Nguyên Nhị nhìn bản thân mình trong gương rồi lại nhìn quần áo của Mục Nghiên Chi, đột nhiên có chút quẫn bách.
Vừa rồi cô khóc đến kinh tâm động phách.
Có lẽ là do trong nhiều ngày này chịu quá nhiều áp lực nên cảm xúc mới bộc phát, mới có thể không thể khống chế mà gào khóc như vậy. Vừa rồi lúc khóc cô còn cảm thấy không có vấn đề gì, hiện tại khóc xong rồi mới thấy mất mặt cực kỳ.
Cô đem mặt vùi vào hai tay, thấp giọng huhu.
“Khó coi chết đi được...” Cô nhỏ giọng nói thầm.
Mục Nghiên Chi nghe thấy, nhấp môi cười cười. Bàn tay lớn đặt lên đầu cô, trong giọng nói mang theo ý cười. “Không khó coi, lỗ tai nhỏ của anh là xinh đẹp nhất.”
Nguyên Nhị nhẹ nhàng lấy một bàn tay ra rồi trộm ngắm Mục Nghiên Chi, thấy anh đang cười trộm cô hừ một tiếng. “Kẻ lừa đảo.”
Rõ ràng là khó coi chết đi được, đôi mắt sưng giống như quả hạch đào.
Mục Nghiên Chi không nói tiếp, cười cười rồi khởi động lái xe rời đi.
Dọc theo đường đi, hai người mỗi người một câu bắt đầu trò chuyện. Mục Nghiên Chi rất nhiều lần muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn không nói ra, lần này anh bị thương cô đã như vậy rồi, anh không dám nghĩ khi cô biết được chuyện kia thì sẽ như thế nào.
Có khi nào cô sẽ tức giận hay không, tức giận đến mức về sau thật sự không để ý tới anh nữa.
Trở lại đại viện, xe vừa dừng lại Nguyên Nhị lập tức cởi bỏ đai an toàn mở cửa xuống xe. Động tác của Mục Nghiên Chi cũng rất nhanh, anh tắt máy, tháo đai an toàn, mở cửa xuống xe, ở đuôi xe chặn lại bước chân vội vàng của cô gái nhỏ.
Anh giang rộng hai tay trực tiếp chặn đường đi của cô. “Đi nhanh như vậy làm gì?”
Nguyên Nhị ngước mắt nhìn anh, thanh âm nhàn nhạt nói: “Anh quản em làm gì? Dù sao em cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh.”
“...” Mục Nghiên Chi cười khổ, không nói hai lời trực tiếp ôm lấy cô gái nhỏ. “Lòng anh nghĩ như thế nào em thật sự không biết sao? Em cần gì phải nói móc anh bằng những lời này.”
“Tránh ra...” Nguyên Nhị giãy giụa. “Buông em ra.”
“Không bỏ, đánh chết anh cũng không bỏ.” Mục Nghiên Chi tăng thêm lực độ ôm sát cô, đem người gắt gao khóa ở trong ngực. “Nguyên Nhị, anh biết em vẫn đang tức giận, nhưng mà em phải nhớ anh là một quân nhân. Khi đã khoác trên mình bộ quân phục thì anh nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ được giao ra, nói thật lòng thì anh cũng không thể chắc chắn 100% bản thân sẽ không bị thương. Trên chiến trường anh phải kề vai chiến đấu với các chiến hữu, anh phải bảo vệ đồng đội của mình.”
“Bọn họ là anh em của anh.” Mục Nghiên Chi nắm thật chặt cánh tay, phảng phất như muốn đem người trước mặt nhập vào cơ thể của mình. Anh nhìn người trước mặt với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc và kiên định. “Mà em chính là mạng sống của anh, không có sự cho phép của em anh tuyệt đối sẽ không chết. Cho dù có bao nhiêu gian khổ anh cũng sẽ trở lại bên cạnh em, giúp em che mưa chắn gió, cùng làm bạn với em đi qua những năm tháng tươi đẹp trong quãng đời còn lại.”
Cuối cùng, Mục Nghiên Chi cũng không nghe được Nguyên Nhị nói ra hai chữ tha thứ, nhưng đổi lại hành động của cô đã nói cho anh biết.
Cô gái nhỏ trong lòng tuy rằng chưa hoàn toàn hết tức giận thế nhưng cô vẫn quan tâm tới anh.
Mục Nghiên Chi ngồi ở sofa trong phòng khách, miệng uống sữa bò mà Nguyên Nhị đã chuẩn bị cho mình, đôi mắt vẫn luôn dừng ở phòng bếp. Phòng bếp một mặt tường toàn là pha lê, anh có thể thấy cô gái nhỏ ở bên trong đi tới đi lui, trong chốc lát lấy dao phay, trong chốc lát nồi sạn, không biết đang mân mê làm cái gì.
Bỗng dưng, cô gái nhỏ hét lên một tiếng, sau đó nhảy loạn lên.
Mục Nghiên Chi từ trên sofa đứng bật dậy, động tác quá lớn miệng vết thương ẩn ẩn đau.
Anh hòa hoãn lại một lát rồi bước nhanh về phía cửa phòng bếp, khi mở cửa ra một mùi khét từ bên trong bay ra ngoài.
“Em đang làm gì đấy?” Anh bước qua chỗ cô thấy bên trong nồi là một màu đen, nhìn không ra đó là thứ gì, bất chợt anh cảm thấy lạnh cả người.
Anh nuốt nước miếng, có chút không xác định hỏi: “Này...xào quả oliu?”
“...” Nguyên Nhị giật nhẹ khóe miệng. “Cái này...là rau xà lách hả?”
“...” Mục Nghiên Chi dở khóc dở cười.
Anh đang hỏi em vậy mà em còn hỏi ngược lại anh?
“Thôi.” Anh cầm lấy nồi sạn trong tay Nguyên Nhị, khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ. “Để anh làm cho!”
“Nhưng em đã nói sẽ chăm sóc anh mà.” Nguyên Nhị tức giận bất bình.
Cô bảo người giúp việc và dì Vương tới nhà chính, kết quả...
“Hay là để em nấu cháo nhé! Tuy rằng em không thể xào rau nhưng vẫn có thể nấu cháo.” Nguyên Nhị không phục nói.
Mục Nghiên Chi đồng ý. “Được thôi! Để anh xào thêm hai món ăn.”
Nguyên Nhị gật gật đầu, xoay người đi lấy gạo nấu cháo. Mục Nghiên Chi cười khẽ, đem thứ đen thui trong nồi đổ đi rồi đi tới tủ lạnh lấy nguyên liệu. Động tác của anh rất nhanh, chỉ một lúc sau thức ăn đã được làm xong, một đĩa dưa leo xào thịt, một đĩa thịt băm hương cá.
Đem đồ ăn đặt ở trên bàn cơm, Mục Nghiên Chi xoay người đi lấy cháo. Nguyên Nhị dùng chính là gạo trắng, rất nhanh thì nấu xong, cô bỏ thêm một chút hạt bắp và thịt mà dì Vương đặt trong tủ lạnh.
Cô cho gia vị vào nồi, đánh trong chốc lát rồi dùng muỗng nhỏ múc một ít nếm thử hương vị. “Ừm! Ăn ngon.”
Nguyên Nhị xoay người đến quầy tiêu độc lấy ra một cái chén lớn. Mục Nghiên Chi lại đây cầm lấy cái muỗng, “Quá nóng, để anh bưng cho.”
Nguyên Nhị “ừm” một tiếng, từ quầy tiêu độc lấy ra hai bộ đồ ăn, vui vẻ đi tới bàn ăn, không chờ Mục Nghiên Chi đi tới cô đã một mình ăn trước.
Hai người ăn uống đặc biệt tốt, một nồi cháo nhỏ cùng hai món ăn đều được giải quyết sạch. Mục Nghiên Chi cầm lấy chén đũa muốn đi rửa nhưng Nguyên Nhị đã dành lấy.
“Mục đại thiếu gia, anh phải chú ý nghỉ ngơi đi! Bát đũa để em rửa.”
Nói xong cô bắt đầu thu dọn chén đĩa trên bàn.
Mục Nghiên Chi đứng ở chỗ đó. Nguyên Nhị ngẩng đầu phát hiện đôi mắt đen nhánh của anh đang nhìn chằm chằm mình, trong mắt mang ý cười.
“Anh nhìn cái gì?” Nguyên Nhị hỏi.
Mục Nghiên Chi nhếch khóe miệng, nói: “Xem ra cô gái nhỏ của anh rất có tố chất làm một người vợ hiền đảm đang!”
Nguyên Nhị an tĩnh vài giây, đột nhiên cười một cái, làm một khẩu hình sau đó xoay người đi vào bếp.
Mục Nghiên Chi nhìn bóng dáng của cô, không nhịn được cười.
Anh đương nhiên biết cô bảo anh lăn.
Mục Nghiên Chi được phê chuẩn ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, nhưng mà ở quân khu đại viện mỗi ngày đều thấy các anh em huấn luyện, lòng sinh ngứa ngáy. Có rất nhiều lần Mục Diệc Thâm bắt gặp anh tập luyện ở trên sân, ông trực tiếp sai người bắt anh về nhà.
Trong khoảng thời gian này Nguyên Nhị đang ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, cả ngày ngâm mình ở thư viện. Mục Nghiên Chi lúc đầu còn gọi điện hỏi cô ở đâu, sau này thì không cần hỏi mà trực tiếp tới thư viện tìm cô.
Vì thế trong khoảng thời gian đó trên diễn đàn của trường học vẫn luôn xuất hiện hình ảnh hai người ở thư viện, rất bắt mắt.
Vào thời điểm này những học trưởng, học tỷ không lên diễn đàn cũng sẽ quen biết Nguyên Nhị.
Những người có tính thích xem náo nhiệt sẽ bắt đầu nhắc lại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian học quân sự, đương sự trong chuyện đó là Tiêu Kỳ cũng bị đào lại.
Sau sự kiện lần đó Tiêu Kỳ bị ghi lỗi nặng, toàn trường thông báo phê bình, cũng từ đó cậu ta từ khoa nghệ thuật chuyển tới khoa quản trị. Nghe nói trong nhà vốn cũng muốn cậu ta học khoa quản trị để tương lai tiếp nhận sản nghiệp, nhưng cậu ta lại có tính cách phản nghịch, muốn tự mình chọn công việc theo sở thích. Nhưng kể từ sau sự kiện kia khí thế của cậu ta cũng bị đè ép một nửa, cuối cùng đành ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của người trong nhà.
Rất nhiều lần Nguyên Nhị gặp phải Tiêu Kỳ ở những nơi khác nhau. Chỉ có điều cô không muốn có liên quan gì tới cậu ta, mỗi lần gặp cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu lễ phép. Mà Tiêu Kỳ mỗi lần nhìn thấy cô đều muốn chủ động tiến lên nói chuyện, nhưng vừa nhìn thấy thái độ của cô cậu ta lại không có dũng khí.
Lúc này ở thư viện rất nhiều sinh viên, Nguyên Nhị lấy sách vở đặt lên bàn. Cô lật một cuốn sách ra, mới vừa đọc được hai hàng thì bả vai bị người ta vỗ vào.
Cô nghiêng đầu thấy Tiêu Kỳ đứng ở phía sau, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Xung quanh có những người biết bọn họ cũng đang chú ý tới, tất cả đang khe khẽ nói nhỏ. Nguyên Nhị không thèm để ý, biểu tình thanh lãnh nhìn Tiêu Kỳ.
“Cậu có chuyện gì sao?” Giọng nói nhàn nhạt, không có cảm xúc.
Nói xong, Nguyên Nhị quay đầu tiếp tục xem sách.
Phía sau, Tiêu Kỳ chần chờ nửa ngày cuối cùng nhỏ giọng nói ra ba chữ. “Thực xin lỗi.”
“???” Đại thiếu gia cũng sẽ xin lỗi ư?
Nguyên Nhị kinh ngạc quay đầu lại thế nhưng Tiêu Kỳ không còn ở phía sau nữa. Cậu ta đã sớm chạy trối chạy chết.
“...” Nguyên Nhị. “Tôi đáng sợ như vậy à?”
Nguyên Nhị không phải là người thích so đo, chuyện kia cũng qua đi lâu như vậy cô sớm đã không còn tức giận, chẳng qua cô không muốn có liên hệ gì với cậu ta, cũng không muốn làm Mục Nghiên Chi không vui, cho nên mới tỏ ra lãnh đạm như vậy. Hơn nữa hình tượng của Tiêu Kỳ so với Mục Nghiên Chi thì có sự chênh lệch vô cùng lớn.
“Tôi cũng không làm gì cậu. Cậu chạy nhanh như vậy làm gì chứ...” Nguyên Nhị nhỏ giọng nói thầm, bên tai bỗng dưng vang lên một tiếng cười khẽ. “Em đang nói gì đấy?”
“Hả?” Nguyên Nhị bị dọa sợ, quay đầu thấy Mục Nghiên Chi cắm tay vào túi quần đứng cạnh cửa sổ bên trái, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm mang theo ánh sáng mê người cùng với sủng nịch. Ánh mặt trời phía sau lưng xuyên qua tấm kính chiếu lên người anh. Anh chậm rãi đi tới, giống như là nhân vật từ truyện tranh bước ra, tuấn mỹ nhưng không chân thật, nhiều năm sống trong bộ đội khiến cho anh có nhiều hơn một tia cường ngạnh, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa. Anh giống như mặt trời rực rỡ, lại như là tuyết trắng ngày đông, đồng dạng làm người trầm mê.
Một Mục Nghiên Chi như vậy làm Nguyên Nhị cũng nhịn không được trầm mê vào trong đó. Xung quanh truyền đến âm thanh hâm mộ của các nữ sinh, lúc này cô mới hồi phục tinh thần.
Nguyên Nhị nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, cầm lấy túi đựng bút ném về phía anh. “Làm bộ làm tịch.”
Mục Nghiên Chi tiếp được túi đựng bút, tươi cười trên mặt không có dấu hiệu giảm. Anh đi tới kéo ghế bên cạnh cô rồi ngồi xuống, đem túi đựng bút thả lại vị trí cũ, nói: “Chẳng phải em cũng nhìn anh đến say mê đấy à”
“...” Nguyên Nhị tặng anh một ánh mắt xem thường, quay đầu tiếp tục xem sách. “Đừng quấy rầy em.”
Mục Nghiên Chi không trả lời. Anh đứng dậy đi tới chỗ giá sách, một lúc sau mới từ chỗ đó chậm rì rì trở lại, một lần nữa ngồi cạnh Nguyên Nhị bắt đầu đọc sách.
Nguyên Nhị liếc anh một cái, rồi đem tầm mắt thả lại trên tài liệu ôn tập.
Sau đó mấy người trong ký túc xá cũng tới, trong đó còn có Hạ Yên. Mấy người lên tiếng chào hỏi với Mục Nghiên Chi, rồi từng người lấy tài liệu bắt đầu ôn tập.
4 giờ chiều Nguyên Nhị bắt đầu đóng sách, cất bút. Cô nhìn người đàn ông đang đọc sách bên cạnh, biểu tình nghiêm túc làm người không nỡ dời tầm mắt.
Cô nhìn anh một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Anh xem gì mà lại nghiêm túc như vậy?”
Mục Nghiên Chi nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Nhị, khóe miệng mỉm cười. Anh cầm lấy quyển sách trên tay, cho cô xem bìa của nó.
“Làm thế nào để nói chuyện yêu đương với nữ thần của bạn...” Nguyên Nhị thiếu chút nữa bật cười. Cô vội vàng che miệng, yên lặng một hồi lâu mới bắt lấy tay anh. “Anh Nghiên Chi, từ khi nào thì anh có sở thích...đặc biệt như vậy?”
Mục Nghiên Chi buông sách, giữ lấy cái đầu của Nguyên Nhị sau đó ghé lại gần cụng vào trán cô, tiếng nói trầm thấp mang theo sự sủng nịch không thể xem nhẹ. “Anh muốn học thêm mấy chiêu để sau này còn dỗ nữ thần nhỏ của anh!”
Nguyên Nhị tựa hồ đã quên xung quanh còn có nhiều người đang nhìn, theo bản năng ôm lấy khuôn mặt Mục Nghiên Chi, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Ôi chao! Anh Nghiên Chi của em thật tốt.”
“...” Hạ Yên.
“...” Dương Hiểu Lệ.
“...” Dương Hiểu Na.
“...” Đinh Nhụy.
Rải cẩu lương như vậy thật sự không có vấn đề gì hả?