Edit: Ney
Có lúc, ở trong cùng một thành phố, sẽ rất dễ xảy ra việc tình cờ gặp nhau.
Chỉ có điều vào lúc mà bạn không biết đến sự tồn tại của đối phương, đối phương cũng chỉ là người qua đường hoàn toàn xa lạ, đợi đến khi biết rõ về nhau, thì chính là ăn ý.
Khi Nhâm Kiệt nhác thấy Tôn Xuyên tại quán cơm, lông mày kín đáo nhướn lên.
Lý Chu Dương, bạn anh ngồi bên cạnh nhận ra phản ứng của anh thì cũng liếc mắt nhìn theo, sau khi nhìn thấy Tôn Xuyên thì bất giác thốt ra tên đối phương: “Ấy, đó là Tôn Xuyên mà…”
Nhâm Kiệt nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lý Chu Dương: “Mày biết anh ta?”
“Ha ha! Trong cái thành phố này người chưa từng nghe thấy tên anh ta chắc không có mấy đâu? Biết thì biết đấy, có điều anh ta lại không quen biết tao.” Tuổi trẻ lại tay trắng lập nghiệp, có khả năng đạt đến mức thành công như Tôn Xuyên thế này, muốn không có tý tiếng tăm nào trong nghề cũng là chuyện khá vô lý.
Nói như vậy, thế thì lúc trước đúng là anh có hơi không phải phép thật…
Nghĩ đến thái độ lần đầu tiên gặp Tôn Xuyên mình còn có thái độ ghét bỏ, Nhâm Kiệt thu ánh mắt lại cười cười.
Làm quan hệ xã hội mà ngay điều ấy cũng không chú ý đến, hóa ra một tay PR thượng thặng như anh đây cũng chỉ được thế mà thôi.
“Làm sao thế A Kiệt, mày biết anh ta à?”
Lần này người tiếp lời là Sở Hàm.
Sở Hàm và Nhâm Kiệt coi như là bạn học tốt nghiệp cùng khóa, sau đó hai người vào làm cùng một công ty, chỉ có điều một người làm tài vụ, một người làm quan hệ xã hội. Do lợi ích không dính líu gì nhau nhiều, đương nhiên quan hệ bạn bè đôi bên cũng càng sâu đậm hơn thêm. Ở cái thời buổi này, việc tranh giành đấu đá trong văn phòng mà không có lấy một đồng minh là việc rất vất vả, dẫu thực chất đối phương không trợ giúp gì được cho mình, nhưng làm một chỗ dựa cũng là việc hay.
Nhâm Kiệt nghĩ một hồi nên định nghĩa quan hệ giữa mình và Tôn Xuyên có quen thuộc hay không như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể âm ợ ừ một tiếng: “Xem như từng qua lại.”
“Tao nghe nói là con người anh ta cũng khá, nói thật lúc trước tao đã từng cân nhắc muốn sang làm bên anh ta.”
Lý Chu Dương vẫn luôn cảm thấy chuyện tìm việc làm không phải xem điều kiện mà phải là xem ông chủ, theo tên không ra sao nhất định sẽ chẳng có tiền đồ gì.
“Vậy sao không đi?”
“Bởi vì mày đấy thôi!”
Chủ đề đột nhiên chuyển sang người Nhâm Kiệt, người trong cuộc bị coi thành bia đỡ đạn khẽ lắc đầu, chẳng buồn tốn sức đôi co nhì nhằng thêm với đối phương.
Mặc dù họ là bạn bè, nhưng giữa họ cũng có một số vấn đề không muốn bị đề cập hoặc dính líu đến.
Anh vẫn luôn biết trong lòng Lý Chu Dương có người nào đó vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức nó ảnh hưởng hầu hết đến rất nhiều quyết định quan trọng từ lớn đến nhỏ của Lý Chu Dương, nhưng mà người ấy chắc chắn không phải anh.
Lớn lên với nhau từ nhỏ đến giờ, anh vẫn phải có chút ngầm hiểu ấy chứ.
Uống một ngụm rượu, ánh mắt Nhâm Kiệt vẫn không tự chủ được chuyển đến góc bàn Tôn Xuyên đang ngồi. Ngồi đối diện đưa lưng về phía anh, bóng lưng có chút gầy gò kia chắc chính là người yêu của Tôn Xuyên rồi. Nhìn khí chất quả thật cũng khá, nhìn từ góc độ của anh, tuy rằng Tôn Xuyên cười có chút bất đắc dĩ nhưng giữa hai hàng lông mày lại chẳng thiếu ngọt ngào, với y mà nói, mặc dù đối phương phiền phức nhiều như thế, song y vẫn cứ vui vẻ chịu đựng gánh nặng ngọt ngào.
Vì thế mới nói, có lúc con người đúng là rất cần có vận may…
Không cần quá thành công, cũng không cần phải là một người xuất sắc, chỉ cần có một người chịu bao dung tất cả về bạn, cùng bạn tiến về phía trước, thì đó đã chính là một sự tồn tại đáng cảm tạ trời đất rồi.
Anh không nhìn nữa quay sang liếc bạn tốt bên cạnh một cái, đột ngột mở miệng: “Mấy đứa có nghĩ tao cũng nên tìm một người bầu bạn rồi không?”
Câu chuyện chuyển quá nhanh, nhanh đến nỗi hai người đối diện đều sửng sốt một lúc, sau đó Sở Hàm thốt lên theo bản năng: “Mày đến kì yêu đương rồi?”
Lý Chu Dương thì càng trực tiếp hơn: “Ai xui xẻo bị mày chấm vậy?”
Nhâm Kiệt cạn lời, lườm một cái. Chậc, anh chọn bạn đúng là chẳng cẩn thận tý nào.
“Dù sao cũng không phải hai đứa mày.”
Một câu biểu thị cái đề tài này kết thúc tại đây. Xưa nay đều thế, Nhâm Kiệt hễ phát giác mình phạm phải sai lầm là đồng thời lập tức bóp chết ngắc đầu nguồn tội ác.
Chuyển tới một nội dung trái hẳn tương đối an toàn, ba người gẫu chuyện vài câu, thì lại trông thấy bên bàn Tôn Xuyên đã kết thúc đứng dậy đi tính tiền. Lúc đi ngang qua bàn bọn họ, không ngoài dự liệu Tôn Xuyên lập tức nhận ra Nhậm Kiệt.
“A Kiệt?”
Giọng điệu Tôn Xuyên khá là kinh ngạc với mừng rỡ.
Nhâm Kiệt cười cười đứng lên khẽ gật đầu: “Thật khéo quá…”
“Đúng, đúng thật ha!” Ở ngoài quán bar mà có thể gặp được nhau làm Tôn Xuyên có cảm giác vi diệu của việc gặp mặt thực tế. Có một thứ giới hạn gì đó đã bị phá vỡ, mang theo cảm giác không chân thực, y cười rất hưng phấn, dáng vẻ nhìn thấy Nhâm Kiệt như thể gặp lại bạn tốt lâu ngày không thấy vậy.
Lý Chu Dương đứng bên cạnh tò mò quan sát dáng vẻ của hai người, sau đó Nhâm Kiệt giới thiệu bọn họ, từng người đứng lên bắt tay với Tôn Xuyên.
Kết quả đến lượt Tôn Xuyên, lúc y nên giới thiệu người bên cạnh thì vừa há miệng đã lập tức bị hành động kéo cánh tay của người bên cạnh ngăn cản.
“Em ấy… là em trai tôi.”
Câu em trai này nói cực kỳ miễn cưỡng, y cười nhìn về phía người biết rõ nội tình là Nhâm Kiệt, khuôn mặt đầy vẻ lúng túng.
Người em trai kia của y lập tức giơ tay bắt tay với đám Nhâm Kiệt: “Chào mọi người, tôi là Cố Băng.”
“Ồ? Cậu họ Cố à…” Sở Hàm nhướn mày, người có thể khiến Tôn Xuyên quan tâm như vậy, còn tưởng là em trai ruột chứ.
Cố Băng nhún vai một cái: “Em họ.”
Nhậm Kiệt từ đầu tới cuối chỉ nhìn biểu cảm của Tôn Xuyên, bất ngờ nơi đáy mắt vì đột nhiên gặp gỡ đã biến thành một luồng nhạo báng phức tạp khó bề nhận biết. Đợi đến khi hai người Tôn Xuyên và Cố Băng đi hẳn, anh mới ngồi xuống đốt điếu thuốc. Về sau Sở Hàm và Lý Chu Dương còn nói cái gì, anh cũng chẳng hề nghe lọt một từ.
Bữa cơm ngày hôm nay vốn là để ăn mừng Lý Chu Dương chuyển đến công ty bọn họ làm việc, nói kiểu gì đi nữa tam kiếm khách hợp thể[1] thì cũng phải ra ngoài bữa cho ra dáng chút.
[1] Tam kiếm khách hợp thể: ý chỉ ba người họ tụ lại, cùng được làm trong một công ty.
Lại lôi thôi giằng co một lúc mới coi như xong bữa ăn, người lái xe đều chọn gọi xe để về nhà, chỉ có Nhâm Kiệt lắc lắc đầu từ chối đề nghị muốn tiện đường đưa anh về của Lý Chu Dương: “Tao đi bộ một lúc.”
Chỗ này cách Bug Bar không xa, nếu như anh đoán không lầm, lúc này chắc Tôn Xuyên đã đang uống rượu giải sầu rồi.
Đám Sở Hàm cũng không cứ nhất định phải đưa anh về nhà, sau khi ba người tạm biệt là anh bắt đầu đi về phía quán bar.
Trời này buổi tối cũng không phải là lạnh. Gió nhẹ thổi làm người ta có cảm giác dễ chịu khoan khoái. Anh cắn điếu thuốc bước chầm chậm, người đi đường đi ngang qua có người dắt theo chó, có người thì mau mải hành trình, và giữa bọn họ chẳng có lấy bất kỳ mối liên hệ nào.
Đúng ra mà nói, quan hệ của anh và Tôn Xuyên vốn cũng nên là một thoáng ngang qua nhau.
Có thể phát triển đến một bước này, cũng thực sự kỳ quái.
Sâu trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ, lúc anh đẩy cửa quán bar bước vào, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi trước quầy bar uống rượu.
Bartender nhìn thấy anh đến lập tức cất tiếng chào hỏi, rồi hành động đẩy Tôn Xuyên có lẽ là để nhắc nhở y Nhâm Kiệt đến rồi.
Quả nhiên, Tôn Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy anh thì lập tức giơ ly rượu lên ra hiệu với anh một chút.
Mãi đến tận khi Nhâm Kiệt ngồi xuống bên y, y mới hơi lúng túng gãi gãi đầu: “Anh tới rồi…”
Nhâm Kiệt nở nụ cười: “Ừ, tôi tới rồi.”
Cuộc đối thoại này dường như hơi có ý hẹn ước.
Thế nhưng, giữa bọn họ kiểu gì cũng không dùng được cái từ này.
“Chuyện vừa rồi…” Tôn Xuyên mở miệng rồi nhưng lại không biết nói tiếp như thế nào, cuối cùng do dự lẩu lâu, chỉ có thể thốt ra một câu: “Xin lỗi…”
“Xin lỗi?” Nhâm Kiệt ngạc nhiên quá sức nhướng mày: “Anh nói xin lỗi với tôi làm gì?”
Từ đầu tới cuối, anh chỉ là người ngoài cuộc bàng quan xem chuyện mà thôi.
Có lẽ chính Tôn Xuyên cũng cảm thấy mình nói chuyện có hơi buồn cười, y thoáng lắc đầu uống rượu, sau đó rất bất đắc dĩ đặt chén rượu xuống: “Tôi đúng là hơi lú rồi đó.”
Từ đó giờ y đều không ngại công khai tính hướng của mình. Dù sao y cũng come out rồi, chẳng qua chỉ muốn sống tự do tự tại chút mà thôi. Thế nhưng với Cố Băng mà nói, đây hiển nhiên là giới hạn không thể đụng tới.
Tôn Xuyên cười gượng một cái: “Bình thường không phải tất cả kiểu như tôi mới sợ bị người ta phát hiện hơn hay sao?”
“Ừ.” Nhâm Kiệt gật gật đầu.
Chỉ có thể nói, cõi đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.
Tình yêu của Tôn Xuyên với Cố Băng, chẳng qua chỉ là thứ phi chủ lưu[2] trong câu chuyện tình yêu mà thôi.
[2] Tương đương với non-mainstream, đây là hiện tượng xã hội, xuất phát từ sự muốn thể hiện cá tính và được thể hiện ra bằng các hành vi, các hành vi này nôm na nhất thì là trái với xu thế của đại đa số người tại thời điểm đó. Khái niệm thường dùng trong văn hóa như âm nhạc hay thời trang… Thông thường thì “phi chủ lưu” tức thể hiện cá tính ở mức vừa phải và cách thức đẹp thì vẫn được đón nhận, nhưng lố quá thì không tốt. Ngoài ra một hiện tượng được coi là phi chủ lưu ở thời điểm này nhưng có thể trở thành chủ lưu ở thời điểm sau này nếu được mọi người đón nhận rộng rãi. Lấy ví dụ: Mặc áo hoa hồng và đi giày gucci đỏ là phi chủ lưu tại mấy năm trước, nó thể hiện cá tính của nhóm nhỏ các bạn bẻ. Sau này khi tất cả mọi người đều thích mặc kiểu đó, thì nó lại thành “chủ lưu”.
p/s: Khái niệm này làm tui kiểu:…