“Hộ khẩu của tôi bị lệch hai năm, trên thực tế đúng là hai mươi tuổi, tôi không lừa anh.” Trần Tỉnh hạ mắt, tránh khỏi Tế Nguyên, bước chân trần ra khỏi buồng tắm. Đi tới cửa, cậu xoay người lại, hỏi:“”Quần áo của tôi đâu?””
“”Trên sofa.””
Trần Tỉnh nhìn bộ quần áo nhàu nhĩ ẩm ướt trên ghế sofa, ghét bỏ mà bĩu môi, tìm kiếm trong túi quần lấy thuốc lá ra.
Tế Nguyên đứng dựa vào tường, nhìn Trần Tỉnh từ phía sau, ánh mắt dọc theo đường gân xinh đẹp trên chân cậu, lướt qua cặp mông tròn như ẩn như hiện trong chiếc khăn tắm màu trắng, nhìn lên cái cổ thon dài, cuối cùng dừng lại trên mái tóc ngắn ướt nhẹp.
“Trần Tỉnh.” - Tế Nguyên nuốt một ngụm nước bọt.
“”Hả?”” – Trần Tỉnh ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, quay đầu lại.
“”Thức ăn ở trên bàn.””
Trần Tỉnh liếc nhìn trên bàn một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi không ăn. Có thể đưa tôi về nhà không?””
“”Được.””
“Có thể cho tôi mượn quần áo sạch sẽ không?”
“”Được.””
“”Cảm ơn.”” – Trần Tỉnh quay đầu lại, tìm bật lửa trong túi quần, đột nhiên đầu bị nhấn xuống.
Tế Nguyên kéo khăn tắm giúp cậu lau đầu:“”Đừng để bị cảm.””
Trần Tỉnh liếc mắt nhìn hắn một cái, bỏ thuốc xuống, rồi cụp mắt nhìn sàn nhà chằm chằm.
Tế Nguyên cười khúc khích, vò vò tóc cậu, rồi bất chợt hôn một cái lên môi cậu. Mặt Trần Tỉnh đỏ bừng. Tế Nguyên tự trách sáng nay không ăn cậu sớm hơn, cố kiềm chế, phủ khăn lên đầu cậu:“”Tự lau đi, tôi đi tìm quần áo cho cậu.””
Trần Tỉnh đứng tại chỗ, chậm rãi lau đầu.
Tế Nguyên muốn tìm áo sơ mi trắng cho Trần Tỉnh, nhưng số đo của hắn lớn hơn một cỡ so với Trần Tỉnh, tìm tới tìm lui chỉ thấy một cái T shirt thoạt nhìn khá vừa vặn, cộng thêm một chiếc quần thể thao cùng quần lót mới.
Nhà mà Trần Tỉnh thuê nằm trong một khu tồi tàn trong thành phố, một phòng nhỏ một tháng cũng mất mấy trăm.
Tế Nguyên lái xe băng qua con đường nhỏ hẹp đầy bụi, dừng lại trước khu nhà cũ nát, hỏi Trần Tỉnh:“”Không mời tôi lên ngồi một lúc sao?””
“”Ở đây không có chỗ đậu xe.”” – Trần Tỉnh đáp.
“”Không sao, đậu xe dưới này cũng không chắn đường người khác.”” – Tế Nguyên đánh vô lăng, đem nửa đầu xe tiến vào giữa hai cây cột to trước nhà.
Trần Tỉnh không còn cách nào khác, đành phải đưa Tế Nguyên đi lên lầu.
Cầu thang quá nhỏ, hai người chỉ có thể một trước một sau leo lên lầu, đến tầng cao nhất, giày da của Tế Nguyên vốn bóng lưỡng đã dính đầy tro bụi.
Trần Tỉnh mở cửa phòng, căn phòng đơn giản xuất hiện trước mắt Tế Nguyên. Một chiếc giường đơn, một tủ quần áo, một bộ bàn ghế, trên bàn có mấy lọ thuốc to nhỏ khác nhau.
“Ngồi xuống đi.” Trần Tỉnh lấy ghế cho hắn, rồi đi vào bếp rót hai cốc nước đun sôi để nguội.
Tế Nguyên nhận cốc nước, nhìn thấy Trần Tỉnh nuốt hai viên thuốc, hỏi: “Cậu uống gì đấy?”
“Thuốc dạ dày.” - Trần Tỉnh nói, sau đó đi vào nhà bếp lấy ra cháo hoa ngày hôm qua còn lại, tùy tiện uống hai ngụm, rồi tự nhiên nằm uỵch xuống giường.
“”Cậu nên hâm lại trước khi ăn.”” – Tế Nguyên nói.
“”Phiền phức.”” – Trần Tỉnh vỗ nhẹ bụng mình, nhàn nhã nằm trên giường.
“Cộc cộc cộc”
Có người gõ mạnh vào cửa.
Trần Tỉnh trở mình lăn xuống giường, nhanh chóng ra mở cửa.
“”Bà chủ nhà...”” – Trần Tỉnh có chút ngượng ngùng.
“”Tiểu Trần, đưa bạn về chơi hả?”” – Bà chủ nhà mập mạp nghiêng đầu nhìn vào trong phòng. Bà vừa chơi mạt chược dưới nhà, từ xa nhìn thấy Trần Tỉnh bước từ trên xe xuống. Chơi xong một ván, bà liền chạy lên đây.
“”Ừm..””
Bà chủ nhà thu lại ánh mắt tò mò, nói chuyện chính:“”Hôm nay cậu chuyển đi luôn sao? Hôm qua có người đến tìm ta nói muốn xem phòng.””
“”Vâng, hôm nay cháu chuyển đi.”” – Trần Tỉnh gật đầu đáp.
Căn phòng này thực ra hết hạn thuê từ tuần trước, mà cậu vẫn ở thêm nhiều ngày. Tuy bà chủ nhà không quan tâm lắm, nhưng cậu vẫn thấy xấu hổ.
“”Được rồi, ta sang chỗ lão Lý đánh bài đây, khi nào cậu đi thì đưa chìa khóa cho ta là được.”” – Bà chủ nhà nói.
“”Vâng, cháu sẽ đưa cho bà sau.”” – Trần Tỉnh thấy bà chủ quay người đi, vội nói:“”Bà đi thong thả.””
Mãi đến khi bóng bà chủ nhà biến mất dưới cầu thang, Trần Tỉnh mới đóng cửa lại, quay người phát hiện Tế Nguyên đang buồn cười mà nhìn mình.
“Cười cái gì?” Trần Tỉnh thấy hơi bối rối.
Tế Nguyên nhớ đến lần đầu họ gặp nhau, Trần Tỉnh khi ấy nói chuyện với hắn cũng thế này, vô cùng nho nhã lễ độ. Thực tế, Tế Nguyên cảm thấy cậu có chút lạnh lùng, ngay cả khi làm tình cũng không quá nhiệt tình.
Hắn đột nhiên muốn hỏi Trần Tỉnh tại sao lại chủ động muốn hắn mang về nhà.
“”Ngày hôm qua tại sao lại cùng tôi về nhà?”” – Tế Nguyên vừa nghĩ, liền hỏi luôn.
“Hả...” - Trần Tỉnh bị hắn hỏi một câu như vậy, nhất thời không trả lời được. Cậu bấn loạn, không biết làm sao để sắp xếp ngôn ngữ, làm sao để nói rõ tình trạng của mình.
Tế Nguyên gác đôi chân dài lên, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, lại hỏi:“”Tìm được phòng mới rồi sao?””
“”Vẫn chưa.”” – Trần Tỉnh đứng đấy, như một đứa trẻ ngoan, người kia hỏi gì đáp nấy.
“”Cậu tạm thời đến chỗ tôi đi.””
“”Hả?”” – Trần Tỉnh bối rối nhìn hắn.
“”Như vậy làm tình sẽ thuận tiện hơn.”” – Tế Nguyên cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng đều:“”Hôm qua rất sảng khoái, phải không.””
(;′д`)ゞ“......”
Sảng khoái hả....