Tại một nơi khác, một đám áo đen bịt mặt không rõ tung tích đang hối hả đột nhập vào một trang viên nào đó. Tiếng ám khí vang lên, hàng loạt người đang canh gác gục xuống. Đám áo đen tiếp tục tiến vào trong. Bọn họ đang chạy tới một ngôi nhà ở trước mặt thì bỗng dừng hết lại..
“Bắt lấy chúng.” Tiếng hét vang lên đâu đó.
Vừa dứt lời, hàng loạt người chạy đến bao quanh đám áo đen. Trên các mái nhà, hàng loạt người khác cũng xuất hiện giương cung chĩa vào họ. Khắp nơi, tứ phía đâu đâu cũng là người. Đám áo đen bị dồn ép co cụm lại một chỗ giữa sân.
Một người mang y phục màu trắng bước tới nhìn đám áo đen quát lớn. “Lũ cẩu tặc các ngươi là ai, mà dám xâm phạm vào Linh Vương phái. Người đâu, giết hết chúng.”
Âm thanh phát ra từ các cây cung, hàng loạt mũi tên lao xuống, nhiều người không đỡ kịp đã bị trúng tên gục xuống. Chưa xong, hàng loạt đệ tử Linh Vương phái ở dưới đất cũng xông tới. Đám áo đen bị tấn công tứ phía chỉ co cụm chống trả yếu ớt. Hết lớp này, đến lớp khác, đám áo đen từ từ bị giết từng người.
“Trần đường chủ, người mau chạy đi, để thuộc hạ cản đường bọn này.” Một tên áo đen nói.
“Trần Văn Chí ta đây, đường đường là một trong Tứ đại Hộ pháp, sao nỡ lòng nào nhìn anh em hy sinh để ta chạy thoát chứ.”
“Ngài phải sống để về báo tin lại cho chủ nhân chứ.” Một tên áo đen khác nói. Thấy họ Trần ngập ngừng nên y nói tiếp. “Không nhưng nhị gì cả, ngài mau chạy đi.”
“Chẳng lẽ ngài để chúng thuộc hạ hy sinh vô ích ư.” Tên áo đen khác hét lớn.
Trần Văn Chí lấy lại bĩnh tĩnh gật đầu rồi cùng một số tên áo đen áo phi thân chạy trốn. Đám áo đen thuộc hạ còn lại, lấy hết dũng khí, sức lực còn lại vùng lên mở đường cho họ Trần. Sau khi chạy ra khỏi sân, Trần Văn Chí biến mất khỏi Linh Vương phái. Những tên áo đen còn lại lần lượt bị hạ sát. Đệ tử Linh Vương phái bắt đầu lục soát, kiểm kê tình hình.
Một tên chạy tới trước gã áo trắng nói. “Bẩm Dương sư phụ, có tổng cộng ba mươi sáu tên áo đen bị giết chết. Còn bên ta chết sáu người, bị thương bảy người.”
“Ừm, cho ngươi lui.” Họ Dương quay mặt ra phía sau nói. “Sao ngươi biết bọn chúng sẽ tới.”
Một tên áo trắng khác từ từ bước tới sau lưng gã họ Dương khẽ cười. “Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ta đã cứu ngươi, Dương Văn Long à.”
“Ngươi nghĩ nếu không báo tin thì Linh Vương phái ta sẽ thất thủ sao. Ngươi nghĩ bọn chúng có đủ thực lực làm việc đó ư.” Dương Văn Long khinh miệt.
“Vậy, ngươi tưởng Linh Vương phái nhà ngươi là một trong Thất đại môn phái thì mạnh lắm sao. Ngươi đừng khinh thường bọn người Phi Sát bang này, bọn chúng rất đông và nguy hiểm.”
“Thì đã sao, ngươi cũng đừng đánh giá thấp, hạ uy bọn ta để thị uy, tâng bốc nhà ngươi.” Dương Văn Long nghiến răng nói.
“Thôi bỏ đi. Chúng ta thực hiện kế hoạch tiếp theo nào.” Nói xong hai gã quay vào trong nhà bàn chuyện với nhau.
Quay lại chỗ Thần Vương phái. Vừa dứt lời, các đệ tử Thần Vương phái đồng loạt xông lên, bọn áo đen cũng xông tới. Hai bên lao vào giao tranh, tiếng vũ khí chạm nhau vang lên khắp nơi. Trương trưởng môn vẫn đứng im quan sát tình hình, đối diện với ông, hai gã họ Triệu cũng đang đứng nhìn.
Trương trưởng môn hét lớn. “Côn.”
Một đệ tử Thần Vương phái nghe thấy liền đôi cây côn lên, Trưởng trưởng môn đạp chân phi thân tới chắp côn, rồi lao thân tới tung chiêu vào đám áo đen. Thanh côn vung ngang khiến một vài tên áo đen bị đánh văng ra mấy thước. Hai gã họ Triệu thấy thế liền rút kiếm lao vào Trương trưởng môn giao đấu.
“Nội lực thật thâm hậu.” Trần Ngọc Phi tấm téc khen.
Trương trưởng môn vung côn, đánh bật hai mũi kiếm của hai gã họ Triệu lên không trung. Triệu Sơn sau khi bị đánh bật, y lộn người tới tung nắm đấm vào ngực ngài Trương. Nhanh chóng Trương trưởng môn vung thanh côn xuống người Triệu Sơn. Biết rơi vào thế hiểm, y nhanh chóng thu quyền, rồi xoay tròn người qua trái né chiêu. Thanh côn đập hụt họ Triệu táng mạnh xuống sân, khiến tạo ra một hố to, những viên gạch vỡ vụn văng khắp nơi.
Triệu Hải sau khi bị đánh bật, thấy Triệu Sơn vừa né chiêu, y nhặt thanh kiếm khác rồi lao tới nhắm vào lưng lão già họ Trương để chém lén. Trương trưởng môn cảm nhận được khí của hắn ta nên liền xoay người lại phát chiêu. Thoáng chốc, cây kiếm của Triệu Hải văng ra phía sau, còn y cũng bị văng ra nằm trên sân.
Trương trưởng môn tiếp tục tiến tới vung côn để kết liễu gã Triệu Hải. Thanh côn đánh xuống tựa như ngọn núi bổ ầm lên gã. Trong thoáng chốc đó, họ Triệu như nghĩ đời mình tiêu tan, mọi thứ sẽ kết thúc ở đây. Hình ảnh thanh côn đang bổ xuống trong mắt y, có lẽ là hình ảnh cuối cùng y có thể nhìn thấy.
“Thôi rồi.” Trần Ngọc Phi há hốc miệng.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Triệu Sơn lao tới tung chiêu để cứu sự đệ mình, y quyết định đâm kiếm thẳng vào Trương Duy Đức.
Bất ngờ bị Triệu Sơn tấn công, Trương trưởng môn liền đảo chiêu, ông quơ thanh côn sang bên phải đối chiêu với họ Triệu. Thanh côn tạt qua, đánh bay cây kiếm của họ Triệu, đồng thời kình lực của chiêu thức quá mạnh nên đã đánh bật y văng ra mấy thước. Y lật đật định nằm dậy thì miệng phun máu văng ra khắp nơi.
Sau khi đánh bật Triệu Sơn, sẵn thế Trương Duy Đức trưởng môn liền xoay tròn người, ông định vận lực tung chiêu hạ sát luôn Triệu Hải. Nhưng thanh côn vừa vung tới, thì Triệu Hải đã phi thân lao tới chỗ Triệu Sơn.
“Bây giờ hoặc không bao giờ, ngươi định lúc nào nữa.” Triệu Hải hét to.
Trưởng trưởng môn không cần quan tâm hắn nói với ai, ông định lao tới tung chiêu vào hai gã họ Triệu thì bỗng tiếng nói vọng lên.
“Dừng tay lại.” Một người mặc đồ xám hét lớn.
Cả đám người đang giao chiến thì xoay qua nhìn. Trương trưởng môn quay sang thì thấy người mặc đồ xám đang kề kiếm vào cổ một phụ nữ.
“Huynh đang làm gì vậy, Lê Duy Hiếu.” Trương Duy Đức hét lớn.
“Ngươi đầu hàng đi, không thì ta sẽ giết ả.” Họ Lê đáp.
“Phu quân, chàng đừng nghe hắn, mặc kệ lão già này sống chết ra sao. Huynh hãy giết hết bọn phản tặc này đi.” Vừa nói, bà vừa nghiến răng.
Trương Duy Đức buồn rầu nhìn họ Lê. “Là huynh đệ đồng môn với nhau, sao huynh lại phản ta để câu kết với bọn tà bang ngoại đạo này chứ.”
“Ngươi đừng lôi thôi nữa hoặc là ngươi buông côn đầu hàng, hoặc ta sẽ giết vợ ngươi và tàn sát tất cả đệ tử của ngươi.” Lê Duy Hiếu dõng dạc nói lớn.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể làm được chuyện đó sao.” Trương Duy Đức tức giận.
“Sao lại không.” Lê Duy Hiếu mỉa mai đáp.
“Đệ tử Thần Vương phái nghe lệnh. Hãy bắt lấy tên phản tặc này.” Trương trưởng môn hét lớn.
Tức thì, đám đệ tử nghe thấy liền quay sang bao vây Lê Duy Hiếu rồi giương côn vào y. Lê Duy Hiếu mỉm cười như thể y đã toan liệu được mọi chuyện. Nụ cười thể hiện rõ vẻ mặt đắc chí của y.
“Vậy sao, người đâu.” Họ Lê hét lên.
Hàng loạt người cầm vũ khí từ khắp nơi chạy tới giáp mặt với đám đệ tử Thần Vương phái để sẵn sàng nghinh chiến và họ cũng là người của Thần Vương phái.
“Các ngươi sao lại như vậy.” Trương Duy Đức thẫn thờ.
“Trương Duy Đức, ngươi tưởng ngươi là trưởng môn là có thể nắm tất quyền thế trong tay sao. Ta nói lại, hoặc là buông côn đầu hàng, hoặc là ta tàn sát cả Thần Vương phái này.”
Trương trưởng môn bần thần, buồn rầu. Ông không ngờ sư huynh mình, Lê Duy Hiếu, đường đường là trưởng lão của Thần Vương phái lại quay sang phản bội sư môn. Ông không ngờ chúng đệ tử cũng phản bội lại mình. Tay ông bắt đầu nặng trĩu, chân ông bắt đầu đứng không vững.
Ông phải làm gì đây, tiếp tục giao chiến sao. Có thể, nếu giao chiến thì ông sẽ giành phần thắng nhưng như thế sẽ được gì, khi hàng trăm đệ tử Thần Vương phái phải tàn sát lẫn nhau. Thần Vương phái sẽ còn lại gì qua đêm nay. Vợ ông vẫn còn đứng đó, vẫn bị thanh kiếm kề vào cổ, máu đã bắt đầu nhỏ dài trên lưỡi kiếm.
Ông chỉ có hai sự lựa chọn, một là mình sống, tất cả sẽ chết. Hai là mình chết để tất cả sống. Cứ thế, những dòng suy nghĩ này liên tục thoáng qua trong đầu ông. Âm thanh đâu đó phát ra. Thanh côn của ông bất ngờ rơi xuống đất, tay ông vẫn run rẩy. Phải chăng ông đã quá mệt hay là cây côn quá nặng.
“Theo ý ngươi.” Trương trưởng môn chậm rãi nói.
“Sư phụ.” Đám đệ tử nói lớn.
“Bỏ xuống đi.” Trương trưởng môn ngước mặt lên trời buồn rầu.
Hai hàng lệ không biết từ khi nào đã chảy trên mặt của ông. Đám đệ tử vừa tức giận vừa buông vũ khí xuống đất. Theo sau đó, đám áo đen và đám người phản bội bắt đầu trói cột những đệ tử Thần Vương phái và Trương trưởng môn lại. Sau đó bắt họ quỳ ở giữa sân. Vợ Trương trưởng môn cũng bị trói lại và đặt ngay bên ông. Đám áo đen bắt đầu kiểm kê tình hình, hai gã họ Triệu và Lê Duy Hiếu đang bàn bạc với nhau điều gì đó.
“Giờ ta phải làm sao đây.” Trần Ngọc Phi thì thầm.
“Để xem tình hình rồi tính tiếp, chúng ta không phải là đối thủ của bọn chúng nên đừng vội manh động.” Đinh Nguyệt Hàn đáp.
Ba người tiếp tục lặng lẽ quan sát tình hình bên dưới. Lúc này, Triệu Hải bắt đầu đi tới chỗ Trương trưởng môn. “Sao ngươi biết đêm nay chúng ta sẽ tập kích.”
Trương trưởng môn nhép miệng cười. “Ta cũng vừa mới biết đây thôi.”
“Ngươi định lừa ta sao. Nếu mới biết, sao ngươi có thể chuẩn bị ứng chiến nhanh như vậy.”
Họ Trương cười nhạo. “Tên phản tặc đó không nói cho ngươi biết sao.”
Lúc này thì gã họ Triệu ngạc nhiên. “Nói gì.”
“Vậy ngươi không biết Thần Vương phái của ta có một hệ thống, quy trình canh phòng cẩn mật ư. Mỗi nơi sẽ có một nhóm thay phiên nhau túc trực, chỉ cần một hồi trống vang lên. Thì chỉ cần chưa tới một khắc, tất cả sẽ bị bao vây, nội bất xuất, ngoại bất nhập.”
“Thì ra là vậy, sao ta không được…” Triệu Hải tức giận.
“Thì ngươi bị hắn xỏ mũi rồi chứ sao. Ta không biết ai đứng sau âm mưu toàn bộ chuyện này nhưng có khi các ngươi đã bị tên phản tặc đó dắt mũi rồi.” Trương Duy Đức cười lớn.
Triệu Hải liếc mắt nhìn Lê Duy Hiếu, ánh mắt đằng đằng sát khí, rồi y gằn giọng nói. “Có thật là ở Thần Vương phái có hệ thống báo động không.”
Lê Duy Hiếu như hiểu ra mọi chuyện nên y ấp úng đáp. “Thì sao... ngươi tin hắn ư.” Rồi y quay sang Trương Duy Đức nói. “Thần Vương côn đang ở đâu.”
Nghe tới Thần Vương côn, Trương Duy Đức bỗng đổi sắc mặt, ông bỗng lo lắng. “Ngươi hỏi Thần Vương côn làm gì.”
Họ Lê bình thản. “Chuyện đó là của ta, ngươi quan tâm làm gì, Thần Vương côn đang ở đâu.”
“Phản bội sư môn, khinh sư diệt tổ, ngươi không sợ ngài Thiên Lôi sẽ dòm ngó ngươi ư.”
Nghe xong thì họ Lê tức giận. “Đừng nói chuyện ân nghĩa hay sư môn gì đó ở đây. Giờ ngươi có nói Thần Vương côn đang ở đâu không.”
“Không.” Trương Duy Đức hét lớn.
“Vậy sao. Người đâu.”
Dứt lời, đám thuộc hạ phản nghịch lôi một số đệ tử Thần Vương phái và vợ của Trương trưởng môn ra phía trước, quỳ đối diện với Trương trưởng môn.
“Cứ một lần hỏi mà ngươi không trả lời thì ta sẽ hạ sát năm người. Ta hỏi lại, Thần Vương côn đang ở đâu.” Lê Duy Hiếu quát lớn. Mặt y như muốn nuốt chửng họ.
“Thằng già độc ác.” Trần Ngọc Phi tức giận nói.
Trương trưởng môn bất thần không nói, hai hàm răng nghiến chặt, ông hoàn toàn bế tắc. Ngày từ đầu chuyện này ông đã rơi vào thế bị động, ông chỉ trách mình sao không sớm nhận ra bộ mặt thật của tên phản nghịch này. Thấy ông không nói, Lê Duy Hiếu liếc mắc ra hiệu cho đám thuộc hạ. Bọn chúng thấy thế liền rút kiếm toan chém đám đệ t.
“Từ đường.” Trương Duy Đức hét lớn.
Lê Duy Hiếu giơ tay bảo ngừng lại rồi y hỏi tiếp. “Chỗ nào trong Từ Đường.”
Trương Duy Đức cúi mặt xuống đất. “Thanh côn của ngài Xung Thiên chính là Thần Vương côn.”
“Thì ra là vậy, không ngờ bấy lâu nay ta lại vô tình không để ý. Ngụy trang hay lắm.” Lê Duy Hiếu nói xong định lao đi.
Triệu Hải thấy thế giơ tay ngăn lại. “Ngươi định đi đâu thế.”
“Đi lấy Thần Vương côn.” Lê Duy Hiếu đáp.
Triệu Hải như có ý không thích. “Hãy khoan, ngươi cứ ở đây, để ta sai thuộc hạ đi lấy.”
“Sao lại như thế được.” Lê Duy Hiếu tức giận.
Triệu Hải dịu mặt xuống khẽ cười. “Ngươi cứ ở đây. Trước sau gì thì cũng giao lại cho chủ công thì ngươi vội làm gì.”
Nói xong, Triệu Hải ra lệnh cho một tên thuộc hạ thân cận đi lấy, không cần để ý đến thái độ của Lê Duy Hiếu. Tên áo đen chạy một hồi cũng tới từ đường. Hắn ta bước vào đứng trước tượng ngài Xung Thiên. Bức tượng ở giữa phòng, cao khoảng hai thước, được đúc bằng đồng, bên ngoài chạm trổ rất tinh vi, từng đường nét, họa tiết rất đẹp. Hắn ta rút thanh côn lên, sau đó chạy về chỗ Triệu Hải.
Sau một hồi thì tên áo đen cũng chạy về, hắn ta đưa Thần Vương côn cho Triệu Hải. Trương trưởng môn ngước nhìn, mặt ngài nhíu mày lại, tên áo đen cũng nhìn Trương trưởng môn rồi lui đi. Tên Triệu Hải sau một hồi nhìn ngắm Thần Vương côn rồi đưa cho Lê Duy Hiếu. Sau một hồi quan sát, Lê Duy Hiếu bất ngờ đôi thanh côn lên không trung rồi vung kiếm chém. Thanh côn đứt làm hai rơi xuống đất.
“Ngươi làm gì vậy lão già kia.” Triệu Hải hét lớn.
“Thần Vương côn này là giả. Tuy ta không biết Thần Vương côn thật ra sao nhưng ta nghe rằng Thần Vương côn thật không bao giờ bị sứt mẻ bởi đao kiếm.” Nói xong Lê Duy Hiếu quay sang Trương Duy Đức tức giận. “Ngươi dám lừa ta, người không sợ ta sao.”
Trương trưởng môn cười lớn. “Ta đã giao Thần Vương côn thật cho Trương Duy Nghĩa đem lên Hùng Sư đường ở Y Sơn rồi. Ta đã biết trước sự việc này nên đã liệu tính trước. Lê Duy Hiếu, ngươi đừng vội đắc chí. Trương Duy Nghĩa sẽ cùng với người Hùng Sư đường kéo xuống đây tính sổ với nhà ngươi thôi.”
“Có thật không.” Triệu Hải hỏi Lê Duy Hiếu.
“Quả thật thì thằng nhóc Trương Duy Nghĩa đã lên Y Sơn từ lâu rồi. Còn việc nó có đem theo Thần Vương côn hay không thì ta không biết.” Lê Duy Hiếu đáp.
Sau đó Lê Duy Hiếu tiến tới chỗ Trương Duy Đức rồi ghé sát vào tai ông thì thầm. “Ngươi khá lắm nhưng ngươi đừng lo, ta thề sẽ giết thằng nghịch tử của nhà ngươi trước mặt ngươi. Sau đó, là vợ ngươi. Riêng với ngươi ta sẽ hành hạ từ ngày này qua năm nọ.” Rồi y quay sang đám thuộc hạ hét lớn. “Nhốt bọn chúng vào kho.”
Đám thuộc hạ bắt đầu lôi những người Thần Vương phái kéo đi. Trong khi đó ở ngoài rừng, mấy tên áo đen đang hối hả nhảy lên ngựa tức tốc phi nhanh.
“Huynh khá lắm, Trần Ngọc Phi.” Đỗ Bá Phương khẽ cười.
“Không ngờ trong tình thế éo le đó mà Trần huynh lại nảy ra được nảy ra được mưu sách hay như vậy.” Đinh Nguyệt Hàn nói chen vào.
Trần Ngọc Phi gãi đầu. “Các huynh quá khen rồi, chỉ là chút mưu hèn kế mọn thôi mà. Giờ chúng ta phải nhanh chóng đem Thần Vương côn này tới Hùng Sư đường rồi kể cho bọn họ mọi chuyện. Hy vọng họ sẽ kéo người tới cứu Trương trưởng môn.” Cứ thế, ba người vừa nói chuyện, vừa phi ngựa đi tới Hùng Sư đường.
Thì ra trong lúc nãy ở Thần Vương phái. Khi nghe Trương trưởng môn nói Thần Vương côn đang cất ở đâu, Trần Ngọc Phi đã chạy tới đó núp trước. Đợi tên áo đen lấy Thần Vương côn bước ra khỏi từ đường, Trần Ngọc Phi ở phía sau đánh ngất hắn đi rồi kéo hắn vào bên trong giấu. Sau đó, y lấy một thanh côn khác ở sân đem tới giao cho Triệu Hải.
Khi đó, Trương trưởng môn nhìn thanh côn đã biết là không phải, rồi ông ngước nhìn Trần Ngọc Phi, hai người nhìn nhau và nhíu mày. Lúc đó, ông mới hiểu ra ba người Trần, Đinh, Đỗ đang giúp mình.
Do vậy nên ông cố tình nói Trương Duy Nghĩa đem Thần Vương côn lên Hùng Sư đường ở Y sơn để nhắc cho ba người chạy lên báo tin. Và bây giờ khi bị nhốt trong nhà kho, ông vẫn đang mỉm cười, không biết là vì Thần Vương phái còn có cơ hội để tồn tại hay vì một lý do nào đó mà ông lại cười. Nhưng chuyện đời đâu ai nói trước được điều gì. Trần Ngọc Phi, Đinh Nguyệt Hàn và Đỗ Bá Phương đang phi ngựa tới Y Sơn thì bất ngờ có điều xảy ra.
“Chúng ta đang bị đuổi theo.” Đinh Nguyệt Hàn nói.
“Ai vậy.” Trần Ngọc Phi hỏi.
“Không xong rồi, là đám áo đen và thuộc hạ của lão già Lê Duy Hiếu.” Đỗ Bá Phương đáp.
“Sao chúng biết được mà đuổi theo.” Đinh Nguyệt Hàn thắc mắc.
Trong lúc nhốt đám người Thần Vương phái, tên áo đen bị Trần Ngọc Phi đánh bất tỉnh đã tỉnh dậy và nhanh chân đi báo lại cho Triệu Hải. Họ Triệu và Lê Duy Hiếu sau một hồi suy nghĩ thì biết được ý đồ của Trương Duy Đức là nhắc khéo đến chuyện chạy lên Hùng Sư đường báo tin. Cho nên bọn họ liền ra lệnh cho đám thuộc hạ truy đuổi mọi hướng.
“Phía trước là ngã ba, chúng ta phải tách ra thôi.” Trần Ngọc Phi nói
“Sao lại phải tách.” Đỗ Bá Phương thắc mắc.
“Bọn chúng đuổi riết quá, không khéo chúng ta sẽ bị bắt kịp. Khi đó chúng ta e rằng sẽ không đấu lại bọn chúng.”
Đinh Nguyệt Hàn nói chen vào. “Trần huynh nói đúng. Chúng ta phải tách thôi.”
Nghe Đinh Nguyệt Hàn nói xong, Trần Ngọc Phi đưa Thần Vương côn đang giắt sau lưng cho Đỗ Bá Phương rồi chắp tay. “Hai huynh bảo trọng.”
“Hẹn gặp nhau tại Hùng Sư đường.” Đinh Nguyệt Hàn chắp tay đáp.
Dứt lời, Trần Ngọc Phi té ngựa rẽ hướng khác. Đám thuộc hạ đuổi theo tới ngã ba thấy thế, không biết làm sao nên cũng chia hai ra đuổi tiếp. Đinh Nguyệt Hàn và Đỗ Bá Phương chạy một hồi rồi cũng tách nhau ra để đánh lạc hướng bọn chúng. Đỗ Bá Phương giao Thần Vương côn cho Đinh Nguyệt Hàn rồi cáo từ té ngựa phi đi.
Giờ chỉ còn một mình Đinh Nguyệt Hàn cầm Thần Vương côn chạy lên Y Sơn. Lòng bồi hồi, nuối tiếc nhưng vì phải bảo vệ thanh côn, bọn họ phải tách nhau ra. Bọn họ hy vọng sẽ gặp lại nhau trên Y Sơn như lời đã hứa.
Đinh Nguyệt Hàn quắt mạnh thanh roi rồi thúc ngựa phi nhanh tới. Sau lưng Đinh Nguyệt Hàn, đám áo đen vẫn đang đuổi theo. Họ Đinh cùng đám áo đen dần dần mất hút vào trong bóng đêm. Trăng hôm nay không được sáng như trước.