Loạn Thế Giang Hồ

Chương 13: Chương 13: Bị lão Trưởng thôn đẩy xuống núi




Sau khi đăng xuất khỏi game cả người Mộ Khinh Hàn mệt mỏi rã rời, cố sức lết xác ra khỏi máy, mơ mơ màng màng bò vào phòng bếp, vừa uể oải ngáp một cái vừa lục lọi trong tủ lạnh xem có đồ gì ăn được không.

Húp một bát cháo trắng trộn với vài lát cải mà chẳng có mùi vị gì, Mộ Khinh Hàn chỉ cảm thấy bữa ăn này đúng là tạp nham hết cỡ.

Dạo gần đây phiền phức ập đến hình như càng ngày càng nhiều, thậm chí là sắp vượt luôn cả sức chịu đựng của nàng rồi. Rõ ràng trước giờ nàng chỉ thầm mong được toàn tâm toàn ý làm một hiệp nữ, đơn thương độc mã tiêu dao bốn bể tiếu ngạo giang hồ vậy mà nay, hết lần này đến lượt khác mọi sự “quấy nhiễu” cứ như đổ ập lên đầu mình gần như cùng một lúc vậy.

Bây giờ ngay cả Nhan học trưởng cũng biết đến sự “tồn tại” của mình rồi, mà giữa mình và Thệ Thuỷ lại mang một mối thù không đội trời chung… Lẽ nào, lẽ nào mình vẫn phải sống dưới danh phận của Lạc Anh Phiêu Tuyết một cách bất đắc dĩ như vậy ư?

Haizz…đúng là phiền chết đi được…

Còn Dạ Thanh Hàn nữa, vị đại thần trong truyền thuyết kia… Có ai ngờ lại trở thành phu quân của mình trong game cơ chứ! Trời ơi, thế giới này sao mà ảo chừng… Tuy rằng hai người mới chỉ gặp nhau có vài lần nhưng giọng nói rất đỗi lạnh lùng ấy của hắn đã in sâu vào tâm trí nàng, đặc biệt là lúc hắn gọi một tiếng “Phu nhân”… Á, không không không… mình đang nghĩ lung tung gì thế này!

Khuôn mặt Mộ Khinh Hàn trong thoáng chốc đã trở nên đỏ bừng bừng, hệt như muốn che đi cái sự bối rối ngượng ngùng đang mãnh liệt sôi trào trong tâm trí mình, nàng lùa tất cả thức ăn vào miệng một cách qua quýt nhất có thể, cấp tốc dọn dẹp bát đũa rồi đi tắm với vận tốc của ánh sáng…Sau đó, phóng vọt vào phòng nhào vào ổ chăn… yên lặng làm rùa rụt đầu.

= =

Mộ Khinh Hoàn khẽ xoa xoa khuôn mặt đang đỏ bừng lên của mình, khẽ cắn môi, tự cảm thấy xấu hổ thay cho những suy nghĩ mờ ám vừa hiện ra trong đầu mình… A a a! Nàng đang nghĩ cái quái gì thế!!!

Vậy là, Mộ Khinh Hàn phải nằm vật lộn với đống suy nghĩ rối loạn của mình một lúc lâu, cuối cùng bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Lúc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, thì mặt trời đã lên cao, Mộ Khinh Hàn dụi dụi đôi mắt đang nhập nhèm ngái ngủ, bò ra khỏi ổ chăn. Khi ánh mắt nàng rơi vào con số hiển thị trên đồng hồ điện tử: mười giờ mười một phút mới giật bắn người lập tức tỉnh táo trở lại.

Nàng hét toáng lên: “Không xong rồi!”, chân tay luống cuống nhảy đến chỗ máy tính, vội vã đăng nhập vào game.

Quả nhiên bốn người Vân Ảnh Tiêu Sanh, hai anh em sinh đôi và Nghịch Đồng đã sớm đứng đó đợi mình. Có điều mấy người này hình như chẳng có vẻ gì là ngái ngủ như trong tưởng tượng của Mộ Khinh Hàn mà hoàn toàn ngược lại họ đang hứng chí bừng bừng thảo luận điều gì đó việc này làm cho nàng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Bốn người vừa thấy nàng đến, lập tức dừng câu chuyện phiếm của mình lại, rối rít quay sang chào hỏi nàng.

Vân Ảnh Tiêu Sanh nhanh chóng lấy lại tinh thần từ cuộc bàn tán ban nãy, cô nhóc ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Mộ Khinh Hàn, trong mắt tràn ngập ý cười, vẻ rất mãn nguyện vì đã thoả mãn được tính bát quái của mình:

“Lạc Anh tỷ tỷ, chị đến rồi.”

Mộ Khinh Hàn thấy bọn họ không hề có ý trách cứ mình thì lại càng cảm thấy áy náy hơn:

“Xin lỗi, hôm nay… hôm nay tôi tới trễ, đã làm mọi người phải đợi lâu.”

Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng cười của Sát Trùng Nhật cắt ngang:

“Không sao không sao, bọn này cũng mới lên thôi mà. Vừa vặn thảo luận xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không đợi lâu chút nào đâu…”

“Đúng vậy, thế nên Lạc Anh mỹ nữ à, muội không cần áy náy gì hết!” Nguyệt Hắc Phong Cao hùa theo Sát Trùng Nhật, rồi lại nhanh chóng nhảy về chuyện bát quái ban nãy, hệt như sợ rằng có kẻ nào đó sẽ cướp mất lời hắn vậy:

“Muội biết chuyện gì chưa? Bảy tên chiến sĩ ngày hôm qua vây đánh chúng ta ấy mà, đã bị Thệ Thuỷ khai trừ rồi!” Hắn cố ý nói thật chậm, lại còn cố tỏ vẻ như ta đây thần bí ghê lắm vậy đó.

Mộ Khinh Hàn chỉ cảm thấy chấn động:

“Hả?”

Nguyệt Hắc Phong Cao vừa giải thích ngọn ngành câu chuyện, vừa chen thêm ý kiến của bản thân:

“Ban đầu huynh còn cảm thấy kỳ lạ sao sao đó, quái gì mà bọn huynh đăng nhập vào game lâu vậy rồi, vẫn chẳng có chút động tĩnh nào sất! Đến lúc nhìn thông báo của hệ thống mới biết, cơ sự hoá ra là vậy! Bang chủ bang Thệ Thuỷ đã nói từ này Thệ Thuỷ sẽ liệt tên họ vào sổ đen mà lại còn là thời hạn vĩnh viễn! Chiêu này đúng là quá xá độc! Còn ác hơn gấp mấy lần so với phát lệnh truy sát ấy chứ! Nếu như huynh là họ ấy à, huynh nhất định sẽ xoá nhân vật, thà đi luyện lại từ đầu còn hơn…Nhưng mà cũng lạ thiệt Thệ Thuỷ Vô Trần làm sao biết chuyện xảy ra ngày hôm qua được nhỉ?”

Đã trục xuất khỏi bang, nay lại còn còn liệt vào sổ đen? Chẳng lẽ, quả thật Thệ Thuỷ Vô Trần làm vậy là để trả lại “công đạo” cho cô ư? Nhưng mà, hắn ta đúng là đáng ghét quá đi mất! Uổng công trước giờ nàng vẫn nghĩ hắn ta là một tên thư sinh hào hoa phong nhã không ngờ lại là hổ đội lốt mèo cơ đấy!

Mộ Khinh Hàn cảm thấy kinh ngạc không thôi, lại có chút chột dạ, cô chầm chậm đưa mắt nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại thấp tha thấp thỏm bình luận mấy câu đại loại như:

“Đúng thật, sao kỳ ghê vậy, không biết là đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?”

”Đúng đúng, quả là rất kỳ quái!” Mấy người Vân Ảnh Tiêu Sanh chỉ lo rốt suột kể tuốt tuồn tuột đống tin tức mà họ biết, cũng chẳng ai để ý đến vẻ cực kỳ bất thường hôm nay của Mộ Khinh Hàn.

“Nhưng mà ấy à, còn một chuyện còn đáng sợ hơn toàn bộ những chuyện vừa rồi nữa kìa!” Nguyệt Hắc Phong Cao chọn rất đúng thời điểm, ngay lúc mọi chuyện vẫn còn đang nóng sốt, hắn ra vẻ thần bí “nhả” ra một câu hấp dẫn thành công toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Tất cả đều lập tức nín thở, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn Nguyệt Hắc Phong Cao. Lát sau, tiếng nói chuyệm chậm rì rì rất mực thong thả của hắn cuối cùng cũng đã cất lên:

“Nghe nói người đứng thứ 10 trên BXH – Huyết Nhiễm Y, mấy hôm trước đã bị luân bạch bởi người của Thệ Thủy.”

Mọi người dường như hét lên cùng một lúc, nghe thiệt là đồng thanh ghê gớm:

“Cái gì? Lại là người Thệ Thuỷ nữa sao??”

“Không phải chứ? Sao Thệ Thuỷ lại dám làm ra chuyện thâm độc như thế!” Đôi mày thanh mảnh của Vân Ảnh Tiêu Sanh khẽ chau lại, khuôn mặt cô nàng hiện lên một vẻ ghét bỏ rõ rành rành: “Muội ghét nhất cái loại bang phái tự cho mình là giỏi, là nhất thế này, bề ngoài thì giương cờ ra vẻ ta đây chính nghĩa, bên trong lại lén lén lén lút, cậy đông cậy mạnh đi ức hiếp người chơi vô tội!”

“Nói phải lắm! Bọn chúng đúng là quá kinh tởm!” Câu phát ngôn vừa rồi đã nói đúng y chang xì đúc tiếng lòng của Mộ Khinh Hàn, cô gật đầu liên tục như gà mổ thóc, đôi mắt trong suốt xẹt qua một tia kích động, hiển nhiên là vì tìm được đồng minh mà hưng phấn vô cùng.

Nghịch Đồng đứng cách đó không xa, nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, hắn ngước nhìn bầu trời xanh biếc mênh mông cả người khẽ run lên một cái, nhưng cái run ấy của hắn quá nhẹ khiến không ai có thể phát hiện ra. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng cắt đứt cuộc bàn tán sôi nổi của mọi người:

“Chúng ta nên trở về giao nhiệm vụ thôi.”

Mấy người trong đội đều nhất thời tỏ ra sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh ra:

“Đúng thế đúng thế! Thiếu chút nữa thì tôi cũng quên béng mất rằng còn có nhiệm vụ rồi.”



Lúc này khi mọi người tíu tít dắt nhau đi về, trên đường đã không còn xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn nữa, cứ thế thoăn thoắt mà đi. Một chốc sau, đội của Mộ Khinh Hàn đã thuận lợi về đến Thanh Sa thôn.

Nhà của thôn trưởng nằm ngay chính giữa Thanh Sa thôn, trước cửa trồng rất nhiều cây bạch quả hệt như là cột mốc ký hiệu vậy. Con đường từ căn nhà nhỏ uốn khúc ra xa được lát bởi những viên đá trông khá là bắt mắt.

Mới đến gần cửa nhà Thôn trưởng mọi người trong đội đã thấy ngay một bóng người màu xám từ phía trước lao tới, tốc độ chớp nhoáng quỷ khóc thần sầu không sao kể xiết! Mộ Khinh Hàn dẫn đầu cả bọn, theo quán tính vội vàng tránh sang một bên chỉ có Nguyệt Hắc Phong Cao đi ngay sau cô là thảm.

Đáng thương cho Nguyệt Hắc Phong Cao không tránh kịp, vừa chóc bị 1 lão tông trúng 1 cái…sầm.

Mộ Khinh Hàn tránh được một kiếp, còn chưa kịp cảm thấy may mắn, đã bị cảnh tượng đang diễn ra trước mắt làm cho kinh hãi không thôi.

“Ha ha! Các vị anh hùng giết thỏ, mọi người cuối cùng cũng trở về rồi! Lão nhớ các vị muốn chết…” Vật thể màu xám kia… Á không không, phải nói là Thôn trưởng Thanh Sa thôn đang mãnh liệt nhào tới, ôm chặt lấy Nguyệt Hắc Phong Cao mà sống chết không chịu buông ra, trong đôi mắt kia chẳng hề có một giọt nước mắt nào, nhưng lại gào khóc ầm ĩ không ngừng, nước mũi tèm lem chùi sạch lên người Nguyệt Hắc Phong Cao.

Mấy người khác giương mắt đờ đẫn nhìn, như thể bị trúng Định Thân Chú, không thể nào nhúc nhích nữa vậy kinh ngạc há hốc mồm, cũng chẳng biết phải làm sao.

Người bị hại Nguyệt Hắc Phong cao lại càng như hoá đá luôn tại chỗ, toàn bộ dây thần kinh trong đầu anh chàng có lẽ đã căng cứng hết cả rồi, từng giọt từng giọt mồ hôi to đùng cứ thế lăn dài từ trên trán, một kẻ luôn nhanh mồm nhanh miệng như hắn ta mà cũng mất hồi lâu mới thốt ra được một câu chẳng ra hồn:

“Thôn…Thôn trưởng…”

Má ơi, vị Thôn trưởng đại nhân này hình như cũng quá nhiệt tình rồi…

Sát Trùng Nhật không đành lòng nhìn người anh em của mình vì bị Thôn trưởng hạ “độc thủ” mà phải chịu khó chịu khổ, thế nên anh chàng là người tỉnh táo lại đầu tiên, đôi mày cau lại bước tới vỗ vai Thôn trưởng:

“Này, lão Trưởng thôn!”

“U hu u hu…” Tiếp tục gào khóc, không thèm để ý đến hắn.

“…” Sát Trùng Nhật đen mặt ngay tức thì. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại cao giọng gọi:

“Thôn trưởng!”

“Hu…” Vẫn chẳng thèm quan tâm.

Sát Trùng Nhật rốt cuộc cũng không thể chịu đựng nổi nữa, hắn dí miệng vào sát tai lão, hít một hơi thật sâu, rồi đột ngột rống to: “Thôn trưởng — !!!” Hệt như vừa có một trận sấm sét bất ngờ nổ vang bên tai, ánh mắt của Thôn trưởng đại nhân hơi sững lại, ngay giây sau, lão ta buông Nguyệt Hắc Phong Cao ra với tốc độ nhanh chư chớp giật, nhảy phóc về phía sau, xa đến mấy mét, tay chân vung vẩy loạn xạ, vẻ mặt hết sức kinh hoàng hét toáng lên:

“A a a! Động đất động đất!!!…”

Mọi người nhất thời đen mặt = =|||

Sát Trùng Nhật trưng ra một vẻ mặt bất đắc dĩ:

“Thôn trưởng…”

Thôn trưởng đại nhân lúc bấy giờ đã biến thành một kẻ tâm thần không hơn không kém, lão ta hét toáng lên một thôi một hồi, mãi sau mới ngừng lại, mờ mịt “A” lên một tiếng, quay ngang quay ngửa hỏi:

“Ai kêu ta thế? Là ai?”

Mấy người thấy vị Thôn trưởng này rốt cục cũng khôi phục được vẻ “bình thường” của lão, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Sát Trùng Nhật bước tới trước một bước:

“Khụ, cái đó… Thôn trưởng à, chúng tôi tới để trả nhiệm vụ.” Hắn cố ý nói thật to, chỉ sợ lão già Thôn trưởng nghe không rõ.

Tựa hồ như bị giọng nói rõ to của Sát Trùng Nhật gọi hồn về, Thôn trưởng đại nhân rốt cục cũng quay sang nhìn thẳng vào mọi người, hệt như bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ vỗ trán, vẻ như nói: À, giờ mới nhìn thấy mấy người đứng đây. Rồi lão húng hắng cất tiếng:

“A, đúng đúng, nhiệm vụ… Xem xem, trí nhớ của lão già này thật là…”

Đến lúc này, Mộ Khinh Hàn mới được nhìn thấy rõ tướng mạo của vị Trưởng thôn kia, ban đầu cô còn giật bắn người, lát sau mới khẽ cau mày. Mặc dù nàng chưa từng gặp vị lão nhân nào có dung mạo như thế này, nhưng đôi mắt nhỏ loé lên tinh quang ấy của lão khiến cô có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đáy mắt lão thoáng qua một tia gian xảo mách bảo nàng rằng tất cả những hành động điên rồ như lên đồng vừa rồi của lão chỉ là giả vờ…Nhưng biết đâu, đó chỉ là ảo giác thì sao? Có điều ánh mắt ấy thật sự rất quen thuộc không biết là nhìn thấy ở đâu rồi ?

Có lẽ là do trí nhớ đã bị nghẽn lại Mộ Khinh Hàn trầm tư suy nghĩ hồi lâu vẫn không phát hiện ra manh mối gì chỉ nghe thấy Sát Trùng Nhật đang tiếp lời:

“Đúng đúng đúng! Chúng tôi đã giết đủ 400 con thỏ xin Thôn trưởng hãy đưa phần thưởng nhiệm vụ cho chúng tôi.”

“A, đúng thật nhỉ…” Thôn trưởng gật đầu ngay tắp lự, rồi bắt đầu cảm thán: “Các vị anh hùng giết thỏ, các vị thật có dũng khí! Có các vị, Thanh Sa thôn mới giữ được an ninh… Các vị không biết chứ, mấy con thỏ chết tiệt này gần như ăn sạch sành sanh cỏ nuôi súc vật của bọn ta…” Thôn trưởng không lập tức lấy phần thưởng ra mà cứ tuôn ra một lớn tràng, lải nhải những thứ như là ca ngợi hành động “vì hạnh phúc nhân loại” của mấy người họ, khiến cho trong chốc lát, ai nấy đều đã cảm thấy buồn ngủ vô cùng.

Sau khi bị “giọng nói ma quỷ” của Thôn trưởng tàn phá triệt để, đám Mộ Khinh Hàn cuối cùng cũng được nghe thấy âm thanh kỳ diệu của hệ thống thân yêu.

[Hệ thống]: “Chúc mừng người chơi Nghịch Đồng, người chơi Nguyệt Hắc Phong Cao, người chơi Sát Trùng Nhật, người chơi Vân Ảnh Tiêu Sanh và người chơi Lạc Anh Phiêu Tuyết đã cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ giết thỏ, phần thưởng là 500 kim tiền và 100 kinh nghiệm.”

Phần thưởng đơn giản nhất trong game Loạn Thế này là tiền và điểm kinh nghiệm, tuy rằng con số ấy rất nhỏ không đáng là bao nhưng đám người Mộ Khinh Hàn vẫn hết sức vui mừng. Đôi mắt mông lung đượm vẻ ngái ngủ của Vân Ảnh Tiêu Sanh đột nhiên mở to, vẻ mặt vui mừng thốt:

“Tốt quá rồi! Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy chúng ta…” có thể đi! Cô nhóc vốn còn định nói nốt ba chữ cuối, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, đã bị thông báo thứ hai của hệ thống cắt ngang.

[Hệ thống] : “Người chơi Vân Ảnh Tiêu Sanh đã tiếp nhận lời uỷ thác của Thôn trưởng Thanh Sa thôn: giúp Thôn trưởng gửi lời nhắn đến Đông thôn.”

Vân Ảnh Tiêu Sanh chả hiểu đầu cua tai nheo nó ra làm sao cả, chỉ biết “A” lên một tiếng, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía mấy người còn lại, thấy vẻ mặt bọn họ cũng kinh ngạc hệt như mình đoán chừng họ nhất định cũng đã nghe thấy thông báo của Hệ thống.

Nhưng mà…rõ ràng nàng đâu có tiếp nhận nhiệm vụ nào như này đâu!

Ê ê ê…

Vân Ảnh Tiêu Sanh giật mình hỏi:

“Thôn trưởng, cái này là…”

Thôn trưởng đại nhân cười khan hai tiếng, đôi mắt lóe sáng vẻ tràn ngập chờ mong:

“Ha hả, lão già này cũng đã lớn tuổi lắm rồi, lão muốn nhờ mấy vị anh hùng giết thỏ chuyển giúp lời nhắn đến các thôn các vị đồng ý chứ?”

“…” Bọn họ còn có thể từ chối được nữa chắc! Đây chẳng phải tiền trảm hậu tấu thì là gì!

Nhưng điều khiến mọi người muốn hộc máu nhất lại là dòng chữ màu hồng rõ bắt mắt ghi trong bảng nhiệm vụ của hệ thống: Nếu không thực hiện nhiệm vụ này, điểm thuộc tính hiện có của bạn sẽ bị giảm một nửa.

Thời hạn: trong một canh giờ buộc phải hoàn thành.

Giảm một nửa! Thế chẳng thà xóa nhân vật, luyện lại từ đầu quách cho xong! Vốn dĩ cứ nghĩ lão già Trưởng thôn hâm hâm dở dở này dù sao cũng là người hiền lành, hoàn toàn không thể ngờ rằng, lòng dạ lão lại đen tối thâm độc đến vậy!

“Khoan đã!” Mộ Khinh Hàn nãy giờ vẫn ngẩn ngơ nhìn bảng nhiệm vụ, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên đôi mắt lạnh lùng của nàng ngó chằm chằm vào lão Trưởng thôn đang cười híp cả mắt lại:

“Tại sao nhiệm vụ của tôi không phải là truyền tin?”

Lúc Thôn trưởng nói câu “chuyển lời nhắn” kia, nàng đã nhận thấy có điều gì không đúng. Hoá ra bảng nhiệm vụ của nàng không giống như lời lão ta nói, mà lại là…

Nhiệm vụ: giúp đỡ Thôn trưởng đến Vân Ẩn Sơn hái thuốc.

Phần thưởng nhiệm vụ: do Thôn trưởng quyết định.

Gợi ý nhiệm vụ: theo Thôn trưởng đến Vân Ẩn Sơn, dựa vào gợi ý của Thôn trưởng để hoàn thành nhiệm vụ.

Tiến độ nhiệm vụ: chưa hoàn thành.

“Thời tiết ngày hôm nay quá xá là tốt…” Thôn trưởng tiếp tục cười ha ha, có điều đôi ngươi trong mắt lão lại đang đảo điên cuồng, cố sống cố chết né tránh ánh mắt sáng quắc lạnh lẽo của Mộ Khinh Hàn:

“Khụ khụ, là như vầy, lão chỉ có thể giao cho bốn người nhiệm vụ chuyển lời nhắn được thôi, thì là vì chỉ có bốn thôn Đông Tây Nam Bắc! Vừa vặn ở đây còn dư một nhiệm vụ hái thuốc, nên mới giao cho cô luôn, ha ha ha, ha ha…”

Lão vừa giải thích, vừa chột dạ len lén liếc về phía Mộ Khinh Hàn, thấy vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt nàng đang ngày một sâu, lão vội vàng lảng sang chuyện khác:

“Được rồi, mọi người nên xuất phát đi thôi, ở Đông thôn có một truyền tống trận, có thể truyền tống đến các thôn khác, tất cả đi nhanh lên đi.”

Nghịch Đồng vốn dĩ vẫn duy trì tôn chỉ im lặng là vàng, lúc này cũng nghe ra manh mối trong lời Trưởng thôn, lập tức cau mày hỏi:

“Đông Tây Nam Bắc?”

“Cái gì? Chẳng lẽ địa điểm làm nhiệm vụ của chúng tôi lại khác nhau sao?” Hai anh em sinh đôi nhà kia gần như hét lên cùng một lúc. Sau một thoáng kinh hãi, trừ Mộ Khinh Hàn ra mấy người còn lại trong đội vội vàng kiểm tra bảng nhiệm vụ của nhau lúc này mới phát hiện ra vấn đề.

Vân Ảnh Tiêu Sanh là người bộc lộ sự bất mãn trước tiên:

“Sao lại không thể cùng nhau tổ đội hoàn thành nhiệm vụ này chứ, phải tách ra làm là ý gì?”

“Là vầy nè, tân thủ thì không nên yêu cầu quá cao.” Thôn trưởng trưng ra vẻ ta đây hiểu biết thâm nho, đem toàn bộ vấn đề tóm lại trong một câu, còn tốt bụng nhắc nhở thêm:

“Lên đường đi, nhiệm vụ này bị hạn chế thời gian đấy!” Nói rồi, lão vui vẻ huýt sáo, quay sang gọi Mộ Khinh Hàn:

“Đến đây nào, tiểu nha đầu, chúng ta xuất phát thôi~”

Mộ Khinh Hàn vừa bất đắc dĩ vừa do dự nhìn mấy người trong đội một cái, rồi rời khỏi đội.

“Lạc Anh tỷ tỷ, chị định đi theo lão ta thật sao?” Vân Ảnh Tiêu Sanh thấy Mộ Khinh Hàn đang quay gót bước theo lão già Trưởng thôn, trong lòng cô nhỏ không khỏi lo lắng, liền gọi với theo.

Cả người Mộ Khinh Hàn dừng sững lại, nàng quay đầu, hé ra một nụ cười áy náy:

“Ừ, sau này nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau luyện cấp nhé!”

Trong lòng Vân Ảnh Tiêu Sanh dù không muốn tí nào, cũng đành gật đầu, rồi nói thêm:

“Sau này chị nhớ phải liên lạc với chúng em đấy!”

“Được.” Mộ Khinh Hàn cười thản nhiên, lúc quay người lại, nụ cười đã lặng lẽ biến mất từ lúc nào không hay. Nàng thầm than trong lòng, nếu còn cơ hội, nhất định sẽ gặp lại chỉ sợ cơ hội này, lại cực kỳ nhỏ bé thôi…

Vội vã chào tạm biệt đám người Vân Ảnh Tiêu Sanh, Mộ Khinh Hàn theo chân Thôn trưởng đi vào Vân Ẩn Sơn.

Vân Ẩn Sơn thật ra là một ngọn núi cao gần Thanh Sa thôn, cây xanh bao phủ trên núi, trải rộng ngút ngàn làm người ta có cảm tưởng như được nhìn thấy một bức gấm ngập màu xanh, từ xa nhìn lại, Vân Ẩn Sơn như được một tấm lụa mỏng bao phủ, trông càng mờ ảo, mông lung. Những đám mây mềm mại như tơ bay lơ lửng nơi lưng chừng núi, như gần như xa mang theo vài phần thần bí.

Mộ Khinh Hàn cứ ngỡ rằng ngọn núi gần Tân thủ thôn này nhất định sẽ “gian lận” cho Tân thủ đường lên núi kiểu gì cũng phải bằng phẳng dễ đi chứ. Ai dè, nàng đã vô cùng sai.

“Thôn… Thôn trưởng, lão…chẳng phải lão đã nói là đi hái thuốc sao? Dọc đường đi có nhiều thuốc vậy, lão lại không chịu hái, ý lão là gì hử?” Mộ Khinh Hàn dừng lại đến lần thứ n, nửa đứng nửa ngồi, thở hồng hộc gọi Thôn trưởng. Địa hình của Vân Ẩn Sơn này thực sự rất kỳ lạ, không chỉ không bằng phẳng như trong tưởng tượng của nàng mà trái lại còn có đá vụn khắp nơi khá dễ dàng nhận ra được những vách núi quanh co dựng đứng ngập nguy hiểm kia.

Quả nhiên là điểm nhanh nhẹn của người chơi mới thì bao giờ cũng thấp, hoàn toàn không thể theo kịp bước chân thoăn thoắt lẹ làng của Trưởng thôn, hơn nữa điểm thể lực cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, lúc này đang giảm xuống không ngừng. Bây giờ nàng vừa thấy đói vừa thấy mệt vậy mà lão già Thôn trưởng kia vẫn chẳng có chút ý định dừng lại nào cả.

“Hừ, giá cả của mấy thứ dược liệu này quá bèo bọt, lão không thèm nhìn! Nha đầu, đi nhanh lên, lão cho cô biết cái gì mới gọi là dược liệu trân quý!” Thôn trưởng cười ha hả mấy tiếng, rồi không nói một câu, lão bất ngờ nhảy lên sườn dốc phía trước, nhẹ nhàng tự nhiên như thể đi trên đất bằng, thậm chí không thèm để vực sâu vạn trượng phía dưới kia vào trong mắt.

“Nhưng, nhưng mà tôi…” có còn sức nữa đâu! Mộ Khinh Hàn âm thầm kêu khổ trong lòng, cô cắn cắn môi, gắng sức bò dậy từ trên mặt đất, lết đôi chân nặng nề theo sau lão Trưởng thôn.

Đột nhiên cô nghe thấy lão hưng phấn hét toáng lên:

“Tìm thấy rồi tìm thấy rồi! Nha đầu, tới đây nhanh lên…”

“Cái gì?” Mộ Khinh Hàn nghe thấy vậy thì giật bắn người theo bản năng, rồi lập tức có phản ứng ngay, nàng tỏ ra vui mừng khôn xiết:

“Thôn trưởng, lão tìm được rồi sao?!” Vậy là nàng không cần phải lẽo đẽo đi theo lão ta nữa đúng không? Mộ Khinh Hàn vừa nghĩ đến đây thì hí hửng hẳn lên, sức lực dồi dào thêm mấy phần, động tác nhanh nhẹn lẹ làng vội vã chạy đến bên cạnh Thôn trưởng.

Nhìn theo hướng mà lão ta đang chỉ, Mộ Khinh Hàn đưa mắt tìm dưới vách núi, nhưng chỉ nhìn thấy từng đám từng đám mây mù trắng xóa như tuyết không khỏi nhíu mày:

“Ở đâu vậy?”

“Ở đây ở đây, cô nhìn cho rõ đi!” Thôn trưởng vẫn nhất mực khăng khăng chỉ vào một hướng nào đó, ngữ khí như thể lão đã sốt ruột lắm rồi vì cái sự chậm chạp của Mộ Khinh Hàn:

“Cô tiến lên trước một chút, tiếp tục tiến lên trước một chút…”

“Ở đâu?” Trong lòng Mộ Khinh Hàn mặc dù ngập tràn nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời lão già Trưởng thôn, có điều nàng tìm mãi, tìm mãi mà vẫn không thấy tí gì. Đang muốn thu tầm mắt lại bỗng cảm thấy sau lưng mình có một luồng gió dữ dội điên cuồng đột nhiên thổi tới, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng đã bị một thứ gì đó mạnh mẽ đánh ập vào lưng.

Có đề phòng cách mấy cũng không thể nào lường trước được tình huống lúc này, cả người lảo đảo ngã về phía trước…

Phía trước? Mộ Khinh Hàn vội vàng nhắm tịt mắt lại. Phía trước là vách núi mà a a a!

“A a a …” Mộ Khinh Hàn rơi thẳng xuống đám mây mù phía dưới, hét lên một tiếng thất thanh đầy thảm thiết, cuối cùng cả người nàng hoá thành một chấm đen biến mất dưới tầng mây

“Hô hô hô, không ngờ đố tức phụ lại dùng khăn lụa của ta nhanh thế còn trà trộn vào đội ngũ tân thủ nữa cơ đấy. Không tệ không tệ, rất có phong phạm của lão năm đó!”

Lão Trưởng thôn nhìn xuống vách núi vẫn còn văng vẳng tiếng thét, vừa lẩm bẩm, ngón tay lão vừa nhẹ nhàng miết quanh gương mặt một cái, trong chớp mắt lớp da mặt mỏng dính đã bị kéo xuống. Dưới lớp da mỏng ấy lộ ra khuôn mặt của một lão già giảo hoạt nhưng cơ trí. Trong mắt lão loé ra một tia sáng như đang toan tính điều gì, lão vẫn nở nụ cười:

“Không biết lão yêu bà dưới đáy vực có còn sở thích thu thập sủng nữ nữa không?… Hô hô, trường hợp này ấy à, thích hợp nhất chỉ có anh hùng cứu mĩ nhân ! Hừm~ mình phải đi tìm đồ nhi, đi tìm đồ nhi…”

Cái chủ ý tuyệt diệu này làm lão cảm thấy đắc ý không gì bì kịp, chỉ còn kém mỗi nước ngửa mặt lên trời cười to nữa thôi. Tự quyết định xong, cả người lão bỗng hoá thành một làn khói xanh, thản nhiên bay vút đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.