Vụ ẩu đả hoàn toàn nghiêng về 1 bên đã bị cưỡng ép dừng lại bởi gương mặt hốt hoảng của thầy hiệu phó cùng các thầy cô giáo.
Nguyễn Hữu Dũng lầm lì đi theo giáo viên lên phòng hiệu trưởng, còn Hoàng Hoài gương mặt bầm tím thì chật vật được đưa đi bệnh viện.
Trần Gia Minh cười thầm, hai tên khốn nạn hôm qua cắn hắn một phát, hôm nay đã bị trả đũa ngay, còn bồi thêm cho hắn gần ngàn điểm tiêu cực. Cảm giác quả thực quá sảng khoái!
Các bạn học xung quanh nhìn thấy hai tên đầu gấu nhất lớp đã đi mất dạng, lúc này mới sôi nổi bàn tán.
- Thằng Hoài lì nhỉ, dám chửi cả Dũng béo.
- Hai thằng làm cái gì mà cắn nhau như chó thế, bình thường thân lắm mà.
- Haizz, chắc bằng mặt nhưng không bằng lòng thôi.
- Hay tranh giành em Linh.
- Bọn nó tối qua chơi nhầm đồ đểu rồi!
...
Trần Gia Minh đột nhiên đứng phắt dậy, lớn tiếng:
- Ê thằng Dũng trở lại kìa.
Tất cả học sinh liền vội im tiếng, chen chúc chạy về chỗ ngồi im, ánh mắt cảnh giác nhìn ra cửa.
Hành lang vắng hoe, nào có thấy bóng dáng người nào. Trần Gia Minh gãi gãi đầu:
- Ách, nhìn nhầm.
“Đến từ Trần Thị Thanh Nga điểm tiêu cực -30”
“Đến từ Phạm Xuân Đồng điểm tiêu cực - 22”
“Đến từ Phan Văn Tuấn điểm tiêu cực - 24”
“Đến từ Nguyễn Hải Yến điểm tiêu cực - 27”
.....
Vô số ánh mắt hờn giận quăng đến, tuy nhiên hắn không để ý.
Lại thêm một đợt điểm tiêu cực, ngon.
Bình thường lũ bạn học này không quan hệ gì mấy, xem ra hết thảy đều là những người bạn kính mến, đáng giá giao lưu a! Trần Gia Minh một mặt cảm thán.
Một lát sau giáo viên vào lớp, ghi lên chiếc bảng đen hàng chữ to tướng “” kiểm tra 45p “”
Trần Gia Minh vui vẻ, đề thi cũng không khó mấy, hắn đã ôn tập chu đáo. Hơn nữa, từ khi ăn xong tẩy tủy đan, cơ thể hắn ngày càng minh mẫn, trí nhớ thông suốt hơn rất nhiều.
Hoàn toàn không có độ khó, hắn nhanh chóng hoàn thành bài làm, ngồi dò xét kiểm tra lại. Bỗng hắn phát hiện, bên cạnh có một ánh mắt khao khát ngó sang.
“Suýt chút nữa quên mất thằng này, giờ còn đòi bố cho chép bài à?”
Trần Gia Minh thầm nghĩ, đoạn cầm lấy quyển vở, che kín một bên, hoàn toàn không để lộ ra nửa chữ nào.
“Đến từ Châu Việt Cường điểm tiêu cực -30”
Tên béo gương mặt đau khổ, đừng nhìn thấy cặp kính hắn dày cộm mà lầm, cho rằng hắn là thành phần trí thức.
Châu Việt Cường hắn cũng rất hiếu học, nhưng mà mục tiêu học tập của hắn không có trong sách vở nhà trường a. Hắn ưa thích nghiên cứu những vấn đề mang tính chiến thuật quân sự như là đi rừng nên mang phép bổ trợ gì, súp pót có nên mua mắt hay không, dasua cần bao nhiêu năng lượng thì ulti được..v.v.
Còn có, hắn buổi tối rất chăm chỉ học thêm về các loại tư thế khi đối chiến giữa nam nữ trong tình trạng không mặc đồ. Ách, ta sai, có thể là mặc đồ y tá, giúp việc gì đó cũng được..
Có lẽ là cảm giác thấy hôm qua mình đã cư xử không đúng, Châu Việt Cường cúi cúi viết vào một tờ giấy, cẩn thận đưa sang dưới ngăn bàn.
Trần Gia Minh mở ra đọc.
“Tao biết sai rồi, mày giúp tao qua bài kiểm tra lần này đi. được thì gửi lại đáp án cho tao”
Hắn cầm lấy bút, ghi ghi vào mặt sau trang giấy, đưa lại. Châu Việt Cường hí hửng mở ra xem, là một dòng chữ nghuệch ngoạc.
“Kệ con mẹ mày!”
Làm sai rồi một lời xin lỗi là có thể cứu vãn được, nếu thế thì Lê Văn Luyện đã không phải đi tù.
Mày đối xử với người khác như thế nào, đó là lựa chọn của mày, tuy nhiên đến lúc người ta cư xử lại như thế, mày cũng đừng nên kêu gào oán thán, bởi vì đó là nhân quả tuần hoàn. Cư xử như loz đòi người ta tử tế á, haha!
“Đến từ Châu Việt Cường điểm tiêu cực -99”
Trần Gia Minh dứt khoát đi lên nộp bài, xin phép về trước. Hắn muốn nhanh chóng đi chợ rồi về quay thưởng a, hôm nay thu nhập khá phong phú, quả nhiên đoàn kết mới là sức mạnh, nhiều người lực lượng lớn.
Mua thịt cá về nhà, như một thói quen lại thấy “heo con” nhanh chóng vọt ra trước tiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bịch thức ăn.
Trần Gia Minh hết nói nổi!
Con mèo này hết ăn lại ngủ, ngoài ăn ngủ chính là ngủ ăn, lười chảy thây, vô dụng mười phần.
Hắn không tự chủ được nhớ đến con husky hôm trước, sủng vật nhà người ta bộ dáng hoạt bát đáng yêu, rất chọc cười rất giải trí, còn biết chạy đi tìm bảo vật. Nhìn lại con mèo này,haizz!
Không có so sánh thì không có tổn thương, các cụ nói chả sai bao giờ!
Thôi bỏ đi,vẫn là đi nấu cơm có ý nghĩa hơn!
Hắn đang định đi vào nhà, bỗng thấy bên hàng xóm truyền đến tiếng người huyên náo, liền quay sang nhìn.
Mấy tên thanh niên mặc âu phục sang trọng, giày da bóng loáng từ trong nhà đi ra, cẩn thận cúi chào, xong chui vào những chiếc xe công vụ màu đen rời đi.
Trần Gia Minh có chút tò mò, bác Lâm có lẽ là người không đơn giản. Tuy nhiên hắn không nghĩ nhiều, người ta ra sao là việc của người ta, chỉ cần đối xử tốt với anh em mình là được rồi!
Hôm nay mình bận nên 1c, lúc nào rảnh sẽ viết thêm. mong mng đồng hành