Loan Đao Mặt Trăng

Chương 2: Chương 2: Gặp gỡ (2) (H)




Trong thang máy, Tế Nguyên ôm eo Trần Tỉnh, đem người nhấn vào trong ngực, môi lưỡi càn quét trong khoang miệng ấm nóng của Trần Tỉnh, hung hăng đẩy hông về phía trước.

Trần Tỉnh bị hôn đến thất điên bát đảo, bụng dưới bị thứ cứng rắn đỉnh vào, nhất thời hít thở không thông. Cậu theo bản năng lùi về sau, môi rời môi Tế Nguyên chưa được nửa cm, chưa kịp hít thở một hơi đã bị hắn đè lên tường tiếp tục xâm chiếm.

Hô hấp của cậu dần ngắn, cả người mất sức, bất lực để bàn tay Tế Nguyên dò vào trong áo mình làm xằng làm bậy, cảm tưởng như sắp ngất đến nơi.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Tế Nguyên vừa buông lỏng tay, người trong ngực liền nghiêng ngả suýt ngã. Hắn đành nắm lấy eo Trần Tỉnh, hỏi:“”Chưa từng hôn sao? Cậu mấy tuổi rồi?””

Tế Nguyên nghĩ, người này chủ động mời gọi hắn mang về nhà, không nên là người mới mới phải.

Trần Tỉnh hơi chột dạ, khựng lại, bị Tế Nguyên đưa thẳng vào nhà, ép vào bức tường ngay chỗ cửa.

“”Mới thành niên?”” – Trần Tỉnh chống hai tay vào tường, tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa hai người.

Trần Tỉnh cúi đầu, ánh mắt rơi xuống ngực Tế Nguyên, khẽ đáp:“”Hai mươi.””

“Lần đầu?””

Trần Tỉnh không đáp. Tế Nguyên nhìn xuống, chỉ có thể thấy hàng lông mày thấp cùng lông mi đẹp như cái quạt nhỏ.

Trần Tỉnh duỗi tay ra, nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải nhìn hắn.

Da Trần Tỉnh trắng như giấy, đôi mắt đen láy rất có hồn. Cậu nhìn thẳng vào Tế Nguyên, hốc mắt đỏ lên, lấp lánh ánh nước.

“”Làm sao?”” – Tế Nguyên nhìn kĩ gương mặt người trước mặt, ngọn lửa từ bụng dưới vọt thẳng lên đầu, híp mắt trầm giọng hỏi: “Không muốn? Là ai chủ động đi theo tôi?”

Trần Tỉnh bị nắm đau, lắc đầu muốn thoát khỏi bàn tay hắn, giả bộ bình tĩnh nói:“” Đi lên giường đi.””

“”Làm ở đây.”” – Tế Nguyên không nghe theo cậu, nhanh chóng kéo khóa quần, tay trượt theo phần bụng bằng phẳng luồn vào trong quần lót, nắm chặt lấy khí cụ của cậu.

“”A!...””

Tế Nguyên dùng miệng chặn lời Trần Tỉnh, đẩy người lên trên cửa, một tay nắm phía trước, tay kia đưa ra sau tìm kiếm.

“”Thả lỏng đi.”” Tế Nguyên vỗ hai cái lên mông cậu, ôm cậu sát vào hắn.

Hắn không có kiên nhẫn thực hiện màn dạo đầu, các ngón tay vội vàng xoa nắn cúc huyệt nhăn nheo, một ngón tay không chuẩn bị gì mà cắm thẳng vào.

Trần Tỉnh sợ đến run lên, theo phản xạ mà thẳng lưng, cứng đờ người kề sát vào Tế Nguyên, quay đầu đi chỗ khác.

Tế Nguyên giống như chó con, duỗi đầu lưỡi liếm liếm gò má của cậu, ngón tay bên trong hậu huyệt không ngừng ra vào. Trần Tỉnh dần dần thả lỏng, bả vai hạ xuống, trong lúc mất cảnh giác liền bị Tế Nguyên cắm thêm một ngón.

“”Hừ...”” – Trần Tỉnh kêu một tiếng ngắn ngủi, ngay lập tức cắn chặt răng không lên tiếng nữa, nhưng thân thể không nhịn được mà khẽ run rẩy.

Hai người khi nãy vào nhà chỉ bật ngọn đèn nhỏ màu cam trước cửa. Ánh sáng ấm áp không chiếu được xa, họ như bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp đầy ám muội này.

Tế Nguyên ngậm lấy vành tay cậu, đầu lưỡi linh hoạt chạy dọc theo viền tai, để lại vệt nước óng ánh. Trần Tỉnh cắn chặt răng, run rẩy rõ ràng, vô tình khiến Tế Nguyên hài lòng, đồng thời cũng nhắc nhở hắn – đây là lần đầu của người này. Tế Nguyên rút ngón tay ra, phủ hai bàn tay lên mông Trần Tỉnh nắn bóp một lúc rồi nhướn người lấy thuốc bôi trơn trong ngăn tủ.

Hắn xoay người Trần Tỉnh lại, ngón tay mang theo thuốc bôi trơn chọc chọc hậu huyệt của cậu mấy lần, từ trong túi quần lấy ra áo mưa rồi mang vào, đỡ côn th*t của mình đâm vào trong.

“”Aaa!!...”” – Trần Tỉnh đau đến hít mạnh một hơi, nước mắt trào ra, hai tay siết chặt lại lên tường.

Tế Nguyên dừng lại một chút, đưa tay kéo cằm Trần Tỉnh, khẽ cắn môi cậu, hôn sâu, rồi đẩy hông khiến côn th*t cắm hoàn toàn vào mông Trần Tỉnh.

Trần Tỉnh bị chặn họng, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Tế Nguyên buông tha Trần Tỉnh, không khí liền tràn vào phổi cậu, giống như mưa rơi trên mặt đất nứt nẻ.

“”A... a ~~...””

Tế Nguyên bắt đầu đẩy hông, Trần tỉnh muốn nuốt tiếng rên rỉ xuống nhưng không kiểm soát được giọng của mình.

“Mình rốt cục đang làm gì? Người phía sau, mình mới gặp hai lần mà đã chủ động theo hắn về nhà...”

“”A... ưm...”” – Đau đớn cùng khoái cảm ập tới cùng lúc, cánh tay nhỏ của cậu chống đỡ trên cửa, mặt cũng dính luôn trên đấy.

Quần của Trần Tỉnh bị cởi ra hoàn toàn, Tế Nguyên nắm chặt eo cậu, dùng sức đỉnh vào:“”Đừng nhịn, kêu ra đi.””

“”A...”” – Giọng Trần Tỉnh yếu đi, chỉ còn tiếng nức nở “”Ưm... a~~~...””

Trần Tỉnh đã sớm mất đi khái niệm thời gian, cậu bắn lên cửa. Không biết qua bao lâu sau, thứ trong mông cậu mới rút ra.

Tê Nguyên thắt đầu bao, ném xuống đất, mang cái mới vào, lật người Trần Tỉnh lại, ôm cậu lên, nói:“”Ôm chặt.””

Trần Tỉnh vô thức vòng tay qua cổ Tế Nguyên, thứ vừa rút ra ngay lập tức lấp đầy bên trong cậu. Giọng cậu khàn khàn, nói được mấy câu liền đau đầu.

“”Đừng... Tôi không còn sức...””

Hai tay Tế Nguyên nâng mông cậu lên, để cậu tự phun ra nuốt vào dương cụ của mình. Hắn muốn hôn Trần Tỉnh, lại phát hiện đối phương mặt đã đầy nước, cau mày nhắm hai mắt, lông mi khẽ rung. Tóc cậu ướt đẫm mồ hôi dính chặt trên trán, đôi môi không còn nhợt nhạt, làn da cậu đỏ bừng lên, như một tờ giấy trong trắng bị vấy bẩn.

Tế Nguyên nhẹ nhàng hôn cậu, Trần Tỉnh mỏi mệt mở mắt ra, vô lực liếc mắt nhìn hắn.

Một khắc kia, Tế Nguyên rất muốn bắn ở trên mặt của cậu.

Tế Nguyên ôm Trần Tỉnh, đem cậu chặn giữa cánh cửa mình, mặc kệ cậu mỏi mệt mà hung hăng đâm vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.