Loan Đao Mặt Trăng

Chương 10: Chương 10: Vết sẹo (2) (H)




Tế Nguyên đem hai cuốn vở cất đi, trở về bên Trần Tỉnh thì đã 9 giờ tối.

Trần Tỉnh đang tắm.

Tế Nguyên đi vào phòng bếp đem những con dao sắc bén chưa mở bỏ hết vào túi rác, buộc chặt đầu túi để trước cửa, ngày mai sẽ ném chúng đi.

Trên đường trở về hắn vẫn luôn bình tĩnh, nhưng bây giờ lại lo lắng quay cuồng trong phòng khách – người thực sự muốn tìm đến cái chết, có thể tìm thấy cả trăm cách.

Cửa phòng tắm mở ra, Trần Tỉnh mặc bộ đồ kẻ sọc mà Tế Nguyên mua cho, sững sờ một lúc, nói:“”Anh về rồi à?””

“”Ừm.””

Tế Nguyên tiến lên ôm cậu, động tác nhẹ nhàng như sợ làm hỏng món đồ quý giá nào đó, khẽ hôn lên trán cậu qua tóc mái ướt.

“Không phải đi công tác sao?” - Trần Tỉnh hỏi.

“Nhớ em, nên về sớm.”

Trần Tỉnh quay đầu đi, ánh mắt né tránh: “Tôi buồn ngủ...”

“”Đi ngủ đi.”” – Tế Nguyên nắm tay trái của cậu, hôn lên một cái, đáy mắt lộ ra vẻ đau lòng.

Thực ra, nếu nhìn kĩ sẽ thấy vết sẹo trên cổ tay Trần Tỉnh, nhưng Tế Nguyên không chú ý đến nó.

“”Ừm.”” – Trần Tỉnh buồn ngủ đáp một tiếng, chờ Tế Nguyên buông tay rồi bước vào phòng.

Tế Nguyên bước vào phòng tắm, mở nước nóng mức lớn nhất, đứng dưới vòi nước.

Nửa tiếng sau, hắn lấy lại bình tĩnh, vừa đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy một lọ thuốc ngủ.

Một tháng nay Trần Tỉnh không dùng thứ này, tại sao lại đột nhiên lấy ra? Tế Nguyên theo bản năng nhìn một chút, bên trong vẫn còn đầy. Hắn nghi hoặc đổ thuốc ra tay, phát hiện dưới đáy lọ thuốc màu trắng là một viên màu xanh xám.

Hắn cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, quay đầu lại thấy đôi cắp đen thâm trầm của Trần Tỉnh.

“”Đây là cái gì?”” – Tế Nguyên vươn tay ra, đưa đống thuốc trắng lẫn một viên màu xanh ra trước mặt Trần Tỉnh.

Trần Tỉnh không trả lời, mặt không thay đổi ngồi dậy, rũ mắt xuống:“”Tôi biết, anh không phải đi công tác cuối tuần...””

“”Đây là cái gì?”” – Tế Nguyên lặp lại.

Trần Tỉnh vén chăn lên bước xuống giường, với tay lấy lọ thuốc kia, bị Tế Nguyên trói lại vặn ra sau lưng, đám thuốc rơi vãi khắp phòng.

“”Trả lời tôi!””

““...””

Tế Nguyên tức giận, đè Trần Tỉnh lên giường, đầu gối chống vào hậu đình, tàn bạo hỏi:“”Em muốn biến nơi này thành hiện trường án mạng sao?””

“”Không phải!”” – Trần Tỉnh lập tức phủ nhận:“”Ngày mai tôi sẽ đi!””

“”Đi? Đi đâu? Mẹ em kết hôn rồi, để em lại cho tôi chăm sóc.””

Trần Tĩnh giãy giụa, cả khuôn mặt đỏ bừng lên nhưng không sao thoát nổi hắn, hét lên:“”Tôi thành niên rồi! Không cần các người chăm sóc! Cút đi!””

“”Thật sao?”” – Giọng Tế Nguyên buồn bã:“”Là ai chủ động đi với tôi? Nếu không trở về cùng tôi, em còn chỗ nào để đi?””

“”Là anh thấy sắc nảy lòng tham!”” – Trần Tỉnh nói không do dự, khí thế không kém mà hét lên:“”Anh cho tôi ăn, tôi cho anh ngủ, chúng ta không ai nợ ai!””

“”Ồ?”” – Tế Nguyên nén cơn giận, kéo thắt lưng trói hai tay Trần Tỉnh lại:“”Là do tôi thấy sắc nảy lòng tham sao?””

Trần Tỉnh cúi người, ngực dán lên lưng Trần Tỉnh, một tay mò lên eo, nhanh chóng nắm chặt lấy khí cụ của Trần Tỉnh, hỏi:“”Vậy, có phải nên làm một pháo chia tay không?””

Vai và cằm Trần Tỉnh bị đè lên giường, cậu phải quỳ xuống nâng mông cao lên, đỏ mắt hét:“”Thao con mẹ anh, buông tôi ra!””

“”Thao ai?”” – Tế Nguyên siết chặt tay lại, khiến Trần Tỉnh hít một hơi đau đớn, sau đó thả tay ra, đem quần Trần Tỉnh cởi đến giữa hai chân.

“”Tế Nguyên!!”” – Trần Tỉnh hét lên một tiếng, lại không biết nên nói cái gì.

“”Em nhìn cho rõ, là ai đang thao ai.”” – Tế Nguyên dùng đầu gối chặn hai chân đang đạp loạn xạ của cậu lại, tách mông cậu ra, vô tình cắm một nửa ngón tay vào trong huyệt.

Đột nhiên bị cắm vào khiến Trần Tỉnh run lên, cậu lập tức cắn chặt răng, tức giận cùng hận ý cùng lúc dâng trào, lắc mông giãy giụa lại bị giữ chặt lại. Trước mặt Tế Nguyên, sức lực của cậu gần như bằng không.

Cậu như con cừu non được nuôi trong hang sói, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể bị cắn xé nuốt vào bụng.

Hai ngón tay trong hậu huyệt ra ra vào vào, một lúc hắn lại tách thành hình chữ V, lên lên xuống xuống ma sát thành ruột. Tế Nguyên thậm chí không dùng bôi trơn, mặc dù nó nằm ngay trong ngắn kéo đầu giường. Hắn hướng tới hậu huyệt Trần Tỉnh nhổ một bãi nước bọt, xoa xoa tính khí của chính mình rồi chen vào.

Cả người Trần Tỉnh cứng lại vì đau đớn, vùi mặt vào trong chăn, cắn vỏ chăn, đem tiếng kêu la của mình nuốt ngược vào trong.

“”Thả lỏng đi.”” – Tế Nguyên tiến thêm một chút, vỗ mông Trần Tỉnh, lỗ nhỏ khô khốc xoắn chặt khiến hắn rất không thoải mái.

Tế Nguyên đỡ eo cậu đỉnh vào trong, nghe thấy Trần Tỉnh mơ hồ kêu rên. Hắn biết người này trước giờ luôn biết chịu đau, khi làm tình dù đau đến mấy cũng không kêu hắn nhẹ hơn – cũng là kẻ dám cầm dao cứa cổ tay không sợ đau.

“”Em muốn ngạt chết hả?”” – Tế Nguyên nắm lấy tóc Trần Tỉnh, kéo đầu cậu lên:“” Đừng hòng nghĩ tới.””

“”Không, cần, anh, quản, tô..”” – Trần Tỉnh gằn từng chữ, đột nhiên kêu lên:“”Ah--””

Tế Nguyên đột nhiên kéo mạnh đầu Trần Tỉnh, cậu bị đau nhíu chặt lông mày lại, nhìn chằm chằm Tế Nguyên.

“”Tại sao không cho tôi quản! Tôi yêu em!”” – Tế Nguyên như một con sói đang trong trận quyết đấu, vành mắt hơi đỏ, cười lạnh:“”Em có biết thế nào là yêu không?””

“”Hả?!”” – Tế Nguyên thúc mạnh một cái, vai Trần Tỉnh liền trượt về phía trước, hắn buông bàn tay đang nắm tóc Trần Tỉnh ra, nắm hông Trần Tỉnh hung ác rút ra cắm vào.

Trần Tỉnh cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình bị bổ ra, hậu huyệt như bị xé rách, dạ dày co giật, thế nhưng cậu không kêu một câu, giống như đang thỏa hiệp.

Tế Nguyên xoay mặt Trần Tỉnh lại, dễ dàng thu biểu cảm của cậu vào trong mắt. Tính khí của hắn bên trong Trần Tỉnh vì thế mà xoay một vòng, khiến cậu đau đến sắp ngất.

Tế Nguyên bóp lấy cằm Trần Tỉnh, buộc cậu phải nới lỏng hàm răng nghiến chặt, môi hắn áp vào môi cậu, đầu lưỡi dò vào bên trong.

Mùi máu tươi nồng nặc.

“”Em thực sự...!”” – Tế Nguyên tối sầm mặt, đưa ngón tay vào trong miệng Trần Tỉnh tìm vết thương.

Trần Tỉnh mở miệng, máu hòa lẫn với nước bọt chảy ra từ khóe miệng. Trên gương mặt trắng nõn tinh xảo hiện lên nụ cười kỳ lạ, hai dòng nước mắt không tự chủ rơi xuống.

“Đừng khóc...” Tế Nguyên ngây ngẩn cả người.

“Tôi không hiểu... Anh cũng không hiểu...” - Trần Tỉnh âm thanh run rẩy, sắc mặt trắng bệch như là linh hồn đến từ của địa ngục, dùng hết một hơi rống to:“Tôi không muốn sống... Anh buông tôi ra, buông tôi ra!”

Tâm trí Tế Nguyên trống rỗng, phải mất một lúc sau mới cúi xuống nhẹ nhàng hôn Trần Tỉnh một cái, nhỏ giọng thì thầm giống như đang thương lượng:“”Em có thể sống cùng tôi, muộn phiền đau khổ cũng có thể nói cho tôi nghe, tôi ở cạnh em.””

“”Ngày đó em theo tôi về nhà, không phải cũng muốn sống tốt sao?”

“”Cố gắng một lần nữa được không?””

“”Coi như là vì tôi... Được không?””

Trần Tỉnh khóc không thành tiếng, tay bị trói ở phía sau, chân bị ép mở ra, trong thân thể chôn tính khí của Tế Nguyên. Cậu không thể làm được cái gì, chỉ lạnh lùng quay mặt sang một bên, run rẩy phun ra hai chữ: “Cút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.