Edit: Ney
Buổi tối ngày hôm ấy, vào lúc cả hai người đều nằm trên giường, Nhâm Kiệt ngăn chặn cái tay cứ mãi làm mưa làm gió trên người mình của Tôn Xuyên, ánh mắt sáng ngời: “Nói thế nào thì ngày hôm nay anh cũng thất nghiệp, em làm người yêu, dầu sao cũng nên an ủi anh một chút chứ?”
Đáy mắt Nhâm Kiệt thoang thoảng cười, nhưng càng nhiều hơn chính là thứ dịu dàng được hình thành trên cơ sở thấu hiểu lẫn nhau.
Tôn Xuyên chậm rãi thả hai tay xuống, duỗi thẳng ra nhướng mày về phía anh: “Mời ngài cứ tự nhiên.”
Đối với bọn họ mà nói, quan trọng chính là hai người có đang chấp nhận trọn lẫn nhau hay không.
Hình thức gì đó, tư thế gì đó, toàn bộ chỉ là phù vân.
Nhâm Kiệt không giống như Tôn Xuyên, mỗi lần đều cuồn cuộn cảm xúc. Mọi động tác của anh đều rất dịu dàng, đúng như cái sự săn sóc mà trước giờ anh vẫn hằng thể hiện ra vậy. Dù cho là lúc đang chủ động “đòi”, anh vẫn mang theo sự bình tĩnh riêng có như cũ.
Vào lúc ý thức Tôn Xuyên có chút mơ hồ, Nhâm Kiệt nhẹ nhàng nỉ non bên tai y một câu: “Anh yêu em…”
Sau đó cảm nhận được nhịp tim dồn dập của đối phương.
Hai bàn tay siết chặt, từ đầu đến cuối chưa từng buông nhau ra.
Nhâm Kiệt từ chức, không chỉ khiến thái độ Tôn Xuyên càng thêm kiên định hơn, song cùng lúc cũng làm cho một số người trong nghề suy đoán sai sự thực.
Từng có không ít công ty liên lạc với Nhâm Kiệt, thậm chí giám đốc bộ phận PR lúc trước đó cũng gọi điện cho anh hy vọng anh suy nghĩ cân nhắc kỹ càng lại, rất nhiều chuyện đều dễ bàn.
Nhưng Nhâm Kiệt đều lấy thái độ từ chối khéo từ chối toàn bộ.
Bất kể là đối nhân hay là xử sự, Nhâm Kiệt đều luôn luôn không dễ dàng ra quyết định. Mà một khi anh quyết định, thì tuyệt đối không hối hận.
Đây là nguyên tắc từ đó tới nay của anh rồi.
Cùng lúc đó, việc tuyên truyền dày đặc trong khoảng thời gian này Tôn Xuyên dày dường như cũng đã gây lên tác dụng tích cực nhất định. Khi Nhâm Kiệt lại đứng ra đi liên hệ một vài hoạt động, phát hiện đã nới lỏng hơn so với lúc trước khá nhiều.
Loại chuyện này không phải có thể giải quyết trong một sớm một chiều được, anh biết rất rõ.
Đánh lâu dài, chính là liều xem sự chịu đựng của ai lâu.
Chỉ cần không buông xuôi, thì kiểu gì cũng có cơ hội.
Về sau Lý Chu Dương cũng tự mình đến tìm anh với Tôn Xuyên. Tình bạn của gã bao giờ cũng biểu đạt một cách khá bình thường hơn so với Sở Hàm.
“Có cần bất cứ chỗ nào cứ mở miệng nhé.”
Sau khi gã nói ra câu nói này thì đưa cho Tôn Xuyên danh thiếp của Thạch Khai Minh.
Lúc đó Nhâm Kiệt rất bất ngờ.
Ở trong ấn tượng của Nhâm Kiệt, cho dù là người nhà mình xảy ra chuyện, Lý Chu Dương cũng chưa bao giờ động đến quan hệ với Thạch Khai Minh. Đối với Nhâm Kiệt, sự tồn tại của Thạch Khai Minh càng gần giống với một loại cấm địa không thể tới gần. Nhiều năm như vậy, làm bạn bè, anh cũng vẫn luôn tôn trọng mà giữ vững thái độ bàng quan, chưa từng vượt qua giới hạn chút nào.
Ngày hôm nay Lý Chu Dương tự mình đến đây, bất kể không biết cuối cùng anh có dùng cái quan hệ này hay không, nhưng phần tấm lòng này anh vẫn cảm kích trong lòng.
“Cảm ơn.”
Nhâm Kiệt nói câu cảm ơn này vô cùng chân thành.
Nhưng mà người đàn ông đi tới cửa chỉ cười nhẹ nhàng, vỗ xuống bờ vai anh: “Bảo trọng nhé.”
Giữa bọn họ từ sớm đã không cần phải nói quá nhiều.
Quan hệ bạn bè, anh em, cùng lắm chính là như vậy. Bình thường ăn uống vui chơi đôi chút, mỗi người đều có cuộc sống riêng của chính mình. Nhưng lúc cần thiết, là vĩnh viễn đứng bên đối phương vô điều kiện.
Sau khi Lý Chu Dương đi rồi, Tôn Xuyên cầm danh thiếp của Thạch Khai Minh nhìn hồi lâu, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Thật không ngờ cậu ấy lại có quan hệ với nhà họ Thạch…”
Nhìn thật sự chả giống.
Nhâm Kiệt chỉ cười cười: “Cõi đời này rất nhiều chuyện đều rất vi diệu.”
Nhớ lại hồi đó ở trong quán rượu, khi anh liếc qua Tôn Xuyên lần đầu tiên, làm sao từng ngờ tới có một ngày mình sẽ làm đến nước này vì người này chứ?
Tuy kể ra chẳng phải trả giá bao nhiêu nỗ lực là sẽ có báo lại tưng ấy, thế nhưng chỉ cần để tâm mà làm, ắt vẫn sẽ có nhận lại.
Đánh giá trong ngành đối với Tôn Xuyên bắt đầu từ từ thay đổi chiều hướng. Tuy rằng không thiếu kẻ lửa cháy đổ thêm dầu, thế nhưng nói chung lại cục diện không chật vật như lúc trước nữa.
Thủ đoạn của Nhâm Kiệt còn cao tay hơn so với ban đầu mọi người tưởng tượng. Hơn hai tháng, bất kể là người nhà lúc trước son sắt thề thốt đòi khởi tố Tôn Xuyên hay vẫn là những cái kẻ được gọi là chuyên gia giới an toàn thực phẩm kia, đều im thin thít.
Trợ giúp lớn nhất với bọn họ trong đó, không gì hơn Nhâm Kiệt thần thông quảng đại, khiến một chương trình ẩm thực dài tập đang hot lựa chọn nhà hàng của Tôn Xuyên làm nơi so tài.
Xong ba tập, một địa điểm khó khăn nhất năm đó lại gần như khôi phục được thời kỳ thịnh vượng như thể kỳ tích.
“Em thật sự tò mò cái ông đồng nghiệp kiêm sếp cũ đá anh ra khỏi công ty căm hận công ty trước của anh nhiều không ấy?!” Tôn Xuyên ôm Nhâm Kiệt, y cười toét miệng trông thèm đòn cực kỳ. Nhìn bảng kế toán trong máy vi tính là y lại sảng khoái một trận khó có thể kiềm chế.
Đối với loại nịnh hót lộ liễu này, Nhâm Kiệt chỉ hơi cười mà nhận, còn động tác gõ chữ trên tay lại không ngừng nghỉ.
Anh đang viết một bản phương án thực hiện kế hoạch, là nhằm vào sau đó làm sao đẩy mạnh hiệu ứng thương hiệu nhà hàng Tôn Xuyên.
Có thể sống sót qua tai nạn này, bọn họ nên có không gian phát triển càng lớn hơn nữa.
Tôn Xuyên chỉ nhìn Nhâm Kiệt bận việc, cũng không quấy rầy. Có một tay PR thượng thặng quán xuyến như Nhâm Kiệt thế, cũng đủ để y làm tất cả đối thủ cạnh tranh tức chết hết rồi.
Từ lúc mà nhà hàng của Tôn Xuyên đi vào vòng quỹ đạo lần nữa, thì Nhâm Kiệt cũng đã vang danh luôn trong giới PR.
Một ván bài thua chắc lại có thể lật trở đến độ như vậy, lần này bọn họ làm dù có muốn không bị người khác để ý cũng rất khó.
Có mấy công ty lớn trực tiếp tìm tới tận nơi.
Không liên lạc được Nhâm Kiệt thì dứt khoát tìm Tôn Xuyên.
Song đều bị người trong cuộc từ chối.
Nhâm Kiệt trả lời là: “Hiện tại anh chỉ muốn giúp em cùng kinh doanh nhà hàng cho tốt, còn sau đó,… Anh nghĩ, hai ông chủ dù sao cũng đáng tin hơn là một ông.”
Nói kiểu gì thì nói đều đến cái nước này, nếu như anh còn đi làm công cho người ta, không khỏi hơi coi thường chính mình.
Lúc ấy Tôn Xuyên cười: “Em muốn góp vốn.”
“Được, đến lúc ấy tất cả đồ ăn cơm trưa của công ty bọn anh giao hết cho em.”
Nhâm Kiệt chẳng hề khách khí, anh nói xong, đổi được một tràng cười điên dại của Tôn Xuyên đang nấu ăn trong phòng bếp.
Tôn Xuyên phát hiện mình thực sự yêu cái tính chưa chút kiêu ngạo lại cực kỳ nghĩa khí này của Nhâm Kiệt chết mất.
Mọi người đều nói hoạn nạn mới biết lòng người, hiển nhiên ở trong chuyện này thu hoạch lớn nhất của Tôn Xuyên không phải là tâm điềm tĩnh đối mặt với thăng trầm, mà là càng hiểu rốt cuộc Nhâm Kiệt là người kiểu nào…
Tôn Xuyên đã từng cho rằng có thể có được người bạn như Nhâm Kiệt vầy là một chuyện rất hạnh phúc.
Thế nhưng hiện tại, y đã không cách nào hài lòng với cái phần hạnh phúc lúc trước đó nữa.
Đời này y cũng chả muốn buông tay A Kiệt đâu!
Mà sau khi rời khỏi công ty hơn một tháng, rốt cuộc Nhâm Kiệt bị Lý Chu Dương lôi ra ngoài tham gia lần tụ tập lâu mới có này.
Nói là tụ tập, nhưng chẳng qua vẫn là mấy người dó.
Ngải Chủ Lực đi Mỹ nên vẫn vắng chỗ theo thường lệ. Lần này khá bất ngờ chính là dĩ nhiên Thạch Khai Minh cũng có mặt, Nhâm Kiệt sau khi vào cửa vì thế mà còn sửng sốt một chút.
Sở Hàm nhác thấy anh là đấm một cái: “Đi lâu như vậy ngay đến điện thoại cũng không có cuộc nào, mày thấy trai đẹp là quên bạn đến nước này à?”
Tôn Xuyên ở bên cạnh kịp thời ra tay cản lại cú đấm này: “Tôi sẽ coi câu “đẹp” này của quý ông Sở đây là đang khen tôi nhé.”
Nói xong Tôn Xuyên còn nháy mắt mấy cái với Sở Hàm, khuôn mặt vẻ trêu chọc.
“Úi chà? Đau lòng đấy à?”
Sở Hàm lườm y một phát vẻ xéo sắc, cậu ta hãy còn chưa quên Nhâm Kiệt vì Tôn Xuyên mà thẳng cánh bỏ rơi mình, người đã “xông pha” cùng anh mấy năm ở công ty đâu.
Trái lại Tôn Xuyên cũng không làm bộ làm tịch, thoải mái gật gật đầu: “Đau chết luôn.”
.