Cuộc trò chuyện của hai người bị đánh gãy, Nguyên Nhị nhanh chóng chào hỏi với bọn họ. “Xin chào.”
Nguyên Nhị đi qua đứng ở trước mặt các cô ấy. “Các cậu cũng là người ở phòng này sao?”
“Đúng vậy.” Một cô gái hơi lùn chỉ vào mình rồi lại chỉ vào cô gái bên cạnh. “Tớ tên là Dương Hiểu Lệ, còn đây là em gái của tớ Dương Hiểu Na. Bọn tớ là chị em sinh đôi.”
Nguyên Nhị cười cười. “Tớ cũng đã nhìn ra. Xin chào các cậu, tớ tên là Nguyên Nhị.” Nói xong, cô lại nhìn về phía cha mẹ của cặp chị em sinh đôi chào hỏi. “Chào chú, dì.”
γ′⌒`ヽ
( T?X ′?ω?)
し─○
“Chào bạn học.”
“Đây là mẹ của cậu sao?” Dương Hiểu Lệ chỉ vào Minh Du đứng ở bên cạnh Nguyên Nhị. “Dì ấy thật xinh đẹp, thật có khí chất.”
“Này...” Nguyên Nhị có chút khó xử.
Mẹ của vị hôn phu, người đã nuôi cô lớn cũng coi như là mẹ nhỉ! Cô nhìn Minh Du, đang chuẩn bị nói chuyện thì bà lại đoạt lời trước, giọng nói ôn nhu ở bên tai vang lên. “Đúng vậy! Bảo bối của nhà dì phải làm phiền các cháu chiếu cố rồi.”
Nghe vậy Nguyên Nhị lại nhìn bà, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm kích.
Minh Du cũng nhìn ra, đưa tay cầm lấy tay cô.
Hai chị em gật gật đầu, trăm miệng một lời: “Dì đừng khách khí.”
Đơn giản giới thiệu qua, hai chị em sinh đôi đi vào phòng bắt đầu dọn dẹp. Nguyên Nhị đã sắp xếp xong xuôi tất cả, cô lại cùng Minh Du nói vài câu rồi tiễn người xuống dưới lầu. Khi cô trở lại ký túc xá thì cha mẹ của cặp chị em sinh đôi cũng vừa vặn rời đi, lúc này trong ký túc xá chỉ còn lại ba người.
Nguyên Nhị đi đến chỗ của mình cầm lấy quà tặng mà Minh Du đã giúp cô chuẩn bị để tặng cho bạn cùng phòng. Cô lấy quà đưa cho cặp chị em sinh đôi. “Đây là quà gặp mặt, hy vọng các cậu sẽ thích.”
Minh Du giúp cô chuẩn bị chính là quyển sổ tay màu hồng nhạt, được gói bằng một lớp giấy trong suốt, bà ấy còn cẩn thận dính thêm một cái nơ con bướm màu vàng. Bên ngoài quyển sổ tay là một con kỳ lân trắng, sừng của con kỳ lân có ánh sáng màu trắng lấp lánh, rất xinh đẹp. Ngoài ra còn có thêm hai chiếc bút màu hồng nhạt và thẻ kẹp sách, trông vô cùng thiếu nữ.
Hai chị em sinh đôi nhận được quà tặng, vui vẻ cười.
“Thích! Đương nhiên là thích rồi, nhìn quyển sổ này thật sự rất đẹp.” Dương Hiểu Lệ nói.
“Đúng vậy.” Dương Hiểu Na đưa lại gần mũi ngửi ngửi. “Tớ còn ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt nữa. Nguyên Nhị, đồ cậu mua cũng thật tốt quá.”
Nguyên Nhị ngượng ngùng cười. “Là mẹ tớ chọn đấy.”
“Vậy thì ánh mắt của mẹ cậu cũng thật tốt.” Dương Hiểu Lệ giơ ngón tay cái lên.
Nguyên Nhị “ừ” một tiếng. “Tớ cũng cảm thấy vậy.”
Điểm này cô vô cùng tán đồng, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô thấy những món đồ Minh Du đều rất đẹp, cũng vì thế khi trong nhà cần mua thứ gì thì mọi người đều sẽ dò hỏi ý kiến của bà.
“Đúng rồi, phòng của chúng ta chẳng phải là có bốn người sao?” Nguyên Nhị hỏi.
Vừa rồi thấy danh sách ở bên ngoài là có bốn người, tên thì cô không nhớ rõ nhưng chỉ biết tên người kia có hai chữ.
Dương Hiểu Na đem quyển sổ bỏ vào ngăn kéo, xoay người nhìn về phía giường ngủ trống không bên cạnh: “Đúng vậy! Cậu ấy tên Đinh Nhụy, nhưng không cùng khoa với chúng ta mà là khoa tài chính.”
Nguyên Nhị nhìn quà tặng trên tay, đi qua đi đặt ở bàn người kia.
Đặt xong lại xoay người đi trở về chỗ của mình.
Sau khi sắp xếp lại tất cả mọi thứ thời gian cũng đã gần giữa trưa, nữ sinh tên Đinh Nhụy vẫn chưa tới. Nguyên Nhị đang chuẩn bị cùng hai chị em Dương Hiểu Lệ đi nhà ăn, vừa ra đến trước cửa thì nhận được điện thoại của Hạ Yên, nói muốn cùng cô đi ăn cơm trưa. Nguyên Nhị nghĩ nghĩ rồi đáp ứng, nhân đây cô cũng muốn giới thiệu hai chị em sinh đôi với cô ấy.
Cả hai đều ở lầu 3, chỉ là Nguyên Nhị thì ở phòng số 3 còn Hạ Yên thì ở phòng số 2. Lúc cô đến dưới lầu thì Hạ Yên cũng vừa lúc xuống dưới.
“Nhĩ Đóa.” Hạ Yên chạy tới chỗ cô.
Nguyên Nhị mỉm cười vẫy tay với cô ấy. “Yên Yên.”
Nguyên Nhị nhanh chóng giới thiệu hai chị em sinh đôi với Hạ Yên, sau đó 4 người kết bạn đến nhà ăn. Ăn xong cơm trưa, bốn người ở trường học đi dạo một vòng, khi đã quen thuộc một chút với hoàn cảnh nơi đây bọn họ mới trở lạ ký túc xá.
Ngày hôm sau, nữ sinh tên Đinh Nhụy vẫn chưa tới. Sau khi thay xong quân phục huấn luyện cả ba người trong phòng cùng nhau đến lớp tập trung, lúc này mới biết được Đinh Nhụy trước khi học quân sự một tuần thì xảy ra tai nạn xe cộ, xương đùi bị gãy, người vẫn còn ở bệnh viện.
Ngày hôm qua lúc báo danh bọn họ cũng đã gặp qua chủ nhiệm lớp. Đó là một người đàn ông trẻ ước chừng 30 tuổi, thân hình cao lớn lại thon gầy, diện mạo giống như ánh mặt trời, ngũ quan có chút giống người nước ngoài, trên chiếc mũi cao thẳng là một bộ kính gọng vàng. Hôm nay anh ta mặc một thân áo sơmi màu trắng và quần tây đen, khi nhìn vào anh ta tựa như một nam thần cấm dục. Nghe nói anh ta đã tốt nghiệp tiến sĩ khi tuổi còn trẻ, cũng đã ở trường dạy mấy năm nay, nhưng đây lại là lần đầu tiên làm chủ nhiệm một lớp.
“Thế này thì cũng quá đẹp trai đi! Nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp trai hơn so với ngày hôm qua.”
Giọng nói mang theo ngưỡng mộ từ bên cạnh truyền đến. Nguyên Nhị quay đầu liền thấy Dương Hiểu Na đang ôm lấy khuôn mặt của mình, vẻ mặt hoa si nhìn người đàn ông trên bục giảng, trong hai mắt tỏa ra ánh sáng tình yêu.
Nguyên Nhị che miệng cười, bất chợt nhìn thấy một bàn tay từ bên phả duỗi lại đây một phen vỗ nhẹ vào miệng Dương Hiểu Na, trong tay còn cầm một tờ khăn giấy, chỉ một lát sau giọng nói đầy ghét bỏ của Dương Hiểu Lệ vang lên. “Phiền em lau nước miếng dùm chị, bẩn muốn chết.”
Nguyên Nhị sửng sốt, sau khi có phản ứng lại không nhịn được bật cười một tiếng.
Giây tiếp theo, đã xảy ra một chuyện mà cô không ngờ tới.
“Vị bạn học nữ kia, lời nói của tôi rất buồn cười sao?”
“???”Nguyên Nhị.
Là nói cô sao?
Nguyên Nhị ngẩng đầu, trong phút chốc đã nhìn thấy mấy chục ánh mắt đang nhìn mình, nụ cười trên miệng biến mất không thấy. Cô đỏ mặt nhìn về phía bục giảng.
Người đàn ông trên bục giảng đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, tựa hồ đang đợi câu trả lời của cô.
Nguyên Nhị bất ngờ, có chút không biết làm sao.
Chính là vô cùng xấu hổ, Nguyên Nhị vừa định đứng lên thì cảm nhận được bả vai đột nhiên bị đè lại. Cô nghiêng đầu phát hiện đó là tay của một nam sinh. Khi cô quay đầu nhìn ra sau thì thấy một nam sinh có diện mạo soái khí đang đứng lên, một thân áo đen quần đen, nụ cười trên mặt mang theo một tia xấu xa.
Nguyên Nhị đột nhiên nhớ tới Tống Chiêu, người này cho cô cảm giác rất giống cậu ta.
“Thưa thầy, cô gái nhà người ta là thấy em quá đẹp trai mới nhịn không được.” Người nọ nói.
Trong phòng học một trận cười vang, còn có người ồn ào huýt sáo.
Làm đương sự là Nguyên Nhị cũng phải trợn trắng mắt.
Người này da mặt sao có thể dày như vậy?
Cô quay đầu lại trừng cậu ta một cái, mang theo khuôn mặt không cảm xúc đứng lên. “Thưa thầy, thực xin lỗ. Em cười cũng không phải là vì người phía sau đẹp trai…”
“Tôi tên Tiêu Kỳ.” Nam sinh phía sau đột nhiên lên tiếng cắt ngang.
Nguyên Nhị quay đầu lại trừng cậu ta. “Xin lỗi nhé bạn học, tôi đối với cậu không hề có hứng thú, hơn nữa tôi cảm thấy cậu cũng không đẹp trai chút nào.”
So với anh Nghiên Chi của tôi thì kém hơn nhiều.
Nói xong, Nguyên Nhị quay đầu lại nhìn người trên bục giảng. “Thầy Mạc, từ nay về sau em sẽ không làm ra hành động không lễ phép như vậy nữa.”
Ai cũng không nghĩ tới một cô gái nhìn ngây thơ như thế này lại có khí phách khiến một năm sinh phải xấu mặt trước nhiều người như vậy. Có người biết rõ bối cảnh nhà Tiêu Kỳ không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Nhưng thật ra Tiêu Kỳ một chút tức giận cũng không có, cậu ta cười nhạt rồi ngồi trở lại vị trí của mình.
Gia tộc nhà Tiêu Kỳ ở thủ đô tuy rằng cũng có địa vị nhưng vẫn không đuổi kịp Mục gia. Nhưng mà ở chợ phía Nam thì lại khác, Tiêu gia ở trên thương trường chính là xí nghiệp lớn số một số, ở chợ phía Nam không có người nào không biết, không người có người nào không hiểu. Người vừa rồi hít khí lạnh chính là từ chợ phía Nam tới đây, dĩ nhiên cũng biết được Tiêu Kỳ là phú nhị đại.
Đến cả hai chị em sinh đôi bên cạnh cũng là tới từ chợ phía Nam, vừa rồi khi Nguyên Nhị nói lời kia Dương Hiểu Na đã kéo kéo góc áo nhắc nhở nhưng cô không sợ.
Nói xong, Nguyên Nhị bình tĩnh ngồi xuống, mông mới vừa đụng tới mặt ghế Dương Hiểu Na liền nhích lại gần. “Nguyên Nhị, người phía sau không dễ đắc tội đâu.”
Nguyên Nhị nghiêng đầu nhìn Dương Hiểu Na một cái, cười cười nói: “Không có việc gì, tớ mới không sợ cậu ta.”
Tớ chính là có anh Nghiên Chi rất lợi hại làm chống lưng.
Kết thúc buổi họp lớp ngắn ngủi các tân sinh viên nhanh chân đi tới sân thể dục tập hợp. Trong tiếng nhạc các tân sinh viên xếp hàng thành một phương trận, viện nghệ thuật xếp hàng ở phía trước. Trong lớp Nguyên Nhị không tính là rất cao, vì thế đã được xếp ở hàng thứ ba.
Dưới ánh nắng chói chang các bạn học đều phơi đến nheo cả đôi mắt, nhìn xung quanh ngoại trừ dưới gốc cây thì cũng chỉ có trên sân khấu là không có ánh nắng.
Trên sân khấu bày một bộ bàn dài, ở đó đều là người của bộ giáo dục cùng lãnh đạo trường học, phía trước có một nữ sinh cầm microphone, trong tay cầm bản thảo, hẳn là người chủ trì.
Tất cả các bạn sinh viên và lãnh đạo đều đã chuẩn bị xong, đại hội quân huấn chính thức bắt đầu. Người chủ trì đầu tiên đọc một đoạn bài phát biểu, sau đó là tới người của bộ giáo dục cùng lãnh đạo trường học. Cuối cùng, người chủ trì mời giảng viên huấn luyện quân sự lần này lên đài phát biểu mấy câu.
Giây tiếp theo, trên sân thể dục truyền đến một trận xôn xao. Nguyên Nhị nghe được xung quanh có tiếng kinh hô của nữ sinh.
“Oa! Anh quân nhân kia thật trẻ tuổi…”
“Là một anh quân nhân rất đẹp trai…”
“Cậu xem đôi chân dài kia đi, quả thực trong nháy mắt có thể hạ gục nữ sinh toàn trường. Tớ cảm thấy chỉ cần nắm tay anh ta thôi thì tớ cũng có thể mang thai…”
“…” Nguyên Nhị.
Khoa trương như vậy sao?
Nhưng mà nếu đổi lại là anh Nghiên Chi của cô thì có thể lắm.
“Xin mời Mục đoàn trưởng của chúng ta lên sân khấu trò chuyện chuyện cùng mọi người.” Giọng nói của người chủ trì vang vọng toàn sân thể dục. Nguyên Nhị giật mình một cái, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông mang một thân chính khí kia, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Trên sân khấu còn không phải là Mục Nghiên Chi mà cô không gặp nhiều ngày rồi sao?
Mục Nghiên Chi…như thế nào lại tới đây?
Đây là thật hay chỉ là ảo giác.
Nguyên Nhị không thể tin được, cúi đầu dùng tay xoa xoa hai mắt của mình rồi lại ngẩng đầu lên. Người kia vẫn còn ở đó, hơn nữa anh còn nhìn thấy cô, ánh mắt không chút nào che dấu dừng ở trên người cô, khóe mắt mang theo ý cười nhàn nhạt khó có thể phát hiện ra.
Không phải ảo giác, quả thật là anh. Anh đã trở lại.
Nguyên Nhị đem mũ cởi xuống rồi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ dưới ánh mặt trời. Cô nâng cằm, giống một người chiến sĩ không biết sợ hãi, ánh mắt kiên định, bất di bất dịch đối diện với tầm mắt của Mục Nghiên Chi.
Phút giây này trong mắt hai người chỉ có nhau.