Edit: Ney
Nhâm Kiệt là một con người có thái độ sống khá là tùy ý. Lúc trước Tôn Xuyên đâu ngờ tới điểm này.
Thấy rằng gần đây áp lực công việc của Nhâm Kiệt lớn quá, trên cơ bản đêm nào cũng phải tăng ca. Xuất phát từ thương, từ quan tâm các kiểu này nọ nên hai người cũng thuận thế ở chung luôn.
Ngày thứ nhất chuyển vào nhà Tôn Xuyên, Nhâm Kiệt trực tiếp chiếm ngay nửa tủ quần áo.
“Hết cách rồi, má cái đám đồ đi tiệc.” Đối mặt với trêu chọc của Tôn Xuyên, anh chỉ là cười giơ cao tay lên, chẳng hề để bụng gì.
Quản lý PR thượng thặng cũng không phải tự nhiên mà có, Nhâm Kiệt vẫn luôn kiên trì duy trì ngoại hình mình chỉn chu. Ấy là sự tôn trọng với người khác.
Cho nên ngay từ mới đầu, ấn tượng của Tôn Xuyên về anh chính là một người vô cùng chú trọng có thường thức.
Nói cho hay thì bảo tao nhã, nói trắng ra chính là tương đối tiểu tiết quá.
Nhưng thực sự sống cùng nhau rồi, Tôn Xuyên phát hiện kỳ thật Nhâm Kiệt có rất nhiều chỗ vượt xa khỏi dự đoán của y.
Nhâm Kiệt thích hút thuốc, thích mặc quần tứ giác ở nhà cố tình tha dép lê loẹt quẹt, bình thường rất ít mặc áo sơ mi, thường thì cứ mặc sao cho thoải mái là mặc.
Lúc trước bởi vì chuyện Cố Băng, cả đồ đạc trong nhà Tôn Xuyên coi như hỏng gần hết. Nhâm Kiệt chuyển vào nên hai người cùng nhau đi chọn một đợt đồ đạc nội thất. Nghĩ rất nhiều phương án và phong cách, cuối cùng dung hòa lại, hai người cũng coi như hài lòng.
Vốn dĩ Tôn Xuyên muốn dứt khoát đại tu tân trang lần nữa luôn, nhưng Nhâm Kiệt thì lại vững ý nghĩ sửa chữa lại quá ô nhiễm, bất lợi cho con người sinh sống.
“Không ngờ anh còn bảo vệ môi trường ghê.” Lúc ấy Tôn Xuyên có chút bất ngờ nhướng nhướng mày nhìn người đàn ông đối diện.
Nhâm Kiệt thì chỉ hút một hơi thuốc lá: “Vốn cả ngày đã sống trong bầu không khí ô nhiễm rồi, em lại còn gây ra nhiều khí độc như vậy đến hành hạ mình, đây chẳng phải là chê mình sống lâu quá à?”
Quý trọng sinh mệnh, người người đều có trách nhiệm đó.
Tôn Xuyên thích nghe nhạc mà Nhâm Kiệt thích xem TV, Tôn Xuyên thích chơi cờ còn Nhâm Kiệt thích đọc sách. Vì vậy bình thường toàn là lúc Tôn Xuyên nghe nhạc thì Nhâm Kiệt đọc sách, lúc Nhâm Kiệt xem ti vi thì Tôn Xuyên bày ván cờ ra tự mình tìm vui.
Kiểu sinh hoạt này, bất kể là ai trong hai người họ, kỳ thực đều không nghĩ tới.
“Thật ra anh không phải kiểu mà em yêu thích.” Có một ngày khi hai người đang ngồi trên ghế sa lông tán dóc, Tôn Xuyên đột nhiên vọt ra một câu như vậy.
Người đàn ông ngồi cạnh y khẽ gật đầu: “Anh biết.”
Từ Cố Băng cũng nhìn ra được, kiểu Tôn Xuyên thích đại khái là kiểu phải tương đối “thanh xuân” cơ. Cái này có lẽ có liên quan đến các sở thích “ông già” của chính y.
Thích yên tĩnh, chơi cờ, tản bộ, chỉ còn thiếu sáng sớm dậy tám giờ đi tập Thái Cực[0] nữa thôi.
[0] Thái Cực là các bài quyền trong võ thuật TQ, giúp người tập rèn luyện sức khỏe và tính tình, người tập hay tập vào buổi sáng. Cái này nôm na hiểu là tập dưỡng sinh của các cụ cao tuổi bên mình =))
Ngủ sớm dậy sớm, quy cách hơn hẳn lối sinh hoạt, làm việc lẫn nghỉ ngơi của Nhâm Kiệt một bậc.
Lúc đó Tôn Xuyên nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Nhâm Kiệt một chút, sau khi nhận ra được biểu cảm nửa cười nửa không của đối phương thì gãi gãi đầu: “Nhưng em cảm thấy hai chúng ta ở bên nhau như này cũng khá là hợp.”
Thực sự có khác biệt rất lớn về thứ mình thích, phong cách làm việc cũng chẳng tương đồng gì. Nhưng chung quy luôn có thể tìm được một biện pháp khiến cả hai người cùng có thể thoả mãn.
Dường như giữa hai người bọn họ không hề tồn tại thứ chiếm thế hơn hoặc nhún nhường hơn đó, khi mà cả hai đang đối mặt với lựa chọn đều đã theo bản năng cân nhắc đến lập trường của đối phương. Sau đó một cách tự nhiên sẽ lựa chọn một phương án không khiến mình quá khiên cưỡng, cũng sẽ không quá làm khó phía còn lại.
Cho nên có mấy lần sau tan tầm, hai người đều mua đồ ăn khuya giống nhau. Chỉ vì bất kể là từ khoảng cách hay mùi vị khoái khẩu, Tôn Xuyên và Nhâm Kiệt đều trùng hợp nghĩ tới cùng một tiệm.
Nếu như là một người lãng mạn lúc này có lẽ sẽ bảo bọn họ có thần giao cách cảm thấu hiểu nhau. Nhưng dựa theo lời giải thích của Nhâm Kiệt, thì chỉ một câu nói mà thôi.
“Sống vốn dĩ chính là chuyện như thế…”
Bao dung lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau.
Nhượng bộ không phải bởi vì kiểu cách ra bộ tốt bụng sẵn lòng tha thứ, hoặc giả giống như trên ti vi chỉ vì một người mà có thể buông bỏ hết thảy nguyên tắc và lập trường của mình. Mà chỉ vì bạn quan tâm người này, quan tâm đến cảm nhận của người đó, cho nên ngay từ thời điểm bắt đầu ra quyết định sẽ theo bản năng suy xét đến nhân tố ở phương diện này.
Dồn sức để khiến một người qua đường khó chịu cũng không phải chuyện dễ dàng. Huống chi với một đôi tình nhân?
Nhâm Kiệt cảm thấy hai tên đàn ông cứ xoắn xuýt như vậy cả ngày quá mệt mỏi. Bên nhau cũng là bởi cảm thấy đối phương thích hợp với bản thân, thích hợp làm một người cùng sánh bước, thì có tý chút bao dung lẫn nhau thế vậy đáng nhẽ cũng có thể bỏ quá cho qua chứ.
Tôn Xuyên thích ôm Nhâm Kiệt tựa trên ghế sa lông xem ti vi, sau đó tự lẩm bẩm kiểu sinh hoạt này quả là sướng như tiên ấy. Mỗi khi đó, người được ôm cũng chỉ cười cười, không nói câu nào.
Trong hai người thì anh không phải là người thích cảm khái. Đúng như quan hệ của bọn họ ban đầu, trong khi ở cùng Tôn Xuyên, Nhâm Kiệt phần lớn đều chỉ là một người lắng nghe. Vậy nhưng dù là một nụ cười, là một cái gật đầu rất khẽ, hoặc một biểu cảm thôi, Tôn Xuyên cũng có thể lập tức nắm bắt hàm nghĩa trong đó.
Nhâm Kiệt buồn bực thì thích nhéo mũi, lúng túng thì thích ho khan, lúc cười gằn mắt sẽ đánh về bên trái theo bản năng, lúc cười nhạo bạn là đồ ngu ngốc thì nụ cười chói lóa nhất.
Kiểu khai quật này hơi tẻ nhạt, nhưng Tôn Xuyên lại làm vui quên trời đất.
Y cảm giác mình chưa thực sự hiểu rõ người đàn ông này. Cho dù thật ra hai người bắt đầu từ bạn bè đấy, rồi vẫn là đối phương mở lời muốn tiến tới với nhau trước. Nhưng ngay từ mới bắt đầu chính y phô bày hết thảy của mình ra cho đối phương, mà Nhâm Kiệt lại rất ít đề cập đến chuyện chính mình.
Ví dụ như gia đình của anh, chuyện của anh hồi còn nhỏ.
Nhâm Kiệt luôn nói thời gian lâu quá nên mình cũng không nhớ rõ. Song Tôn Xuyên lại không kìm được hư cấu ra đủ mọi kỷ niệm hồi nhỏ của Nhâm Kiệt trong những mường tượng mập mờ này.
“Anh sống sờ sờ cắm ở đây mà em chẳng nhìn, cứ nhất quyết bám riết quá khứ làm gì?” Nhâm Kiệt không hiểu nổi, mỗi lần nhìn nụ cười ngớ ngẩn lộ rõ say sưa của Tôn Xuyên, là anh biết chắc ngay y đang ngẫm mấy chuyện con hươu con nai gì gì đó.
Mỗi lần lúc này, Tôn Xuyên lại thích cười cười gian tưng tửng, sau đó tỏ vẻ anh chả biết gì mà khẽ lắc đầu: “Đây là một loại tình thú.”
Muốn biết là bởi vì quan tâm. Hoàn toàn là một loại hành vi theo bản năng, chứ thật ra không có ý nghĩa mang tính thực chất gì cả.
“A Kiệt, em thích anh…” Bình thường mỗi ngày Tôn Xuyên đều phải nói câu nói này một lần.
Có lúc là vào khi Nhâm Kiệt vùi ở nhà bếp nghiên cứu sách nấu ăn, có lúc là ở khi hai người xem trận bóng mà cổ vũ cho hai đội khác nhau sau đó thì gào ầm gào ĩ, có lúc là nghe nhạc, nhìn gò má Nhâm Kiệt lúc đọc sách.
Bất đồng thời gian và địa điểm. Mà đều chẳng thể kiểm soát cứ lặp lại từng lần từng lần.
Ban đầu Nhâm Kiệt còn có thể đáp lại y đôi câu, đến lúc sau, cũng đơn giản chỉ là quay đầu liếc Tôn Xuyên một cái, sau đó cười nhẹ.
Anh cảm thấy không cần nói ra bất kỳ câu trả lời nào. Bởi vì câu nói kia, hai người bọn họ ai cũng đã biết.
.