Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 62: Chương 62: Hội Luận Diễn.




Hiện tại, Tư Nương đã kết thúc xong bài múa. Nàng hướng mọi người hành lễ rồi dịu dàng lui xuống.

Trong lúc này, cần phải nghỉ ngơi nửa canh giờ, và trong nửa canh giờ này sẽ là thời gian diễn ra hội luận diễn. Cho nên vừa thấy Tư nương lui xuống, tất cả văn nhân đều quay lại vị trí. Mà đám phu nhân và các vị quý tộc cũng hết chăm chú, còn có vẻ hồi hộp hơn lúc bắt đầu.

Hà Doanh cũng rất hồi hộp, nàng cảm nhận thấy không còn mười ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Nàng hít một hơi thật sâu, dựng thẳng lưng lên, lấy nét mặt lạnh lùng chỉ đợi hội luận diễn bắt đầu.

Phía trên hòn đảo, từ lúc Tư Nương vừa lui xuống, mười mấy thiếu nữ kia cũng lùi xuống theo. Dưới ánh đèn cung đình sáng rọi, từ bên trong năm sáu sĩ nhân mũ cao áo rộng nối tiếp nhau bước ra. Mỗi người trong số họ đều phong thái bất phàm, đều là một bụng thi thư, khí thế lỗi lạc tự ngời sáng.

Sau khi năm người bước lên đài, liền gật nhẹ đầu với những người ở phía ngoài, hành lễ đơn giản rồi ngồi vào vị trí của riêng mình, nét mặt có hơi nghiêm túc.

Chu Diễn ở bên cạnh hạ giọng nói: “ Năm người này đều là những nhân vật khó lường trong lục quốc. Ngươi nhìn vị lão nhân ngồi ở chính giữa kia. Thấy không? Vị lão nhân gầy gầy có chòm râu hoa râm ý, lão đó lại là nhân vật siêu cấp nổi danh trong lục quốc, là Củ Tử La Bình của phái Mặc Tử.”

Hà Doanh gật gật đầu, Chu Diễn còn nói thêm: “Môn hạ Mặc Hiệp, Hối Tập của Mặc Tử đều là những vị cao thủ lợi hại nhất thiên hạ hiện nay. Vì vậy Mặc Môn trong lục quốc đều rất quan trọng. Ngươi đừng nhìn dáng vẻ hắn ôn hòa, bề ngoài thật dễ bắt chuyện. Khi bị chọc giận , ngay cả vua một nước cũng phải sợ bọn họ vài phần. Phải biết rằng, tôn chỉ của bọn họ là quản chuyện bất công của thiên hạ, đồng thời cũng yêu chuộng hòa bình.”

Điều này trái ngược với tôn chỉ chỉ hay ho bề ngoài của Mặc Môn trong trí nhớ Hà Doanh, nàng thật không ngờ trong thế giới này Mặc Môn lại có uy thế lớn tới vậy.

Chu Diễn chỉ vào một lão giả ngồi bên tay trái La Bình nói: “Đó là chưởng môn Yến Nhật của Pháp gia ở Chu quốc. Những năm gần đây danh tiếng của Pháp gia ngày càng lớn, trong sáu nước, đã có hai quốc gia bắt đầu dùng quy tắc của Pháp gia để trị quốc. Tính chất của bọn họ hoàn toàn khác với tính không tranh quyền thế của Mặc Môn, bởi vậy sự tranh đấu giữa hai người này cũng cực kì mãnh liệt. Tiểu đệ, sau này ngươi gặp hai người này, tốt nhất nên bảo trì một khoảng cách nhất định. Đừng tùy tiện chọc giận bọn họ.”

Hà Doanh gật đầu liên tục.

Chu Diễn lại chỉ vào người trung niên râu dài, đó là một nam tử khí chất nghiêm nghị bên phải La Bình, hắn nói: “ Đây là chưởng môn Danh gia ở Chu quốc, cũng cực kì có tiếng trong mấy năm gần đây, đã đưa ra mấy vị trí sĩ có tài hùng biện cực kì nổi tiếng trong lục quốc. Như cái hội luận diễn này, cũng là do Danh gia làm người chủ trì khởi xướng. Cho nên thực lực của Danh gia, hiện đang là vị thứ ba rồi. Nhưng mà phong cách của danh gia cũng cực kì khoan hòa, họ có thể tiếp nhận đủ loại tri thức. Cho nên trong số chư tử bách gia, chỉ có hắn có thể có quan hệ tốt đẹp đòng thời với Mặc gia và Pháp gia.

Chu Diễn lại chỉ vào vị thứ hai bên trái, đây là một thanh niên tầm ba mươi tuổi, lộ ra một khuôn mặt bình thường, nhưng hai mắt giống như không khép, tinh quang bắn ra tứ phía, thật sự là một nhân vật không thể xem thường. Chu Diễn nói: “Đây là chưởng môn Dương Xuân Tử của đạo gia ở Chu quốc. Người đạo gia thiên tính thiên về hòa nhã, hiểu biết rộng lớn không ai bằng. Bọn họ xem trọng khả năng thông hiểu thiên địa, nhằm tìm được nguồn gốc của thế giới. Vô vi mà trị quốc, thế nhân đều giữ bổn phận thì tất cả đều vui vẻ. Nói thật, đạo lý của bọn hắn nghe có vẻ tốt, nhưng những người như chúng ta không thể tin được. Người này nha, nào có chuyện không dậy dỗ mà lại có cách tự thành tài? Tuy nói như thế, nhưng đệ tử của bọn hắn lại là đệ nhất thiên hạ. Có lẽ bởi vì bọn họ vừa kiêm nghề thầy bói cùng thầy cúng ah, dân chúng ở cấp dưới cùng mới có thể sùng bái bọn họ thật sự nhỉ.”

Hắn lại chỉ vào vị thứ hai bên phải và cũng là người thứ năm. Một người mập mạp có khuôn mặt tròn tròn. Môi của người mập mạp này có thói quen lúc nào cũng vểnh lên trên, giống như cười mà không phải cười. Làm cho người ta vừa nhìn đã thấy có thiện cảm ngay. Chu Diễn nói: “Đây là chưởng môn Ngô Quan của Nho gia ở Chu quốc. Hiện nay Nho gia mới nổi không lâu, nhưng mà ở Chu quốc ta đã bắt đầu dùng đạo Nho gia để trị quốc rồi. Bây giờ nhìn lại, hiệu quả vẫn cực tốt. Nhưng mà trong mắt của ta, Nho gia này cái gì cũng tốt, nhưng mà quá mức nhân nghĩa rồi. Khiến cho vũ lực của Chu quốc bây giờ không bằng hai quốc gia trị quốc bằng Pháp gia rồi. Như ta thấy, cách trị quốc của Pháp gia vẫn là hay nhất.”

Hắn vừa giải thích, vừa từ từ nói suy nghĩ của mình cho Hà Doanh nghe. Hà Doanh nghe thấy có ích. Ngũ gia này đều không khác biệt mấy với lịch sử mà nàng biết. Chỉ có Mặc gia, là hoàn toàn khác với hiểu biết của nàng. Trong trí nhớ của Hà Doanh, Mặc gia chủ trương là yêu hòa bình, không chuộng chiến tranh. Ở nơi này, do sự cương quyết của Mặc hiệp, lòng yêu người không tranh với đời, trở thành loại hành vi dùng nắm tay để nói chuyện.

Bây giờ, không chỉ có hai người họ thảo luận ở chỗ này, từ sau khi năm người đi ra, người trên toàn trường đều nghị luận rối rít. Năm vị này đến bất kỳ thành thị nào dẫm chân một cái đều làm cho người khác run rẩy. Tất cả mọi người đều thật sự không ngờ, trong màn trình diễn của tư nương lần này, sẽ thấy năm vị nổi tiếng này.

Đặc biệt là Củ Tử Mặc gia, thật chẳng nghĩ hắn lại có thể tới Chu quốc. Giữ vai trò như một nhân vật thủ lĩnh một phái có thực lực mạnh mẽ nhất trong Chư tử. Nhưng uy phong còn lớn hơn vua của một nước. Bởi vậy hắn tới đây, càng cho mọi người phấn khích không ngừng.

Nhưng mà uy danh của năm người ở nơi này, cho dù mọi người rất hưng phấn, nhưng thật sự không dám thảo luận to. Mà đều nhìn bọn họ, hai mắt nóng bỏng mong đợi, vừa khe khẽ bình luận vài câu.

Chu Diễn lại chỉ vào những người ngồi ở phía đầu mười chiếc thuyền hoa bên cạnh, nhẹ nhàng bảo: “Những người này, chính là biết năm vị đại gia này sẽ tới đây, cho nên nhân sĩ nổi danh của sáu nước đều đặc biệt tới đây. Tùy tiện chọn ra một người trong số những người này, đều là nhân vật nổi tiếng ở quốc gia mình trong sáu nước. Hiện tại bọn họ tập trung ở nơi này chính là muốn dương danh. Biết không? Có năm vị đại gia ở đây, chỉ cần đêm hôm nay ngươi biểu diễn tốt, không cần tới ba ngày, người liền thành danh sĩ rồi.”

Hắn nhìn về phía Hà Doanh, nhếch miệng cười cười: “Tiểu đệ, tuổi tác ngươi tuy nhỏ, nhưng xử sự lại rất trầm ổn. Hơn nữa trải qua một trận chiến với Đoạn Lạc, với phong thái của riêng ngươi nhất định đã khiến cho nhiều người chú ý. Ở hội nếu có người vặn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải biểu hiện tốt một chút. Chỉ cần năm vị đại gia này gật đầu một cái, tên Hà Ngọc của ngươi, sẽ được dương danh sáu nước. Đến lúc đó, ngươi văn thành võ đạt, chẳng ai dám khinh thường ngươi cả.”

Hắn cau mày nhìn xung quanh một chút, rồi oán hận nói: “Tiểu đệ, tướng mạo của ngươi quá đẹp. Nếu bản thân ngươi không có tên tuổi mà nói. . . , cho dù là đại ca ta, sợ cũng chẳng bảo vệ được sự dòm ngó của người khác đối với ngươi. Nếu thật sự một người muốn có quyền thế cực lớn đòi hỏi quá đáng đối với ngươi, sợ cũng chẳng ai giúp được ngươi. Đại ca ta chỉ là Tứ hoàng tử của một quốc gia trung bình trong lục quốc mà thôi, trong thiên hạ này, còn có 1 vài người mà nếu như đại ca thấy cũng không thể không nhượng bộ ba phần. Cho nên ngươi nhất định phải mạnh mẽ hơn, biết không?”

Nghe thấy lời nói càng thêm nặng nề của hắn, Hà Doanh không khỏi cảm động. Nàng nhìn chân thành về phía Chu Diễn, khẽ nói lời kiên quyết:“Đại ca, ngươi thật sự nghĩ cho ta. Ta biết.” Nói tới đây, nàng nhớ rằng mình còn giấu diếm thân phận của mình với hắn. Áp chế bất an trong lòng, Hà Doanh nói từ từ: “Đại ca, ngươi yên tâm, ta biết phải làm gì, ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.