Lỡ Thành Đại Tẩu Yêu Giới

Chương 3: Chương 3: Lần thứ ba gặp mặt




Vật này không thể xem là yêu quái.

Nó là đọa yêu, là thứ đáng sợ chẳng có suy nghĩ, không có tình cảm, giết người như một cỗ máy.

Thứ này rất hiếm gặp, mấy chục năm rồi cậu chưa thấy.

Chết rồi chết rồi chết rồi chết rồi chết rồi chết rồi chết rồi...

Bây giờ trong đầu cậu chỉ còn hàng chữ chết rồi chạy dài không hồi kết.

“Ngại quá, anh có thể nhường đường chút...” Ngay khi cảnh sát trẻ đội mũ bước tới trước mặt mình, toàn thân Lộ Dương như được bật công tắc khởi động, xoay người bỏ chạy.

Thứ kia vừa cười với cậu.

Lộ Dương vừa chạy như điên về phía trước, vừa nghĩ đến cảnh cái thứ nằm trên túi kiểm nghiệm trắng cười với mình.

Nụ cười lạnh lẽo không mang chút tình cảm nào của thứ kia khiến lông tóc trên người cậu dựng cả lên, tay chân vung vẩy loạn xạ như đang múa.

“Đứng lại! Đứng lại!” Cảnh sát trẻ cau mày, vội vã đuổi theo thanh niên đột nhiên bỏ chạy.

Dựa vào kinh nghiệm tích cóp được trong hai mươi tám ngày qua, cậu ta chắc chắn một điều người này có vấn đề.

Nói không chừng chính là hung thủ giết người bị hại cũng nên.

“Tôi thật sự không phải hung thủ.” Lộ Dương hơi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn còng tay màu bạc trên cổ tay mình một chút, lại ngẩng đầu nhìn hai cảnh sát ngồi trước mặt mình.

“Vậy sao anh phải chạy?” Cảnh sát nhỏ vỗ bàn, đứng bật dậy: “Tôi bảo anh đứng lại anh cũng không đứng! Buộc tôi phải rút súng!”

“Tiểu Mễ! Ngồi xuống đi.” Người đàn ông trung niên ngồi cạnh cảnh sát nhỏ quát một tiếng, rồi hất cây bút cầm trên tay lên mặt bàn, nhìn chằm chằm Lộ Dương: “Anh bạn nhỏ, đây là đồn cảnh sát đấy, biết không.”

Lộ Dương không hiểu tình huống trước mắt cho lắm, chần chờ gật đầu.

“Cậu ta bắt cậu vì lý do gì, cậu biết chứ?” Người đàn ông trung niên chỉ chỉ cảnh sát nhỏ, tiếp tục nói: “Cậu nói tôi nghe xem sao cậu lại chạy, còn chạy nhanh như thế, không rút súng thì không chịu dừng lại, người bình thường không ai làm thế cả.”

“Tôi...” Lộ Dương thấy hơi đau đầu, hỏi thế này là muốn cậu nói sao đây.

Không lẽ nói, đồng chí cảnh sát này, trên thi thể các anh vừa mang đi có một thứ ba chấm lắm, thứ đó còn cười với tôi, dọa tôi sợ chạy mất dép.

“Đội trưởng Kỳ, chúng tôi bắt được một kẻ khả nghi ở hiện trường, rất có thể là...”

“Người đâu?” Kỳ Thiệu hỏi.

“Đang nhốt trong phòng thẩm vấn.” Người kia trả lời.

“Tôi nói thi thể.” Kỳ Thiệu nhíu mày, một đêm không ngủ, vừa rồi còn phải bận việc đến tận trưa khiến hắn nóng nảy như cái van bốc khói trên nồi áp suất.

“Vừa đưa về, đang để trong tủ đông đợi giao cho bên pháp y.” Người kia xoa xoa mồ hôi trên mặt đáp.

Kỳ Thiệu đi theo anh ta, lúc đi qua phòng thẩm vấn có liếc mắt nhìn một cái, phòng thẩm vấn được gắn kính một chiều, vừa nhìn đã thấy rõ thiếu niên xanh xao ngồi sau cái bàn lớn.

“Đây là kẻ tình nghi anh bắt về đấy à?” Kỳ Thiệu dừng lại trước tấm kính hỏi.

“Vâng, người đứng bên ngoài tòa nhà nơi thi thể được phát hiện, vừa thấy cảnh sát chúng ta đã bỏ chạy.” Người kia nói.

“Thả đi.” Kỳ Thiệu xoay người tiếp tục đi về phía trước: “Không liên quan gì đến cậu ta.”

“Dạ? Không thẩm vấn nữa sao? Đáng nghi lắm...” Người kia không chú ý Kỳ Thiệu vốn đang đi trước mặt anh ta đã ngừng lại, thành ra đâm sầm vào người hắn.

Kỳ Thiệu bị đụng trúng không nhúc nhích, người phía sau đụng trúng hắn phải lùi về sau hai bước.

“Kỳ... Đội trưởng Kỳ...” Người kia giơ tay chỉnh lại cái mũ suýt bị hất tung.

Kỳ Thiệu quay trở lại trước cửa kính, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi đẩy cửa phòng thẩm vấn ra.

“Đội trưởng Kỳ.” Người đàn ông trung niên thấy Kỳ Thiệu đột nhiên đẩy cửa bước vào lập tức đứng dậy, còn tiện tay cầm luôn cái mũ cảnh sát đặt cạnh lên.

“Tôi đến thẩm vấn, mọi người ra ngoài xử lý những việc khác đi.” Kỳ Thiệu kéo cái ghế tựa về sau, ngồi lên rồi bảo: “Đóng cửa.”

Lúc cánh cửa bị đóng lại phát ra tiếng cành cạch, Lộ Dương mới hoàn hồn nhìn về phía người đàn ông trước mặt mình.

Lại gặp mặt rồi.

“Họ tên.” Một cánh tay Kỳ Thiệu tùy ý khoát lên ghế tựa, tay còn lại để trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn sắt.

“Lộ Dương.” Lộ Dương vừa trả lời vừa đánh giá người đàn ông trước mặt, người này là cảnh sát?

“Tuổi tác.” Kỳ Thiệu lại hỏi.

“Mười chín.” Lộ Dương nói.

“Giới tính.” Kỳ Thiệu hỏi tiếp.

“Nam.” Lộ Dương nói.

“Tôi đã gặp cậu ba lần rồi.” Kỳ Thiệu nhìn cậu, đầu ngón tay vẫn gõ nhẹ lên mặt bàn không ngừng: “Hai lần có liên quan tới thi thể, một lần bị người ta đuổi theo, mười chín tuổi đầu, cậu không lo đọc sách cho tốt đi ngày ngày lắc lư ngoài đường làm cái gì?”

“...” Lộ Dương cúi đầu nhìn cái còng màu bạc trên cổ tay mình không lên tiếng.

Cậu chưa từng tới trường vì không có thẻ căn cước, nhưng cho dù có đi chăng nữa có lẽ cậu cũng sẽ không đi học.

Ây da.

Đến trường phiền phức lắm, đã không kiếm được tiền thì thôi, còn phải chi thêm tiền vào đó.

“Cha mẹ thì sao?” Kỳ Thiệu nói: “Gọi điện thoại bảo họ tới đón cậu đi.”

“Không có.” Lộ Dương nhíu mày, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này không hợp gu mình như lần đầu mới gặp nữa.

“Không có là sao.” Kỳ Thiệu thấy hơi buồn cười nhìn nam sinh trước mặt: “Không có điện thoại hay không có...”

“Không có cha mẹ.” Lộ Dương nói: “Không có cha mẹ tôi không thể đi sao?”

“A...” Lúc này Kỳ Thiệu mới có chút sửng sốt: “Cô nhi à?”

Lộ Dương uể oải nói xong cúi đầu gảy còng số tám trên tay mình.

Dù sao thì người không phải do cậu giết, cũng chẳng có nửa xu quan hệ.

Kỳ Thiệu nhìn nam sinh xanh xao, suy nghĩ một chút, ngón tay đang gõ dừng lại, móc lấy cái chìa khóa treo cạnh bàn ném cho Lộ Dương bảo: “Đi thôi, lần sau có đụng mặt cảnh sát thì đừng sợ, cũng đừng có chạy, một khi cậu chạy theo bản năng họ sẽ đuổi theo.”

“Biết rồi.” Lộ Dương tự mở khóa còng, lắc lắc cổ tay, rồi ném còng tay lên mặt bàn: “Cảm ơn.”

“Đi ra ngoài đi.” Kỳ Thiệu đứng dậy đi về phía cửa, mở cửa cho cậu.

Lộ Dương nhấc cái túi của mình để cạnh cửa đi ra ngoài, lúc ra khỏi đồn cảnh sát gió lạnh ập tới khiến cậu phải hít sâu một hơi.

Chuyện quái gì thế không biết, đi thuê có cái nhà thôi mà thuê thẳng đến đồn cảnh sát luôn.

Lộ Dương đứng ở rìa đường giơ tay vẫy một chiếc taxi, lên xe xong cậu vừa lấy điện thoại trong túi ra vừa định xem thông tin thuê nhà đã sắp xếp trên điện thoại, phòng trọ hôm nay cậu đến xem là phòng cậu ưng ngay từ đầu, ai ngờ vừa đến đã có người chết, chỗ đó chắc chắn không thể ở được nữa rồi.

Thậm chí cậu còn không biết cái thứ nằm nhoài trên thi thể cười với mình còn ở nơi đó nữa hay không.

“Em trai đi đâu thế?” Tài xế ngồi ghế lái phía trước hỏi một câu.

“Tới đường Lập An đi ạ.” Lộ Dương xem mấy cái địa chỉ trên điện thoại di động, chọn một phòng trọ gần chỗ mình làm việc nhất.

Sau khi đến nơi chủ nhà trọ đã đợi sẵn bên dưới dẫn cậu đi xem phòng, nhà trọ này có tất cả tám tầng, không có thang máy.

Giá phòng tuy đắt, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cậu.

Lúc chủ nhà trọ đưa chìa khóa phòng cho cậu, thản nhiên chỉ về phía cánh cửa sắt ở góc cầu thang dặn: “Trên sân thượng không có lan can bảo vệ, không có chuyện gì đừng lên đó.”

Nhà trọ cũng không tệ lắm, một phòng khách một phòng ngủ, còn có một căn bếp nho nhỏ, tuy tổng diện tích không lớn, nhưng dù sao cũng là khu đông thành, có thể thuê được nhà là tốt lắm rồi, cũng may chỗ làm mới hôm nay trả lương hậu hĩnh, cậu mới dám lấy số tiền trong thẻ ra, nộp hẳn nửa năm tiền thuê nhà.

Trong phòng rất trống trải, không có đồ đạc gì, nhưng nhìn rất sạch sẽ, bên trong nhà bếp nho nhỏ còn có một cái tủ lạnh be bé.

Lộ Dương xuống tầng đi đến siêu thị lớn cách đó không xa mua ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, tiện mua thêm mấy quả trứng và vài gói mỳ.

Hết tiền rồi, đành hành bản thân chút vậy.

Lộ Dương nhìn chằm chằm vào nồi nước đang sôi sùng sục, cau mày xé đại gói mỳ ném vào trong nồi, chờ nước sôi thêm một lúc, xong xuôi lại đập thêm một quả trứng vào đó.

Nhưng có chút lòng trắng trứng dính vào tay cậu, thế là Lộ Dương ném vỏ trứng vào thùng rác rồi đi rửa tay, sau đó tắt bếp, ngó đầu nhìn vào nồi, chả nhìn thấy trứng đâu hết, có lẽ nó đã tan hết ra trong lúc nấu rồi, mỳ trắng nấu với nước sôi, nhìn hơi thảm.

Cậu bê nồi đi tới phòng khách, cầm đôi đũa cúi đầu ăn một miếng.

Ăn gắp đầu tiên, biểu cảm trên mặt Lộ Dương hơi phức tạp, nhưng cậu vẫn có nuốt miếng mỳ trong miệng xuống, sau đó thở dài bỏ đũa vào trong nồi, ngửa đầu tựa vào thành ghế sa lông phía sau.

Khó nuốt quá đi mất.

Từ lần đầu tiên ăn mỳ do bản thân nấu cậu đã thắc mắc không biết sao bản thân nấu ăn dở đến thế.

Ông cụ nói là do di truyền, di truyền từ mẹ cậu.

Ông là người bên cậu từ khi cậu biết nhớ, từ đó đến giờ cậu chưa gặp cha mẹ mình, trong mười lăm năm đầu đời ký ức của cậu chỉ có ông cụ kia.

Ông cụ không có tên tuổi, cứ gọi ông cụ vậy thôi.

Nhưng ba năm trước, ông cụ chỉ để lại cho cậu một phong thư rồi biến mất, ông cụ đi đâu cậu không rõ, cũng lười không muốn tìm. Ông cụ đã viết trong thư rằng sẽ không trở về nữa.

Đầu óc choáng váng bắt đầu trở nên mơ hồ, Lộ Dương cho rằng do mình buồn ngủ, nhưng hương thơm ngọt đến phát ngán quẩn quanh nơi chóp mũi khiến cậu tỉnh táo hẳn lên.

Không đúng.

Mũi cậu rất thính, thứ mùi này lạ lắm, nó làm tứ chi cậu nhũn ra, không làm ăn được gì.

Tiếng “cành cạch” đột nhiên xuất hiện khiến cõi lòng Lộ Dương dần lạnh lẽo, cửa phòng cậu đã bị mở.

Không biết lấy sức từ đâu, Lộ Dương chống tay đứng lên khỏi ghế sa lông, đầu óc cậu rất tỉnh táo, những thứ trước mắt cậu như có ba bốn cái bóng chồng chéo lên nhau.

Nhưng cái thứ chậm rãi bò vào từ cửa phòng, cậu thấy rất rõ.

Con ngươi đen kịt không chút lòng trắng của thứ đó nhìn chằm chằm vào cậu trông rất quỷ dị.

Lộ Dương có chút lo lắng thở gấp, tay cậu chậm rãi vơ lấy nồi mỳ trên bàn trà.

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ Lộ Dương có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình.

Cái thứ đang ngoẹo cổ đánh giá cậu đột nhiên cười lên, cái miệng đỏ lòm toàn răng nanh sắc bén.

Lúc thứ đó nhào đến, Lộ Dương gấp đến độ chỉ thấy cái bóng trắng nhào đến đã ném nồi mỳ trong tay ra.

Cậu không kịp để ý xem nồi mỳ có úp trúng thứ đó không, bắp thịt toàn thân như được lên dây cót hoạt động hết công suất lao về phía cửa đang mở chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng cậu còn chưa kịp đóng cửa phòng lại, thứ kia đã vọt ra ngoài, tiếng gầm gừ vang lên trong họng như đang uy hiếp.

Lộ Dương vừa định chạy xuống tầng thứ kia đã nhào lên lưng cậu, Lộ Dương bị cú nhào này làm ngã lăn ra đất, lòng bàn tay trượt trên nền xi măng, cơn đau rát lập tức ập đến.

Nhưng lúc này cậu không quan tâm được nhiều như vậy, đường xuống tầng đã bị chặn, cậu đành phải chạy lên tầng, trên tầng có sân thượng, hôm nay cậu đã thấy cánh cửa sắt ngăn cách giữa cầu thang và sân thượng đó.

Ý nghĩ trong đầu cậu xoay chuyển rất nhiều, nhưng thực tế thời gian mọi chuyện diễn ra rất nhanh.

Từ khi Lộ Dương vừa bị thứ kia xô ngã ra đất, đến lúc toàn thân đột nhiên phát lực lao lên sân thượng cũng chỉ mất có vài giây.

Cậu mở cửa sắt ra, vừa đặt chân lên sân thượng đã muốn dùng cơ thể chặn lấy cửa sắt muốn đóng nó lại, nhưng tốc độ của thứ kia cũng không chậm, ngay khi cậu định cài then cửa, thứ kia đã tung đòn lên cửa sắt.

Một tiếng vang đinh tai nhức óc đột nhiên ập đến khiến đầu óc Lộ Dương ong lên, cậu liều mạng dùng thân thể chống đỡ cửa sắt, bàn tay cầm then cửa đã hiện lên sắc trắng xanh bất thường.

“Sáng rồi, sáng rồi!” Mao Kiến Quốc có chút hưng phấn nhìn chỗ chấm đỏ sáng lên trên quái bàn: “Xuất hiện rồi, con yêu quái kia lại tới rồi.”

“Vị trí.” Kỳ Thiệu nhíu mày bóp tắt điếu thuốc trong tay, nắm lấy tay lái, đột nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc Hummer đã được cải trang phóng vụt đi như tên rời khỏi cung.

“Ở ngay đường Lập An, cách chúng ta không xa.” Mao Kiến Quốc bám chặt dây an toàn thắt trước ngực, mặt mày căng thẳng: “Ông chủ à, ngài có thể lái... lái chậm chút không.”

==========

Con e dít tơ tám nhảm:

Lộ Dương: ét ô ét!!!

Kỳ Thiệu: Vợ ơi đợi anh, anh đến đây!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.