Trần Gia Minh cố nén thân thể đau nhức ngồi dậy, tựa lưng vào tường thở hổn hển một hơi. Quần áo nhây nhuốc bẩn thỉu, một vài chỗ còn xuất hiện vết rách.
Khuất nhục, đau đớn, không cam lòng, hắn rất không cam lòng! Hắn rất muốn liều chết đâm mỗi đứa một đao phát tiết, nhưng nghĩ đến đứa em gái bé nhỏ đang đợi hắn chăm sóc nuôi nấng, hắn liền mất đi tất cả dũng khí.
“Bọn súc vật này, xem như bị chó cắn vậy!”
Cắn răng đứng dậy, Gia Minh tự an ủi bản thân một câu. Hắn nhìn quét qua những gương mặt thờ ơ, chỉ trỏ bàn tán, thậm chí còn có chê trách hắn gây chuyện lung tung của mấy đứa bạn học đứng phía xa quan sát. Thậm chí đến lúc này không có một tên bước lên đỡ hắn dậy, giúp hắn nhặt những sách vở rơi vãi xuống dưới mặt đất.
Hắn lau lau bụi bẩn bám trên mặt, trên quần áo, nhịn đau nhặt hết đồ đạc lên rồi chật vật ra nhà xe lấy xe đạp đi về.
Con đường vốn không xa hôm nay trở nên nặng nề vô cùng.
Khắp xung quanh vẫn có thể thấy được những dấu hiệu đổ nát chưa hoàn toàn khắc phục được, cỏ dại mọc tốc độ phi thường nhanh, chim chóc trở nên đặc biệt nhiều và náo động.
Diện tích đất đai tăng lớn, khiến nhu cầu nhà ở, trồng trọt xây dựng các loại tự nhiên đỡ được phần nào, tuy nhiên hệ thống dây điện mạng lưới cần một lần nữa thiết lập lại. Nhiều đoạn đường trở nên đứt gãy gồ ghề, chưa hoàn toàn khắc phục được nên tình trạng giao thông vẫn chưa ổn định.
- Bé con, anh về rồi này.
Đứng trước cổng sắt căn nhà có chút cũ nát, bờ tường thấp đính đầy những mảnh vụn thủy tinh, Trần Gia Minh dựng tạm chiếc xe đạp, gọi với vào. Bên trong truyền đến một tiếng “A” vui vẻ, tiếp đó là tiếng bước chân lộp bộp. Một cô bé nhỏ nhắn tầm 11 12 tuổi, mái tóc tết bím hai bên cực kỳ đáng yêu vội vàng xuất hiện ở cửa, đến nỗi xỏ chiếc dép bị trật cũng không thèm quay lại, cứ thế một chân đi dép chân không chạy lon ton ra cổng. Đây là Hà Phương, em gái hắn!
Hà Phương nhanh nhẹn tháo ra chiếc khóa cổng, mở cửa cho Trần Gia Minh vào. Trông thấy hắn dắt xe đạp, cô bé liền nhảy lên yên xe sắt phía sau, vui vẻ khua chân múa tay, cái miệng mở ra liên hồi.
- Anh về rồi à. Hôm nay bé nhặt được một con vật đáng yêu lắm!
- Một con mèo béo ú nha. Lông mượt cực!
- Anh chưa mua đồ ăn hả?
..
Gia Minh mỉm cười, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Ừ, thế bài tập cô giao bé đã làm hết chưa?
- bé nói chuyện con mèo thế mà nghe hiểu.. Ách.. bài tập, bé chưa.. bé đợi anh về..
Giọng nói hào hứng của Hà Phương bỗng nhiên bị chặn đứng, nhỏ dần nhỏ dần.
Cô bé cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau, nghĩ nghĩ liền nói.
- Anh Minh, bé không thích học đâu. Nhàm chán lắm, cô giáo còn ghét bé nữa. Bé không muốn đi học!
Trần Gia Minh dừng bước lại, quay đầu nghiêm túc nhìn lấy Hà Phương. Hắn dựng đứng chân chống, hai tay luồn qua nách bế cô bé lên đi vào nhà, một mặt nhỏ giọng khuyên nhủ.
- Bé phải chăm học chứ, sau này đỡ chịu khổ. Cô giáo không thích bé vì cô bận rộn nhiều bạn quá mà, bé phải ngoan nghe lời cô. Nào, đi vào anh chỉ bài cho.
Hắn vừa nói vừa vui vẻ nựng má Hà Phương, khiến cô một mặt phụng phịu. Bỗng cô trông thấy khóe miệng hắn có một vết đỏ, thất kinh la lên:
- Anh Minh, gì thế này! Anh Minh đánh nhau với ai à?
Nói rồi vươn bàn tay nhỏ nhắn non mềm sờ lấy, Trần Gia Minh nhẹ đẩy tay cô bé đi, mỉm cười.
- Anh bị ngã xe chứ đánh nhau với ai chứ. Anh Minh của bé mà đánh nhau bọn nó tuổi gì sờ được vào người, haha! Bé nói con mèo đâu?
Hắn vội vã đánh trống lảng, quả nhiên Hà Phương mắc mưu. Cô bé lon ton chạy quanh nhà tìm kiếm, một lát sau bế ra một con mèo béo ú, bộ lông trắng muốt không một vết bẩn. Nếu không có bộ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cặp mắt nhăn nhó khó ưa, thì đây hoàn toàn là tiêu chuẩn thú cưng hoàn mỹ.
Hà Phương vui vẻ, xoa xoa má con mèo, khiến nó càng thêm vẻ khó chịu, đoạn lên giọng:
- Lợn con, chào anh Minh đi!
Gia Minh gương mặt ngơ ngác, đầu đầy dấu chấm hỏi:
- Bé, sao lại gọi lợn con?
- Bởi nó béo như lợn nha!
Khụ khụ, khó nói bởi vì thế mà cô bé đặt tên con mèo là lợn con a! Trần Gia Minh xem như hiểu lý do vì sao mà bộ dáng gương mặt con mèo lúc nào cũng cau có như vậy. Đổi lại là hắn, hắn sớm đã nổi nóng.
Con mèo cũng thế, thể hiện ra bộ mặt bất mãn xong, nó liền không thèm để ý, ngoe nguẩy cái đuôi quay đi. Tuy nhiên bị Hà Phương nhanh tay kéo lại.
- Ngoan nào, nhanh chào anh Minh, chị biết em hiểu mà! Còn nữa, tươi tỉnh xem nào!
Nhớ lại bộ dáng hiểu chuyện đáng yêu lúc con mèo đột nhiên xuất hiện phía sau vườn, nhớ lại cảnh nó ngoan ngoãn gọi đến là đến gọi đi là đi, Hà Phương tươi cười. Anh Minh chắc hẳn sẽ rất thích nó!
Con mèo một mặt đau khổ, cố nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc, cúi đầu chào Gia Minh. Hắn xoa xoa mồ hôi, vội bảo:
- Hà Phương, bé đặt tên khác cho nó đi. Đặt tên Doremon nhé, bé xem nó béo thế mà!
Mèo con đột nhiên gương mặt tỏa sáng, ánh mắt rực rỡ ngân ngấn nước ngước nhìn lấy Gia Minh, biểu lộ mong đợi. Nó cả ngày hôm nay bị cái tên lợn con lợn con hành hạ sắp điên rồi, nam nhân trước mắt quả là cứu tinh của nó. Tên gì cũng tốt, miễn không phải là lợn con a!
- Không được, Doremon là con chồn mà.
Khụ, đau đầu a.
- Hay là Kitty, xinh xắn đáng iu!
- Không được, Kitty là mèo cái, lợn con là đực mà.
Hà Phương rất vô tình mà từ chối, đoạn cô ngẫm nghĩ một lát.
- Thôi được, nghe lời anh Minh, đổi tên cho nó. Lợn con, từ bây giờ mày tên là Heo con.
Trông thấy ánh mắt tuyệt vọng của con mèo, Gia Minh nhún nhún vai, gương mặt bất đắc dĩ. Hắn liền không dây dưa vấn đề này nữa, vội đi vào nhà tránh né.
- Bé ngồi học bài đi. Anh đi tắm rửa rồi nấu cơm sau!
Từng gáo nước lạnh liên tiếp dội xuống thân thể bầm tím của Trần Gia Minh, hắn cố nhịn không kêu rên lên. Thiên đạo bất công, cuộc sống chó chết, may mắn còn có đứa em gái đáng yêu hiểu chuyện chống đỡ hắn kiên cường.
Lau hết nước trên người, hắn đứng trước chiếc gương đã có phần mờ đục. Hắn nhìn cơ thể gầy gò đen ngỏm của mình, sờ lấy những vết thương.
Một hồi thật lâu!
Ban đêm tĩnh mịch, trên bầu trời trăng sáng vằng vặc, gió thổi mát rượi.
Trước hiên nhà nằm lấy ba thân ảnh. Chính giữa là Hà Phương, bên trái là con mèo béo, bên phải là Trần Gia Minh, cả đám ăn uống sinh hoạt xong xuôi liền ra nghỉ ngơi.
Vừa ngước nhìn bầu trời đêm đẹp đẽ, vừa tận hưởng làn gió thiên nhiên, vừa.. tiết kiệm điện.
Trần Gia Minh tay phải cầm lấy một cây quạt giấy, lúc nào có con muỗi nào mon men tiến đến liền rất vô tình lọt vào truy sát. Bình thường vẫn như vậy, hôm nào không mưa hắn và em gái sẽ trải chiếu nằm trước hiên nhà ngắm trăng sao trò chuyện quên trời đất, rồi hắn đợi em gái ngủ say bế vào phòng mắc màn ngủ. Khác biệt là hôm nay có thêm một con mèo béo, lúc này đang lim dim nhắm mắt hưởng thụ, mặc kệ hai tên con người hăng say nói chuyện.
Qua một hồi lâu, Hà Phương đã ngủ say, hai chân hai tay xõa gác ra hai bên. Gia Minh cười khổ, đành mặc kệ, đợi cho cô bé say giấc một lát đã. Con mèo béo bị đè lên cái đuôi bực bội, bốn cái chân khua khua kháng nghị.
Lúc này trên bầu trời đột nhiên nổi lên từng tia chớp sáng rực, mây đen ầm ầm kéo tới.
- Ơ sao lại mưa, dự báo thời tiết làm ăn như cứt!
Khẽ lầm bầm một câu, Trần Gia Minh liền ngồi dậy định ôm lấy Hà Phương bế vào nhà. Đột nhiên một tia sáng màu tím vô cùng quỷ dị xuyên qua màn mây đen kịt, như có chủ đích thẳng tắp mà hướng đến vị trí của hắn, chui hết vào trong cơ thể hắn.
Gia Minh khẽ rên một tiếng, ngã xuống đất ngất lịm. Bên cạnh con mèo béo hai mắt trừng lớn, ngạc nhiên mà nhìn lấy một màn này..