Trên đường trở lại Mục gia, Nguyên Nhị thò đầu ra ngoài nhìn những người đang huấn luyện trên sân. Ngày mùa đông gió lạnh thấu xương, nhưng bọn họ vẫn mặc bộ quần áo đơn bạc kiên trì huấn luyện.
Cô thấy được mấy gương mặt quen thuộc, vừa mới chuẩn bị lên tiếng gọi thì đã bị người phía sau nắm cổ áo, kéo lại trong xe.
“Này!”
Nguyên Nhị quay đầu lại trừng mắt nhìn người kia.”Anh làm gì vậy hả?”
Mục Nghiên Chi nhàn nhạt nhìn cô một cái, duỗi tay đem cổ áo sơ mi cởi hai nút. “Đừng gây trở ngại bọn họ huấn luyện.”
“...” Nguyên Nhị.