Edit by Nee
Hình Võ trở về phòng lấy chiếc áo thun, thuận tiện nhìn Tình Dã, cô đang cuộn tròn trên giường, mở máy tính, ánh mắt chăm chú, tựa hồ không thấy người đi vào, không biết cô đang ngẩn người nghĩ gì, Hình Võ cảm giác so với Tình Dã lúc vừa đến nhà anh, hiện tại cả người cô giống như gầy một vòng lớn, cằm cũng nhọn ra.
Anh vừa mới kéo quần áo ra, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh thật nhẹ của Tình Dã truyền ra từ bên kia tấm màng: “Người ở đây đều như vậy sao?”
Hình Võ nghe xong câu này, đôi mắt khẽ nhúc nhích, anh từ nhỏ ở đình Trát Trát lớn lên, sớm đã quen với loại không khí này, từ trước đến nay không cảm thấy người ở cửa nhà thích chiếm tiện nghi, ích kỷ, tính toán chi li vấn đề gì, dù sao người không vì mình, trời tru đất diệt, anh cũng sống như vậy mười tám năm.
Nhưng cô gái này đến, không đến nửa tháng ngắn ngủi, Hình Võ đã hơn một lần cảm thấy xấu hổ với những việc mẹ anh đã làm và bởi vì những hành động của những người hàng xóm xung quanh.
Tại sao mọi người ở đây lại như thế này? Anh không trả lời được, chính anh cũng là người ở đây.
Anh mở miệng hỏi: “Quần áo có bị mất không?”
Tình Dã lắc lắc đầu, cằm gác ở đầu gối, mặt đầy khó hiểu mà nói: “Tôi chỉ thắc mắc tại sao người đó không lấy quần áo của tôi, lấy nội y của tôi về làm gì, mặc nội y của người khác không thấy dị ứng sao?”
Hình Võ rất muốn nói cho cô, người lấy nội y của cô không nhất định là dùng để mặc, nhưng cuối cùng anh cũng không nói, sợ là làm cô sẽ sợ hãi.
Lúc gần đi, thấy cô đã đem quần áo đã được phơi khô, xếp lại ngay ngắn chính tề với nhau, đặt ở bên trên chiếc vali.
Luc xuống lầu, trong đầu Hình Võ thoáng qua câu nói kia của Tình Dã “Mặc nội y ngươi khác không thấy dị ứng sao?”
Anh siết chặt răng đi vào phòng bếp, đứng ở cửa hỏi Lý Lam Phương: “Ngày thường mua quần áo mẹ mặc bên trong ở đâu?”
“Chợ lớn Phượng Dương, làm gì?”
“Không có gì.” Hình Võ xoay người rời đi.
Buổi tối Lý Lam Phương quả thật lấy nội y của mình đưa cho Tình Dã, cô đã khéo léo từ chối, nghĩ đến cái máy giặt đầy bụi bẩn kia, cô không biết Lý Lam Phương có đem nội y ném vào bên trong giặt hay không, trong khoảng thời gian cô ở đây, Tình Dã cũng biết mọi thứ trên người Lý Lam Phương đều có thể xảy ra.
Sáng sớm ngày mai Hình Võ đi một chuyến lên thị trấn, Răng Nanh để Hoa Tí trông cửa hàng, chuẩn bị đi cùng Hình Võ, thuận tiện đi dạo, kết quả Hình Võ trực tiếp cự tuyệt, để anh tự đi, đừng đi theo anh, làm Răng Nanh cảm thấy khó hiểu.
Nếu không phải sáng sớm tinh mơ, bọn họ đều hoài nghi Hình Võ đến thị trấn “chơi bời” hay không? Thần thần bí bí.
Khi Hình Võ đến chợ lớn Phượng Dương, chợ mới mở cửa, một nửa bán ngoài trời, quần áo giày vớ vali túi cần cái gì có cái đó, đương nhiên cũng có nội y quần lót, bà chủ nói giá cả đều vài trăm, nhưng Hình Võ rất rõ ràng tất cả đều được mặc cả chỉ cần một phần mười là đươc.
Anh tìm thấy vài cửa hàng bán nội y nữ, nhưng không có mặt mũi đi vào xem, liền làm bộ tùy ý đi ngang qua quầy hàng, nhìn phớt qua, kiểu dáng nội y đều rất cổ điển, hoặc là cái loại vô cùng hương diễm trong suốt, quả thực mắt không thấy, anh hoài nghi nếu mua về thật, nói không chừng Tình Dã có thể tức giận đến mức đập vào mặt anh.
Lúc đi ngang qua một cái sạp, vừa lúc một người phụ nữ trung niên mới mua nội y đang thanh toán tiền, Hình Võ nghe thấy 15 tệ, thật quá rẻ, nhớ đến ngày trước lúc giúp Tình Dã giặt quần áo, loại vải và nhãn hiệu của những bộ quần áo đó cùng một thương hiệu, để cô mặc đồ chưa tới 10 tệ, Hình Võ không làm được.
Anh đi ra chợ lớn Phượng Dương, đứng ở cửa hút điếu thuốc, lại đi bộ dọc đường mười mấy phút, tìm được một cửa hàng chuyên bán nội y, không nói hai lời liền đi vào.
Nhưng Hình Võ đi vào trong tiệm, không khí đột nhiên vi diệu hẳn lên, trên kệ để hàng treo các loại áo ngực quần lót đủ màu đủ kiểu khác nhau, nhân viên cửa hàng là môt cô gái trẻ, xấu hổ nhìn anh, anh cũng xấu hổ nhìn nhân viên cửa hàng.
Cuối cùng Hình Võ căng da đầu hỏi: “Mở cửa chưa vậy?”
Nhân viên cửa hàng nói: “Mở rồi, anh muốn mua cái gì?”
Hình Võ nhìn một vòng, quả thực cửa hàng chuyên môn khác hẳn, nội y nhìn qua “bình thường” hơn nhiều, anh tìm một lượt, tìm thấy một chiếc áo lót cùng với chiếc anh cầm lên chuẩn bị giặt lúc trước kiểu dáng không sai biệt, chỉ vào nhìn nhân viên cửa hàng nói: “Muốn cái này.”
Sắc mặt nhân viên cửa hàng càng kỳ quái, suy cho cùng từ trước đến nay chưa gặp qua người đàn ông nào sáng sớm chạy tới mua áo ngực, nhưng dựa vào sự chuyên nghiệp của chức vụ, nhân viên cửa hàng vẫn hỏi: “Muốn bao lớn?”
Những lời này làm Hình Võ phát ngốc, bao lớn? Hắn mẹ nó như thế nào biết bao lớn, mới vừa lấy ra di động chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi Tình Dã một chút, chợt dừng lại, anh hỏi như thế nào? Hỏi ngực cô lớn bao nhiêu? Tình Dã không chừng sẽ trực tiếp kéo anh vào danh sách đen!
Hình Võ không sợ trời không sợ đất, trước nay không bị ai làm khó dễ, nhưng lúc này anh cảm giác mình quá khó khăn, tự đáy lòng mà cảm thấy phụ nữ thật phiền phức.
Phiền phức lại phiền phức, anh vẫn là dựa vào ký ức ngày đó chọn một cái không khác lắm: “Đại khái là lớn như vầy.”
Nhân viên cửa hàng nhìn: “À, cup B, muốn cái này không?”
Hình Võ chọn thêm hai cái màu trắng, nhìn nhân viên cửa hàng nói: “Ba cái này đi, lấy cả quần lót cùng loại, bao nhiêu tiền?”
Nhân viên cửa hàng xem vẻ mặt mất tự nhiên của thằng nhóc này, chắc là mua giúp bạn gái, còn rất có tâm, sáng sớm đã đi mua, lớn lên cũng rất đẹp trai, tốt bụng nói: “Đưa cho cậu nguyên bộ đây, không lấy tiền, về nội y thì cái màu xanh lam là mẫu mới, khá đắt, giá là 368, hai cái này đồng giá 218, tổng cộng là 804, Alipay WeChat?”
Hình Võ sững sờ, không ngờ chút vải rách này lại đắt như vậy? Gần tới một ngàn?
Sau khi anh cầm túi nội y đi ra không quay về Thuận Dị, đi thẳng về nhà, Tình Dã vừa mới đứng lên không lâu, ngồi ở quầy thu ngân học mấy từ vựng tiếng Anh, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của chiếc tiểu thiên sứ, cô còn cảm thấy kỳ lạ, hôm nay Hình Võ sao lại về sớm như vậy, thấy anh xách theo cái túi đi đến trước mặt cô, không nói gì, ném vào người cô rồi liền đi đến sân sau.
Lưu Niên cũng cảm thấy quái lạ hôm nay Hình Võ sao lại trở về sớm như vậy, còn hỏi Tình Dã một câu: “Anh Võ cho em cái gì đấy?”
“Không biết nữa.” Tình Dã vừa mở ra thấy, ngay lập tức mặt nghẹn đến đỏ bừng đem đóng túi lại, không cho Lưu Niên đang duỗi đầu lại xem.
Lúc cô chạy đến sân sau, Hình Võ đang rót một cốc nước uống một cách thản nhiên.
Tình Dã nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai ở đó, đi đến trước mặt anh, mặt đỏ bừng nói: “Anh đây là có ý gì?”
“Cái gì có ý gì?”
“Anh mua cái này cho tôi làm gì?”
“Cô nói xem?” Hình Võ một câu cô nói xem làm đến Tình Dã vô cùng lúng túng, xấu hổ đến mức muốn ung thư, ba cô cũng chưa từng mua những thứ này cho cô, “đâm chết tính cầu“.(*)
(*) 撞死算球: Mình tra không ra câu này, ai biết chỉ mình với nha.
Đây là lần đầu tiên Hình Võ thấy bộ dạng cô thẹn thùng như vậy, khóe miệng mỉm cười nhìn cô nói: “Buổi chiều tôi mang giàn phơi đồ đặt bên cửa sổ, mấy thứ này về sau cô cứ ở phòng mà phơi, dù sao hướng về phía nam mặt trời cũng khô nhanh.”
“Ồ...” Tình Dã vội cúi đầu đi vào, nửa ngày xấu hổ đi xuống lầu, cho đến khi nghe thấy âm thanh của chiếc tiểu thiên sứ chạy đi cô mới xuống dưới.
Giữa trưa Hình Võ không trở về, Tình Dã cuối cùng cũng nhìn thấy tư thế đút cơm của Lý Lam Phương, ngay khi bà cụ không ăn, bà ấy liền đặt chén đũa một bên, mắng chửi xong cũng lười đút, chủ yếu là vội vàng để đi đánh bài.
Tình Dã thấy bà nội không ăn được mấy muỗng, dứt khoát nhìn Lý Lam Phương nói: “Dì đi đi, để con đút bà nội ăn xong rồi đẩy vào phòng.”
Lý Lam Phương còn ước gì có người giúp bà ấy chăm sóc bà cụ, ném xuống câu: “Vậy giao cho con.” Sau đó liền bỏ đi.
Buổi tối lúc Hình Võ trở về, Lông Vàng Bàn Hổ cùng anh trở về, bọn họ mua mấy cái đồ ăn làm sẵn, còn mang một thùng bia về, dự định buổi tối ở nhà Hình Võ uống rượu.
Lý Lam Phương vừa mới vừa rời khỏi bàn đánh bài, Hình Võ còn ngạc nhiên, đi qua thấp giọng hỏi: “không phải mẹ nói hôm nay đến nhà chú Triệu hỗ trợ sao?”
Lý Lam Phương thuận miệng nói: “Nhớ nhầm, là ngày mai.”
“......” Hình Võ thật sự một chút biện pháp đối với mẹ anh cũng không có, cũng không biết ba anh lúc trước coi trọng bà ấy chỗ nào?
“Giữa trưa bà nội ăn cơm chưa?” Hình Võ hỏi.
“Ăn rồi, Tình Dã đút.”
Hình Võ “Chậc” một tiếng thấp giọng mắng: “Mẹ thật mẹ nó không đánh bài một lúc thì sẽ chết sao? Để cô ấy đút làm gì?”
Lý Lam Phương không nghiêm túc mà nói: “Nó muốn tự mình đút, đút cũng khá tốt, một chén cơm đều ăn sạch, đừng lo lắng.”
Hình Võ chống eo cau mày: “Con đang nói vấn đề này sao? Người ta đến nhà chúng ta không phải làm người hầu cho mẹ sai bảo, mẹ tự giác chút được không vậy?”
Lông Vàng thấy Hình Võ lại muốn cùng mẹ cãi nhau, vội vàng hét lên: “anh Võ, uống rượu.”
Lý Lam Phương vội túm chặt anh nói: “Nhân lúc Lưu Niên ở đây, con thanh toán hóa đơn tháng này trước rồi ăn, để mẹ xào hai món ăn.”
Lý Lam Phương tiểu học tốt nghiệp, viết chữ không lưu loát, trừ bỏ chơi mạt chược tính toán sổ sách thì thật sự rất nhanh nhạy, những mặt khác bà ấy đều lười tính, vào mỗi cuối tháng đều kêu Hình Võ tính, mấu chốt cái người bình thường tính toán sổ sách kia tính không rõ ràng lắm.
Ngay cả một cuốn vở hỏng cũng không có bao bì, bên trên ai cắt mấy cái đầu, nhuộm tóc bao nhiêu tiền, viết tay một chút, ngày tháng đều không nhất định mỗi ngày đều có, lông mày với râu, đa số đều yêu cầu Lưu Niên nhớ lại, nhưng đầu óc Lưu Niên cũng không tốt lắm, nhiều khi khách đông quá cũng không nhớ nỗi thu bao nhiêu tiền? Có bao nhiêu khách hàng đến đây? Hơn nữa Lý Lam Phương thường xuyên lấy tiền trong sổ sách chơi mạt chược, Lưu Niên cũng không biết bà ấy lấy bao nhiêu tiền.
Cho nên công tác đối chiếu hàng tháng này căn bản phụ thuộc vào phỏng đoá, hoàn toàn đều là Hình Võ và Lưu Niên nhìn qua, sau đó tùy tiện báo cáo cho Lý Lam Phương một con số, chỉ cần không lỗ vốn, Lý Lam Phương cũng sẽ không hỏi nhiều, tất cả mọi người mơ mơ hồ hồ.
Tình Dã nghe thấy phía dưới có động tĩnh, xuống lầu thấy Lông Vàng và Bàn Hổ cũng tới, Hình Võ cầm cuốn vở hỏng bộ dạng đại cừu thâm hận nhìn chằm chằm Lưu Niên: “Anh mẹ nó có thể tính như vậy sao? Lấy máy tính đi, tôi báo số lượng anh cộng vào.”
“Ồ.” Năm xưa ngốc lăng lăng chạy đi tìm cái máy tính cũ nát.
Hình Võ ở một bên báo: “58 cộng 30 cộng 30 cộng 40 cộng... Anh mẹ nó nhanh lên đi, ông đây còn chưa ăn cơm.”
Tình Dã một bên uống nước một bên nhìn Lưu Niên, nhìn hắn vất vả phát mệt, ấn máy tính tìm con số cũng mất nửa ngày, Hình Võ nói 40, hắn ấn xong hai cái sau đó lại quên vừa rồi bấm bao nhiêu, lại bắt đầu lại từ đầu, Tình Dã nhìn này hai người bộ dạng không thông minh kia, thiếu chút nữa phun cả nước trong miệng ra ngoài.
Hình Võ báo lại từ đầu, báo một danh sách dài, sau đó hỏi Lưu Niên: “Bao nhiêu rồi?”
Lưu Niên một trận hoảng loạn, không biết đặt tay ấn tay chỗ nào.
Hình Võ vừa muốn mắng chửi, nghe thấy bên cạnh truyền đến một âm thanh: “5380.”
Mấy người đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm Tình Dã, Lông Vàng có chút giật mình mà nói: “Em tính nhẩm sao?”
Tình Dã đặt cái nắp ly lên nhàn nhạt nói: “Bằng không thì sao? Mấy con số này còn cần phải lăn lộn cả nửa ngày? Tất cả học sinh tiểu học ở đây đều có thể lên cấp ba đúng không?”
Lý Lam Phương vừa lúc đi vào, vốn dĩ muốn kêu bọn họ ăn cơm, xem tình hình sau đó cũng đứng một bên.
Tình Dã ngồi xuống quầy thu ngân, mở máy tính ra click mở một cái biểu mẫu vô cùng tự tin nói: “Tôi không biết mấy người như thế nào mà tính ra? Nhưng mà con số khẳng định không đúng, chênh lệch còn rất lớn.”
Bọn họ á khẩu không trả lời được, hai mặt nhìn nhau.