CHƯƠNG 3
Trịnh Hồng Nghiệp lần đầu tiên bị người khác đánh giá hạ thể một cách trắng trợn như vậy, trong lúc nhất thời bi phẫn trỗi dậy, đồng thời cũng bắt đầu sợ hãi. Theo lý mà nói, trước kia hắn cũng xem như là một đại ca, không nghĩ tới mới về hưu vài ngày thì… Tiểu tử này nhìn qua đứng đắn như thế vậy mà lại là tên cầm thú ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!
“Con mẹ nó ngươi đang phạm tội cưỡng gian!” Trịnh Hồng Nghiệp cố sức mắng một câu.
“Lần trước ngươi đá ta một cước, tới hôm nay thì phá hư xe của ta… ” Kha Vũ tay dùng chút lực nâng cằm Trịnh Hồng Nghiệp, “Hai món nợ này tính làm sao đây!”
Cổ Trịnh Hồng Nghiệp duỗi thẳng tắp, giống như có thể bị vặn gãy bất cứ lúc nào.
“Ngươi làm vậy sao có thể coi là quang mình chính đại chứ, dùng loại thủ đoạn hạ cấp như thế này còn đáng là đàn ông sao!” Hắn khinh bỉ trừng mắt nhìn Kha Vũ.
“Quang minh chính đại?” Kha Vũ châm chọc cười cười, “Đánh nhau ngươi đánh không lại ta, thường tiền ngươi thường không được, món nợ này còn có thể tính như thế nào?”
Cho dù Trịnh Hồng Nghiệp biết món nợ này không dễ tính, thế nhưng cũng không cần phải lấy thân thể hắn để gán nợ chứ!
“Nếu không thì ta báo cảnh sát? Làm thế cũng chỉ có thể truy cứu trách nhiệm ngươi phá hư xe ta, còn tổn thương ở chỗ này của ta——” Kha Vũ bắt lấy cổ tay Trịnh Hồng Nghiệp chạm tới hạ thân của chính mình. ”Ngươi nói làm sao bây giờ?”
Nơi gồ lên giữa hai chân nam nhân khiến Trịnh Hồng Nghiệp hoảng hồn, theo bản năng muốn rút tay lại nhưng không thành công.
“Bộ dáng ngươi như vậy giống tổn thương chỗ nào!” Có thương tích thì đã sớm nằm bẹp ở nhà rồi, lấy đâu ra tinh thần như vậy chứ!
Kha Vũ cười cười, không muốn cùng hắn thảo luận chuyện này nữa. Cúi nhìn mông Trịnh Hồng Nghiệp, rồi từ thắt lưng thẳng đến chân, vóc dáng người này tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, phải thường xuyên vận động mới được thế, nhất là cái mông này… Kha Vũ vuốt ve cặp mông căng tròn trước mắt.
So với những vị trí khác trên người, mông hắn thật mê người, thậm chí so với trắng trắng nộn nộn của tiểu hài tử còn hấp dẫn hơn. Kha Vũ bắt đầu hưng phấn, muốn giữ chặt cặp mông này cố định trước người, nhìn hắn bị mình xỏ xuyên qua mà *** loạn rên rỉ.
Hoàn toàn không biết trong đầu Kha Vũ đang ảo tưởng cái gì, tình trạng hiện tại của Trịnh Hồng Nghiệp có thể dùng câu “Hai mặt thụ địch” để hình dung, bởi vì tay của nam nhân đã theo mông hắn chuyển dời đến phía trước.
Phân thân vốn đang mềm mại đổ xuống ở trong tay người kia dần dần có cảm giác, xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến quả thực giống như bị trúng xuân dược, nhẹ nhàng vờn quanh —— trên dưới vài lần, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy chỗ đó như bị sung khí, run rẩy đứng lên.
“Buông… buông tay!” Hắn có chút nức nở lên tiếng, lại nghe thấy tiếng cười của người phía sau, mang theo nồng đậm hương vị trào phúng, làm cho hắn vừa giận lại xấu hổ muốn chết, nhưng đây cũng không phải chuyện hắn có thể khống chế, loại sự tình này khi tự giải quyết so với được người khác hỗ trợ khác nhau rất lớn! Hắn đã lâu không cùng nữ nhân làm chuyện kia, hiện tại bị nam nhân sờ ngạnh lên, thật không hiểu nên nói là “nắng hạn gặp mưa” hay là “họa vô đơn chí” đây!
Kha Vũ hết sức hưởng thụ lạc thú đùa giỡn Trịnh Hồng Nghiệp, hắn suy nghĩ một chút về bảo bối của người kia đang trong tay mình, kích thước không nhỏ, chiều dài gần bằng hắn. Bất quá, nam nhân trong lúc này mà so kích cỡ thì đúng là chỉ có mao đầu tiểu tử mới làm vậy, nam nhân chân chính cần thứ xa hơn chứ không chỉ có to mà thôi.
“Đều cương thành như vậy, còn bảo ta buông tay?” Lời nói của Kha Vũ vào trong tai Trịnh Hồng Nghiệp lại hoàn toàn biến thành châm chọc.
“Con mẹ nó! Ngươi đừng có giống như chó cái mà sủa bậy nữa, yên chút đi!” Hắn quay đầu lại quát người phía sau.
Kha Vũ bị hắn mắng ngẩn ra, sau nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, trên tay dùng một chút lực, Trịnh Hồng Nghiệp “A” một tiếng, chợt giống như bong bóng bị xì hơi ngã xuống.
“Hảo —— hảo ——” giọng điệu như dỗ tiểu hài tử, Kha Vũ cúi đầu ở bên tai người mà miệng vừa hùng hùng hổ hổ ban nãy đắc ý nói: “Ta biết ngươi không đợi được, muốn ta nhanh lên, đưa cái này đến.”
Ý tứ hoàn toàn bị xuyên tạc, Trịnh Hồng Nghiệp cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “Có miệng khó trả lời”. Lúc này Kha Vũ nhanh chóng cởi bỏ khóa kéo, đem dụng cụ đã bán cương của chính mình dán trên khe mông Trịnh Hồng Nghiệp, cảm giác cứng lại nóng rực làm cho hắn run run.
Bất đồng với sự mềm mại của nữ nhân, nam nhân ma sát tại khe mông của hắn giống như lên đạn, tùy thời đều có thể đâm vào! Lại có cảm giác trống rỗng quỷ dị. Tính khí nóng rực của đối phương cứ cao thấp mà trượt, giây đầu tiên còn thiếu chút nữa sẽ tiến thẳng vào trong, vậy mà giây tiếp theo lại trượt ra ngoài.
Trịnh Hồng Nghiệp biết rõ bị vật kia cắm vào tuyệt đối sẽ bị lấy mất nửa cái mạng, nhưng sâu bên trong lại thấy ngứa ngứa, loại mâu thuẫn này khiến hắn giãy giụa đến muốn hôn mê, gần như sắp tinh thần phân liệt, chỉ có thể liều mạng ôm bồn cầu nhịn xuống tiếng rên rỉ, lại không biết mình trong lúc vô tình đã hơi hơi nhếch mông lên, ngẫu nhiên đong đưa eo tựa như khước từ lại như đón ý hùa theo.
Kha Vũ cảm thấy có chút miệng khô lưỡi nóng, so với những kỹ xảo cố ý câu dẫn hắn trước kia, người trước mắt chỉ vô ý làm ra phản ứng lại khiến hắn hưng phấn.
Dâm đãng! Ở trong lòng mắng một câu, hai tay bài mở hai cánh mông Trịnh Hồng Nghiệp ra nhanh chóng cắm vào, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn dừng lại, từ trong túi lấy ra cái condom đội vào, trên mũ có chất bôi trơn làm cho hắn tiến vào càng thêm dễ dàng.
Chính là vừa mới tiến vào chưa tới được nữa cm, Trịnh Hồng Nghiệp đã “Ngao” lên một tiếng, cũng không phải bởi vì đau, chủ yếu là do có cảm giác tức cùng sợ. [Tức ở đây giống như tức ngực vậy đó nha]
“Đừng kêu lên quỷ dị như vậy, chỉ thế này thì đàn ông ai cũng chịu được!” Kha Vũ đè chặt phần thân trên không cho hắn lộn xộn, thắt lưng chậm rãi dùng sức, từng chút tiến công, đồng thời không quên trêu chọc một câu, “Mũ của ta so với ngươi bán còn cao cấp hơn.”
Không rãnh quan tâm này nọ, Trịnh Hồng Nghiệp chỉ cảm thấy như có cây gậy trơn trượt đâm chọc bên trong mông của hắn, đến tận ngực, nảy lên từng đợt làm người ta cảm giác muốn nôn. May mắn lúc này hắn đang quỳ trên mặt đất, bằng không chân đã sớm nhuyễn mà ngã xuống.
Bất đồng với cảm giác của Trịnh Hồng Nghiệp, Kha Vũ thoải mái thở dài, tuy rằng lúc tiến vào có chút khó khăn, nhưng hậu huyệt vừa ẩm lại nóng của người dưới thân như có ý thức mà đem hắn hút vào, loại cảm giác này càng gia tăng khoái cảm trả thù, quả thực sung sướng tới cực điểm.
Sau khi toàn bộ đã đi vào, hai người đồng thời hừ nhẹ một tiếng, Trịnh Hồng Nghiệp cả người khẽ run lên, thậm chí cảm giác được phần lông cứng của nam nhân đang ma xát trên mông, nếu không phải hắn đúng lúc cắn lấy tay áo, đã sớm rên rỉ ra tiếng.
Kha Vũ tiến đến bên tai hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu, “Yên tâm, tuyệt đối sẽ làm ngươi thoải mái.”
Toàn thân không còn chút khí lực, Trịnh Hồng Nghiệp ở trong lòng đã thăm hỏi tổ tông mười tám thế hệ của Kha Vũ mấy lần, nhưng khi chuyện xảy ra, cũng không khó chịu như trong tưởng tượng.
Thẳng đến khi Kha Vũ bắt đầu chậm rãi di chuyển, Trịnh Hồng Nghiệp mới nhả tay áo đã sớm bị cắn nát, cắn răng lắc lư theo tiết tấu rút ra xuyên vào của nam nhân. Chuyện đã đến nước này thì còn nói cái gì nữa, nam tử hán đại trượng phu núi đao biển lửa đều có thể đi qua, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, con mẹ nó ngươi chờ đó!
Trịnh Hồng Nghiệp ở trong đầu vẽ ra viễn cảnh báo thù, nhưng chưa được bao lâu đã bị người phía sau xé thành từng mảnh.
Kha Vũ đột nhiên dừng lại hỏi hắn một câu, “Đây là lần đầu tiên của ngươi hả?”
“Nói… nói nhảm!” Không hề nghĩ ngợi, hắn thở hổn hển mắng một câu.
Ai dè Kha Vũ cười quỷ dị một tiếng, tiếp theo lập tức rút ra.
Cảm giác trống rỗng khiến Trịnh Hồng Nghiệp kêu lên một tiếng, còn chưa hiểu được hắn muốn làm gì, chợt nghe Kha Vũ nói một câu, “Vậy không cần mũ nữa.”
“Không được!” Phản ứng đầu tiên của hắn chính là cự tuyệt, giãy giụa nhìn lại, Kha Vũ thực sự tiêu sái cởi mũ ném xuống đất, sau đó khối thịt hình trụ vừa thô lại vừa cứng kia cứ như vậy bại lộ ở trước mắt hắn, màu hồng tươi, hình dáng dữ tợn, còn dính chất lỏng trong suốt, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ mờ của WC.
Vừa nghĩ tới đây chính là thứ đã cắm vào thân thể mình lúc nãy, Trịnh Hồng Nghiệp dại ra, quên cả kháng nghị, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm nơi đó của đối phương.
Phản ứng của hắn làm cho Kha Vũ thực sự vừa lòng, thừa dịp hắn ngẩn người lập tức xuyên vào, không có condom cách trở, cảm giác “trần trụi” làm cho Trịnh Hồng Nghiệp cơ hồ rên rỉ ra tiếng.
“Con mẹ nó ngươi có bệnh không đó… A!”
Kha Vũ hung hăng đâm mạnh, trực tiếp dùng hành động trả lời hắn. Nếu không phải nắp bồn cầu đã khép lại, Trịnh Hồng Nghiệp chắn chắn sẽ lọt vào.
Lập tức hai người cũng không nói nữa, Kha Vũ chuyên tâm trừu sáp, trong lúc nhất thời tiếng cơ thể va chạm tràn ngập không gian nhỏ hẹp, xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp, ngẫu nhiên còn có âm thanh chửi bậy của Trịnh Hồng Nghiệp, nhưng trên cơ bản khi hắn mới vừa mắng xong, ngay sau đó chính là một trận nức nở thống khổ.
Giằng co nửa ngày, rơi vào cảnh đẹp, Trịnh Hồng Nghiệp chìm nổi trong bể dục, gần như đã quên mình đang ở chỗ nào. Đột nhiên, Kha Vũ giơ tay vỗ mạnh lên cánh mông của hắn, Trịnh Hồng Nghiệp hừ nhẹ hai tiếng, không rõ là đau hay bị kích thích, thiếu chút nữa tưởng mình có khuynh hướng bị ngược.
“Thao ngươi như vậy dễ chịu lắm đúng không?” Kha Vũ âm thanh có chút khàn khàn hỏi.
Nhũng người xung quanh Kha Vũ đều cảm thấy hắn là một quý công tử, mà hắn cũng theo bản năng duy trì loại hình tượng này, mặc dù có nhiều thủ đoạn trên giường, nhưng tối đa chỉ nói vài lời ngọt ngào lừa người, chưa từng giống như bây giờ, lời lẽ thô tục sẵn sàng nói ra miệng. Chính Kha Vũ cũng phát hiện, vào thời điểm thao Trịnh Hồng Nghiệp, nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của hắn, thì nhịn không được muốn dùng lời nói kích động người này.
Sau đó, chính hắn cũng cảm thấy thực sự kích thích.
Chẳng lẽ miệng của hắn trở nên nặng mùi như vậy?
Trịnh Hồng Nghiệp nhỏng mông ôm bồn cầu, toàn bộ tư thế nhìn qua thực sự buồn cười, nhưng cũng thật *** đãng.
Không biết là do thuốc, hay tại vì nam giới không tự chủ được nửa thân dưới, tóm lại hắn có khoái cảm. Trịnh Hồng Nghiệp nghĩ đến một ví dụ rất buồn nôn, hắn như là một con cá, lăn lộn trong biển dục, khi người từ phía sau cố gắng đẩy tới, hắn lại cảm thấy mình y hệt một con cá bị xuyên trên vĩ nướng, lật qua lật lại trên lửa.
Đang mê man, nghe được Kha Vũ hỏi hắn, miễn cưỡng tìm về một chút ý thức, hắn căm giận mà trả lời một câu, “Không, cảm, thấy, gì, hết!”
“Không có cảm giác sao?” Kha Vũ châm chọc cười, bỗng nhiên rút ra sau đó ngồi lên bồn cầu, đem Trịnh Hồng Nghiệp đặt lên đùi của mình, đỡ thắt lưng của hắn hướng phía trên tính khí của mình ngồi xuống, toàn bộ động tác lưu loát liền mạch như hành văn.
“A…” Trịnh Hồng Nghiệp cả người không còn một chút khí lực, sau khi đem vật lớn kia nuốt trở lại vào trong cơ thể, mới phát hiện bọn họ lúc này đang trong tư thế mặt đối mặt, nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể cùng Kha Vũ mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người nhìn đối phương, thình lình xảy ra loại trầm mặc khó nói thành lời.
Thẳng đến khi Kha Vũ phản ứng trước tiên, hắn đưa tay cầm lấy phân thân của Trịnh Hồng Nghiệp lúc này đang bị kẹp giữa hai người mà cao cao ngẩng đầu, nhếch khóe miệng hỏi: “Như thế này gọi là không có cảm giác sao, vậy ở đây có chuyện gì vậy?” Nói xong dùng một chút lực, khiến người đang ngồi trong lòng một trận run rẩy.
Trịnh Hồng Nghiệp trọng sĩ diện, sợ là cho dù chỉ còn một hơi cũng phải ở ngoài miệng chiếm chút tiện nghi, kỳ thật nói trắng ra chính là miệng tiện, bị Kha Vũ làm đến thở hổn hển, không thể nói liền mạch vẫn cố: “Cái đó, chính là cơ bụng thứ bảy của Lão Tử!” [Clover: đang ăn muốn sặc văng ra lỗ mũi =))=))=))]
Kha Vũ lập tức phì cười. Lời này thật sự có chút phá hỏng không khí.
“Hảo, để ta xem thử coi miếng cơ bụng này có cứng hay không? Ân…” Hắn làm bộ làm tịch mà vừa nắm vừa nhào nặn lại niết phân thân đối phương một trận, khiến cho Trịnh Hồng Nghiệp vừa đau lại sảng khoái, gần như muốn rơi lệ đầy mặt.
Cuối cùng, hắn buông tay ra gảy nhẹ trên đỉnh trụ thịt một chút, nhìn Trịnh Hồng Nghiệp mỉm cười khen ngợi, “Không tệ, cứng lắm.”
Trịnh Hồng Nghiệp gần như đỏ mắt, tuy rằng không có thói quen bị cắm thứ gì đó vào mông, nhưng phía trước của hắn căn bản vẫn bình thường, bị nắm lấy nhào nặn cả nửa ngày, làm sao có thể không cứng chứ?
“Ngươi muốn làm liền làm đi, đừng có nhiều lời vô nghĩa nữa!” Cảm giác được vật kia của nam nhân ở trong người mình chậm rãi ma sát, hắn rít lên hai tiếng “Tê tê” qua kẽ răng.
“Có chuyện ngươi tựa hồ còn chưa phát giác ——” Kha Vũ đột nhiên không nhanh không chậm mở miệng, cùng lúc đó, vẫn mạnh mẽ mà di chuyển ở trong hắn.
Tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi ngực, Trịnh Hồng Nghiệp thở hổn hển, hai tay vô ý mà khoát lên trên vai Kha Vũ, cúi đầu có chút mờ mịt nhìn hắn.
“Ngươi thích bị nam nhân xuyên vào, đêm hôm đó khi ngươi hỏi ta có muốn mua mũ hay không, ta đã cảm nhận được.”
Trịnh Hồng Nghiệp vừa nghe thiếu chút nữa mềm nhũn, kéo mũi chân muốn đứng dậy, “Cái rắm! Con mẹ nó, ngươi mới thích bị nam nhân xuyên vào!”
Cùng nam nhân làm mà có cảm giác đó là do vấn đề sinh lý, nhưng nếu thích cùng nam nhân làm thì đó lại là vấn đề nguyên tắc, hai cái này hoàn toàn khác nhau.
Hắn vừa động liền liên lụy đến cả hai, lúc này đến phiên Kha Vũ bị Trịnh Hồng Nghiệp kẹp vừa đau lại sảng khoái, đơn giản nắm thắt lưng hắn mạnh mẽ thúc vài cái, đâm đến mức thắt lưng Trịnh Hồng Nghiệp đều mềm nhũn, nghĩ muốn kêu dừng lại, nhưng bảo bối phía dưới không nghe lời, hơn nữa cảm giác thật sự —— rất kích thích.
Trịnh Hồng Nghiệp tuy rằng đã từng làm cùng nữ nhân, nhưng cùng nam nhân thì tuyệt đối đây là lần đầu, so với Kha Vũ thân kinh bách chiến, hắn chỉ là một lão “Xử nam”.
Kha Vũ nghĩ thầm, nếu lão nam nhân này không tin lời của mình, vậy dùng hành động làm cho hắn tin tưởng. Đùa như vậy nửa ngày, hắn vẫn chưa chân chính hưởng thụ, sau khi quyết định liền không hề kiêng nể, nâng thắt lưng Trịnh Hồng Nghiệp lên, bắt đầu sử dụng tiết tấu như địa chấn.
Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy bụng cơ hồ bị chọc thủng, chỗ đó của đối phương cứ như cây thiết nóng rực, tiến tiến xuất xuất bên trong mông hắn, ngay cả não cũng sắp biến thành sữa đặc.
Âm thanh kêu la của Trịnh Hồng Nghiệp không tính là dễ nghe, nhưng lại làm cho Kha Vũ dị thường hưng phấn, cho dù quan hệ cả hai không được tốt lắm, nhưng thân thể lại rất ăn ý.
Cao trào tới làm cho người ta có chút trở tay không kịp, chưa kịp chấm dứt đã bắt đầu một hiệp khác.
Một khắc kia, Kha Vũ đột nhiên đình chỉ động tác, ôm Trịnh Hồng Nghiệp nhấc lên trên rồi ấn mạnh xuống người mình, tính khí của nam nhân nháy mắt đâm đến vị trí sâu nhất, Trịnh Hồng Nghiệp cả người buộc chặt, hai tay nắm lấy áo Kha Vũ run rẩy một trận, cảm giác được trong thân thể có một cỗ dịch nóng nóng phun ra, biết là đối phương đã bắn, mà hắn cũng bắn, dịch thể trắng đục phun tung tóe trên người Kha Vũ, toàn bộ đều dính trên áo sơ mi của hắn.
Đợi cho cao trào giảm bớt, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy khí lực lập tức bị rút cạn, cả người mềm nhũn, vật kia của Kha Vũ vẫn còn cắm bên trong hắn, hưởng thụ dư vị còn lại. Trong lúc nhất thời, không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi mồ hôi cùng dịch thể, tiếng thở dốc dồn dập của nam nhân biểu hiện đã thõa mãn sau khi dục vọng được phát tiết.
Nủa ngày sau, Kha Vũ giúp đỡ Trịnh Hồng Nghiệp nâng lên thắt lưng chậm rãi hướng về phía trước, tính khí chôn ở bên trong cơ thể hắn cũng trượt ra, một tiếng vang lên khi cái đó rút ra cùng với một dòng chất lỏng trắng mịn chảy xuống, chỉ một giây tiếp theo, liền biến thành một vũng bạch trọc trên sàn.
Kha Vũ nhếch khóe miệng, điều chỉnh để đối phương ngồi ở trên chân của mình, Trịnh Hồng Nghiệp từ từ nhắm hai mắt lâm vào trạng thái bán hôn mê. Chung quanh mùi *** còn chưa tán đi, Kha Vũ cũng có chút lười, từ từ nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích mà đợi một hồi, suy nghĩ dần dần thanh minh, đưa tay ở trên mông người nào đó mà xoa nắn, khiến cho chất lỏng bên trong chảy ra đều dính cả trên đùi hắn.
“Ân!” Lúc này đã hoàn hồn, Trịnh Hồng Nghiệp nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm giác được ngón tay Kha Vũ cắm vào hậu huyệt của mình, hắn cứng người một chút.
“Ngươi làm cái gì đó?”
“Im lặng!” Kha Vũ chậm rãi quấy bên trong hậu đình ẩm ướt lại nóng của hắn, “Đem thứ ta bắn ở bên trong ngươi lấy ra sạch sẽ mà thôi, đương nhiên, nếu ngươi muốn mang về, ta cũng không ý kiến.”
Đến vậy mà còn chưa chịu ngừng nữa, Trịnh Hồng Nghiệp tức đến ngực thở phập phồng, vừa định mở miệng ——
“Đúng rồi, ” Kha Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi tên gì?”
Câu này nghe vào tai thế nào cũng giống như ăn cháo đá bát, Trịnh Hồng Nghiệp lông mày nhíu lại, từ trong kẽ răng rít ra hai tiếng “Cha ngươi!”
Kha Vũ lông mày vừa nhíu, biểu tình có chút tối tăm, Trịnh Hồng Nghiệp nghĩ hắn đang tức giận, kết quả nam nhân nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Làm sao bây giờ? Ngươi lại làm cho ta hưng phấn.”
Trịnh Hồng Nghiệp ngây người, Kha Vũ nở nụ cười, sau đó một đợt hao phí thể lực hòa với tiếng mắng chửi người được tiến hành lần hai. Một khoảng thời gian rất dài sau này, Trịnh Hồng Nghiệp đều bị ám ảnh khi nhìn đến WC có vách ngăn.
Sau khi đại chiến chấm dứt, Trịnh Hồng Nghiệp nguyên khí đại thương. Lần trước hắn một cước làm cho Kha Vũ tĩnh dưỡng một tuần, lần này đến phiên hắn nằm bẹp ở nhà gần nửa tháng. Thể xác và tinh thần đều bị tra tấn, vài ngày đầu khi ngủ đều nằm úp sấp, tư thế đó làm cho hắn mỗi buổi tối đều mơ thấy chính mình đang ôm lấy bồn cầu, sau đó sẽ nghiến răng nghiến lợi mà tỉnh lại.
Ngoài tinh thần bị tra tấn, thân thể tổn thương khiến hắn khó có thể chịu được. Mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều phải nằm úp ở trên giường nhỏng mông lên, lấy ngón tay tự mình bôi thuốc, tư thế này làm hắn nhớ đến việc xảy ra tại WC hôm nào.
Mỗi lần như thế, hắn đều nguyền rủa cái tên nam nhân không biết tên kia, trong đầu tưởng tượng ra các loại thủ đoạn tra tấn, cũng ở trong lòng một lần lại một lần mà mặc niệm: ngươi chờ đó cho lão tử.
Mà sự thật chứng minh, trên đời này luôn có sự công bằng. Nguyện vọng của hắn đã nhanh chóng có thể thực hiện.
Lúc trời nhá nhem tối, Trịnh Hồng Nghiệp lái xe rác đến khu vực được chỉ định gom rác. Đây chính là công việc mới của hắn, hắn đã bị quán bar sa thải ngay ngày hôm sau, trước không nói đến việc hắn phá hư xe của khách, chỉ vì mỗi lần nhìn thấy cái WC kia thì hắn không thể chịu được.
Đãi ngộ của việc lái xe gom rác thế này cũng không tính là tốt, nhưng được cái thời gian làm việc cố định, tóm lại cũng xem như thoải mái. Trịnh Hồng Nghiệp biết trình độ học vấn của mình không cao, cũng không có sở trường gì, cho nên đối với công việc này cũng rất hài lòng.
Ngày đầu tiên đi làm, hắn ghi nhớ rõ cái nút trên xe rác, lúc đầu hắn đi theo một tiền bối qua vài khu nhà, lúc sau khi đã quen việc, tiền bối có việc nên về trước, chỉ còn lại khu nhà cuối cùng này nên hắn lái một mình.
Khu nhà này không tính là quá lớn, một nửa là nhà lầu, còn lại đều là biệt thự sân vườn hai tầng. Thu xong vài căn, Trịnh Hồng Nghiệp đem xe đỗ trước cổng một ngôi biệt thự, mới vừa xuống xe đi đến chỗ cái thùng rác, đột nhiên cửa lớn biệt thự mở toan, một người đi ra.
Trịnh Hồng Nghiệp ngẩng đầu nhìn lên, cùng đối phương đồng thời sửng sốt ba giây.
“Tại sao lại là ngươi!” Hắn hô lên một tiếng.
Kha Vũ cầm trong tay một túi rác nhìn nam nhân ở trước mặt, sau khi lấy lại tinh thần, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Trịnh Hồng Nghiệp. ”Những lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng.” Nhưng lúc nói, biểu tình trên mặt có chút tức giận.
Nam nhân xuất hiện thật sự quá mức đột ngột, Trịnh Hồng Nghiệp hiện tại vừa nhìn thấy đối phương mông lập tức đau một trận, muốn đem thùng rác trực tiếp ném qua.
Lúc này Kha Vũ đi đến, nhìn thoáng xe rác phía sau hắn, hỏi: “Tại sao ngươi lại bỏ việc?”
Trịnh Hồng Nghiệp thật sự không muốn nói đến chuyện này, cũng không muốn phủ nhận chữ “Bỏ việc” kia, hắn sao có thể giải quyết tại cái nơi tràn đầy bóng ma kia a! Không lẽ bắt hắn đi toilet nữ? Bất quá mỗi lần Trịnh Hồng Nghiệp hắn đổi công việc mới thì ngay ngày đầu tiên mở hàng đều gặp được tên hỗn đản này, sau đó lập tức bị thất nghiệp, tên này đúng là tai họa ngàn năm.
Trịnh Hồng Nghiệp ở trong lòng mắng một câu “Xui”, tức giận trừng mắt nhìn Kha Vũ, liếc một cái, “Liên quan cái rắm gì đến ngươi!” Nói xong xoay người bước đi.
“Không thu rác sao?”
Phía sau truyền đến âm thanh mang theo ý cười của Kha Vũ.
Nhìn lại, nam nhân đang đứng tại thùng rác bày ra tư thế pose [làm dáng khi chụp hình ấy mà], Trịnh Hồng Nghiệp hung hăng xì một cái, “Ngươi để dành ăn đi!”
Vốn tưởng rằng Trịnh Hồng Nghiệp sẽ môi thương khẩu chiến cùng hắn một phen, ai ngờ đối phương hôm nay căn bản không để ý đến hắn. Mắt thấy dê béo đưa lên cửa muốn bay đi, hắn vừa định gọi người quay trở về, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng chuông điện thoại, do dự một lát, quyết định đi nghe, trước khi đi mắt còn nhìn biển số xe rác đậu cách đó không xa.
Tránh trời không khỏi nắng thôi!
[nguyên bản chạy trốn hòa thượng, chạy không được miếu!]
Chờ Trịnh Hồng Nghiệp đi đến bên cạnh chiếc xe quay đầu lại xem, Kha Vũ đã vào nhà. Hắn đứng tại chỗ nhíu mày nhìn cánh cổng biệt thự đang đóng, trong lúc nhất thời như nghĩ tới cái gì.
Kỳ thật cũng không phải suy nghĩ sâu xa gì, đơn giản chỉ muốn phóng hỏa đốt nhà, bất quá xe của tên kia đã bị hắn làm nát bấy, nếu còn phóng hỏa nữa thì sẽ bị xem là phạm pháp.
Ngay tại thời điểm hắn đang do dự rốt cuộc sẽ làm gì tiếp theo, đột nhiên có tiếng người gọi hắn.
Một người đưa thư chạy xe máy dừng lại ngay sát bên cạnh, đưa tới mấy phong trước mặt hắn, “Huynh đệ, giúp giùm cái, ta đang vội a!” Nói xong dùng cằm chỉ chỉ hộp thư nhà Kha Vũ.
Tuy rằng trong lòng hoàn toàn bất mãn, nhưng người ta đang vội nên Trịnh Hồng Nghiệp cũng khó cự tuyệt, nhìn thoáng qua mấy lá thư vừa tiếp nhận, mới biết tên biến thái kia tên là Kha Vũ.
Tên thì rất đứng đắn, nhưng mà con mẹ nó người thì không phải vậy!
Nộ tòng tâm trung khởi, ác hướng đảm biên sinh, Trịnh Hồng Nghiệp nhìn nhìn bốn phía, người đưa thư đã đi xa, trơ mắt nhìn bốn bề vắng lặng, hắn liếm liếm môi, nổi lên một miệng nước miếng, vừa muốn cúi đầu định phun vào xấp thư trên tay ——[nộ tòng tâm trung khởi, ác hướng đảm biên sinh: bực tức dâng lên trong lòng, nảy sinh can đảm làm chuyện ác]
“Ngươi làm gì đó?”
“Khụ!” Hắn sợ tới mức xém sặc chết, nước miếng phun ra bắn tung tóe trên phong thư, hắn không thể dừng lại được.
Kha Vũ nói xong điện thoại, nghĩ đến rác còn chưa bỏ, kết quả vừa ra tới thì thấy Trịnh Hồng Nghiệp đang đứng trước cửa nhà hắn lén lén lút lút, không khỏi có chút ngoài ý muốn, hắn thế nhưng còn chưa đi sao? Tự kỷ mà đoán rằng, chẳng lẽ là bởi vì không nỡ?
“Ngươi đang làm gì đó?” Hắn giơ lên khóe miệng cười meo meo hỏi, mắt lại nhìn thứ trên tay Trịnh Hồng Nghiệp. “Ngươi cầm thư của ta làm gì?”
Trịnh Hồng Nghiệp hắng giọng một cái, đúng lý hợp tình mà nói: “Người đưa thư nhờ ta bỏ vào trong hòm kia, con mẹ nó đúng là hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú! Cầm!” Nói xong đem thư hướng trong lòng Kha Vũ nhét vào, xoay người bỏ đi.
“Chờ một chút!” Kha Vũ đưa tay bắt lấy cánh tay hắn, “Nếu hiểu lầm ngươi, thì cho ta một cơ hội bồi tội đi.”
Sau đó không đợi Trịnh Hồng Nghiệp cự tuyệt, túm hắn lôi vào trong nhà.
“Buông tay, bồi tội cái rắm gì chứ!” Trịnh Hồng Nghiệp một bên giãy giụa một bên rống to, nghĩ thầm nếu muốn bồi tội thì lấy cái chết tạ tội đi! Song, sau khi do dự một phen, hắn vẫn bị kéo vào trong biệt thự của Kha Vũ.