Khi Tình Dã trở về, thấy vài người đang tụ tập vây quanh quầy thu ngân, cô vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì thì nghe Lưu Niên nói: "Đây là máy tính của thương hiệu Apple, rất đắt đó."
Cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Sau đó liền thấy màn hình của chiếc máy tính Pro tối đen đang đặt trên quầy thu ngân, trên quầy tràn ngập nước, trên bàn phím còn rãi đầy cẩu kỷ(*), nhãn đủ thứ trên đó.
Chiếc máy lọc nước kiểu cũ ở ngay bên cạnh quầy thu ngân, vừa rồi một người bài hữu của Lý Lam Phương tên là Triệu mặt rỗ đứng dậy đi rót nước, một người bài hữu khác cũng thuận tiện nhờ lấy nước hộ, Triệu mặt rỗ lấy nước của mình xong, nắp cũng không đậy tùy tiện đặt trên quầy thu ngân đi rót ly nước khác, kết quả khi quay lại để lấy ly nước của mình thì bởi vì quá nóng nên bất ngờ co rụt tay lại làm ly nước rơi xuống, lúc đó toàn bộ nước nóng đều hắt lên máy tính.
Tình Dã sốt ruột cả lên, tài liệu học tập của cô đều ở bên trong, một số còn là của trường học cũ, cô vội vàng ấn nút khởi động, nhưng một chút phản ứng đều không có, màn hình vẫn tối đen.
Triệu mặt rỗ còn cố tình đứng bên cạnh nói mát: "Chỉ có một ly nước cũng có thể làm hư máy tính rồi, cũng đâu có chuyện gì lớn."
Tình Dã ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái, Triệu mặt rỗ hơn bốn mươi tuổi, là tay chơi bài cố định của Lý Lam Phương, lúc này thấy ánh mắt Tình Dã hung hăng nhìn ông ta.
Tình Dã cầm máy tính lên, cẩu kỷ long nhãn trên mặt bàn phím run run, cô nhìn ông ta nói: "Nếu sửa không được, thì ông chuẩn bị mà đền đi!"
Dứt lời liền quay đầu hỏi Lưu Niên: "Mọi người ở đây có cửa hàng nào bán Apple không?"
"Cái gì?"
"Thôi bỏ đi, ở đâu có sửa máy tính vậy?"
Lưu Niên phản ứng lại sau đó nói cho cô: "À, em ngồi xe ba bánh nói với hắn đến phố điện tử, hắn sẽ biết."
"Được."
Tình Dã không nói lời nào cầm máy tính đi ra cửa, Lưu Niên không yên tâm đuổi theo nói với cô: "Ngồi đi hết 5 tệ, đừng có cho nhiều."
Cái gọi là xe ba bánh là xe chạy bằng điện, ở Bắc Kinh rất khó thấy, mặc dù Tình Dã trước kia đã thấy qua, nhưng từ đó đến giờ cũng chưa ngồi một lần, không ngờ ngồi lên lại chạy điên như vậy, cô sợ tới mức một tay ôm máy tính, một tay gắt gao bắt lấy cạnh cửa, mông đều đã sắp nở hoa, ở cái nơi này không có một con đường đàng hoàng, tất cả đều gồ ghề lồi lõm, vị đại ca này đi đường tắt này còn cư nhiên cưỡi lên một con đường bùn đất, chiếc xe ba bánh chạy quanh co, thiếu chút nữa Tình Dã còn tưởng xe muốn lật, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Vị sư phụ vẫn bình tĩnh như cũ, chiếc xe ba bánh hỏng chạy ra khỏi nơi mang hương vị của xe chiến chạy trên Thu Minh Sơn, cô thiếu chút nữa trôi dạt luôn rồi.
Chờ tới phố điện tử, sắc măt Tình Dã đã trắng bệch, thiếu chút nữa là nôn cả ra, cô rút ra 10 tệ, đi luôn không quay đầu lại, thề không bao giờ ngồi cái thứ đồ hỏng này nữa, tất cả đều là cái gì mà rối tung lộn xộn cả lên.
Nơi gọi là phố điện tử, khác với Trung Quan Thôn của Bắc Kinh và thành phố kỹ thuật số của Thái Bình Dương, không có các toàn nhà lớn, cũng không có nhiều cửa hàng, chỉ có một mặt tiền thưa thớt và một đống xe đạp, xe đạp điện, xe máy có các kết cấu bộ phận loạn cả lên.(*)