Vương Nguyên nằm thẫn thờ trên giường nhớ lại khuôn mặt và ánh mắt của Hiền khi ấy. Lại nhớ đến cái đoạn anh nói muốn kết bạn với cô. Thật sự mà nói thì lúc đầu anh sợ cô, sợ lắm luôn. Nhưng về sau khi bắt gặp ánh mắt ưu buồn của cô anh mới chợt nhận ra rằng: cô ấy không đáng sợ như thiên hạ vẫn đồn, chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang kiên cường mà thôi.
Đúng vậy, đã gọi là Nữ Ác Ma thì làm gì có chuyện ưu buồn, bi thương như thế, mà nếu có ưu buồn thì tuyệt đối không thể biểu lộ ra bên ngoài
( sự thật là Nguyên ạ, anh không nhận ra chị Hiền chỉ dùng biểu cảm ấy với một mình anh mà thôi