc dừng lại ở thời điểm mà thuốc được uống vào (không tiếp tục…xuống cấp ý mà. Nó khác với thuốc hồi xuân à nha!^^)
* Hành sự: làm việc, thực hiện nhiệm vụ.
* Dịch dung: hóa trang
* Phong sương: sương gió, ý nói một khuôn mặt đã trải qua nhiều khó khăn cực khổ.
* Thanh lâu danh kỹ: kỹ nữ nổi tiếng chốn lầu xanh.
* Văn nhược thư sinh: thư sinh học văn yếu đuối
* Bồi tẩm: cũng như thị tẩm, có nghĩa là hầu hạ chủ nhân việc xxoo
* Ái nhân: người yêu
* Truy hoan: đi tìm hoan lạc (theo nghĩa xxoo)
* Y bào: áo (ở đây là vạt áo)
* Đại ẩn ẩn vu hướng, tiểu ẩn ẩn vu thị: Muốn ẩn thân tốt nhất là chọn chỗ đông người, và chọn chỗ ở ngay trước mắt người ta mà ẩn thân (cũng giống như nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất ấy mà ^^).
* Thiên tầng cao: đây là một loại bánh, dường như ta đã thấy hình của nó ở trên blog của nàng nào rồi đó. Ta sẽ search lấy hình sau.
* Nhất lưu cao thủ: cao thủ vào hàng đệ nhất trong giang hồ (chia làm 3 hàng: đệ nhất lưu, đệ nhị lưu, đệ tạm lưu, hàng đệ tam là hàng võ mèo quào ^^)
* Tân hoan: niềm vui mới, ý chỉ người tình mới.
* Phục mệnh: báo cáo kết quả công tác ý mờ ^^.
* Cửu chuyển hoàn hồn đan (cũng giống tục mệnh đan): thuốc có khả năng cải từ hoàn sinh.
* Trân bảo dược: thuốc vô cùng quý.