Hôm nay là thanh minh. Ngọc Lưu có được ba ngày nghỉ, mang theo Cẩm Ca Nhi hầu hạ mình tới Thiên Ninh tự trong thành, theo sau còn có hai tên quy nô được Trịnh bảo đầu phái tới, tiếng là bảo hộ nhưng thật ra là giám thị hắn.
Người tới chùa dâng hương rất đông. Ngọc Lưu cũng thắp một nén hương, sau đó đi đông đi tây mấy lượt. Một canh giờ sau, hắn đã cắt được đám người theo đuôi.
Ra khỏi Thiên Ninh tự đã là trưa nhưng trên đường chỉ thưa thớt vài người kính hương tảo mộ. Ngoại trừ mấy tiểu thương bán hương nến tiền giấy, trên phố chẳng còn ai. Một chiếc xe ngựa phi nhanh tới, Ngọc Lưu né tránh không kịp, bị đầu ngựa va vào, ngã lăn trên mặt đất, thuận lý thành chương ngất xỉu đi, rồi mới thuận lý thành chương được nâng lên xe ngựa.
Ngọc Lưu nguyên tưởng rằng mình sẽ không hôn mê, nhưng là hắn đã coi thường lực va đập của xe ngựa rồi. Cho dù hắn thân thể mềm mại, có thể trong nháy mắt né được va chạm chính diện nhưng cú sượt qua cũng khiến hắn ngất đi một lúc.
Khi tỉnh lại, bên tai mơ hồ có tiếng nói chuyện, Ngọc Lưu không vội mở mắt mà ngưng thần lắng nghe.
“Thật bất cẩn. Sao lại đụng vào người vậy?”
“Gia, ngài còn muốn ra ngoài thành đi tảo mộ, người này tính sao bây giờ?”
“Ai, thôi, dù sao cũng muộn rồi, chậm thêm chút nữa cũng không sao. Đưa hắn tới y quán trước đã.”
“Dạ”
Quả nhiên là người trung hậu mà. Ngọc Lưu âm thầm nở nụ cười. Kế hoạch của hắn vậy là đã thành công một nửa.
Màn đâm xe Hôm nay là do hắn lên kế hoạch từ sớm. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hắn tính kế thật lâu, cuối cùng mới rình được cơ hội. Con người tốt bụng thái quá này tên Lục Vị Tùng – dự khuyết hàn lâm, Ngọc Lưu từng gặp hắn ba lần.
Lần đầu tiên, Ngọc Lưu ngồi trên một chiếc xe ngựa đi ngang đường cái, thấy một đứa bé vì tránh mã xa mà ngã trên mặt đất, được Lục Vị Tùng ôm lên, vừa dỗ dành vừa an ủi, còn mua cho mứt quả ăn. Một quan gia biết dỗ trẻ con, Ngọc Lưu trong lòng cười nhạo, cư nhiên còn có người như thế trên đời.
Lần thứ hai, là ở bữa tiệc tại nhà tri phủ. Ngọc Lưu đến hiến vũ, lúc đi ra ngoài thì thấy vị hàn lâm lão gia này trong tay ấp một con chim non, ngốc ngốc trèo lên cây, đặt con chim vào tổ. Cư nhiên tốt bụng quá mức như vậy, Ngọc Lưu trong bụng lại cười nhạo một trận. Đối với chim chóc cũng thương xót. Quả thực tốt quá mức cần thiết.
Lần thứ ba, người tốt thái quá này cùng mấy bằng hữu du hồ, ngồi trên thuyền hoa xem hắn múa, trầm trồ khen ngợi không thôi, thưởng cho hắn một số tiền lớn. Ngọc Lưu cúi đầu lời cảm tạ, ánh mắt lại lóe lên toan tính. Một người tốt thái quá có rất nhiều tiền.
Ngọc Lưu đã sớm nghe tin Lục Vị Tùng hôm nay sẽ theo con đường này ra khỏi thành đi tảo mộ. Vì thế, hắn cố ý va vào mã xa của Lục Vị Tùng. Người tốt thái quá quả nhiên là người tốt thái quá, đã nâng hắn lên xe, còn định đưa hắn tới y quán. Y quán gần đây nhất chính là Tế Thế đường, Trương đại phu kia trước giờ nổi tiếng là người thấy tiền sáng mắt, phi thường dễ mua chuộc.
“Ai nha, người này bị thương rất nặng. Chân thì gãy xương, trên người nhiều chỗ trầy xước, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ e đầu cũng bị nội thương....”
Bản lĩnh bịa chuyện của Trương đại phu không phải tầm thường. Ba hoa như thật khiến con mọt sách Lục Vị Tùng nghe được sửng sốt hốt hoảng: “Vậy phải làm sao? Có nguy hiểm tính mệnh hay không?”
“Lục gia không cần lo lắng, lão phu có bí thuật độc nhất vô nhị, đảm bảo giữ cho người bệnh vô sự, chỉ có điều, phí chẩn bệnh......”
“Không thành vấn đề, đại phu ngài cứ tùy tiện, tốn bao nhiêu tiền không quan trọng.”
Ngọc Lưu âm thầm hừ lạnh một tiếng, đồ đại phu lòng dạ hiểm độc. Hắn vừa tiếp tục giả bộ bất tỉnh vừa ra vẻ đau đớn thống khổ.
“A? Đây chẳng phải là xe của Lục huynh sao?” Đúng lúc này, ngoài y quán vọng vào một thanh âm đầy từ tính.
Ngọc Lưu trong lòng chấn động. Hắn chưa từng nghe qua giọng nói này, nhưng có một loại dự cảm mơ hồ…giống như..... kế hoạch của hắn sắp xảy ra sự cố.
**
Phương danh
Lục Vị Tùng (陆为松): ‘Lục’ là đất liền, ‘Vị’ là bảo vệ, ‘Tùng’ là cây tùng.
Thiên Ninh tự (天宁寺): “Thiên” trong “thiên địa, “An” trong “an ninh”