Nguyên Nhị mặc một thân áo tắm màu đỏ, làn da trắng mịn của cô càng thêm nổi bật dưới lớp áo tắm. Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn thấy chỗ ngực của cô hơi hơi phồng lên, trong nháy mắt anh cảm nhận được nhiệt độ toàn bộ cơ thể đều dồn về một chỗ.
Anh vội vàng quay đầu, hầu kết lăn lộn, bàn tay bắt đầu không an phận, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay từ cổ của Nguyên Nhị trượt xuống đến xương quai xanh.
Muốn mạng của anh mà, Mục Nghiên Chi âm thầm cảm thán trong lòng.
Thế nhưng anh lại không dám làm ra động tác gì lớn.
Dưới tác dụng của suối nước nóng khuôn mặt Nguyên Nhị trở nên phấn hồng, làm người muốn cắn một cái. Nghĩ vậy Mục Nghiên Chi lập tức không nhịn được, trên mặt của anh mang theo ý cười nhàn nhạt, cúi đầu ở trên khuôn mặt của cô hôn một cái.
“Ngày mai trở về, sau đó là lễ đính hôn của chúng ta.” Mục Nghiên Chi nói.
Nguyên Nhị duỗi tay khuấy động mặt nước đang yên tĩnh, mặt nước nổi lên từng làn sóng nho nhỏ, xung quanh suối nước nóng tràn ngập khói trắng, đột nhiên, cô phát ra tiếng thở dài cảm khái.
“Đúng vậy! Bất tri bất giác chúng ta đều đã trưởng thành, mà em…”
Cô chậm rãi ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt chính là đường cong khuôn mặt của Mục Nghiên Chi. Anh cúi đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra sự tò mò. “Em làm sao?”
Nguyên Nhị cong cong khóe môi, ngửa đầu nhẹ nhàng hôn lên môi môi anh, tựa như lông chim phất qua, tinh tế mềm mại, cô nói: “Mà em trước sau vẫn luôn ở bên cạnh anh. Bất kể là trước đây, hiện tại hay là tương lai, em cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh.”
Vĩnh viễn vĩnh viễn...
……
Trở về sau chuyến du lịch kế tiếp chính là Tết Âm Lịch. Tết Âm Lịch năm nay cũng giống như năm vừa rồi, đêm giao thừa cả gia đình tụ tập ở nhà chính Mục gia, vui vui vẻ vẻ ăn bữa cơm. Bởi vì đều là người thân trong nhà, tất cả mọi người đều biết tin Mục Nghiên Chi và Nguyên Nhị đính hôn, thanh âm chúc mừng không dứt bên tai. Nguyên Nhị cả một đêm đều cảm thấy ngượng ngùng cực kỳ, nhưng mà trong lòng nhiều nhất vẫn là vui vẻ.
Tình yêu được chúc phúc mới tốt đẹp cỡ nào.
Lễ đính hôn được định vào ngày 6 tháng giêng, cũng là sinh nhật Nguyên Nhị.
Từ ngày quyết định đính hôn Minh Du cũng đã tìm được nhà thiết kế lễ phục. Bà trực tiếp gửi ảnh và số đo của của Nguyên Nhị và Mục Nghiên Chi cho nhà thiết kế, ngày hôm sau bọn họ cũng đã chọn được kiểu dáng thích hợp. Bộ lễ phục mà Nguyên Nhị sẽ mặc trong lễ đính hôn chính là một bộ váy trễ vai, ren thêm sa mỏng, giống như công chúa trong truyện cổ tích. Còn lễ phục của Mục Nghiên Chi chính là một bộ tây trang màu trắng, bên trong là một chiếc áo sơmi trắng, cùng với cà vạt màu xám nhạt. Điểm đặc biệt nhất của bộ lễ phục này chính là những chiếc khuy áo, tất cả đều là những chiếc khuy áo kim loại được chế tác hoàn toàn bằng thủ công, mặt trên có ám văn, độc nhất vô nhị.
Nơi tổ chức lễ đính hôn là khu vườn nhỏ bên ngoài đại viện Mục gia. Thực đơn cho buổi tiệc cũng đã được chuẩn bị thỏa đáng, Nguyên Nhị xem qua thành quả trên máy tính, thích đến không chịu được.
“Mẹ Mục, vẫn là mẹ hiểu con nhất.” Cô ôm lấy Minh Du vui vẻ nói.
“Đương nhiên, con là bảo bối của nhà chúng ta cơ mà.”
Bà sờ sờ đầu của Nguyên Nhị, đột nhiên cảm thán. “Cuối cùng mẹ cũng hiểu được một câu, chính là gần quan được ban lộc. Tiểu tử thúi kia của nhà chúng ta hơn 20 năm qua cuối cùng cũng làm được một việc khiến mẹ vui vẻ đó chính là cùng con ở một chỗ.”
“Mẹ…”
Mục Nghiên Chi ở một bên kháng nghị “Đừng nói giống như con không làm được việc gì đúng đắn như vậy. Tốt xấu gì thì lúc đi học con trai của mẹ cũng là một học bá. Hiện tại con còn là một người quân nhân, cũng vì quốc gia mà làm không ít chuyện, ở bên ngoài vừa nhắc đến tên con trai của mẹ thì đều là khen ngợi!”
Việc này Minh Du biết chứ, đối với thế hệ trước mắt thì con trai của bà chính là người có có tiền đồ vô hạn, nhưng chính là vì như vậy bà càng thêm lo lắng. Có chuyện gì ngoại trừ Mục Diệc Thâm thì cả nhà đều không biết, mỗi lần Mục Nghiên Chi ra ngoài làm nhiệm vụ bà đều sẽ đi miếu dâng hương, cho dù bà không tin quỷ thần nhưng vì để có một chút yên tâm bà vẫn sẽ làm như vậy, đặc biệt là lúc Mục Nghiên Chi đi làm nhiệm vụ khi vừa mới bắt đầu gia nhập bộ đội, mỗi lần chỉ cần anh rời nhà đến tuyến đầu bà đều sẽ ở ngoài ban công một mình rồi trộm khóc, thẳng đến khi Mục Diệc Thâm phát hiện ra thì bà mới không dám khóc nữa. Bà không muốn trong lúc lo lắng cho con trai lại vô tình làm người nhà lo lắng cho mình.
Minh Du buông tay Nguyên Nhị, xoay người đối mặt với Mục Nghiên Chi, thần sắc ôn nhu rất nhiều. “Con trai, lại đây.”
Mục Nghiên Chi nhanh nhạy nhận ra điều gì đó. Anh đi tới cạnh mẹ của mình, cười đến cà lơ phất phơ. “Sao mẹ lại đột nhiên nghiêm túc như vậy?”
Minh Du nhìn con trai của mình, trong lòng mạc danh cảm động.
Con trai thật sự đã trưởng thành, cũng đã sắp đến tuổi thành gia lập nghiệp.
“Con trai à!” Bà vỗ lên bả vai Mục Nghiên Chi.
Mục Nghiên Chi ừ một tiếng. “Con ở đây!”
“Mẹ không có yêu cầu gì khác, mẹ chỉ cần con từ nay về sau lúc làm nhiệm vụ thì hãy nghĩ tới người nhà, nghĩ tới Nhĩ Đóa. Mẹ biết con có sứ mệnh của mình, có chuyện con muốn làm, nhưng mà con có thể vì chúng ta mà bảo vệ tốt bản thân không? Đây chính là yêu cầu duy nhất của mẹ.”
Tuy rằng chưa làm cha mẹ nhưng Mục Nghiên Chi vẫn có thể hiểu rõ cảm nhận của mẹ mình. Anh nhấp môi, chủ động duỗi tay ôm lấy bà, phát ra lời nói từ nội tâm: “Mẹ, con biết rồi.”
Ngày tổ chức lễ đính hôn Nguyên Nhị ngủ đến 10 giờ sáng. Cô ở trước bàn trang điểm nhìn đôi mắt với hai quầng thâm của mình ở trong gương, kêu rên hai tiếng.
“Đôi mắt của mình sao lại xấu thế này.”
Rốt cuộc là tối hôm qua tâm tình quá mức thấp thỏm, quá mức khẩn trương thế cho nên cô mới mất ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại tới sau nửa đêm mới ngủ được. Bởi vì giấc ngủ không đủ mới tạo thành quầng thâm mắt.
Minh Du ở ngoài cửa nghe thấy cô kêu thảm thiết, sợ tới mức chạy nhanh đẩy cửa, chạy vào với vẻ mặt hoảng hốt. “Làm sao vậy?”
“A?”
Nguyên Nhị không ngờ rằng bà sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây. Cô sửng sốt, sau khi lấy lại phản ứng thì cười một cái, lắc lắc đầu. “Không, không có việc gì đâu mẹ.”
“Sao mẹ lại nghe thấy tiếng con kêu lên?” Minh Du hỏi.
“A…chỉ là…yết hầu có điểm khó chịu cho nên con muốn làm thông giọng một chút mà thôi, thật sự là không có việc gì đâu.” Nguyên Nhị ngượng ngùng giải thích.
“Ồ! Đúng rồi, lễ phục đã được đưa tới đây, trước tiên con hãy mặc thử xem thế nào. Người thiết kế cũng tới, nếu có chỗ nào không thích hợp thì lập tức sửa lại, nếu không…hiện tại mẹ sẽ cho người đưa lễ phục lên cho con.” Minh Du nói.
Nguyên Nhị gật đầu. “Vâng.”
“Vậy con đi rửa mặt đã.” Cô lại nói.
Chờ Minh Du đi ra ngoài Nguyên Nhị mới đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi ra khỏi phòng tắm còn chưa kịp thay quần áo thì cửa phòng đã bị gõ vang.
“Nhĩ Đóa, bây giờ mẹ có thể đi vào không?” Hẳn là nghĩ đến việc Nguyên Nhị đang thay quần áo, Minh Du cố ý dò hỏi.
“Chờ một chút, con xong ngay đây.” Nguyên Nhị cầm lấy áo hoodie mặc vào người, vừa đáp lời vừa lấy ra một cái quần jean.
Thay xong quần áo Nguyên Nhị nhanh chân đi mở cửa. Cô nhìn thía sau Minh Du có vài người, trong đó có một người mặc bộ tây trang rất đặc biệt, khí chất mười phần, cô dám khẳng định người này nhất định là nhà thiết kế. Ngoài ra còn có hai người mặc một thân áo sơmi quần tây, trong đó có một người đẩy một con ma nơ canh mặc bộ lễ phục mà cô sẽ mặc trong buổi lễ đính hôn, người còn lại xách một chiếc hộp màu đen, cô đã từng thấy qua đó là chiếc hộp đựng đồ trang điểm.
“Nghi thức đính hôn không phải là tổ chức vào buổi chiều sao mẹ?” Nguyên Nhị hỏi.
Minh Du gật đầu. “Đúng vậy! Bọn họ tới đây để chuẩn bị, nghi thức đính hôn bắt đầu vào lúc 5 giờ cho nên muộn nhất là ăn cơm trưa xong thì sẽ bắt đầu chuẩn bị trang điểm. Dù sao thì cũng không còn bao nhiêu thời gian, chúng ta sao có thể không vội!”
Nguyên Nhị vừa nghe trang điểm cần phải mất mấy giờ đồng hồ trong nháy mắt tinh thần có điểm uể oải. “Lâu như vậy sao.”
Cô còn tưởng rằng chỉ một lát là xong, ngồi liên tục bây giờ khẳng định cô sẽ điên mất.
“Được rồi.”
Minh Du an ủi. “Đây chính là lễ đính hôn, đương nhiên con cần phải thật xinh đẹp, bằng không sau này con sẽ hối hận.”
“Vâng!”
Nguyên Nhị dịch sang bên cạnh nhường đường cho bọn họ vào phòng. “Mọi người vào đi.”
Nguyên Nhị mặc thử lễ phục, có thể là do trong khoảng thời gian này ăn được ngủ ngon cho nên cơ thể có chút béo lên. May mắn là có nhà thiết kế ở đây nên cũng không có gì phải lo lắng, chưa đến một giờ sau chiếc váy đã được sửa xong.
Nguyên Nhị ngượng ngùng nhìn nhà thiết kế rồi cười cười. “Xin lỗi! Đã làm phiền mọi người rồi.”
Nhà thiết kế không giống với vẻ lạnh lùng bên ngoài, ngược lại còn là một người rất dịu dàng. Cô ấy nhìn Nguyên Nhị đỏ tai, cười nói: “Không có việc gì. Em còn chưa qua kỳ phát dục, béo lên cũng là chuyện rất bình thường.”
Nguyên Nhị ồ một tiếng rồi lại tiếp tục thử lễ phục, lúc này vừa vặn tốt.
Thử lễ phục xong đoàn người lập tức đi đến nhà chính dùng cơm trưa, sau đó trở lại tòa nhà phía Bắc bắt đầu trang điểm.
Minh Du ngồi một lúc thì trở về nhà chính, bắt đầu làm chuẩn bị những bước cuối cùng.
Vào lúc 4 giờ chiều Nguyên Nhị cũng đã trang điểm xong. Cô ngồi ở bàn trang điểm đánh giá dung mạo tinh xảo của mình ở trong gương, trong lòng không khỏi cảm thán kỹ thuật trang điểm thật lợi hại.
Cô gái trong gương có mái tóc được tạo kiểu theo phong cách Hàn Quốc, bên tai có những sợi tóc xoăn xoăn rũ xuống, trên đầu còn cài thêm trang sức có gắn những viên thạch anh xinh đẹp, còn có một vài viên ngọc nhỏ tô điểm thêm, ngoài ra một bên đầu của cô còn được cài thêm vài bông hoa nhỏ, vừa xinh đẹp lại thêm vài phần đáng yêu.
Bộ lễ phục trễ vai hoàn toàn khoe ra đường cong duyên dáng, xương quai xanh xinh đẹp và bả vai trắng nõn của Nguyên Nhị.
“Bảo bối, em thật sự rất thích hợp với bộ lễ phục này. Lúc làm nó chị đã nghĩ khi em mặc vào thì sẽ có bao nhiêu xinh đẹp, không nghĩ tới lúc này so với trong tưởng tượng của chị thì còn đẹp hơn nhiều. Nếu không phải em đang học cao trung thì chị còn đang muốn đem em tới cửa hàng áo cưới của chị làm người mẫu độc quyền đấy.” Nhà thiết kế hết lời khen ngợi nói.
Nguyên Nhị được khen đến ngượng ngùng, giơ tay muốn vò đầu nhưng đột nhiên lại nghĩ tới chính mình vừa làm tóc xong, chỉ có thể từ bỏ. Đôi tay nắm lại với nhau, khẩn trương đặt ở trên bụng. “Không, không có đâu.”
“Sao lại không! Em là người có khí chất sạch sẽ nhất mà chị từng thấy, cũng là cô dâu xinh đẹp nhất, nói một cách chính xác thì em giống như tiểu tiên nữ vậy. Nếu chị là đàn ông thì chị cũng muốn cưới em về làm vợ.”
Đúng lúc này giọng nói của dì Phương vang lên ở bên ngoài. “Tiểu thư, tôi có thể đi vào không?”
“Dì vào đi!” Nguyên Nhị đáp lại.
Cửa phòng bị đẩy ra, dì Phương mặc một bộ váy liền thân màu đỏ, mang theo ý cười ấm áp đi tới. Khi nhìn thấy bộ dáng sau khi trang điểm của Nguyên Nhị thì phát ra lời khích lệ từ nội tâm.
Bà cũng không quên chính sự, khích lệ xong lại hỏi: “Phu nhân ở bên kia có nói nghi thức sắp bắt đầu rồi, cô có muốn tới nhà chính bên kia chuẩn bị gì không?”
Nguyên Nhị cầm lấy di động nhìn thời gian, đứng lên. “Thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi.”
Dưới chân là đôi giày cao gót không thường xuyên đi. Nguyên Nhị đỡ tay vịn cầu thang, cẩn thận đi xuống lầu, sợ lúc xuống cầu thang sẽ làm bẩn đuôi váy cho nên nhà thiết kế cùng trợ lý vẫn luôn đỡ đuôi váy giúp cô thẳng đến khi ra ngoài mới buông xuống.
Nguyên Nhị đứng ở cửa, tay đặt ở trên bụng, hít một hơi thật sâu.
Hoa cỏ ở cửa bị gió thổi lắc lư phải trái, có thể là bởi vì quá khẩn trương cô thế nhưng quên mất cảm giác lạnh lẽo.