Edit: Ney
Nhưng từ sau hôm đó Cố Băng cũng không xuất hiện ở bar lần nào nữa.
Dựa theo lời giải thích của Tôn Xuyên, có vẻ như cậu ta cảm thấy được bầu không khí ở Bug Bar quá mức khô khan, không có cảm giác thời thượng kịp mốt mà quán bar nên có.
Lúc Nhâm Kiệt nghe được câu này, chỉ là có chút đồng cảm liếc mắt nhìn xung quanh quầy rượu một vòng: “Ông chủ mà nghe được câu này chắc muốn khóc lắm.”
“Chúng ta bị nói thành đám cổ lỗ sĩ hình như cũng chẳng mấy tự hào chứ hả.” Tôn Xuyên nhún nhún vai, tràn đầy bất lực.
Sự chênh lệch giữa hai người bọn họ quả thật quá lớn. Ban đầu có lẽ là nhân tố mới mẻ, nhưng một khi ở cạnh nhau lâu, bất kể là y hay Cố Băng, đều có vẻ hơi lực bất tòng tâm.
Nhấp một ngụm rượu trong ly, Tôn Xuyên khe khẽ thở dài: “Thật chẳng biết kết cục của chúng tôi sau này sẽ ra sao.”
Nhâm Kiệt nhíu mày: “Tôi cho là anh đã nắm chắc rồi mà.”
“Trước đây quả thật có, bây giờ… Lại hơi không quá chắc chắn.”
Giữa hai người thường thường xảy ra va chạm cũng không hẳn một dấu hiệu tốt. Cái tình thú này, nhiều hơn cũng thực sự khiến người đau đầu, huống hồ, gần như kết quả mỗi một lần tranh chấp đều là Tôn Xuyên lựa chọn thỏa hiệp, bất bình đẳng quá nhiều lần, mà y cũng không phải nắm bùn[1].
[1] Nguyên văn 泥巴捏的: nghĩa đen là được nặn ra từ bùn, nghĩa bóng là quá dễ dãi, mặc ai muốn bắt nạt, điều khiển ra lệnh… ra sao cũng được, nghĩa có phần giống với câu hiền như cục đất của VN, nhưng tui thấy câu của VN mang nghĩa khen nhiều hơn.
Với lần này Nhâm Kiệt chỉ có thể vỗ vỗ vai y, lấy ly cụng một cái với Tôn Xuyên.
Chuyện tình cảm này ấy mà, coi như là bàng quan, cũng chưa chắc có thể tỉnh táo đến đâu cả. Không ở trong chăn, làm sao biết chăn có rận.
Đối với Nhâm Kiệt, Sở Hàm thường phàn nàn nhất chính là anh chuyện gì cũng giấu trong lòng, không thích tâm sự với ai.
Chuyện tốt tình cờ anh còn có thể chia sẻ một chút, hễ cứ là một chút phiền toái, thì anh đều quyết dựa năng lực bản thân để giải quyết. Thường là khi đám bạn thân bọn họ biết được sự thật, thì chuyện cũng đã đâu vào đó rồi.
Có thể nói anh không quen dựa dẫm người khác, hoặc cũng có thể nói anh chính là kiều người gần chết mà vẫn quyết phải gánh một mình.
Cho nên kỳ thật Nhâm Kiệt không lý giải được người có ý định dựa vào ngoại lực hoặc những người khác để giải quyết vấn đề của bản thân, đặc biệt là vấn đề tình cảm.
Quan hệ của Tôn Xuyên và Nhâm Kiệt trên căn bản là đối phương nói còn anh chỉ đơn thuần nghe, thỉnh thoảng thì đánh giá vài câu. Nhưng xưa nay anh không bao giờ cho ý kiến gì.
Bởi dẫu sao anh cũng là người ngoài cuộc.
Cũng như hắn, Tôn Xuyên cũng rất rõ ràng lập trường của anh, nên dẫu là than vãn hay oán giận, y cũng không cố sức kéo Nhâm Kiệt vào vấn đề giữa y với Cố Băng.
Thế nhưng Cố Băng có vẻ lại không nghĩ như vậy.
Khi Nhâm Kiệt nhận được điện thoại của Cố Băng, anh sửng sốt mất một lúc lâu.
Anh thậm chí giơ điện thoại nhìn thông tin trên màn hình mấy lần, xác thực mình không nhìn lầm và điện thoại cũng không hỏng hóc gì, mới nhấc điện thoại nghe tiếp: “Cố Băng hả?”
Số là của Tôn Xuyên.
“A Kiệt phải không? Em muốn nói chuyện với anh…” Giọng nói Cố Băng trong điện thoại có vẻ rất chán chường.
“Tôn Xuyên xảy ra chuyện gì?”
“Không, chỉ là em muốn tâm sự với anh, nhưng em không có cách liên lạc với anh…”
Cho nên mới dùng điện thoại của Tôn Xuyên gọi cho anh.
Nhâm Kiệt thừa nhận trong bỗng chốc anh cảm thấy rất không thoải mái.
Mặc dù là làm đến quản lý PR như thế, anh cũng vẫn giữ vững quan điểm số điện thoại di động là thuộc loại thông tin cá nhân. Trong ban PR của Nhâm Kiệt đều có chia nhóm rõ ràng, khi không phải khách hàng hoặc đồng nghiệp trong đơn vị gọi điện thoại cho anh, lúc nghe điện thoại của người không quá quen biết, loại cảm giác đó quả thực khá tồi tệ.
“Xin hỏi cậu có chuyện gì không?” Giọng nói hoàn toàn vô thức tạo ra cảm giác xa cách hời hợt, Nhâm Kiệt tận lực ẩn ý làm đối phương cảm nhận sự không thích của mình, mà không khiến cả hai quá có vẻ lúng túng.
Cố Băng còn không quá am hiểu giao thiệp với một người trưởng thành, đặc biệt là kiểu dày dạn xã hội như Nhâm Kiệt, cậu ta ở đầu bên kia chần chừ một chút: “Ừm… Xin lỗi, có phải em quấy rầy anh không…”
“Cũng không sao.”
Nhâm Kiệt thay đổi một tư thế ngồi, lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chỉ là muốn tìm ngươi tâm sự thôi… Anh có rảnh không…?”
Lần này nói xong, đại khái sợ Nhâm Kiệt từ chối, Cố Băng ngay lập tức chêm thêm một câu: “Em và Tôn Xuyên cãi nhau.”
Nghe xong cậu ta nói, người nhận điện thoại cảm thấy đây quả là một lý do vô lý trời ơi đất hỡi cực kỳ.
Cố Băng và Tôn Xuyên cãi nhau, rõ ràng chẳng có quan hệ mật thiết quái gì đến anh, nói khó nghe một chút, ba mươi năm trước phu thê cãi nhau tìm lãnh đạo, ba mươi năm sau phu thê cãi nhau tìm tòa án, còn như đến vợ chồng cũng không tính như bọn họ, liên quan?!
Thế nhưng Nhâm Kiệt chỉ lầm bầm chế nhạo trong lòng một câu như vậy, cũng không từ chối Cố Băng: “Chắc còn một lúc nữa là tôi tan làm, nếu không gặp ở tiệm cà phê Bác Luân?”
“Được!”
Như thể sợ hắn đổi ý, Cố Băng chiếm được câu trả lời như ý, giọng điệu nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Còn lại Nhâm Kiệt ngồi ở văn phòng cầm điện thoại di động muốn cạn lời, cảm thấy tình huống bây giờ thật hết sức nực cười.
Trong tiệm cà phê, Nhâm Kiệt còn phải đợi Cố Băng mười mấy phút.
Nhâm Kiệt còn đã cố tình chọn chỗ cách trường học đối phương không xa, mà hiển nhiên sự săn sóc tinh tế này của anh cũng chẳng thu được hiệu quả thực tế nào.
Khi Cố Băng đến, quần áo cậu ta mặc cực kỳ có tính nghệ thuật.
Nhâm Kiệt xin phép nói thẳng mình cũng không hiểu thưởng thức, đối với quần áo biệt dị, mãi mãi anh cảm thấy chỉ nên đặt trong tủ quần áo triển lãm mà không phải là mặc ra đường chọc mù mắt người ta.
“Hi!”
Cố Băng cười chào Nhâm Kiệt, mùi Eau de Cologne[2] nồng đậm làm Nhâm Kiệt hơi hãi.
[2] Chỉ chung các công thức nước hoa có nồng độ tinh dầu từ 2 – 5%, ở đây riêng với nam giới khi xịt thì không nên xịt nhiều vì gây lố.
Anh uống cà phê để che vẻ lúng túng, gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Thả xuống mớ cặp sách liểng xiểng xuống, Cố Băng gọi một ly cà phê, trong lúc đợi, cậu ta và Nhâm Kiệt đều không hé miệng, hiển nhiên hôm nay người ngồi ở đối diện đến chính là người nghe, tìm đề tài và vân vân, cũng không tính là công việc của mình.
Mãi đến tận cà phê bưng lên, Cố Băng uống một hớp, sau đó nhíu mày lại thả xuống: “Em vẫn chẳng ưa cà phê ở đây, quá chua.”[3]
[3] Cà phê đúng là có loại có vị chua đó các bạn, loại arabica có vị chua thanh quen thuộc, còn các loại khác thì tui không rõ lắm.
Nhâm Kiệt khẽ nhướng mày, cười cười không lên tiếng.
“Em gọi điện hẹn anh ra như thế… Có phải làm phiền anh lắm không?” Cố Băng ngồi im một lúc rồi ngẩng đầu liếc nhìn Nhâm Kiệt, ánh mắt có chút thăm dò thận trọng từng tý một. Nhận ra được đây đại khái miễn cưỡng tính là một loại áy náy yếu thế, Nhâm Kiệt chỉ có thể lắc đầu một cái: “Không sao.”
“Ừmm… Chỉ là em thực sự không nghĩ ra ai khác.”
Nhấp một hớp cà phê, giọng nói Cố Băng có chút sa sút.
Cậu ta đặt tách xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm hoa trang trí bày trên bàn: “Lần đầu tiên Tôn Xuyên bực em nhiều như vậy, em có hơi sợ.”
Nhâm Kiệt không lên tiếng.
“Anh ấy vẫn luôn không thích em chơi với đám bạn đó, thế nhưng… Em cảm thấy anh ấy chẳng hiểu được cách sống của em.”
Cách sống?
Nhâm Kiệt hơi nhướng mày.
Trốn học tàng trữ ma túy chơi Rock&Roll bank[4] không chuyên nghiệp, cái gọi là cách sống là phải như loại thối nát sa đọa như thế này?
[4] Không có loại rock& roll nào gọi là bank hết, tui cũng không biết sao lại có chữ bank ở đó, đoán là band T.T
Không phải mỗi Tôn Xuyên, đại khái cả anh cũng hiểu không nổi.
“Có phải là tuýp đàn ông trưởng thành dày dạn như các anh, đều thích đi áp đặt cuộc đời của người khác như thế không? Đặc biệt là học sinh chưa chính chắn trong mắt các anh giống như em?” Vẻ mặt Cố Băng rất nghi hoặc, hoặc là nói, có chút phiền chán khó mà tự nhận ra.
Nhâm Kiệt im lặng uống cà phê, khi nghe đến câu hỏi này, ngẩng đầu nhìn Cố Băng: “Cậu có thể đổi một góc độ để lý giải, đấy cũng không phải áp đặt, mà là quan tâm.”
Làm tình nhân mà làm tận tụy so như Tôn Xuyên, Nhâm Kiệt thực sự không thấy có mấy ai.
Thế giới này rất vi diệu, anh trả giá đấy nhưng người kia của anh thường không hiểu được sự trả giá của anh quý đến đâu, mà chỉ biết dùng phán đoán của bản thân bóp méo rất nhiều chuyện, tình nguyện chấp nhận cái bết bát nhất cũng không chịu thử nghĩ theo hướng tốt.
Cố Băng hiển nhiên cũng không đồng ý với sự quan tâm của Nhâm Kiệt, cậu ta nhíu mày, có chút không thích mà khuấy đều cà phê, sau khi nhìn vòng xoáy xoáy mấy lượt, rốt cục không nhịn được vẫn hỏi: “Tôn Xuyên, những hôm anh ấy nói chuyện tâm sự với anh… Có… nói đến em không…”
“Không có.”
Lần này Nhâm Kiệt trả lời rất nhanh, anh cười cười, nhìn thẳng Cố Băng nói ra câu này.
Có lẽ, đây mới là nguyên do chính mà ngày hôm nay Cố Băng tìm anh.
So với anh thì cậu chàng choai choai trước mắt này, hiển nhiên còn chưa hiểu ngấm ngầm che giấu ý nghĩ của mình đằng sau những câu nói ra làm sao.
Mà loại không hiểu này, rất rõ ràng, về mặt cảm xúc sẽ làm người ta không thích thú gì cho lắm.
Không nghĩ tới mở đầu của mình bị cắt đứt nhanh như thế, Cố Băng có phần bối rối, cậu ta nhìn Nhâm Kiệt một chốc, sau nhận ra được thái độ của anh rất rõ ràng, chỉ có thể thở dài hơi chút bất đắc dĩ, lại cúi đầu.
Cuộc hẹn bất ngờ từ đầu đến giờ luôn nằm trọn trong bầu không khí khó chịu, uống hết ly cà phê, Cố Băng cũng đứng lên: “Em nghĩ… Em nên về trước thì hơn….”
Người hẹn trước tiên là Cố Băng, người phải đi trước tiên cũng là cậu ta.
Nhâm Kiệt vô tư đứng lên theo, tiện tay để phí thanh toán lên bàn, anh cười cười: “Kỳ thực, thay vì cậu đến tìm tôi, không bằng tìm Tôn Xuyên nói chuyện tử tế hẳn hoi một chút.”
Đó mới là người khát vọng thấu hiểu nhau nhất.
Đối với điều này, Cố Băng chỉ cúi đầu không hé răng, cậu ta liếc mắt nhìn người người xuôi ngược ngoài cửa sổ, biểu tình hiện đầy vẻ nôn nóng bất an.
Nhâm Kiệt nhìn sườn mặt cậu ta, cảm thấy mình cũng chỉ chỉ có thể nói đến thế mà thôi.