Vi Miễn chậm rãi đi tới, ngồi xuống mép giường, vươn tay mơn trớn hai gò má Ngọc Lưu, ôn nhu tựa cơn gió nhẹ khiến Ngọc Lưu thoáng kinh hãi, tỉnh lại từ cơn ngây dại.
“Vi gia......”
Giọng nói khàn khàn là di chứng của việc uống mấy ngụm nước.
“Thương vừa khỏi đã đứng mũa trên bệ cửa, lại còn ngã xuốnghồ, ngươi...... bất mãn ta lạnh nhạt với ngươi sao?” Vi Miễn mở miệng, ngữ khí ôn nhu.
Ngọc Lưu lại ngẩn ngơ, cụp mi, thấp giọng nói: “Ngọc Lưu không dám.”
Hắn cảm thấy khẩn trương, Vi Miễn tỏ ra ôn nhu, quỷ dị vạn phần. Trước đó hắn đã tính toán đối phó với y rất chu toàn nhưng Vi Miễn đột nhiên thay đổi thái độ, nằm ngoài dự liệu của hắn. Hai tháng không gặp, con sói này khoác thêm tấm da cừu là định làm gì đây?
“Ngươi không dám?” Vi Miễn chậm rãi cúi xuống, cánh môi lướt qua vành tai hắn một trận ẩm ướt “Ngươi sớm không rơi muộn không rơi, nhè đúng lúc Lục Nguyệt Như đến thì rơi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không nhìn ra chủ ý trong lòng ngươi sao?”
Ngữ khí vẫn một mực ôn nhu, không có nửa phần ý tứ cảnh cáo, ngược lại còn giống như đang..... tán tỉnh?
Bị ý nghĩ trong đầu mình dọa sợ, Ngọc Lưu lập tức rối loạn tâm tư, quên béng việc mình nên bắt lấy cơ hội Vi Miễn đang tán tỉnh, ngược lại rụt người vào trong giường,bật thốt lên: “Vi gia, ta không có, không có chủ ý gì hết......”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã biết mình phạm sai lầm. Vi Miễn khôn khéo như thế, làm sao có thể bị hắn đánh lừa. Đúng là càng tô càng đen mà. Huống chi vốn dĩ hắn có tâm tính kế Vi Miễn, nếu sau khi thành công dụ Vi Miễn tới nói sang chuyện khác còn không kịp, sao còn dây dưa mãi chuyện này.
Quả nhiên, Vi Miễn trầm mặt, một bàn tay vòng qua eo lưng hắn siết chặt khiến hắn cơ hồ ngạt thở.
“Ta còn chưa chính thức sủng hạnh ngươi, ngươi đã dám tính kế tranh giành tình nhân với người khác. Lá gan của ngươi thực không nhỏ a......”
Trong giọng nói Vi Miễn thoáng lộ ý cười. Buông bỏ chính sự, vội vã quay về chỉ để xem biểu tình của Ngọc Lưu khi bị mình vạch trần tâm tư suy tính. Đây đúng là hưởng thụ, là hưởng thụ nhân sinh cực lạc mà.
Y hơi quay người, mặt đối mặt với Ngọc Lưu, sát đến mức nhìn rõ từng lỗ chân lông trên làn da mịn màng, cảm giác được hơi thở ấm áp thơm hương của hắn phả lên mặt. Y nhận ra trong ánh mắt Ngọc một mạt kinh ngạc rồi mới cụp mi như muốn che giấu. Hàng lông mi dài rung rung, gò má ửng hồng lặng lẽ lan đến vành tai.
Gió xuân nhè nhẹ y sam mỏng manh, khói thoảng tình mê. Vi Miễn giật mình, một lần nữa y bất giác sinh cảm xúc kinh diễm đối với nam kĩ này.
“Ngươi muốn tranh đoạt tình cảm, dùng thủ đoạn gì ta đều có thể dễ dàng tha thứ, chính là...... trước hết, ngươi phải có tư cách tranh đoạt cái đã......”
Miệng nói, tay y lần vào vạt áo của Ngọc Lưu. Hai ngón tay kẹp lấy nụ hoa mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngọc Lưu mặt đỏ như muốn xuất huyết, thấy Vi Miễn tâm hoa nộ phóng, lại nào biết rằng, hắn đang hiểu lầm niềm vui của Vi Miễn, cố gắng lấp liếm sai lầm của mình.
“Vi gia...... Ngọc Lưu muốn được ngài sủng ái......”
Hắn nhẹ nhàng kéo vạt áo, chủ động ngả vào y, vẫn tiếc nuối muốn nhổ lông sói dù biết thế nào cũng phải trả giá đại giới. Hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng mở miệng, đầu lưỡi cố tình chạm vào mặt Vi Miễn. Nam nhân này sinh ra đã xinh đẹp. Cùng y giao hoan, nghĩ trái nghĩ phải thì chính mình cũng chiếm tiện nghi không ít.
Vi Miễn bất giác phát ra một tiếng thở hắt. Một câu của Ngọc Lưu đã kích thích y dục hỏa đại thịnh. Y một phen đè hai tay Ngọc Lư xuống, hôn lên đôi môi nhợt nhạt vừa thốt những lời khiến y trong lòng dậy sóng.
“Ân hừ...... Ngô......”
Ngọc Lưu liên tục phát ra những tiếng rên rỉ, nửa như không chịu khuất phục nửa lại như khó kìm được ham muốn khiến cho Vi Miễn nảy sinh cảm giác chinh phục mãnh liệt.
Lúc này đây, y phải chứng minh rằng cho dù ở giường, y cũng là người chi phối. Một nam kỹ nho nhỏ muốn thoát khỏi tay y chỉ là chuyện nằm mơ mà thôi.