Loan Phượng Minh

Chương 7: Chương 7: Bóng đen thoắt hiện




—— Đây là cái gì?!

Diệp Tư trong lòng kinh ngạc, thử chạm vào vật cứng kia lần nữa, nhưng vẫn không cách nào thăm dò được tình trạng bên dưới da thịt.

Vì thế cô chỉ có thể cầm chặt lợi khí vừa nhận được, dựa trước giường đợi thời cơ hành động.

Đêm dần tối sẫm, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, cô như loài mèo đêm bị kinh sợ, lấy dây buộc lại mái tóc dài, lại đem lưỡi câu năm móc buộc chặt bên hông. Thứ này tuy thoạt trông âm trầm, nhưng khá tương tự với dụng cụ leo núi trước kia của cô. Cô lén lút lấy móng tay chọc rách song cửa giấy thăm dò bên ngoài, đuốc trong viện bập bùng, chúng binh sĩ đang đi lại tuần tra. Diệp Tư khẽ nhíu mày, đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể tạo ra náo loạn đặng thừa cơ bỏ trốn, bỗng nghe được ngói nhà phía trên có tiếng vang nhỏ.

Cô chợt cả kinh, không tự chủ được ngẩng đầu lên, âm thanh kia như sóng cuộn từ xa tới gần, trong nháy mắt đã truyền sang hướng khác. Cùng lúc đó, trong viện vang lên tiếng kêu của binh lính: “Có thích khách!”

Trạch viện vốn yên tĩnh nhất thời vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Diệp Tư tránh ở sau cửa, nghe được nhóm binh lính vừa hô hoán vừa chạy vội sang bên này. Cô còn chưa kịp tháo vũ khí bên hông xuống, đã có người dùng sức đập cửa. “Quận chúa, ngài hết thảy vẫn tốt chứ?” Hô Nhĩ Thuần nôn nóng hỏi.

“Không có việc gì, bên ngoài làm sao vậy?” Diệp Tư vội vàng đáp lại.

“Vệ binh phát hiện trên nóc nhà có bóng đen lướt qua, ngài ngàn lần không cần phải ra ngoài!” Hô Nhĩ Thuần dứt lời, xoay người liền dẫn thủ hạ chuẩn bị lên nóc nhà tra xét cẩn thận, ai ngờ trên vách tường đối diện nhoáng lên bóng đen, một luồng ánh sáng đỏ hồng hướng về chính ốc phóng tới.

(*Chính ốc: phòng chính.)

“Bảo hộ quận chúa!” Hô Nhĩ Thuần kinh hãi, vung kiếm chém về phía hồng quang, vệ binh còn lại nhanh chóng lấy khiên chắn bảo hộ trước cửa phòng. Nhưng bảo kiếm của hắn vừa đến gần hồng quang, liền cảm nhận được có luồng nhiệt nóng rẫy từ mũi kiếm lan thẳng đến cánh tay, Hô Nhĩ Thuần lập tức cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, trường kiếm leng keng rơi xuống đất. Hắn cũng xem như là một gã mãnh tướng, trước nay lại chưa từng gặp qua tình huống như vậy, không khỏi kinh ngạc vạn phần. Nhóm vệ binh sau khi thấy thế tay cầm khiên chắn lập tức giơ về trước, luồng hồng quang kia thình lình hướng lên trên, vậy mà lại vòng qua đỉnh đầu nhóm vệ binh đâm thẳng về hướng cửa sổ chính ốc.

Trong bóng đêm, hồng quang nháy mắt bắn xuyên song cửa giấy, như thanh lợi kiếm đâm vào trong phòng.

“Quận chúa!” Hô Nhĩ Thuần chạy vội đến trước cửa phòng, nhưng trong phòng lại không có người đáp lời. “Bắn tên!” Hắn lập tức xoay người phát lệnh, vô số nỏ tiễn bắn về phía vách tường đối diện. Bóng cây trên mái tường lay động, cũng không nhìn rõ có phải có người nấp trong đó hay không. Hô Nhĩ Thuần thừa dịp lúc này dùng sức xô mở cửa phòng, muốn xem thử quận chúa có bị thương không, vừa mở cửa xộc vào phòng, chỉ thấy trong phòng trống rỗng, vậy mà chẳng thấy bóng dáng quận chúa đâu!

Hô Nhĩ Thuần sợ đến đổ mồ hôi lạnh, lúc này vệ binh ở cửa phòng hô qua: “Tướng quân, không thấy tên kia đâu cả!” Hắn rời khỏi phòng, giơ cao đuốc nhìn xung quanh, thấy bên vách tường tên rơi đầy đất, nhưng trên mái tường đã không còn bóng người.

“Trước khoan lo đến hắn, quận chúa mất tích, mau tìm!” Hắn hướng về đám người đang đưa mắt nhìn nhau hô to.

***

Đương lúc trạch viện ồn ào nhốn nháo, Diệp Tư trong bóng đêm như đang liều mạng bỏ trốn. Khi luồng hồng quang kia xuyên qua song cửa giấy bắn thẳng vào phòng, cô đang nấp ở cạnh cửa nhìn trộm một bên, chỉ thấy trước mắt loá đỏ một vùng, không khí xung quanh nhất thời nóng lên.

Cô thoáng ngã ra đất, vài sợi tóc dài phất phơ theo gió trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo, tràn ngập một thứ mùi khó ngửi.

Mắt cô khô rát vô cùng, chống đất bò dậy rồi nghiêng ngã lảo đảo chạy vội đến bên cửa sổ cách xa cửa nhất, chợt ý thức được đường bắn quỷ dị này tuyệt đối không thể nào là thứ vốn có ở thời đại này. Ý nghĩ này một khi nổi lên trong lòng, trái tim Diệp Tư lại không thể bình tĩnh được.

Ngay tại lúc này, lại có người dùng sức phá cửa phòng, cô hoảng loạn đẩy mở cửa sổ, thấy cách đó không xa là vách tường, liền ném vũ khí bên hông ra. Móc câu câu vào đầu tường, cô thuận thế nhảy khỏi cửa sổ, mượn lực trèo lên tường, rồi men theo đại thụ cạnh tường mà xuống, vội vàng rời khỏi viện tử.

Gió đêm cuồn cuộn thổi, Diệp Tư trông lại trạch viện, lờ mờ thấy phía trên nóc nhà có chấm sáng màu đỏ lóe lên, hệt như mắt của dã thú, ở trong bóng tối rình trộm con mồi. Cô thở dốc, xoay người chạy như bay về phía ngõ nhỏ.

Vết thương trên chân bị liên lụy, cô nương vào vách tường loạng choạng chạy trốn, ngõ nhỏ dài hẹp tối tăm, hai bên đều là tường cao, cũng không có nhà ở. Diệp Tư thầm nghĩ muốn tìm một chỗ vắng vẻ để nấp trước, nhưng chạy tới sức cùng lực kiệt cũng không có nơi náu mình, đang thở dốc, trên tường bao chéo phía trước bỗng có động tĩnh.

Diệp Tư giật mình ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ tình hình, bóng đen đã lập tức thuận thế ập xuống. Cô sợ hãi hét lên tránh đi, bóng đen kia lại bóp lấy cổ họng cô, đẩy mạnh lên bức tường phía sau.

Đối phương sức lực hung hãn, cô chỉ có thể áp chặt lưng vào tường, hung hăng đá đầu gối tên kia. Gã nhanh chóng né người, Diệp Tư thừa cơ ném móc câu ra, lưỡi câu sắc nhọn lóe lên vệt sáng lạnh lẽo xé gió phóng đến trước ngực đối phương.

Thân thủ người nọ vậy mà nhanh đến mức không giống người, thình lình đưa tay chỉ một lần đã bắt được lưỡi câu, dùng lực mạnh, liền đem Diệp Tư lẫn xích sắt đánh văng ra hơn mấy trượng. Diệp Tư giữa không trung mất thăng bằng, “oành” một tiếng, đâm sầm vào tường. Lưng đau nhức vô cùng, trong choáng váng chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, đối phương đã ngay sát bên cạnh.

Trong bóng đêm, cô không thấy rõ dáng vẻ đối phương, nhưng nơi hai mắt của gã lại thấp thoáng lóe lên ánh sáng đỏ.

“Mày ở đây à?” Gã đứng ngay trước cô, dùng giọng trầm thấp nói.

Cả người Diệp Tư căng cứng, mắt thấy gã tiếp tục bước tới gần, chợt nghe xa xa có tiếng hô hoán, giữa ánh đuốc bập bùng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, nhanh chóng tiến đến bên này. Tên kia thế nhưng không để ý, cúi người đưa tay về phía cổ họng Diệp Tư, Diệp Tư thấy tình thế không ổn, vội hét lên một tiếng.

“Là quận chúa!” Đầu ngõ xôn xao, bọn họ nhanh chóng chạy qua phía này. Tên kia thình lình quay đầu, Diệp Tư nhân cơ hội đem móc câu trong tay ném ra sau tường, nắm lấy dây sắt trèo lên trên. Không ngờ hai chân chùng xuống, thế nhưng lại bị tên kia một tay túm giữ mắt cá chân. Trong lúc cô đang giãy ra, tai nghe thấy tiếng gió rít gào, một nhánh tên nhọn ra sức lao đến sau lưng gã.

Gã vì tránh vũ tiễn nên né người sang một bên, Diệp Tư thừa cơ dùng sức đạp mạnh lên vai gã, liều mạng trèo lên tường, cũng không ngoảnh lại xem tình hình đằng sau như thế nào, cắn răng nhảy xuống dưới. Thế nhưng không lường đến lúc nhảy xuống động phải miệng vết thương, đau đến khó mà đứng lên được, thoáng chốc ngã trên phiến đá rắn lạnh.

Cô đang gắng gượng muốn bò dậy, lại nghe trên tường có người hô lên: “Quận chúa có bị thương không?!”

Diệp Tư chật vật không chịu nổi, khập khiễng đứng lên mới thấy, chính là Hô Nhĩ Thuần mặt tròn mắt to. Nhất thời xấu hổ ngượng ngùng, chỉ đành nói: “Vẫn tốt… Tên kia đâu?”

“Chạy rồi!” Hô Nhĩ Thuần chống lên bờ tường, nhảy đến phía sau cô, hơi thở nặng nhọc, “Mạt tướng một tên bắn trúng cánh tay hắn, vốn muốn xông qua bắt sống, ai biết được hắn quay ngoắt đầu lại, trong hai mắt thế nhưng như có ánh lửa, xem ra là quái vật! Quận chúa ban nãy sao lại chạy khỏi quan nha, là sợ gã quái vật kia sao?”

“Đúng, đúng vậy…” Diệp Tư vén lại tóc mai, lấp lửng cho qua. Lúc này chúng binh sĩ vòng qua bên tường đến tiếp ứng, cô không cách nào trốn đi được, chỉ có thể gian nan theo họ quay lại ngõ. Màn đêm thăm thẳm, Diệp Tư nghĩ mà vẫn sợ nhìn ra xung quanh, trong bóng tối đã không còn thấy thân ảnh của người nọ.

Song lúc cô trở lại nơi khi nãy gặp phải tập kích, bỗng thấy dưới chân cưng cứng, đã giẫm phải dị vật nào đó.

Cúi đầu vừa nhìn, là một vật hình vuông, trong bóng đêm lóe lên lục quang u ám. Hô Nhĩ Thuần cũng nhìn thấy thứ đó, không khỏi hỏi: “Quận chúa, kia là gì vậy?”

Diệp Tư thoáng giật mình, lập tức cúi người đem thứ đó giấu trong lòng bàn tay, hờ hững nói: “Không có gì, là trang sức tôi đánh rơi thôi.” Hô Nhĩ Thuần không để trong lòng, tiếp tục bồi bên người cô đi về phía trước.

Gió lạnh cuốn bay lá khô, Diệp Tư càng thêm lòng chẳng yên. Cô cúi đầu, hơi mở lòng bàn tay, một chiếc đồng hồ kiểu nam có kim phát ra ánh sáng màu lục thấy rõ.

***

Da Luật Trăn biết chuyện ngay đêm đó, anh cấp tốc phái binh lật soát toàn thành, ngay cả vùng ngoại thành xung quanh cũng chẳng tha. Nhưng người phái ra đều vô công mà về, không có ai tìm được nơi tên thích khách kia dừng chân, thậm chí không người nào biết gã cuối cùng có mặt mũi ra làm sao.

Da Luật Trăn tiến đến hỏi rõ tình hình cụ thể, Diệp Tư che vết thương ngồi trên giường, hơi cảm thấy khó xử: “Lúc ấy trời tối, tôi cũng không thấy rõ bộ dạng đối phương, hơn nữa mới được một hai phút tôi đã ngất đi rồi.”

“Một hai phút?” Da Luật Trăn ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Diệp Tư. Cô lúc này mới ý thức được, vội vàng giải thích: “Tức là chỉ khoảng một chốc thời gian thôi.”

Anh chậm rãi gật đầu, nhìn cô nói: “Phượng Doanh, từ sau khi muội mất trí nhớ, ngữ khí nói chuyện không giống lúc trước lắm.”

“Vậy sao?” Diệp Tư làm ra vẻ mù mờ, “Tôi lúc trước thế nào?”

Da Luật Trăn ngược lại cười cười, “Muội thường hay đi theo Bắc Dận vương thao luyện binh mã, từ nhỏ tính cách sáng sủa, làm việc gọn gàng lưu loát. Mọi người đều nói nếu như muội là nam tử hán, nhất định sẽ là đệ nhất dũng sĩ của Bắc Liêu chúng ta.”

—— Quả nhiên là một nữ tướng lợi hại. Diệp Tư dưới đáy lòng nói, trên mặt lại mang vẻ hổ thẹn, “Khó trách mọi người đều cảm thấy tôi thay đổi.”

“Không việc gì. Muội bị thương mà, sẽ không có ai trách muội.” Da Luật Trăn thấy cô rũ mi, so với trước kia càng tăng thêm vài phần buồn thương, không khỏi cúi người ôn hòa nói, “Ta sẽ nhanh chóng đưa muội về thượng kinh, không để muội gặp phải nguy hiểm nữa.”

Diệp Tư ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt tràn ngập khí tức nam tử của anh, bất giác hơi tránh sang một bên. Anh lại rất thong dong nói: “Ngày mai chúng ta lập tức khởi hành, dọc đường ta sẽ phân phó thuộc hạ gia tăng phòng thủ lần nữa.”

“… Được. Đa tạ anh.” Cô chỉ đành đáp ứng. Da Luật Trăn thấy cô vẫn che chân, không nhịn được hỏi: “Ta nghe Hô Nhĩ Thuần nói muội lúc ấy trèo lên bờ tường, gã quái vật kia đáng sợ như vậy sao?”

“… Tôi trước kia chưa từng thấy qua quái vật như thế…” Diệp Tư nghiêng mặt đi, trong lòng có chút chột dạ. Anh lại ngồi bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô, nói: “Sau này gặp phải chuyện gì đi nữa cũng không nên tự ý rời đi, nếu không ta nhất thời tìm không thấy muội, cũng không cách nào cứu được.”

Lòng bàn tay anh nóng rực, làm Diệp Tư thêm thấy bất an. “Điện hạ… Anh có thể buông tay ra được không?” Cô ra vẻ điềm tĩnh nhìn anh.

Da Luật Trăn lúc này mới bừng tỉnh, nhanh chóng buông tay cười cười: “Thật xin lỗi, ta chỉ là sốt ruột quá mức.”

“Tôi biết, đa tạ điện hạ quan tâm.” Diệp Tư thấp giọng nói.

“Thật ra muội không cần khách khí như vậy. Quan hệ của chúng ta trước kia rất hòa hợp.” Anh chuyên chú nhìn Diệp Tư, giống như muốn quan sát nội tâm của cô. Diệp Tư không được tự nhiên sờ cằm nói: “Vậy sao? Chỉ là bây giờ tôi đã không còn nhớ rõ nữa…”

Khóe mắt anh dần dần hiện lên ý cười: “Kỳ thực, cho dù muội có hoàn toàn quên mất chuyện trước kia cũng không quan trọng, chỉ cần có thể bình an là tốt rồi.” Dứt lời, lại đưa tay thay cô buông rèm trước sàng tháp* xuống, lùi về sau một bước, “Ta ra ngoài trước, chốc nữa sẽ cho người đưa thuốc qua đây, muội đắp thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.”

(*Sàng tháp [床榻]: Tháp là một loại sàng (hay giường), ngoài đặc điểm thấp nhỏ so với các sàng thông thường khác, những điểm khác đều không có sai biệt gì lớn, cho nên mọi người quen gọi chung là sàng tháp.)

“… Cảm ơn.” Diệp Tư ngồi sau lớp rèm trắng, nhìn bóng lưng anh rời đi, tâm tình có chút phập phồng.

Về sau Da Luật Trăn quả nhiên tăng cường bố trí chặt chẽ, Diệp Tư cũng không dám lại tùy tiện rời khỏi đoàn ngựa. Cái “người” hai mắt có thể lóe hồng quang kia dường như cứ vậy mà biến mất vô tung, nếu không phải chiếc đồng hồ nọ vẫn còn giữ bên người Diệp Tư, cô có lẽ sẽ cho rằng bản thân chỉ là đã mơ một cơn ác mộng mà thôi.

Nhưng sự thật không tha hoài nghi, ở trong thời đại cổ xưa này, còn có một kẻ ngoại tộc khác cũng không thuộc về nơi đây.

Thương thế trên chân khiến cô không cách nào trốn đi được nữa, kẻ ngoại tộc chưa rõ dường như cũng cho cô thêm phần cảnh giác quá mức. Cứ như vậy, Diệp Tư theo đoàn ngựa lớn này, ngày qua ngày càng đến gần đô thành.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Tại vì phải chỉnh sửa vài thứ, nên lên lớp xong ngay cả cơm còn chưa ăn đã lên cập nhật sửa văn rồi, đói ghê á!!!! ~~~~(>_<)~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.