Loạn Nhịp

Chương 8: Chương 8: Cậu ta vậy mà lại nói giúp cô? Ngược lại lại có chút đáng yêu




Edit: Kẹo dẻo (KeoDeo21289) |Wattpad

Bước vào ký túc xá, Dư Xa đảo mắt một vòng: "Nhỏ thì có nhỏ một chút đấy nhưng dù sao cũng sạch sẽ, còn có phòng vệ sinh. Nếu là trước kia tôi nhất định sẽ không chịu cùng người khác ngủ chung một phòng đâu, nhưng từ phòng tám người đi ra thì nơi này quả là ký túc xá của khách sạn 5 sao."

Đối với công nhân viên mới, phòng ký túc xá này tốt hơn một chút, ba người một phòng, năm nay chỉ có hai nam sinh thực tập sinh tập sự, giường Hứa Tinh Dã ngủ dư ra một chiếc. Dư Xa chính là ỷ vào việc cùng anh ở một chỗ, vừa ngon ngọt dụ dỗ, vừa dùng thủ đoạn uy hiếp nhưng cũng hứa hẹn khiến đồng nghiệp nhường ra cái giường ở giữa, rồi một mình khoái chí.

"Tôi đến cũng thật là khéo, vừa hay mai là tiệc mừng người mới, cơ hội cho tôi đây rồi."

Loanh quanh cả ngày trời, so Hứa Tinh Dã thì Dư Xa làm việc càng chẳng ra đâu vào đâu nhưng lại vô cùng thích thú ngắm gái đẹp.

Chạng vạng tối, cậu ta phấn khích trở về ký túc xá, đứng ở trước gương, vuốt vuốt tóc: "Có gôm xịt tóc không, tôi phải làm kiểu tóc cái."

Năm nay những thực tập sinh, thực tập sinh tập sự được tuyển dụng đã kết thúc chương trình đào tạo, có được vị trí công tác của riêng mình, dựa theo thông lệ của khách sạn, sẽ tổ chức cho người mới một buổi hoạt động nghênh tân, mọi người sẽ ăn uống, biểu diễn, tiết mục rút thăm trúng thưởng v.v...

Hứa Tinh Dã không cởi giày, đôi chân dài lười nhác bắt chéo ở bên giường, nửa người trên dựa vào đầu giường, đang chơi trò "mô phỏng khách sạn", na ná kiểu trò chơi vượt cấp vậy. Bắt đầu từ nhân viên phục vụ cơ sở, sau khi tháo gỡ được những vấn đề nhất định sẽ thăng cấp lên từng hạng một.

Dư Xa sáp lại: "Alooo, đã nói rồi mà, ông hứa sẽ đi với tôi rồi, cấm nuốt lời đấy."

Hứa Tinh Dã điều khiển điện thoại, lơ đãng "ờ" một cái.

Dư Xa thắt nơ lên: "Ông cảm thấy Trần Ý đẹp hay là Hạ Hàm đẹp?"

"Ai?"

"Trần Ý, Hạ Hàm."

"Không quen biết."

"Buổi trưa người ta vừa mới đưa sữa chua cho ông đấy" Dư Xa xoay người nhìn qua: "Trần Ý da trắng, Hạ Hàm body siêu đẹp."

Hứa Tinh Dã nghĩ một lúc: "Không ấn tượng."

Dư Xa mò đến gôm xịt tóc của bạn cùng phòng Phạm Nhất Thống, bóp một cục, vừa soi gương vừa cào cào tóc, cảm khái: "Ông công việc không yêu, gái đẹp cũng chẳng tha thiết, vậy ông thích cái gì? Dù sao cũng phải có cái theo đuổi chứ, tôi thì có mục tiêu rõ ràng, cuộc sống nhạt nhẽo, trước tiên tìm một cô người yêu hèn hò đã."

"Ai nói tôi không thích ——" Hứa Tinh Dã không nói tiếp, công việc và phụ nữ, hai từ cùng lúc xuất hiện, mắc kẹt ở cổ họng, trong đầu anh hiện ra chính là khuôn mặt của Quý Tình.

Chết tiệt, anh lật cổ tay, quăng điện thoại lên giường, đi vào phòng vệ sinh.

Dư Xa tặc lưỡi, làm sao mà tự nhiên nổi cáu thế.

Một giờ trước, trong một gian phòng trên tầng 17, khách hàng vừa mới trả phòng, Trần Ý đang đẩy máy hút bụi trên thảm, Hạ Hàm thì vắt kiệt khăn lau lau bàn.

Trên thảm có một mảng ố bẩn màu nâu sẫm, Trần Ý dùng máy hút bụi đẩy hai lần nhưng không chà hết, cô bực mình mà giẫm chân lên, xê (chân) đi xê lại, nước hoa quả không ngờ là máu, ghê tởm chết đi được.

Hạ Hàm nói: "Chỉ có thể xử lý thủ công bằng chất tẩy rửa thôi."

"Sẽ không phải là cái máu đó chứ, oẹ, tớ không thèm bắt tay vào làm đâu."

"Tốt nhất là làm sạch sẽ đi, không thì chị Tần lại mắng cho."

"Cũng chỉ là một giám sát tầng mà thôi. Tớ du học Thụy Sĩ trở về, bị một người có cái bằng cấp 3 như chị ta quản lý, nghĩ lại liền tức. Vốn tưởng là thực tập sinh tập sự không cần làm việc, không ngờ còn phải làm cái loại việc này, bị phân công đến bộ phận buồng phòng, xui lạ luôn.

"Suỵt" Hạ Hàm lên tiếng: "Bé cái mồm thôi, chị Tần vừa mới đi qua đấy, không biết có nghe thấy không nữa."

"Nghe thấy thì kệ thôi, chị ta còn có thể làm gì tớ chứ? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta thì vẫn ở đây lao động."

Chị Tần bước lên tấm thảm mềm mại, mặt sa sầm đi về phía trước. Trông thấy Quý Tình, thẳng như ruột ngựa nói bô bô: "Năm nào cũng có một vài thực tập sinh kiểu nói thì hay lắm nhưng làm thì dở ẹc. Hôm qua có ba cái phòng khách còn chưa quét dọn sạch sẽ, tôi với anh Trương cho vệ sinh lại lần nữa, con bé đó còn nói là không thể, kiêu căng như thế thì khỏi đến khách sạn làm việc đi."

Nghe chị Tần lải nhải một phút, Quý Tình nói: "Chúng ta đi xem thử đi?"

"Cũng phải, trăm nghe không bằng một thấy."

Cả hai bước vào phòng 1719, đụng phải hai cô nàng Trần Ý và Hạ Hàm đang cầm dụng cụ dọn dẹp vừa lúc đi ra ngoài.

Quý Tình hỏi: "Vệ sinh xong rồi à?"

Trần Ý tươi cười: "Xong rồi ạ."

Quý Tình nhìn quanh một lượt, trên thảm thì có vết bẩn, góc tường thì có tóc, góc giường chưa được bọc phẳng phiu, điện thoại đã sử dụng qua còn chưa để ngay ngắn, ngay cả rèm cửa cũng không thèm kéo.

Quý Tình: "Không đạt tiêu chuẩn, làm lại."

Hạ Hàm ấp úng nói: "Tụi em đang vội, căn phòng này dọn dẹp thực sự là có chút qua loa."

Trần Ý: "Nhưng hôm nay là nghênh tân ý."

"Đầu tiên hãy làm tốt công việc của mình đã."

"Nhưng mà --"

Quý Tình nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng, có một loại sức mạnh không thể kháng cự khiến Trần Ý không dám nói nữa, cầm máy hút bụi, nặng nề bước quay vào.

Quý Tình nói: "Sau khi chị Tần kiểm tra đạt yêu cầu thì hẵng tan làm."

Có tiếng uỳnh uỳnh từ trong phòng truyền ra, giống như là đá vào thứ gì đó.

Sau khi Quý Tình rời đi, Trần Ý nói: "Giám đốc Quý đó học lực cũng chỉ có cấp ba thôi. Khách sạn này thật là, ai cũng có thể làm lãnh đạo."

Hạ Hàm: "Cậu bớt nói mấy câu đi, không phục nữa thì người ta vẫn là lãnh đạo đấy."

"Tớ cứ không phục đó, tốt xấu gì tớ cũng tốt nghiệp trường danh tiếng. Tới đây quét dọn vệ sinh thì thôi đi, còn bị thứ học sinh cấp 3 dạy dỗ, chị ta có hiểu thế nào là quản lý không?"

Hạ Hàm nói: "Cậu cứ coi công việc cấp cơ sở là bàn đạp đi. Chị ấy có thể làm lãnh đạo thì không phải cậu càng có thể hơn à. Có khi năm sau cậu được thăng chức ấy."

"Chị ta còn không phải là gặp thời sao, vào nghề sớm, bây giờ tốt nghiệp đại học đều phải từ việc bưng bê bát đĩa mà lên."

Yên lặng vệ sinh quét tước một lúc, Trần Ý hỏi nhỏ: "Ê, cậu thấy Hứa Tinh Dã với Dư Xa ai đẹp trai hơn?"

"Hứa Tinh Dã đẹp trai hơn nhưng anh ta có cảm giác khó gần ý, không dễ chung sống, Dư Xa dễ nói chuyện hơn."

"Dư Xa đó là cái trung tâm điều khiển bầu không khí, đối với ai cũng tốt. Còn kiểu như Hứa Tinh Dã, bình thường đối với ai cũng lạnh nhạt hững hờ, nếu mà crush phải ai, thế mới thú vị, kiểu người này thường thường thì yêu sâu đậm và dài lâu hơn."

Hạ Hàm: "Nhìn không ra mắt nhìn của cậu rất được đó, tớ nghe nói hai người bọn họ hình như là con của một vị lãnh đạo nào đó."

"Tớ từng hỏi giám đốc, anh ấy tập Thái Cực Quyền, nhưng cũng không phủ nhận ——" Trần Ý nói một cách thần thần bí bí: "Tớ đoán anh ấy có lẽ là con trai của ngài chủ tịch, cậu xem đều họ Hứa, khách sạn Tinh Thần, trong tên của anh cũng mang chữ Tinh, ba lần phỏng vấn chúng ta đều không gặp anh ta nhá, tự nhiên nhảy cóc thành thực tập sinh tập sự rồi."

"Không phải là...... trùng hợp chứ? Biết đâu chỉ là họ hàng."

"Họ hàng thì cũng là con nhà giàu, cậu nhìn cái đồng hồ với giày của anh ấy mà xem, đều không rẻ đâu."

"Không phải là cậu muốn cùng anh ta yêu đương chứ?"

"Gặp được người đàn ông chất lượng tốt như vậy, thích thì theo đuổi chứ, loại cơ hội như này khó gặp biết bao, đợi lớn tuổi hơn chút chỉ có thể đi xem mắt thôi."

......

Tiệc chào mừng người mới, các thực tập sinh đã chuẩn bị một số tiết mục, MC hâm nóng hội trường, phần thưởng chất đống ở phía sau bên phải sân khấu, và sảnh tiệc náo nhiệt sôi động, tràn ngập sức sống khí thế của những người trẻ tuổi.

Năm nay có tổng cộng tám thực tập sinh tập sự mới được tuyển dụng, thêm cả Hứa Tinh Dã và Dư Xa, một chiếc bàn tròn lớn ngồi khá là rộng rãi.

Quý Tình và tổng giám đốc Cố Yến Dư đã bận rộn cả ngày, nửa buổi tiệc mới đến. Lát nữa Cố Yến Dư còn phải lên bục phát biểu, khích lệ người mới.

Dư Xa giơ cao tay: "Chị Tình, ngồi đây này!"

Cố Yến Dư thì thầm: "Em còn rất được mấy cậu nhóc chào đón đấy."

"Mấy cô gái trẻ cũng rất yêu mến anh mà, không suy nghĩ mà kiếm một người à?"

"Yêu đương với người trẻ quá cũng cực lắm, bằng không hai chúng ta cùng ghép cặp."

"Anh hâm à."

Cả đường đi đến bàn ăn bọn họ cứ thì thầm trò chuyện, mọi người ai cũng sốt sắng gọi người, Dư Xa đứng dậy, vài người bên cạnh cũng dịch chuyển theo, dành ra hai chỗ ở giữa, Quý Tình bèn ngồi cạnh bên Hứa Tinh Dã.

Dư Xa nói: "Tôi hát bài tặng cả nhà nhá."

Cậu ta phát huy ngay tại chỗ, với hát vang một bài trên sân khấu. Nghe có hay hay không không quan trọng, hắn vừa buông micro thì người bên dưới cũng reo hò, bầu không khí cực high.

Trần Ý luồn qua Cố Yến Dư và Quý Tình, thò đầu vào hỏi: "Hứa Tinh Dã, Dư Xa hát anh không hát cùng à?"

Thanh âm Hứa Tinh Dã nhàn nhạt, vẫn xem là lịch sự: "Không biết." Nhân cơ hội đưa mắt nhìn sang, thấy Quý Tình và Cố Yến Dư đang cúi đầu nói chuyện. Khuôn mặt cô mang ý cười, vẫn luôn giữ vẻ điềm đạm, là trạng thái khi ở cùng với những người quen.

Trần Ý: "Khiêm tốn chứ gì."

Hạ Hàm mỉm cười: "Còn có ai có tài năng nữa, để chúng tôi mở mang cái nào."

Mọi người lại nói về sở trường, chủ đề trò chuyện được mở ra.

Đợi Dư Xa hát xong rồi trở về, sau khi MC chính thức nói một vài câu khách sáo liền mời Cố Yến Dư lên sân khấu phát biểu.

Lúc Cố Yến Dư đứng dậy, anh khẽ nói bên tai Quý Tình: "Này, anh lại phải cố làm ra vẻ rồi."

Quý Tình đẩy anh ta ra: "Mấy ca từ của anh em đều thuộc cả rồi."

Mấy lời cũ rích này Cố Yến Dư đã nói bao nhiêu năm rồi, tùy vào tình huống mà sửa cho phù hợp thôi. Anh nói rằng bây giờ có không ít những người mới tốt nghiệp từ các trường danh tiếng, giờ càng ngày càng xuất sắc. Trần Ý hỏi: Này, mọi người đã tốt nghiệp trường gì vậy."

Mọi người được phân vào các bộ phận khác nhau, không tính là biết rõ về nhau nên một vòng tròn lần lượt kể ra trường theo học.

Thực tập sinh tập sự đòi hỏi sự yêu cầu cao, cả bàn có 10 người mới, Phạm Nhất Thống tốt nghiệp 211, những người còn lại đều là du học từ nước ngoài trở về, còn có hai người tốt nghiệp từ các trường nổi tiếng ở Thụy Sĩ. Trần Ý là một trong số đó, ai cũng đang tâng bốc khen ngợi cô ấy.

Cô cười cười xua tay: "Đâu có, đâu có mọi người ai cũng xuất sắc cả."

Quý Tình đang trả lời thư từ công việc, không để ý đến tình hình trên bàn, Trần Ý cách một ghế trống của Cố Yến Dư hỏi sang: "Giám đốc Quý, chị tốt nghiệp trường nào thế?"

Quý Tình ngước nhìn lên, đối diện với ánh mắt long lanh vô hại của con bé. Một bàn người đều nhìn sang Quý Tình, dẫu gì cô cũng là lãnh đạo, lúc bàn về bằng cấp vốn ban đầu không ai kéo cô vào chủ đề câu chuyện, Trần Ý vừa hỏi, mọi người cũng bắt đầu tò mò, đợi cô đáp lời.

Hứa Tinh Dã nhàn rỗi suốt bữa ăn, lúc này mới ngẩng đầu lên. Đêm đó giữa lúc nửa mê nửa tỉnh anh nghe tiếng cô nói chuyện điện thoại, cô chưa tốt nghiệp đại học, không hiểu sao anh lại nhớ rõ như vậy.

Yết hầu anh hơi động, chuẩn bị giúp cô giải vây, nhưng lại nghe thấy tiếng của Quý Tình trước, giọng điệu điềm tĩnh tự nhiên: "Tôi á? Chưa tốt nghiệp đại học."

Cả bàn người rơi vào tĩnh lặng, khó tránh khỏi có chút ngượng nghịu. Trần Ý thấp giọng "ồ" một cái: "Thật đáng tiếc, đã thi đỗ rồi, sao lại không học tới lúc tốt nghiệp?"

Lời này của cô ta nghe thì có vẻ là ý tốt nhưng trái lại càng khiến cho bầu không khí trở nên lúng túng hơn. Có người đang ở dưới gầm bàn gảy ngón chân trên mặt sàn, cũng có người trộm nhìn biểu cảm của Quý Tình hóng drama.

Vẻ mặt Quý Tình ung dung, không giống như đang cố hết sức để giả vờ mà là cô thực sự chẳng làm sao cả, nói: "Em có điều kiện đi Thụy Sĩ theo học ngành quản lý khách sạn của trường có danh tiếng, giỏi lắm, chăm chỉ làm việc nha."

Cô ấy đáp lại một cách bình thản như thế, khiến cho Trần Ý giống như một kẻ vô cùng tiểu nhân vậy. Lập tức lấn cấn trong lòng mà cảm thấy vô cùng khó chịu, nói: "Nhưng mà bây giờ cạnh tranh nội bộ gay gắt như thế, ai ai cũng có xuất phát điểm cao, hẳn là muốn thăng chức cũng không dễ bằng trước kia nhỉ?"

Hạ Hàm kéo cô xuống, khuyên cô bớt bớt lời.

Quý Tình có chút buồn cười, cô nhóc này tính khí quả là cao ngạo, chỉ là tâm tư trong lòng đều viết hết lên mặt rồi, sự ngạo mạn quá là nông cạn.

Mặt bàn vang lên một tiếng "cạch", lực vừa phải mà đặt ly rượu trên bàn, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút qua đó, liền nghe Hứa Tinh Dã nói: "Chẳng có cạnh gì sất, làm lãnh đạo không thể chỉ nhìn mỗi bằng cấp, lại chẳng phải kẻ ngốc, ai có năng lực thì người đó thăng chức thôi."

Quý Tình nhìn Hứa Tinh Dã, thanh niên này bản thân cũng lông nhông, thế mà lại nghiêm túc thật lòng mà nói giúp cô? Ngược lại lại có chút đáng yêu.

Cả bàn lại lần nữa rơi vào trầm mặc, Dư Xa nhéo sườn một phát, nhìn Hứa Tinh Dã. Mấy ngày trước cậu ta còn chống đối với giáo viên hướng dẫn, hai ngày nay cũng không thấy bọn họ thân thiết hơn. Thế mà lại có thể nói giúp cho giám đốc Quý? Còn nữa cái tính khí công tử của cậu ta, ngoài mấy người chơi khá thân như bọn họ mới có khả năng được đối xử tử tế ra, thì từ khi nào mà thằng này biết suy nghĩ cho cảm xúc của người khác vậy?

Vẻ mặt của Trần Ý tái đi, có đôi chút xấu hổ, cô ta nghĩ rằng quan điểm của mọi người cũng gần giống vậy. Vốn là muốn thể hiện ra ít trình độ học vấn nhưng không ngờ Hứa Tinh Dã sẽ làm khó cô một cách trực tiếp như vậy khiến cô cứng họng luôn.

Đầu óc cô trống rỗng mất mấy giây, cong môi cố nặn ra một nụ cười, rót đồ uống cho Quý Tình: "Giám đốc Quý, em mời chị một ly, sau này học hỏi chị nhiều hơn."

Cô ta căng thẳng, luôn cảm thấy cả bàn ai cũng nhìn mình như thể nhìn một con hề đang nhảy nhót, nhất là Hứa Tinh Dã, ánh mắt anh lạnh căm. Cô ta vờ trượt tay, đồ uống đổ ào lên mặt bàn, men theo mép bàn chảy xuống phát ra những tiếng kêu nhỏ giọt.

Bụng dưới Quý Tình lành lạnh, cô vội đứng dậy, băng keo cá nhân trên tay cũng ướt mất rồi.

Trần Ý liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tay em cầm không vững, giám đốc Quý em xin lỗi."

Trước mắt đưa tới một bịch khăn giấy, Quý Tình rút mấy tờ ra, lau lau quần áo, bóc bỏ băng keo cá nhân rồi quấn trong khăn giấy ném vào thùng rác. Vừa ngẩng đầu phát hiện là Hứa Tinh Dã đưa khăn giấy qua, cậu chàng làm việc ở cấp cơ sở có mấy ngày mà tiến bộ rất nhanh đó.

"Có chuyện gì thế? Đổ đồ uống à?" Cố Yến Dư phát biểu xong thì trở về, rất tự nhiên mà rút ra mấy tờ giấy giúp Quý Tình lau bàn.

"Không có gì." Quý Tình nói: "Trò chuyện nhập tâm quá mà thôi."

Cố Yến Dư thuận miệng hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"

Dư Xa tiếp lời: "Nói về trình độ học vấn, mọi người ai cũng giỏi, đều là những sinh viên tài giỏi cả, tôi thấy xấu hổ rồi đây."

Cố Yến Dư cũng là một người giỏi quan sát nhìn mặt đoán ý, lúc đứng thẳng người lên nhàn nhạt liếc qua một cái, đại khái đã hiểu ra tương đối rồi, anh cười nói: "Nói đến cái này, các cậu phải học tập giám đốc Quý đấy. Cô ấy và các cậu như nhau cả thôi, lúc mới tới khách sạn làm việc cũng từ cấp cơ sở mà lên, tổ trưởng rồi quản lý, rồi lại đến giám đốc. Năm nào cũng cô ấy là nhân viên xuất sắc, hơn nữa năm hai đại học đã thi đỗ chứng chỉ BEC Higher rồi."

Có mấy người "wow" lên nho nhỏ: "Năm hai đã thi đỗ rồi, giám đốc Quý đỉnh thật, em bây giờ còn chưa đỗ nữa."

Giỏi tiếng Anh là điều cực kỳ quan trọng ở khách sạn, giá trị của chứng chỉ BEC và mức khẳng định của nó đều rất cao.

Dư Xa cố tình hỏi: "Trần Ý, không phải cô du học Thụy Sĩ sao? Cấp độ tiếng Anh của cô là gì thế?"

Trần Ý càng cảm thấy bản thân hệt như một con hề, thậm chí Quý Tình còn không buồn trực tiếp đáp lời cô, kệ cô nhảy nhót, căn bản là chưa từng để cô vào trong mắt. Cô cười khan hai tiếng: "So với giám đốc Quý thì kém hơn một chút."

Cố Yến Dư lên sân khấu phát biểu xong thì không có việc gì khác, anh cùng Quý Tình kính mỗi bàn một ly, nói vài câu lấy lệ rồi rời đi trước.

Dư Xa chọc Hứa Tinh Dã một cái, nói nhỏ: "Đừng nhìn nữa, đi xa rồi."

"Tôi nhìn gì chứ?"

"Ok ok ok, ông không nhìn là tôi nhìn được chưa, tôi nhìn mãi bóng lưng của giám đốc Quý ——"

"Ê ~ ông đi luôn hả?" Dư Xa cạn lời, ông không nhìn, ông chỉ trực tiếp đuổi theo thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.