Loạn Hồng Vũ Trần

Chương 35: Chương 35




Ngọc Lưu không ngờ sẽ gặp hai nàng vào thời khắc này, tại hoàn cảnh này. Hắn giật mình mở to mắt nhìn, vô thanh vô tức thối lui vài bước, đứng bên cạnh Kỷ thần y.

“Là ngươi?” Lục Nguyệt Như liếc mắt một cái liền nhận ra Ngọc Lưu, trong mắt hiện lên một trận kinh hoảng, lại có chút tức giận, tiến lên mấy bước, hỏi: “Kỷ thần y, tên nam...... nam...... này sao cũng ở đây? Vi đại ca bị thương nặng, cần nhất là thanh tĩnh, sao có thể cho loại người nhàn tạp này tới quấy rối?”

Nàng nguyên là muốn nói nam sủng, nhưng một thiên kim tiểu thư hoàng hoa thục nữ thật sự không thể nói ra từ này.

“Lục tiểu thư, Chương tiểu thư.” Kỷ thần y xoay người, rồi mới ho nhẹ một tiếng nói, “Lục tiểu thư, là Vi gia phân phó thỉnh Ngọc công tử tới.”

Lục Nguyệt Như nghe vậy lại càng phẫn nộ, theo bản năng nhìn về phía Vi Miễn, lại bị bộ dáng của Vi Miễn hù cho nhảy dựng, nhưng không dám lại gần xem, vội quay đi nói: “Vi gia thế nào rồi? Sao trông còn tệ hơn năm ngày trước?”

Chương tiểu thư kia tuy không nói gì, nhưng nàng vừa vào cửa liền nhìn về phía Vi Miễn, cũng bị bộ dáng của Vi Miễn dọa sợ. Song, trong mắt chợt lóe lên chút vui mừng đắc ý. Nàng tự cho rằng không ai nhìn thấy, không biết Ngọc Lưu trong nam quán nhiều năm, am hiểu nhất chính là nhìn vẻ mặt ánh mắt người khác, liếc qua một cái đã nổi lên mối nghi ngờ với nàng. Nhưng hắn biết lúc này không nên nói nhiều, chỉ im lặng âm thầm quan sát.

Kỷ thần y ho nhẹ một tiếng, nói: “Nhị vị tiểu thư cũng thấy đó, thương thế của Vi gia ngày càng nghiêm trọng. Hiện giờ, chỉ có một phương pháp khả dĩ cứu được Vi gia. Vi gia nói, nhị vị tiểu thư đều là những nữ tử tình thâm nghĩa trọng, tuy cùng nhị vị quen biết chưa lâu, nhưng trong lòng đã vô cùng hâm mộ. Chỉ là trong lòng Vi gia, vài trò của nhị vị tiểu thư đây khó phân cao thấp. Vi gia thật sự không biết nên lựa chọn vị tiểu thư nào chung sống đến đầu bạc da mồi. Vì thế, khi Vi gia biết được phương pháp cứu mạng này liền sai người mời nhị vị tiểu thư đến. Vị nào nguyện ý không nề hà hiểm nguy xuất lực cứu giúp, sau khi Vi gia khang phục, tất sẽ lấy kiệu hoa nghênh về. Từ nay về sau bên nhau đến bạc đầu giai lão.”

Hai vị tiểu thư đều sững sờ. Lục Nguyệt Như không có tâm cơ, lại yêu Vi Miễn sâu nặng, đang muốn bật thốt lên đáp ứng lại bị Chương tiểu thư giành trước: “Kỷ thần y, không biết này biện pháp cứu mạng này như thế nào? Ta và Lục tiểu thư đều là hạng nữ lưu, không hiểu y thuật, lại càng không biết giải độc, làm thế nào để tương trợ?”

Lục Nguyệt Như bị nàng chen trước, cũng giật mình tán đồng: “Đúng vậy, Kỷ thần y, chúng ta có thể giúp được gì?”

Ngọc Lưu bên cạnh cũng trầm tư đứng lên. Vi Miễn đang tính toán gì đây? Cho gọi hai nữ nhân cái gì cũng không hiểu tới còn hứa hẹn như vậy. Lẽ nào đang có âm mưu?

“Hoán huyết!” Cặp mắt Kỷ thần y hơi trợn lên, bắt gặp ánh mắt Vi Miễn trên giường chớp một cái ra hiệu, ông hợp thờ tung thêm một câu khiến người khác khiếp hãi.

“Dùng máu của người khỏe mạnh đổi với độc huyết trong người Vi gia. Nếu thành công, Vi gia dĩ nhiên không ngại. Nhưng nếu thất bại, chẳng những Vi gia chết ngay tại đương trường mà người cho máu kia cũng sẽ chết.”

Hai nữ nhân mặt trắng bệch.

“Kỷ… Kỷ thần y, phương pháp này có thể thành công không?” Lục Nguyệt Như run rẩy hỏi.

Kỷ thần y thở dài một tiếng, nói: “Phương pháp này ghi trong y thư cổ, lão phu cũng chưa bao giờ sử dụng qua. Nếu nói thành công, lão phu ngay một thành cũng không dám chắc. Vậy nên mới nói phương pháp này thực sự cực kỳ hung hiểm. Nhị vị tiểu thư, Ngọc công tử, ba vị hãy suy nghĩ kỹ.”

“Chuyện này...... chuyện này...... Ta......” Lục Nguyệt Như sợ hãi, nghe ý tứ trong lời Kỷ thần y, biện pháp này căn bản là cửu tử nhất sinh. Nàng lắp bắp này này ta ta nửa ngày, cuối cùng mới nghẹn họng nói ra một câu, “Ta phải về hỏi ý kiến phụ thân trước đã.”

Kỷ thần y gật gật đầu, nói: “Lục Đại nhân chỉ có Lục tiểu thư, yêu thương như ngọc quý trên tay, nếu vô ý có điều gì không may xảy ra, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thật là thảm kịch nhân gian. Vậy, Lục tiểu thư hãy về hỏi ý kiến Lục lão Đại nhân đi.”

Lục Nguyệt Như nghiêng ngả lảo đảo bước ra ngoài

“Chương tiểu thư, ý tiểu thư thế nào?”

Chương tiểu thư mở to mắt nhìn, hốc mắt nhanh chóng ngưng tụ một tầng hơi nước, nức nở nói: “Kỷ thần y, ta...... Ta...... Ô ô ô......”

Nói còn chưa dứt lời, nước mắt đã rơi như mưa, bi thương khóc lớn, vô luận Kỷ thần y khuyên giải an ủi thế nào nàng vẫn càng khóc càng bi thống, cuối cùng lả người đi, hù Kỷ thần y vội cho người đưa nàng về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.