Thời gian là Nhâm Kiệt sắp xếp, nhưng địa điểm là Tôn Xuyên chọn. Không hề ngoài dự đoán, y vẫn lựa chọn nhà hàng của mình như cũ.
Lúc Nhâm Kiệt nhận được tin không nhịn được cười, đầu toàn là hai chữ “quả thế”.
Buổi tối Tôn Xuyên tới đón Nhâm Kiệt, ý của Tôn Xuyên là hai người cùng nhau xuất hiện mới biểu đạt tính tôn trọng. Nguyên bộ âu phục vừa vặn, kiểu tóc, thắt lưng đều phù hợp một cách hoàn hảo.
Trên đường đi Nhâm Kiệt không ngừng đánh giá y, thật sự không kìm được lắm mồm một câu: “Nhân viên của em không có ai hỏi hôm nay mát dây nào à em?”
Cách ăn diện này là kiểu đi xem mắt điển hình còn gì?
Tôn Xuyên nhướng mày cười một tiếng: “Có một bạn, và đã bị em trừ nửa tháng thưởng.”
Thường thức về ăn mặc cũng như quyết sách của ông chủ là tuyệt đối không thể nghi ngờ, đây là lẽ chí lý từ xưa đến nay rồi!
So với sự nghiêm túc của y, có thể nói thái độ của Nhâm Kiệt là hết sức tùy ý.
Thậm chí ngồi xuống rồi mà anh vẫn mải gọi điện thoại.
Lúc Tống Chí đi vào, Tôn Xuyên quan sát cẩn thận từ trên xuống dưới anh ta nhiều lần.
Anh ta là dẫn vợ mình đi cùng, đó là một người phụ nữ nhìn rất dịu dàng biết săn sóc. Má lúm đồng tiền, rất xinh đẹp, đứng bên Tống Chí rất xứng đôi.
Về phần Tống Chí, ấn tượng đầu tiên của Tôn Xuyên là dáng vẻ quá thư sinh.
Kỳ thực bản thân Tôn Xuyên cũng thuộc tuýp nhã nhặn này, song theo lời giải thích của Nhâm Kiệt, bên trong sự nhã nhặn là bọc toàn một tầng khí chất bại lau chả sạch. Còn Tống Chí thì lại là thư sinh thuần túy, nhìn ngoại hình trắng trẻo là biết thuộc loại leo núi muôn đời đi áp chót. Vợ anh ta mang thai, lúc đỡ cô vào cửa thái độ rất săn sóc, dịu dàng.
Nhâm Kiệt và Tôn Xuyên đứng lên, Tôn Xuyên ở gần còn giúp kéo ghế ra.
Đổi được một tiếng nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”
Nhâm Kiệt không hiểu sao lại bật cười. Anh liếc nhìn Tôn Xuyên, thái độ đối phương ngược lại vô cùng thản nhiên.
Giọng nói Tống Chí khá là trong, khi nói chuyện có vẻ rất giống phát ngôn viên đài phát thanh, anh ta ngồi đối diện Nhâm Kiệt: “Lâu rồi không gặp A Kiệt.”
Người đàn ông ngồi đối diện anh ta cười khẽ gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”
Năm đó Tống Chí kết hôn, anh chẳng nói chẳng rằng chạy tới thành phố này, nhiều năm như thế cũng chưa từng quay về.
Ban đầu nội dung nói chuyện khá là khách sáo, đơn giản là hỏi thăm khách sáo một chút tại sao lúc trước Nhâm Kiệt lại “không từ mà biệt”, có điều năm đó Tống Chí không biết nguyên nhân, bây giờ thì lại càng không thể biết rồi. Nhâm Kiệt chỉ nói bâng quơ đôi câu lái sang chủ đề khác, không định giải thích chuyện hồi trước thêm nữa.
Trong lúc hai người ôn lại chuyện cũ, thì Tôn Xuyên trở thành đối tượng vợ Tống Chí tò mò: “Nghe Tống Chí nói, ông chủ Tôn là bạn của Nhâm Kiệt ạ?”
Tôn Xuyên cười cười: “Đừng gọi tôi là ông chủ Tôn, nghe cứ sao sao, gọi tôi là Tôn Xuyên là được.”
“Vâng, Tôn Xuyên.”
“Tình cảm của của tôi và A Kiệt ừm,… khá là phức tạp, giải thích một chốc là không rõ ràng được.”
Lúc nói câu nói này Tôn Xuyên còn nghiêng đầu liếc Nhâm Kiệt một cái, đúng lúc anh cũng đang nhìn y, khi tầm mắt va vào nhau thì cả hai bên đều cười.
Tống Chí liếc nhìn Tôn Xuyên, quay đầu nhìn Nhâm Kiệt: “Cậu thay đổi rất nhiều.”
Nụ cười bộc trực trong ấn tượng đã từng kín đáo và điềm đạm như thế. Ngẫm lại trước đây khi hai người còn đi học, gần như hễ chuyện cần phải đi trò chuyện giao tiếp với người khác thì đều là Nhâm Kiệt giúp anh ta giải quyết, Tống Chí chỉ cần cúi đầu đọc sách của mình, nghiên cứu văn hiến của mình là được. Mãi cho đến về sau Tống Chí gặp được vợ mình.
Với điều này Nhâm Kiệt chỉ nhún nhún vai tán đồng: “Trên đời này có ai là không thay đổi đâu?”
Vốn dĩ muốn hút thuốc, nhưng cân nhắc ở đây có phụ nữ có thai nên thôi, nụ cười của Nhâm Kiệt vẫn rất điềm đạm: “Trông cậu có vẻ cũng khá đó chứ.”
“Ừ, dạy ở đại học, hoàn cảnh cũng khá thoải mái.”
Ít nhất là ổn định hơn so với Nhâm Kiệt và Tôn Xuyên ở ngoài xã hội dốc sức làm lụng nhiều.
“Dự tính tầm nào sinh?”
“Tháng Tư.”
“Được đó, tầm ấy không nóng cũng không lạnh.”
Từ đầu đến cuối chủ đề câu chuyện khá là xa cách, cho dù là tình cảm thanh mai trúc mã lớn lên chung quy cũng không cách nào chống lại thời gian cách xa nhau nhiều năm như vậy. Mãi đến khi uống chút rượu, bầu không khí mới hơi hơi tự nhiên một chút.
Lúc Tôn Xuyên rót rượu có hỏi một câu: “Tống Chí à tửu lượng của anh như nào?”
Người đàn ông đối diện khoát tay một cái vẻ hơi khó xử: “Tôi không biết uống rượu.”
Lần thử duy nhất là ở chầu rượu tốt nghiệp đại học, kinh nghiệm đau thương đó đến bây giờ Tống Chí cũng chẳng muốn hồi tưởng lại đâu.
Tôn Xuyên sững sờ, quay đầu cười nhẹ với Nhâm Kiệt.
Kết quả cuối cùng bữa cơm kia thành là Tôn Xuyên và Nhâm Kiệt cụng rượu, còn vợ chồng Tống Chí ở cạnh nhìn.
Tuy nhìn cục diện này kiểu gì cũng thấy có chút kỳ quái, nhưng dù sao Tôn Xuyên cũng là người giỏi khuấy động không khí, lôi bừa một vài chuyện trong chuyến hai người đi Tây Ban Nha lúc trước ra kể vài câu, khiến người chỉ có tiếp xúc với tài liệu văn sử là Tống Chí nghe rất thích thú.
Khi Tôn Xuyên còn chưa gặp Tống Chí, y thật sự cực kỳ cực kỳ muốn gặp anh ta một lần. Song đợi đến khi thực sự gặp rồi, lại cảm thấy sự cố chấp này của mình vô lý dã man.
Nhâm Kiệt và Tống Chí là người quen lâu ngày không gặp, gặp mặt nói chuyện khách sáo vài câu, sau đó nhắc đến mấy chuyện hài hước. Nhâm Kiệt nói không sai, Tống Chí thuộc tuýp người lạc quan một cách mù quáng nhưng cũng rất dễ gần, có tý lập dị của văn nhân, thế giới với xã hội trong khái niệm của anh ta đều lý tưởng hóa rất vĩ mô. Vợ anh ta thì dễ hòa mình với xã hội hơn anh ta nhiều, vì sắp làm mẹ nên nói năng cực kỳ dịu dàng.
Lúc sắp tạm biệt Tống Chí có hỏi cách liên lạc với Nhâm Kiệt, anh cũng cho rất thoải mái.
Kết quả Tống Chí cầm điện thoại di động nhưng còn chưa vừa lòng: “Số của cậu dễ đổi lắm, có số điện thoại bàn không?”
Nhâm Kiệt ngơ ngác, Tôn Xuyên bên cạnh liếc nhìn anh, sau đó anh bèn cho Tống Chí số điện thoại bàn nhà Tôn Xuyên.
“Nếu như tôi không ở đấy thì có chuyện gì cậu có thể nói trực tiếp với em ấy.”
Lúc nói thì hơi chỉ Tôn Xuyên.
Tống Chí rất bất ngờ: “Hai ngươi ở chung à?”
“Ừm.”
Không cố tình che giấu, vẫn là tác phong trực tiếp, gọn lẹ của Nhâm Kiệt.
Một lát sau, tầm mắt đánh giá của Tống Chí bắt đầu qua lại giữa hai người, bầu không khí giữa bọn họ bắt đầu hơi lúng túng. Qua một hồi lâu, vợ Tống Chí lôi anh ta một cái: “Được rồi, muộn lắm rồi, hôm nào lại tụ tập sau.”
Tôn Xuyên cười tiếp lời: “Đúng vậy, ngày sau còn dài mà.”
Tống Chí không uống rượu nên cũng không cần gọi xe chở, đưa mắt nhìn theo xe chạy xa mất xong, Nhâm Kiệt nhìn vẻ mặt đắc chí của Tôn Xuyên: “Sao rồi, có hài lòng không?”
Đối phương nhếch mày nở nụ cười: “Không bằng em.”
Có điều y đã hiểu tại sao lúc trước Nhâm Kiệt lại chọn im lặng mà xử lý cuộc tình đơn phương này rồi.
Với Tống Chí mà nói, người anh ta cần chính là một người bầu bạn có thể khiến anh ta tiếp tục đắm chìm trong thế giới nghiên cứu của chính mình, chỉ cần có thể chữa trị những khoản thời gian mà anh ta tình cờ cảm thấy quạnh quẽ khi đối mặt với văn chương sách vở là được rồi.
Mà Nhâm Kiệt không phải kiểu người như vậy. Anh có yêu cầu với bản thân, cũng có cả yêu cầu đối với người bên cạnh. Vậy nên thứ quan hệ này, sớm muộn gì cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Nhâm Kiệt từ bỏ là vì anh nhìn quá thấu. Cho dù là ở thời điểm đó.
Tôn Xuyên không nhịn được ôm vai Nhâm Kiệt, y nhất thời cũng không rõ thứ cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình là gì.
Một lát sau, Nhâm Kiệt nhận được một tin nhắn. Là Tống Chí gửi. Nội dung rất đơn giản, chỉ có mỗi câu: Cậu và Tôn Xuyên là người yêu à?
Thẳng toẹt không vòng vo lấy một vòng nào cả.
Nhâm Kiệt trả lời một chữ. Ừ.
Cùng lúc đó, cánh tay Tôn Xuyên ôm anh đột nhiên siết chặt hơn nữa, anh ngẩng đầu lên, người đàn ông bên cạnh cười nói với y: “A Kiệt, theo em về nhà gặp người nhà nhé?”