Ngọc Lưu kỳ thật cũng không rành diễn trò. Trong tam đại hồng bài của nam quán, Bạch Ninh giỏi nhất, tiếp đến Thượng Kỳ, cuối cùng mới tới phiên hắn. Nói vậy chứ dăm biểu tình thường dùng, hắn cũng học được không tệ, tỷ như giả vờ bộ dáng thống khổ rồi tuyệt vọng đến cùng cực. Càng tuyệt diệu hơn chính là Trương đại phu lòng dạ hiểm độc kia còn dùng hai thanh ván gỗ bảo là cố định đùi phải hắn. Lúc Ngọc Lưu ôm chân, hai tấm ván gỗ kết hợp với biểu tình trên mặt hắn càng tăng thêm hiệu quả. Lục Vị Tùng quả nhiên không nghi ngờ gì, có chút áy náy nói với hắn: “Xin lỗi, đều là lỗi tại xa phu của ta không nhìn rõ đường. Ngươi ở đâu, ta phái người đưa về. Ta sẽ thỉnh đại phu tốt nhất, dùng dược tốt nhất trị cho ngươi.”
Hắn không nhận ra mình, Ngọc Lưu trong lòng hừ lạnh một tiếng. Cũng phải, đường đường một dự khuyết hàn lâm, sao có thể nhớ rõ nam kỹ chỉ mới gặp qua có một lần.
Hung hăng áp chế lòng mình một phen, cố bức ra hai hàng lệ, Ngọc Lưu ra vẻ tuyệt vọng, hét lớn: “Thỉnh đại phu, thượng dược. Thế thì cũng ích gì? Ngươi hại chết ta, hại chết ta rồi......”
Lục Vị Tùng lúc này sợ nhất chính là nghe thấy từ “chết”, lập tức luống cuống tay chân, nói: “Ta, ta sao lại hại chết ngươi? Đại phu nói mặc dù ngươi bị trọng thương nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng..... Đại phu, ngài mau xem cho hắn. Hắn sẽ không chết chứ?”
Trương đại phu lập tức bắt mạch cho Ngọc Lưu rồi mới ho nhẹ một tiếng, nói: “Lục gia, hắn xác thực không nguy hiểm tới tánh mạng. Theo như lão phu thấy, có lẽ hắn đang đi việc quan trọng thì bị xe ngài đụng phải làm lỡ chuyện”. Đã cầm tiền của người ta thì phải làm cho tử tế, Trương đại phu lòng dạ hiểm độc này vẫn không quên chính sự.
Lục Vị Tùng bừng tỉnh đại ngộ, vội hỏi Ngọc Lưu: “Ngươi lỡ chuyện gì, ta giúp ngươi biện hộ. Trong thành này, ta cũng có chút thể diện”
Ngọc Lưu thấy mục đích sắp đạt được, liền buông tay, vẻ mặt buồn bã nằm trên giường, nói: “Thể diện của ngươi thì làm được cái gì? Có cứu ta khỏi hố lửa không? Quên đi, coi như ta mệnh khổ, chẳng dễ gì mới có một vị quan gia chịu chuộc thân cho ta. Giờ chân gãy rồi, khẳng định người ta không cần kẻ tàn phế này nữa. Chân gãy, về sau ta cũng chẳng thể khiêu vũ được. Đời này vậy là xong, từ nay chỉ còn nằm một chỗ chờ chết…”
Hắn nói đến thê thảm bi thương. Lục Vị Tùng nghe thấy, tỉnh tỉnh mê mê, câu hiểu câu không.
“Lục gia, hắn là Ngọc Lưu – hồng bài trong nam quán. Nghe nói gần đây có vị phú gia thích vũ đạo của hắn, muốn chuộc hắn ra ngoài. Đúng lúc mấu chốt này thì chân lại gãy. Chỉ sợ sau này không bao giờ…có thể khiêu vũ được nữa. Ai, nghe nói ở nam quán, tiểu quan không ai cần đều có kết cục rất bi thảm…”Trương đại phu lại đứng bên cạnh chêm vào.
“Nga, nguyên lai chính là vậy a.” Lục Vị Tùng cuối cùng hiểu ra. “Yên tâm, là do xa phu của ta gây họa. Hết thảy hậu quả ta sẽ đảm nhiệm. Ngươi cứ ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi, ta tảo mộ trở về sẽ qua nam quán mua lại khế ước bán mình của ngươi, còn cho ngươi một món tiền để ngươi có thể tự mưu sinh.”
“Giá chuộc thân của ta cao lắm......” Ngọc Lưu gạt nước mắt, không quên chú ý tới ánh mắt trào phúng của tử sam nam tử kia. Cặp mắt ấy sắc bén như thể nhìn thấu tâm can hắn. Ngọc Lưu không khỏi rùng mình một cái, vội vàng làm bộ đau đớn, quay mặt đi.
“Ngươi không cần lo lắng, Lục gia ta tuy không phải đại phú đại quý nhưng cũng có chút sản nghiệp, dư tiền chuộc ngươi ra.”
Đương nhiên là có, không có ta đã không kiếm ngươi. Ngọc Lưu trong lòng âm thầm nghĩ nhưng không đủ dũng khí nhìn Lục Vị Tùng, hắn sợ hãi ánh mắt của tử sam nam tử kia.
“Vi huynh, ta phải ra ngoài thành gấp. Việc này nhờ huynh. Chi phí ngân lượng mất bao nhiêu, khi trở về, ta sẽ gửi lại đủ. Không biết Vi huynh có thể đáp ứng không?”
Tử sam nam tử miễn cưỡng nói: “Lục huynh tin cậy ta, ta tự nhiên sẽ không nhục mệnh. Còn việc tiền nong không cần nhắc đến, ta còn không để ở trong mắt.”
“Vậy đa tạ Vi huynh.” Lục Vị Tùng mừng rỡ, nhất thời không chú ý tới ánh mắt trào phúng của tử sam nam tử.
Ngọc Lưu thấy Lục Vị Tùng sắp rời đi, muốn đứng dậy giữ người lại. Chính là trước ngực đột nhiên nặng xuống, bị tử sam nam tử nặng nề đè lại. Lồng ngực bị ép khiến hắn không phát ra tiếng được. Chờ khi tử sam nam tử buông tay ra, Lục Vị Tùng đã đi mất rồi.