Thập Lục biết lão gia vẫn có liên hệ với các ảnh vệ, có điều cho đến lúc chính mắt nhìn thấy Thập Nhất quỳ gối trước mặt bảo chủ, y vẫn sửng sốt một chút. Y thậm chí còn không biết Thập Nhất theo họ đến tận đây bằng cách nào.
“Ngươi nói Lộ Nhị đã tìm được nơi Vân đệ bị nhốt? ”
“Thưa phải.”
“Người đâu? Có bị thương hay không?”
“Không có, ngoại trừ tinh thần không được tốt lắm, còn lại Vân công tử mọi mặt đều khỏe. Lộ Nhị muốn thuộc hạ đi trước đến báo báo cáo với lão gia, hắn cùng Vân tiểu công tử và hai vị khách nhân ở phía sau theo đến Hổ Lạc trấn cùng lão gia hội hợp. ”
Việc này tuyệt đối không biết.
“Tốt lắm. Chuyện này ngươi cùng Nhị làm không tồi. ” Phất tay, tỏ vẻ Thập Nhất đã có thể rời đi.
Được ngợi khen Thập Nhất quỳ một gối xuống đất, điểm thủ hành lễ rồi nhanh chóng rời đi. Trong suốt lúc đó, từ khi đến đến khi đi, đều không liếc mắt đến Thập Lục một lần.
Thập Lục sờ sờ mũi, ngửa đầu nhìn không trung.
Không trung thực sáng sủa, có lẽ là ban ngày gió to, buổi tối ánh sao lấp lánh, ánh trăng sáng mênh mông khắp không trung.
Lộ Tinh Thiên quay đầu lại nhìn, Thập Lục đã nhóm xong lửa, cạnh đống lửa cũng chuẩn bị xong xuôi hai chỗ nằm đơn giản nhưng thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp. Lộ Tinh Thiên không thể không thừa nhận rằng ảnh vệ này của hắn rất hữu dụng, cũng rất có khả năng. Hơn nữa, dường như y còn biết hắn yêu gì, thích gì, cùng một số thói quen của hắn.
“Mới đầu xuân, tuyết chưa tan, muốn đi săn cũng khó.”
Lộ Tinh Thiên nói thầm mấy câu, lại nhìn Thập Lục lấy trong hành lý ra gói thịt cùng bánh mỳ loại lớn, dùng đoản kiếm tước miếng thịt to thành từng miếng nhỏ, xé vụn bánh mì loại lớn, bỏ vào trong nồi đun chung, thỉnh thoảng còn cho vào một chút gia vị, dùng một đôi đũa khuấy.
Thứ như vậy ăn ngon được sao?
Nấu trong chốc lát, mùi thơm quyến rũ đã nhè nhẹ tỏa ra. Lộ Tinh Thiên ngửi ngửi, ân, tựa hồ cũng không tệ lắm.
Thập Lục lại lấy từ trong bọc hành lý ra hia cái bát bằng gỗ, múc đồ ăn trong nồi đưa về phía Lộ Tinh Thiên. “Chúc mừng lão gia, đã có tin tức của Vân tiểu công tử.”
Nhận lấy bát thức ăn, Lộ Tinh Thiên dùng chiếc đũa hướng về phía Thập Lục lắc lắc.
“A!” Thiếu chút nữa đã quên.
“Đừng a , ta sẽ không vì ngươi lại bảo ta một tiếng lão gia mà trừng phạt ngươi…Ngô, mùi vị không tệ!” Lộ Tinh Thiên không sợ nóng bỏng miệng, uống một hơi, nhất thời lộ ra vẻ thích thú. (Cẩm nang tán zai của Thập Lục – bài số 3: con đường đi đến trái tim đàn ông thông qua cái dạ dày. Thành công!)
Thập Lục cao hứng cười cười. Ngài thích là tốt rồi.
Lộ Tinh Thiên có vẻ như thật sự rất thích, liên tiếp ăn hai bát. Chờ hắn đi múc bát thứ ba, Thập Lục bát thứ nhất còn chưa ăn xong.
“Ngươi có biết chuyện mấy năm trước triều cục chấn động, vài vị hoàng tử đều vì chưa lập Thái tử vị mà âm thầm kết bè phái hay không?” Lộ Tinh Thiên đột nhiên mở miệng nói.
“Có biết một phần. Bất quá chuyện này không phải đã chấm dứt, cuối cùng vẫn là đại hoàng tử lên ngôi Thái tử sao?”
“Đúng vậy, mà Vân gia chính là bên trước đây đi theo tứ Hoàng Tử.”
A!”Nói như vậy…”
“Hỏa thần giáo cùng đại hoàng tử cũng chính là đương kim Thái tử có chút quan hệ.”
“Lão gia vậy…vậy ngay từ đầu ngài đã biết Vân đệ bị Hỏa thần giáo bắt đi ?” Thập Lục nâng bát, còn một miếng cuối cùng uống vào bụng. Y không định đi múc bát thứ hai, trong nồi đã không còn bao nhiêu…
“Ngay từ đầu là chỉ khi nào? Biết cừu địch của Vân gia cùng Hỏa thần giáo có liên quan, cũng là chuyện trước lễ mừng năm mới Thập Nhất báo về ta mới biết. Vân gia này đã trêu chọc phải người không nên trêu chọc, Thái tử không muốn lưu lại cái đuôi cho người mượn cớ nên đã mượn lực lượng trong giang hồ làm cho Vân gia biến mất.”
“Sách, Vân gia lão nhân cũng là lão hồ đồ, dám chen chân vào cuộc tranh đấu của hoàng thất. Nếu bên hắn trợ giúp mà thắng được thì tốt, một khi thua chẳng lẽ Vân gia còn có nơi yên ổn mà sống!”
“Như vậy, Lộ gia bảo chúng ta chen chân vào chuyện này liệu có việc gì không?” Thập Lục lo lắng nói.
“Ai nói chúng ta phải chen chân vào chuyện này?” Lộ Tinh Thiên nhướng mày.
“Chính là, Vân tiểu thư hiện tại…”
“Ngươi nói Vân Nương? Ha, yên tâm đi, mỹ nhân tự sẽ là có người thương tiếc, nếu không ngươi cho là nàng – một cái thiếu nữ tử chẳng qua hiểu chút gia truyền y dược – có thể mang theo tiểu đệ nhỏ tuổi bình yên tránh né đến nay? Đối phương chẳng qua là chơi lạt mềm buộc chặt thôi.” Lộ Tinh Thiên hắc hắc cười quái dị.
Vậy người này là ai? Nghĩ đến hẳn không phải là Thái tử…Trách không được lão gia đối với Vân cô nương dường như vẫn xa cách, không giống như trước đây chỉ cần mỹ nhân cố ý, hắn cũng không ngại phong lưu một phen.
Nguyên lai… Thập Lục bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngươi a cái cái gì!” Lộ Tinh Thiên bất mãn, tùy tay ở sau ót Thập Lục gõ một chút, “Chuyện này cũng có của ngươi công lao, lần trước ta giả cho ngươi chịu hình cũng đã phát huy công dụng. Chúng ta lại liên tục tìm đến Hỏa thần giáo náo loạn, bọn họ không hiểu chúng ta có ý gì, cũng chỉ có thể suy đoán nguyên nhân là Vân đệ, hết lần này đến lần khác chuyển người đến nơi mà bọn họ cho là an toàn. ”
Thì ra lão gia cũng không phải tùy tiện ra tay với mấy phân đà của Hỏa thần giáo mà là sau khi nhận được tin tức từ Thập Nhất, cố ý tìm đến nơi Hỏa thần giáo nhốt Vân đệ, từng nơi từng nơi một náo loạn.
Như vậy,kể có thật là Vân đệ bị nhôt ở mấy nơi đó hay không, bọn họ tất nhiên sẽ đem phạm nhân trọng yếu chuyển đến địa điểm an toàn, mà chuyển dời càng nhiều lần, tự nhiên sẽ để lại càng nhiều đấu vết.
Chỉ cần lưu lại một tia dấu vết, Lộ Nhị – người rất am hiểu cách truy tung – tất nhiên sẽ tìm được đến nơi lão gia muốn hắn phải tìm được .
Có điều theo như lời lão gia nói về chuyện làm ăn với vị “lão Đại” kia, chuyện làm ăn này sẽ không có liên quan với Vân Nương đi?
“Ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Không, không có gì.”
Lộ Tinh Thiên ha ha cười, đột nhiên cảm thấy cái kẻ rõ ràng cảm thấy đau cũng không dám ôm đầu, rõ ràng có một bụng nghi vấn cũng không dám hỏi – Thập Lục – có chút ngốc nghếch hồ hồ . Thật xứng với khuôn mặt chẳng có gì đặc sắc y đang mang… Hắn lắc đầu, thầm thấy thật không một chút hấp dẫn nhưng lại khiến người ta muốn đạp mông y một cước.
Thập Lục đối với ánh mắt lão gia quen thuộc, rất muốn từng bước thối lui đến địa điểm an toàn, lúc này mới phát hiện trên tay còn bưng bát.
Từ trong tay lão gia còn cầm cái bát gỗ trống không đưa ra trước mặt, y múc hết số thức ăn còn lại trong nồi vào bát, rồi đưa lại cho hắn.
Lộ Tinh Thiên cười, liếc mắt một cái về phía cái bát gỗ đưa đến trước mặt mình, “Ngươi ăn đi. Ta cũng không muốn đang nửa đêm lại nghe được có người bụng thầm thì kêu.”
Thập Lục ngẩn ngơ.
“Thế nào, chê bát ta đã dùng qua không sạch sẽ?”
Nào dám? Nhanh nhẹn rút tay lại, phần phật phần phật dùng tốc độ nhanh nhất đem thức ăn giải quyết.
“Ha ha ha!”
Thập Lục hình như nghe được tiếng cười to vui vẻ của người nào đó. Về phần đối phương vì sao mà vui vẻ như vậy, y cũng không rõ lắm.
“Ăn xong rồi? Ăn xong rồi thì tới giúp ta xoa bóp đầu.” Lộ Tinh Thiên còn nhớ rõ tựa hồ Thập Lục có một thủ pháp mát xa tuyệt hảo. (Cẩm nang tán zai của Thập Lục – bài số 4: Ngôn ngữ cơ thể!)
“Nga. Đến đây!”
Nhanh nhẹn địa dọn dẹp bát đũa nồi niêu, đem đến dòng suối cách đó không xa rửa sạch, chờ y trở về, Lộ Tinh Thiên đã nằm trên một trong hai “cái giường”, nhắm mắt dưỡng thần.
“Tinh Thiên?”
“Ân?”
Ngón tay theo trán của hắn tiến vào trong tóc.
Da đầu bị kìm lại một cách thuần thục, thực thoải mái, thoải mái đến làm cho người ta muốn cứ như vậy ngủ.
Tay Thập Lục cũng không đẹp mắt, ngón ngắn, khớp xương thô to, bàn tay ngay ngắn. Nhưng những ngón tay này cũng rất khéo léo, Lộ Tinh Thiên cơ hồ không cảm giác thấy trên đầu trên mặt có cảm giác gì khó chịu.
Ngón tay từ trong tóc lướt ra, chậm rãi chuyển qua cái trán thậm chí khắp khuôn mặt.
Bàn tay ấm áp giống như gần giống như xa phủ lên khuôn mặt lành lạnh, lén lút, ngón tay cái nhẹ nhàng nhẹ nhàng phác thảo hình dáng cái miệng đôi môi của hắn…
Một người xứng đáng được xưng tụng là nam nhân hoàn mỹ.
Một người được xưng tụng là nam nhân trong truyền thuyết.
Một người nam nhân có nhiều khuyết điểm như vậy, lại mê hoặc y đến sâu sắc
Một người nam nhân, cỡ nào buồn cười?
Để cho một người nam nhân mở ra hai chân của mình, lại là đáng chê cười đến mức nào ?
Người nam nhân đang nhắm mắt lại không nhìn thấy trong mắt Thập Lục này những yêu say đắm, cũng không nhìn thấy đáy mắt y toát ra bao nhiêu đau đớn.
Ai không muốn có được tất thảy của vợ mình, ai không muốn…
“Vân Nương là một nữ hài tử thực thiện lương thực ôn nhu, nàng là điển hình cho cái loại hiền thê lương mẫu. Nam nhân mỗi ngày sinh hoạt tại đao quang kiếm ảnh, âm mưu quỷ kế thực dễ dàng bị mỹ nhân loại này hấp dẫn.”
Ngón tay cái củaThập Lục dường như đã bị giật mình nhanh chóng rụt trở về. Không dám tiếp tục phân tâm, chuyên tâm dưới tay công tác.
“Thực buồn cười có phải hay không? Đứa con muốn kết liễu tính mệnh cả nhà, lão cha lại nhìn trúng nữ nhân nhà người ta.”
Quả nhiên.
“Vân đệ nhờ phúc của tỷ tỷ mà còn giữ được tính mạng, tuy rằng xem ý tứ của đối phương, trong Vân gia ngoài Vân Nương căn bản không cần lưu lại một người nào khác. Nhưng ngươi phải dự đoán đến đã có được mỹ nhân còn muốn được đến tâm của mỹ nhân, sự tình liền không thể làm đến tận tuyệt. Hơn nữa lưu lại Vân đệ, tiến có chỗ để lung lạc, lui có thể lợi dụng mối quan hệ này, tác dụng nhiều hơn. Vì thế, Vân đệ cũng tuyệt đối không thể chết được. Lần này cứu ra Vân đệ, chúng ta xuất lực, đối phương xuất người. Chỉ chờ đối phương mang Vân đệ đầy lòng cảm kích đến Lộ bảo rước đi vị tỷ tỷ này, từ nay về sau cũng sẽ không có việc của Lộ gia chúng ta nữa. Về phần Lộ bảo có thể cùng Hoả thần giáo kết hạ thù hận hay không, đương nhiên cùng đối phương không quan hệ. Dù sao, ta chính là người thu được của người ta một vốn ưu đãi. Ha hả!”
Tay Thập Lục dừng lại một chút.
Một hồi trò khôi hài. Cũng là một chuyện hoàng thất đáng gièm pha.
Vân gia vì tứ Hoàng Tử thất thế bị liên lụy. Thái tử muốn giết cả nhà Vân gia. Nhưng không nghĩ tới lão hoàng đế lại nhìn trúng Vân Nương, không muốn để cho con của mình biết mình đối với Vân gia có hứng thú, đang lo phải làm cách nào đem mỹ nhân đoạt đến bên người.
Mà lão gia vừa lúc biết được tin tức này, biết có thể có lợi bèn buông tha cho mỹ nhân, lựa chọn lợi ích, cùng vị “lão Đại” kia làm một giao dịch.
Nếu để cho Vân Nương – trước nay đối với lão gia vẫn có tâm ý – biết được, sợ là không biết sẽ thương tâm đến mức nào.
Ai nói bọn y chỉ là cái tiểu nhân làm gì, cho là mình sống được tự do, lại không biết sống chết của bản thân kỳ thật sớm bị người tùy tâm khống chế.
Thế giới này quả thật là thế giới chỉ thuộc về kẻ mạnh. Thập Lục thật sự nghĩ thế.
Mà bản thân y khi còn sống lại ở trong lòng bàn tay của người khác. Một tầng lại một tầng khống chế, từ nhỏ, y chính là một quân cờ; chết đi, cũng thế.
Cũng từng nghĩ tới phải hoàn toàn sống cuộc sống của chính mình, đi con đường của chính mình. Nhưng một cái như y, không có quyền lực chẳng qua là một quân cờ, cũng chỉ có thể ở trong lòng suy nghĩ thôi. Thấy đủ vui buồn của thế gian, không đi nghĩ nhiều sẽ không có thống khổ.
Nếu như mình là một nữ tử, là một mỹ nhân tuyệt sắc vô song nghiêng nước nghiêng thành, như vậy y sẽ có cơ hội độc chiếm hắn, trở thành duy nhất của hắn? Hoặc là nếu người y yêu, không phải “hắn” mà là “nàng”, như vậy y hẳn là có thể cùng hắn làm bạn đến thiên nhai? (lằng nhằng chút, ý ảnh là nếu Thiên ca không phải là nam nhân mà là nữ nhân, như vậy họ có thể mãi mãi sánh bước chân trời góc biển…)
Có điều sự thật là y là nam nhân, hắn cũng là nam nhân. Chẳng những địa vị xa cách một trời một vực, còn là… (cái này liên quan đến thân thế thực sự của anh Thập Lục)
Ngươi hỏi y thương tâm sao, ai cũng không thể theo vẻ mặt của y nhìn ra được chút gì.
Nơi hoang dã im ắng, sự im lặng an hòa cùng ban ngày hoàn toàn bất đồng .
“Ngươi lại đang nghĩ chuyện gì?”
“Ta nghĩ, ngươi cố ý bát nháo chống lại Hỏa Thần giáo chẳng lẽ không phải vì muốn gặp lại người kia. ” Cái kẻ ở Nam Nhạc trước mũi lão gia bắt người còn lông tóc vô phương, không để lại một chút dấu vết.
Bằng vào hiểu biết của y đối với lão gia nhà mình, chọn phân đà của người ta phá tám phần là vì trả thù. Người này tâm trả thù so với bất kể ai khác đều nặng!
Lộ Tinh Thiên mở mắt tà liếc một cái, thế nhưng không có phủ nhận.
“Uy, ngươi có nghĩ là thử xem ở nơi hoang dã, đêm tối dưới ánh trăng sao cùng ta cộng phó vu sơn mây mưa*?” (*chuyện xxoo ảnh nói một cách văn hoa)
Trầm mặc một hồi, Thập Lục thành thành thật thật nói: “Ta có thể cự tuyệt sao?”
Tiếng cười ha ha vang lên, tiếp theo càng cười càng lớn, “Thập Lục, vì sao đến hiện tại ta mới phát hiện ngươi là người thú vị như thế này? Ha ha ha! Nếu ta nói không thể cự tuyệt?”
Chau nhanh mày, Thập Lục bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Vậy ngài nói làm thế nào liền làm như thế đi.”
Lộ Tinh Thiên nằm ở trong lòng Thập Lục cười đến nỗi bả vai đều run rẩy.
“Thập Lục, Thập Lục…Nguyên lai tên của ngươi là Thập Lục…”
…
Đã là trung tuần tháng hai, vài nơi ở phía nam đã bắt đầu chuyển ấm. Nhưng bởi vì bọn họ ngày càng đi sâu về phương bắc nên gió như cũ lạnh thấu xương, tuyết vẫn đang bay đầy trời.
Hôm nay, vào khoảng bữa tối bọn họ tới Hổ Lạc trấn.
Hổ lạc trấn là một trấn rất nhỏ, tổng dân cư không đến hai ngàn, toàn bộ trấn chỉ có một tửu lâu kiêm khách ***, nhưng nhờ nằm ở vị trí yếu đạo nên so với các thành trấn nhỏ khác mà nói đã xem như phồn hoa.
Điểu Khách lâu. Lầu một , lầu hai khách ***.
Một tấm vải bố viết chữ “Tửu” thật to treo trên cột cờ hiệu ngoài cửa tựu lâu khiến cho người ta từ xa đã nhìn thấy.
Trong đại đường của tửu lâu đặt không dưới ba mươi cái bàn to nhỏ. Vì gió tuyết, và cũng vì bây giờ đã đến giờ ăn tối nên khách *** rất đông đúc, âm thanh náo nhiệt.
Có rượu, có nam nhân, tự nhiên không thể thiếu nữ nhân. Một thiếu nữ hát rong khoảng trên dưới hai mươi tuổi ôm tỳ bà hát uyển chuyển, khiến cho vài vị khách đã ngà ngà say trầm trồ tán thưởng, lại có vài lời lẽ *** đãng trêu ghẹo.
“Chi nha…” Cửa tiệm đóng chặt bị đẩy ra, tấm mành thô dày để chắn gió khẽ phất lên.
“Chưởng quầy, phiền ngươi mau chóng dọn cho chúng ta một cái bàn.” Bình bình đạm đạm, tiếng nói không có gì đặc sắc.
Thiếu nữ hát rong hát xong âm cuối cùng, lơ đãng lướt nhìn về phía cửa.
Người vào là một nam tử ăn mặc như người bán dạo, dáng người tuy cao nhưng lại giống như thanh âm của y, khuôn mặt cũng bình thường, không có gì đặc sắc, rơi vào biển người tuyệt đối tìm không thấy mặt.
“Khách quan đi mấy người?” Chưởng quầy vội vàng đưa ra khuôn mặt tươi cười đón khách.
“Hai người.” Nam tử vừa cất lời nói chuyện vén tấm bố liêm* , khom người thỉnh người phía sau tiến vào.(*vải bố che cửa)
Một nam tử dáng người ao cùng quần áo hoa lệ khẽ cúi cúi đầu, đi qua bố liêm bước vào tiệm ăn.
“Đã tháng hai, sao còn có thể lạnh như thế?”
Quần áo hoa lệ nam tử nhẹ nhàng dậm chân, rũ tuyết đọng trên mặt hài, ngẩng đầu nói khẽ với người cùng đi một câu.
Bàn tay thiếu nữ hát rong từ trên tỳ bà trượt xuống, môi khẽ mở, ánh mắt nhìn về phía cửa rốt cuộc không thu lại nổi.
Vị công tử kia sở hữu ngũ quan nếu tách ra mà xem, rõ ràng đều thực bình thường. Nhưng khi chúng nó hợp cùng một chỗ lại làm thành một bức họa. Một bức dung nhan tựa như chỉ thiên tiên mới có.
Hơn nữa mái tóc đen mềm mại được cột lại bởi một sợi dây lụa gắn ngọc, phần tóc phía dưới như thác thẳng tắp rủ xuống đến đầu vai.
Không thể trách thiếu nữ hát rong liếc mắt một cái đã si mê, cho dù là thân đều là thân nam nhi các nam nhân nhìn đến một khuôn mặt tuấn tú như vậy cũng không thể chẳng ngẩn ngơ .
Chỉ có chưởng quầy ngây người trong chốc lát đã phản ứng, một khi phản ứng là lập tức lên tiếng, thúc giục tiểu nhị lấy bố khăn sạch sẽ vội tới bên giúp khách quý phủi tuyết.
Nam tử có diện mạo bình thường còn cùng chưởng quầy nói gì đó, dường như y muốn bọn họ chăm sóc ngựa buộc ngoài cửa.
Chưởng quầy liên tiếp vâng dạ, lập tức sai một gã *** tiểu nhị đi ra ngoài cửa dẫn ngựa vào chuồng.
“Hai vị, mời đi bên này.” Chưởng quầy ân cần chạy ra khỏi quầy, tự mình dẫn đường.
“Đúng là ngươi?”
Lộ Tinh Thiên cùng Thập Lục nghe tiếng gọi, hướng về phía thanh âm quay đầu nhìn lại.
Một thiếu nữ ăn mặc rất khác thường nhưng cũng xinh đẹp khác thường, nhìn cách ăn mặc của nàng thì dường như nàng không phải là thiếu nữ người Hán.
Tương giang nữ Nê Oa, Thập Lục trong đầu lóe lên một cái tên.
Quả nhiên, Lộ Tinh Thiên ôm cằm, khẽ cười nhìn nữ tử: “Nê Oa, đã lâu không gặp.”
Nê Oa đứng dậy hướng về phía họ đi tới. Trong tửu lâu lúc này có không ít người đều lén chiêm ngưỡng nhan sắc của nàng.
Nê Oa dừng lại trước bàn của họ.
“Lộ ca, sao lâu như vậy rồi không tới tìm ta?”
Úc! Vừa đến liền hỏi cái này, quả nhiên không giống những nữ tử bình thường.
Thập Lục thấy nàng là thân nữ nhi mà tính tình hào sảng như vậy cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn có nhiều hảo cảm.
Nhưng Lộ Tinh Thiên thì không nghĩ như vậy, hắn cùng nàng có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, nhưng vì nàng cố chấp lại độc chiếm quá mạnh nên hắn chỉ chung sống với nàng được năm ngày.
Ngay từ đầu coi trọng nàng, cũng chính là coi trọng tình tình hào phóng cùng tiêu sái của nàng. Hắn cũng từng nói rõ với nàng rằng mình chưa hề tính toán chuyện chung thân, hai người hợp thì sống không hợp thì chia tay. Lúc đi hắn cũng nói rõ ràng, nếu như ngày sau nàng có việc hắn nhất định sẽ giúp đỡ.
“Nê Oa, nàng từ phía nam chạy đến tới nơi này làm gì?” Lộ Tinh Thiên không đáp còn hỏi lại, hướng Nê Oa ra hiệu mời ngồi.
Nê Oa không ngồi, “Vì sao không trả lời ta?”
Lộ Tinh Thiên đau đầu, hắn vốn sợ hãi loại người dây dưa không rõ như thế này.”Bởi vì…”
“Mặt của huynh! Vừa rồi ta vừa rồi đã cảm thấy huynh có chỗ nào không đúng, khuôn mặt huynh vốn có hình xăm mà? ”
Lộ Tinh Thiên sờ sờ má trái cười cười, “Xuất môn bên ngoài, vì tránh cho kinh thế hãi tục liền che đi.”
Nê Oa cười khanh khách, “Huynh mà vì lo lắng kinh thế hãi tục nên dấu đi chân diện mục, chớ gạt ta . Mấy ngày trước ta nghe được huynh hiện tại đang ở Hoàng Sơn, có phải huynh đang có âm mưu gì?”
Không những xinh đẹp mà còn thông minh, nàng thật hiểu biết bảo chủ nhà y.
“Nê Oa, đã quên với ngươi giới thiệu.” Lộ Tinh Thiên chuyển mục tiêu, tươi cười nhìn về phía Thập Lục.
Thập Lục có một chút cảnh giác, lão gia muốn làm gì?
“Vị này chính là?” Dường như đến giờ Nê Oa mới chú ý tới người ngồi bên cạnh Lộ Tinh Thiên – Thập Lục.
Thật không trách tương giang nữ cố ý bỏ qua, thật sự là với diện mạo bình thường của mình cảm giác tồn tại của Thập Lục không rõ nét, mà Lộ Tinh Thiên lại làm cho người ta có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ.
“Người yêu của ta.”
Ha?
Há hốc miệng không chỉ có Nê Oa, Thập Lục cũng sợ tới mức thiếu chút nữa không cầm chắc chén trà trong tay.
Lộ Tinh Thiên thản nhiên, tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc trước biểu tình của Nê Oa.
“Hắn, hắn là nam.” Sao có thể như vậy. Nê Oa không tin, nhưng nàng cũng biết Lộ Tinh Thiên không phải người ưa nói đùa. Càng là không có khả năng, lại càng là…
“Đúng vậy nha, ta biết hắn cùng ta đều là nam tử, thế nhưng một người như thế này, ngươi sao có thể cự tuyệt hắn.” Lộ Tinh Thiên lộ ra vẻ ôn nhu đến cực điểm hướng về phía Thập Lục tươi cười, “Thập Lục, ngươi không biết là dùng mặt nạ đối với bạn bè của ta có điểm thất lễ?” Một chút cũng không giống trách cứ, chỉ như là thân mật vui đùa.
Thập Lục sửng sốt một chút, lập tức trong lòng cười khổ.
Hoàn hảo hắn đã sớm có chuẩn bị đề phòng những lúc người này hưng trí lên, không nghĩ tới vào lúc này cũng phát huy công dụng.
“Nê tiểu thư, thất lễ .”
Thập Lục lấy tay áo che mặt, một lát sau buông tay, ngẩng đầu đối Nê Oa mỉm cười.
Là ai phát ra tiếng hít sâu thật mạnh?
Là ai làm rơi chén trà khỏi tay?
Là ai ngây người một câu cũng không nói nên lời?
Mà ngay cả tiếng ca của thiếu nữ hát rong cũng im bặt.
Trong nháy mắt, đại đường nội lại có thể trở nên im ắng .
Một cái chớp mắt qua đi, đủ loại thanh âm ầm ầm nổi lên.
Có sợ hãi than, có tham lam, có tán thưởng, có hâm mộ.
Nê Oa thật lâu đều nói không nên lời một câu nào.
“Người Hán các huynh dường như có nói một câu, như thế nào nhỉ, ánh sáng đèn cùng ánh trăng không thể so sánh cùng nhau. Lộ ca, ta không đẹp bằng hắn, không bằng rất nhiều, huynh chọn hắn tuyệt không kỳ quái.” Nàng cắn cắn môi, cuối cùng nhìn thoáng qua Thập Lục, cúi đầu nói một tiếng: “Không hẹn gặp lại.”
Thập Lục yên lặng ở trong lòng nói một tiếng thực xin lỗi. Về phần vì cái gì, cũng chỉ có chính y mới biết.
“Nê Oa, lời ta đã nói vĩnh viễn có trọng lượng, nếu ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ, chỉ cần tới tìm ta.” Lộ Tinh Thiên chân thành nói, hắn đối với mỗi nữ nhân hắn chia tay đều rất tốt.
“Đa tạ.” Nê Oa miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, ôm quyền thi lễ, nhưng lại không hề quay về bàn mà xoay người liền hướng ra cửa lớn.
“Nê cô nương, thật có lỗi tại hạ đến chậm, trên đường có chút việc trì hoãn…Nê cô nương?”
Chưởng quầy cúi lưng, lại đón tiếp ba vị khách nhân ân cần vô cùng . Hướng về phía Nê Oa nói chuyện chính là vị công tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong đi đầu, đi theo phía sau hắn hẳn là người hầu.
Ánh mắt Thập Lục ngưng đọng lại. Người này..?
Vị công tử kia trong mặc một thân lụa là màu trắng, ngoài khoác áo lông chồn lửa đầu buộc dây tơ tằm màu trắng khảm một khối hắc ngọc. Xem cách ăn mặc, đã biết người tới bất phàm, lại nhìn này dung mạo, tuấn tú thanh nhã, không phải là tươi đẹp tuấn mỹ chấn động lòng người mà là ôn hòa lịch sự tao nhã như ngọc.
Vị công tử này làm cho người ta liên tưởng tới mây trắng trên trời, tuyết liên trên đỉnh tuyết phủ ngàn năm, nhưng lại không có cái vẻ lạnh lẽo của mây cùng tuyết liên, tương phản, người này vừa thấy đã khiến người khác muốn thân cận.
Vị này không phải là bạch y kỵ sĩ bọn họ đã thấy thoáng qua trên đường còn có thể là ai!
Thập Lục không thể không thừa nhận, đây là một vị công tử so với lão gia nhà mình không có chút nào thua kém.
Lộ Tinh Thiên cũng không cầm lòng được nhìn về phía vị công tử này nhiều hơn một cái. Hắn cũng đã nhận ra, đây là vị bạch y kỵ sĩ chỉ một thoáng lướt qua đã đủ để lại trong lòng hắn ấn tượng sâu sắc.
Hắn biết Nê Oa?
Vị công tử kia hiển nhiên cũng chú ý tới bọn họ, đối với ánh mắt của Lộ Tinh Thiên chỉ mỉm cười gật đầu.
Lộ Tinh Thiên cũng lễ phép cười đáp lại.
Sau đó vị bạch y công tử nhìn về phía bên cạnh Lộ Tinh Thiên – Thập Lục. Ánh mắt tựa hồ ở trong phút chốc đã đọng lại.
Thập Lục cũng đã nhìn chăm chú bạch y công tử.
Không biết qua bao lâu, có lẽ một lát, có lẽ rất lâu.
Bạch y công tử rời mắt khỏi Thập Lục, vỗ vỗ Nê Oa lúc này tinh thần đang ảm đạm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lộ Tinh Thiên một thoáng thật sâu, lập tức mang theo Nê Oa cùng thân cận rời đi.
Cái nhìn kia khiến Tinh Thiên có cảm giác phi thường kỳ quái, tâm can giống như bị cắn xé đến nhói đau. Không phải đặc biệt đau, nhưng cũng không cách nào xem nhẹ. (TT^TT TT^TT TT^TT…)
Lộ Tinh Thiên lại quay đầu nhìn về phía Thập Lục, cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Kết quả ấy không phải là kết quả ta muốn hay sao, chẳng lẽ ta lại không đành để Nê Oa thương tâm?
Thập Lục yên lặng, không biết suy nghĩ cái gì.
…
Theo Điểu Khách lâu đi ra, hai người hướng về phía địa điểm bí mật của Lộ gia bảo.
Lộ Nhị mang theo Vân đệ hẳn là rất nhanh sẽ tới thôi.
“Tinh Thiên, làm sao ngươi biết phân đà Đà chủ của Hỏa Thần giáo tại nơi này chính là thiếu nữ hát rong?”
Vừa rồi tại Điểu Khách lâu bọn họ gặp ám toán. Đầu tiên là hai khách nhân ngồi gần đó, sau đó là một gã nhà giàu đùa giỡn cô gái hát rong cùng thủ hạ của hắn, cuối cùng lúc bọn họ chuẩn bị rời đi cô gái hát rong vẫn nằm sấp trên mặt đất đột nhiên hướng về phía Tinh Thiên công kích.
Có điều Lộ Tinh Thiên dường như đã sớm có chuẩn bị, chẳng những dễ dàng tránh được đòn đánh lén của cô gái hát rong, còn vạch trần thân phận của cô ta, rồi thật thích thú cười nhạo châm chọc một phen, khiến cho vị Đà chủ giả dạng thiếu nữ hát rong kia tức giận không có chỗ phát tác.
Cuối cùng Lộ Tinh Thiên phế đi công lực của nữ đà chủ, còn đem tóc nàng cắt đến loạn thất bát tao* . Còn đem tửu lâu chưởng quầy cùng vài cái tiểu nhị trói thành một bó, những gì liên quan đến nữ đà chủ toàn bộ đều ném tới mặt tuyết. (*đại loại là lởm chởm lại rối tung rối mù)
Lộ Tinh Thiên tâm tình tựa hồ rất tốt, cố ý chậm bước cùng y sóng vai đồng hành.
“Không phải ngươi đã nói, hai năm trước khi ngươi đi qua nơi này đã thấy cô gái hát rong này sao. Ngươi có thấy ở đâu một thiếu nữ trẻ trung, làm nghề hát rong, lại ở lại trong một tửu lâu hát đến hai, ba năm? Hơn nữa nàng lại có nhan sắc như vậy?”
“Chỉ vì vậy?”
“Đương nhiên không. Tuy rằng nàng che dấu không tồi, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, trời cho nàng bản tính của một nữ tử. Một cô gái nghèo khổ dựa vào hát rong mà sống, làm sao có tiền mua được hương phẩm mùi hoa lan quý giá nhất của Tôn gia? Cũng vậy, giầy thêu trên chân nàng cũng không phải là bản thân nàng thêu. Còn có cây tỳ bà kia, sơ hở lớn nhất của nàng ngay tại cây tỳ bà.”
“Ngọc tỳ bà Tần Tú Lan. Hình Ý Môn quả phụ đại đệ tử.”
Lộ Tinh Thiên gật gật đầu, tỏ vẻ y đoán không sai.
“Đó là một người đáng thương.” Thập Lục bỗng nhiên cảm thán nói.
Lộ Tinh Thiên kỳ quái liếc hắn một cái.
“Nghe nói Ngọc tỳ bà mới mười tám tuổi liền thủ tiết, sau nhìn trúng một hàng y lang trung muốn tái giá lại bị toàn bộ người của Hình Ý Môn phản đối, còn bị vũ nhục là không tuân thủ nữ tắc, không biết thẹn, càng lấy môn quy ra đối xử với nàng. Sau lại nghe nói nàng nhảy sông…”
“Nga, còn có như vậy một đoạn, sớm biết sẽ không cắt trụi tóc nàng.” Lộ Tinh Thiên nói như vậy cũng không phải thương hương tiếc ngọc gì, mà là thể hiện tán thưởng của hắn đối với nữ tử có dũng khí.
“Nếu ta chết , ngươi sẽ thay ta thủ tiết sao?”
“Khụ khụ khụ!” Đáng thương Thập Lục thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết.”Sao đột nhiên nói điềm xấu đến như vậy?”
Lộ Tinh Thiên buông tay, “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến nếu ta có một người vợ, yêu đến nỗi chính ta cũng phải luyến tiếc rời đi nàng… Nếu có một ngày ta rời đi trần thế, sẽ hy vọng nàng tiếp tục theo đuổi hạnh phúc mới, hay là hy vọng nàng có thể vì mình thủ trinh cả đời. Sau đó phát hiện vấn đề này rất khó. Ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Ta?” Thập Lục gãi gãi đầu.
Lộ Tinh Thiên lúc này thật sâu sắc cảm nhận được, tuyệt sắc mỹ nhân mặc kệ làm cái gì bất nhã đều có thể thấy một phen ý nhị.
“Ta cũng không biết.” Ánh mắt Thập Lục mê man, “Điều kiện tiên quyết là nếu ta có thể thực sự có được hắn, nếu hắn thuộc về ta, ta thuộc về hắn, như vậy khi ta rời đi, có lẽ ta sẽ dẫn hắn cùng nhau rời đi.” Bởi vì ta không không thể nhẫn tâm nhìn hắn đau lòng.
“Nga, nhìn đoán không ra ngươi còn là một người có độc chiếm dục rất mạnh.”
Thập Lục cười khổ, “Nếu hắn không thuộc về ta, như vậy tự nhiên ta sẽ không cưỡng cầu, còn chúc phúc cho hắn sớm ngày đạt đến chân chính hạnh phúc cùng sở yêu. Nếu hắn đối với ta thật sự có tâm, cho dù ta rời đi cũng sẽ ở mãi trong lòng hắn, điều này với ta mà nói đã muốn đủ. Nếu hắn vốn đối với ta không có lòng dạ nào, ta làm sao phải khổ tâm lôi kéo người khác để bị người oán hận.”
“Ngươi thực bi quan.” Lộ Tinh Thiên không khách khí bình luận.
Thập Lục cười ra tiếng, “Ngươi là người thứ nhất nói ta bi quan. Rất nhiều người đều nói ta bằng lòng với số mệnh, dễ dàng thỏa mãn.”
“Ngươi thật sự dễ dàng như vậy thỏa mãn?”
Một bàn tay cầm tay y.
“Ngươi có từng nghe qua một chuyện xưa, một vị thần tiên ban cho một cái tên khất cái một điều ước. Tên khất cái nói hắn muốn mỗi ngày đều ăn được ăn no, thần tiên thỏa mãn hắn. Qua một thời gian ngắn, tên khất cái lại nhìn thấy thần tiên, cầu xin thần tiên lại cho hắn hứa một điều ước, thần tiên đồng ý . Tên khất cái nói hắn nghĩ muốn có một căn nhà có thể che gió che mưa …”
“Ta biết chuyện xưa này, ” biểu tình Thập Lục của rất lạnh tĩnh, “Được đến phòng ở sau, tên khất cái lại muốn có thê nhi, có thê nhi sau lại muốn làm đại quan, làm đại quan sau lại muốn có rất nhiều tiền, có rất nhiều tiền sau lại muốn làm hoàng đế, cuối cùng hắn thậm chí muốn làm thần tiên phép thuật vô biên. Sau đó thần tiên đem những gì từng cho hắn đều đoạt lại, hắn lại biến thành một gã vô danh, nằm ven đường ăn không đủ no mặc không đủ ấm, một tên khất cái cơ khổ…Lão gia, ta nói rồi, ta là người biết đúng mực. Ngài cho ta bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu. Khi ngài muốn thu hồi , chỉ cần nói cho ta một tiếng là được.”
Lộ Tinh Thiên ngừng cước bộ một chút, lập tức nói một câu: “Tới rồi.”
Posted Under
Lộ nhân