Edit: Ney
Nghe Tôn Xuyên than thở nhiều, cũng có lúc Nhâm Kiệt sẽ nghĩ tới bản thân mình. Anh vốn dĩ chẳng phải cong[0], chỉ có điều người đầu tiên yêu lại là bạn thanh mai trúc mã của mình.
[0] Cong tức là gay theo cách của người Trung Quốc.
Lúc anh nhận ra tình cảm của mình thì cũng chính là lúc giúp người anh em đó cầu hôn, nhìn hai người họ hạnh phúc sóng đôi, cảm giác trái tim như thể bị dao cứa khi đó của anh, đến nay vẫn khó quên.
Cũng từng trốn tránh, cũng đã buông tay. Thử hẹn hò với mấy cô gái, kết cục đều vô cùng thê thảm.
Xét thấy bản thân chưa bao giờ là người thích lặp lại thất bại, cuối cùng, anh dứt khoát và triệt để bỏ qua khả năng quay về làm trai thẳng, từ đây chuyên tâm đi trên đường lớn ái tình đồng tính nghĩa chẳng từ nan.
Dẫu sao người thân Nhâm Kiệt mất sớm, không có cái thứ áp lực với gánh nặng gia đình này nọ. Người nuôi nấng anh lớn là bà ngoại mấy năm trước cũng đã yên vui ra đi, bây giờ mình anh riêng một cõi trời, chỉ tập trung tận hưởng lạc thú trước mắt, tuyệt đối không bạc đãi bản thân.
Hiện tại trên trái đất cứ ba ngày một thảm họa nhỏ, năm ngày một thảm họa lớn, chưa biết chừng ngày nào đó mọi người lại cùng nhau “về trời” như tiên tri năm 2012 cũng nên. Nếu anh cứ băn khoăn những thứ râu ria đó, thì chính Nhâm Kiệt cũng thấy thật quá có lỗi với bản thân mình.
Nhưng dù sao cũng chẳng có ai thích cô đơn cả. Tình cờ hưởng thụ loại cảm giác cô đơn này một chút còn được, nếu quá nhiều thì chính là bi kịch. Vì thế nhìn Tôn Xuyên có thể lo âu sốt sắng canh cánh trong lòng vì một người như vậy, trái lại Nhâm Kiệt cảm thấy đối phương còn hạnh phúc hơn anh nhiều.
Anh vỗ nhẹ bả vai Tôn Xuyên: “Rất nhiều chuyện anh phải nghĩ thoáng ra một chút, nếu không không chỉ mình anh mệt mỏi, mà người bên cạnh cũng mệt.”
Kiểu người như thế chẳng qua là nghĩ quá nhiều. Chuyện vặt vãnh, đáng hay không đáng cũng đều để trong lòng, cuối cùng vẫn là bản thân mình đau khổ.
Những lời này Tôn Xuyên nghe thì nghe rõ rồi đấy, nhưng chẳng biết lọt tai được mấy phần. Y ngước mắt lên nhìn Nhâm Kiệt một cái, hình bóng đối phương trong tầm mắt không phải quá rõ ràng mà lại như khoác thêm một tầng áng sáng khác mọi người. Y túm cánh tay đang khoác trên vai mình của Nhâm Kiệt, nghiêm giọng nói: “Hai ta có thể làm bạn không?”
Đã thật nhiều năm nay y chưa từng nói lời này. Còn Nhâm Kiệt lại càng mấy trăm năm nay chưa từng nghe được, thế nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu cười: “Được thôi.”
Bartender bên cạnh vẫn luôn chờ xem trò vui nghe thấy hai câu này, rốt cuộc không nhịn được đẩy hai ly rượu tới, vẻ mặt cười chế nhạo rặt một bộ hóng trò vui xấu xa bất hảo. “Nếu hai người có duyên như thế thì uống một ly chúc mừng tý nào!”
Quán bar cũng có yêu cầu chỉ tiêu với lượng rượu mỗi ngày bán đi của bọn họ. Nên gã tuyệt đối sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội mời rượu nào.
Nhâm Kiệt biết rõ ý định của gã nhưng vẫn nhận rượu, còn Tôn Xuyên đã uống đến mức bắt đầu ngơ luôn thì cầm rượu lại càng dứt khoát.
Ly rượu của hai người đụng nhẹ một cái, sau đó cả hai cùng cạn sạch một hơi.
Quãng tình bạn kỳ quái được thành lập bên quầy rượu và trong cái thở than về sau lại càng thêm sâu, cũng vẫn luôn duy trì phong cách như thuở đầu gặp mặt. Sau đó không phải lần nào Tôn Xuyên cũng uống say, chỉ có điều khi nào không được vui thì vừa mở miệng ra là vẫn không ổn tí nào.
“Hôm nay em ấy tiêu mấy chục ngàn tệ mua quần áo, tôi thì cảm thấy chẳng cần thiết tý nào.” Nhấp một hớp rượu, Tôn Xuyên hiếm khi im lặng mà hút một hơi thuốc lá, cái kiểu ngồi nhìn phương xa suy nghĩ xuất thần không ngờ cũng ra dáng lắm.
Đối với kiểu than vãn này, Nhậm Kiệt hoàn toàn theo thói quen mà gật đầu một cái, mãi lâu sau mới phản ứng hỏi lại một câu: “Là tiền của anh hay tiền của cậu ta?”
“Đương nhiên là của tôi rồi.” Hai hàng lông mày nhướn cao, Tôn Xuyên có phần bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngoại trừ học phí, thì hầu như đều là tôi chăm lo cho em ấy.”
Dù sao y cũng là người trưởng thành có thu nhập, nên ngoại trừ học phí và phí sinh hoạt tổng cộng cố định trong nhà cho thì mọi khoản chi tiêu của đối phương đều do y chi trả.
Nhưng mà đây vốn dĩ cũng được coi như chuyện đương nhiên thôi. Nói kiểu gì thì cũng là quan hệ chung sống với nhau rồi, nên về vấn đề tiền nong, trái lại y cũng không quá quan tâm.
Nhưng hiển nhiên Nhâm Kiệt đang ở đối diện với Tôn Xuyên lại không cho là vậy, nghe Tôn Xuyên nói, anh bĩu môi: “Anh mà cứ như vậy, chắc chắn cuối cùng sẽ xảy ra chuyện chẳng hay hớm gì.”
Bất luận là loại tình cảm gì, bao gồm cả tình thân, tình bạn, nếu đã liên quan đến lợi ích và tiền bạc thì thế nào cũng sẽ dẫn đến một vở hài kịch, càng khỏi phải bàn giữa người yêu với nhau.
Tôn Xuyên cười khổ một tiếng, lại không tiếp lời. Không phải y không nghĩ tới điều này. Nhưng mà dựa theo cách chi tiêu của đối phương, thì sống cuộc sống độc lập căn bản chỉ là chuyện mơ tưởng hão huyền.
Trên thực tế sau khi Tôn Xuyên yêu đương với cậu ấy một khoảng thời gian, y mới kinh ngạc phát hiện mức chi tiêu của sinh viên bây giờ không ngờ có thể khổng lồ đến mức đó.
“Cũng có lúc tôi sẽ khống chế thích đáng một chút.” Tuy rằng không mấy hiệu quả, hơn nữa nhất định sẽ dẫn đến một vụ cãi vã, nhưng có lúc mức tiền quá lớn thì Tôn Xuyên cũng sẽ vẫn phải dùng một số biện pháp.
Y không để ý đến tiền, chỉ là rất không đồng tình với lối sống phung phí như vậy.
Nhâm Kiệt cười: “Anh như vậy thật sự nhìn chẳng ra là người mới chừng hai mấy.”
Giọng điệu cứ hệt như người trung niên đã bốn mươi năm mươi tuổi vậy.
Ngược lại lúc uống say lôi kéo anh càu nhàu thì còn khá giống cái đám đầu hai trẻ tuổi chưa biết khống chế cảm xúc.
Tôn Xuyên nghe vậy cười nhấp một hớp rượu: “Nói thế nào thì cũng đã sắp ba mươi rồi, anh cũng đừng có nghĩ tôi trẻ như thế.”
Ký thực dáng vẻ y khá là trẻ con, đại khái do da trắng, lúc không mặc quần áo trang trọng mà bảo là sinh viên, thì cũng có người tin thật.
Nhâm Kiệt rõ ràng không thích cái chủ đề này, người vừa qua ngưỡng ba mươi bây giờ cứ nghe thấy mấy con số này là cảm thấy tâm trạng bị ảnh hưởng. Anh lấy ly khẽ đụng cái của Tôn Xuyên, có chút mất hứng phất phất tay: “Uống rượu đi!”
Đến quán bar chỉ vì để làm điều này.
Thả lỏng, giảm áp lực, cải thiện tâm trạng…
Tôn Xuyên rất biết phối hợp cạn một ly, khói thuốc trong tay lượn quanh giữa hai người, một luồng lại một luồng tỏa ra rất thi vị.
Nghề nghiệp của Nhâm Kiệt là quan hệ công chúng[1]. Bình thường nội dung công việc chủ yếu chính là người bắt chuyện thăm hỏi bộn bề với xã giao, nhưng thật ra gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ chỉ là một loại bản năng nghề nghiệp mà thôi.
[1] Quan hệ công chúng viết tắt tiếng Anh là PR, theo học ngành Quan hệ công chúng thì đại khái sẽ được đào tạo về báo chí, kĩ năng tổ chức sự kiện, tạo dựng quảng bá hình ảnh, thương hiệu, về kiến thức về kinh tế, marketing… nhằm phân tích những xu hướng phát triển, dự đoán kết quả, tư vấn, hướng dẫn, tham mưu cho các nhà lãnh đạo của tổ chức, cơ quan, doanh nghiệp và thực hiện các chương trình đã được lập kế hoạch để phục vụ cho quyền lợi của tổ chức, xã hội.
Chỉ có điều giao tiếp với người ta càng nhiều, có lúc lại càng không thích nói chuyện.
Vì công việc là bị bất đắc dĩ, nên tan việc nếu có thể không phải mở miệng là Nhâm Kiệt quyết không mở miệng.
Duy chỉ một tình huống đặc thù, chính là anh lại bị sếp mắng. Thời buổi này xác suất gặp được một cấp trên tốt còn thấp hơn gặp được diễm ngộ[2], Nhâm Kiệt tự nhận trình độ nhẫn nại cũng coi như thuộc hàng xuất sắc, thế nhưng cố tình lại gặp phải vị sếp kia, cũng chỉ còn nước muốn lật bàn.
[2] Diễm ngộ: Diễm ý chỉ vẻ đẹp của phụ nữ, ngộ là gặp được. Đại ý sẽ là gặp được cái đẹp, thường dùng ví von là gặp được đối tượng vừa ý, ngoài ra tùy ngữ cảnh sẽ được hiểu là đủ loại nghĩa như là gặp may, gặp thời, gặp bla bla…
Cõi đời này đi đâu cũng thế, thứ không bao giờ thiếu chính là những con hàng bựa nhân, chỉ phân trình độ, không giới hạn loại hình.
Ngày hôm nay ở đơn vị ngay trước mặt của toàn bộ những người “máu mặt” công ty ngáng chân[3] anh một vố. Mặc dù Nhâm Kiệt không thật sự mắc bẫy nhưng tâm trạng vẫn khá bực bội.
[3] Ở đây nghĩa là mưu đồ gây khó khăn, cản trở.
Lúc đi vào quầy rượu, dứt khoát bảo bartender lấy ngay hai ly rượu mạnh.
Tôn Xuyên đến muộn, nhìn thấy anh uống rượu không khỏi có chút bất ngờ nhướn mày: “Bình thường anh đâu có uống cái này?”
Nhậm Kiệt quay đầu lại: “Thì như anh nói đấy, là bình thường.”
Rõ ràng hôm nay không tính là bình thường.
Không hay nhìn thấy Nhậm Kiệt cãi chày cối như vậy, Tôn Xuyên cảm thấy khá là mới mẻ ngồi xuống gọi một ly sô-đa: “Anh làm sao vậy?”
Bình thường đều là y mang bộ dạng buồn phiền lôi kéo đối phương kể khổ, ngày hôm nay chẳng lẽ đổi vai rồi?
Có điều câu trả lời của Nham Kiệt chỉ là ngoài cười trong không cười nhếch mép, mà không định nói chuyện.
Anh không giống Tôn Xuyên. Chuyện hay bực bội trong lòng, cho dù anh muốn trút ra, cũng sẽ tuyệt đối không chọn cách nói như thế.
Mở miệng than thở với người khác thật sự là một hành vi ngớ ngẩn. Đối với nghề của Nhâm Kiệt, là đặc biệt tối kỵ.
Nhìn ra anh không có ý định mở miệng, Tôn Xuyên nuối tiếc lắc lắc ly, cuối cùng chỉ là im lìm cùng uống rượu với Nhâm Kiệt.
Người khác nhìn từ đằng xa sẽ cảm thấy hai người bọn họ chỉ là hai người xa lạ tình cờ ngồi cũng một chỗ. Thế nhưng nếu như có người quen đến gần, Tôn Xuyên sẽ còn thẳng thắn hơn cả Nhâm Kiệt giới thiệu: “Đây là bạn tôi.”
Hai người bọn họ ai cũng không biết, khi đó người được giới thiệu và người giới thiệu, khuôn mặt đều có mấy phần ý cười.