Lần này Hà Doanh đúng là đã nghĩ sai. Tứ nương là nghệ kỹ hành tẩu ở sáu nước. Là một trong tứ đại danh
kỹ hiện giờ, là người tự do, sở hữu một đoàn ca múa, toàn bộ đều là
người của nàng.
Nữ tử này tướng mạo thật tuyệt mỹ, ca múa thuộc hạng nhất lưu. Danh
tiếng trong sáu nước cũng rất lớn. Bởi vì, mỗi lần nàng biểu diễn ở đâu, bình thường đúng là toàn thành đều tới xem.
-Ngọc đệ, Tứ nương biểu diễn thật xuất sắc nha. Mặc dù ngươi cũng ko tầm thường.Nhưng nàng nhìn vào đúng là phi thường đáng giá.
Chu Diễn thình lình quay đầu qua nói lớn nói .Hà Doanh đã biểu diễn một
lần trước mặt họ. Vậy, hắn muốn đệ đệ nhận ra sự khác nhau giữa kỹ thuật ca hát của nàng và ca kỹ bình thường
Chu Viễn bên cạnh cười nói :
-Không sai, kỹ thuật biểu diễn của Tứ nương, là thiên hạ đệ nhất. Hà
Ngọc ngươi mà không đi xem cho biết, chắc chắn sẽ hối hận.
Hà Doanh biết ko cần phải hát, tâm tình không khỏi vui lên, liền vui vẻ nói :
-Ta thật muốn kiến thức một phen.
Hòa vào dòng người trên đường, Hà Doanh tâm tình thật tốt, hết nhìn đông tới nhìn tây. Độ nhiên trông thấy một người, nàng đang mỉm cười, không
khỏi ngừng lại. Chuyển mặt lạnh lùng, không thèm nhìn.
Lộ Minh đứng tại góc đường, im hơi lặng tiếng nhìn kỹ Hà Doanh. Hà Doanh thản nhiên liếc mắt, sau đó ko để ý đến hắn ta nữa. Nhìn thấy bộ dáng
này của Hà Doanh, Lộ Minh khuôn mặt trở nên băng lãnh. Hộ vệ bên cạnh
hắn chợt nhẹ giọng nói :
-Công tử, có muốn nói đôi câu với nàng hay ko ?
Lộ Minh lắc đầu, nói :
-Bây giờ chưa được, nàng ta bây giờ đã không là một người con gái yếu nhược, mà là một kiếm khách cao cường.
Nói tới đây, hắn thở dài, nhất thời chẳng biết cư xử sao cho đúng.
Hắn chẳng biết làm như thế nào cho đúng. Bởi vì vào thời đại hỗn loạn
này, mặc dù trọng nam khinh nữ, nhưng cũng là cường giả vi tôn. Lúc này
cũng ko có để ý giáo lý, chỉ có tuyệt đối cường quyền, cùng trăm hoa đua tiếng,các loại lý luận cũng được đưa ra. Hà Doanh trên danh nghĩa đúng
là thê tử của Lê Thanh, nếu nàng thật không nể mặt, cũng không có biện
pháp gì để xử lý.
Lê Thanh bây giờ rõ ràng đã dộng chân tình với nàng. Thành ra, bọn họ đổi lại đối vớiHà Doanh cũng không có kế sách gì.
Nhìn theo bóng lưng đã dần đi xa của Hà Doanh, hắn nói:
-Đi thôi.
Lộ Minh xuất hiện, làm cho tâm tình Hà Doanh kích động một lúc lâu. Nàng thầm nghĩ:”Cần gì phải nghĩ nhiều, dù sao ta chỉ cần tự do, mọi chuyện
trên đồi, kết cục xấu nhất, bất quá chỉ là chết mà thôi!
Nghĩ vậy, tâm tình lập tức trở nên rất tốt.
-Nhìn xem, đã tới Ngọc Hoa Lâu rồi.
Chu Diễn chỉ vào một căn tiểu lâu bằng gỗ, lớn tiếng nói với Hà Doanh.
Hà Doanh nhìn theo tay hắn, nhìn thấy Ngọc Hoa Lâu này thật sự là một
tiểu lâu lịch sự trang nhã. Cực kỳ tinh mỹ.
Đoàn người đến trước cửa tiểu lâu, lập tức có mấy nữ tử đến chào đón,
mỉm cười dẫn họ vào. Vào trong tiểu lâu, mấy người vẫn chưa dừng lại,
tiếp tục vào bên trong. Đi thẳng ra đằng sau, tới bên cạnh một cái hồ
nước, mới dừng lại.
Trong thượng đình của hồ nước có khoảng mười lăm, mười sáu chiếc thuyền
hoa, ở giữa là một cái tiểu đảo được trang trí tinh mỹ. Ở trên tiểu đảo
là một cái sân khấu quay mặt về phía mọi người
Chu Viễn cười nói:
-Ngọc Hoa Lâu không hỗ là đệ nhất danh thành. Nhìn cảnh tượng này, không ai có thể bì kịp.
Hắn là khách quen nơi này, những lời này là nói với Hà Doanh.
Hà Doanh kỳ quái nói :
-Mọi người đều đứng phía trong thuyến xem biểu diễn sao ? Không phải là rất ko thoải mái sao ?
Chu Viễn chỉ vào thuyền nói:
-Đúng là không ko được thoải mái. Bất quá ai tới đây không phải đều có
công phu sao? Đến lúc đó, trong những cái thuyền hoa này đều là dùng tấm ván nối trên mặt che lấp bằng nhựng tấm lụa. Hắc hắc. Đó chính là lúc đã có thể xem náo nhiệt. Người rớt xuống hồ chính là nhiều vô số kể.
Thấy Hà Doanh tựa hồ có điểm không rõ, lúc này một thiếu niên cao gầy nói:
-Mọi người đứng trên ván gỗ, trên mặt mặc dù là dùng lụa mỏng che kín,
nhưng lúc đó giữa những tấm ván với nhau không phải là còn rất nhiều khe hở sao, không nghĩ qua là , sẽ rơi xuống nước. Khi đó là lúc phân cao
thấp công phu của mọi người.
Như vậy ở chỗ này, Hà Doanh mới nghe được những điều thật thú vị. Cũng
chỉ ở chỗ này, lúc xem biểu diễn, còn phải lo phòng bị cái việc kia.
Giữa lúc bọn họ nói chuyện, người của Ngọc Hoa Lâu đã trang hoàng xong
mặt hồ. Hà Doanh vừa nhìn, thì thấy giữa mỗi tấm ván gỗ cũng phải cách
nhau hai ba thước, cũng đủ làm người ta ngã xuống nước. Nàng vừa nhìn
vừa thầm nghĩ: Thật cũng quá nhàm chán đi. Những người không có công
phu, cũng sẽ không lên mặt nước mà ngồi trên thuyền hoa, biểu diễn loại
này đúng là nghĩ cũng không muốn nghĩ tới.
Chu Diễn reo lên:
-Xem nào. Đi thôi, chúng ta lên thuyền thôi, mọi người uống chút rượu, nghe vài tiểu khúc trong lúc chờ đợi.
Lời này mọi người đều tán thành. Vì vậy mọi người hướng về thuyền trung tâm đi đến.
Hà Doanh nhìn thấy hơn mười con thuyền, lòng thầm nghĩ: Gia đình quyền
quý trong Chu thành, lại chỉ có hơn mười nhà ? Xem ra có thể ngồi được ở đây, cũng thật là ko đơn giản a. Nàng đang nghĩ ngợi thì Chu Diễn bên
cạnh nói :
-Ôi, nếu không phải tiểu đệ trên người không có nội công, ta thật là
không muốn ngồi trên những cái thuyền hoa này đâu, thật là buồn a, nếu
như được đứng trên những tấm gỗ này mới thật là náo nhiệt và kích thích.
Lời này vừa nói ra, Hà Doanh cũng hết chỗ nói.
Chu Viễn nói:
-Tứ nương biểu diễn, chính là một việc đại thịnh. Nghe nói cũng có ko ít tài tử nổi danh trong sáu nước cũng tới đây. Xem ra hôm nay buổi luận
diễn là không thể thiếu được.
Luận diễn, cái này Hà Doanh biết, chính là thảo luận, diễn thuyết về
các loại tư tưởng, sự kiện, cùng với thời cuộc, thậm chí cái nhìn về vũ
kỹ, nhân sinh. Đây cũng là cái đặc sắc lớn nhất của thời đại này. Mà
những người tài trí tung hoành là tầng lớp sĩ (sĩ nông công thương), đơn giản thông qua những cuộc luận diễn như thế này mà nổi danh.Mà vừa có
danh tiếng, cho dù người trói gà không chặt, cũng trở thành nhân vật mà
người người khắp sáu nước kình ngưỡng.
Hội luận diễn mang tính thường xuyên, tuỳ thời tuỳ chỗ đều có thể cử
hành. Mà hội luận diễn lần này, sẽ giáp mặt tứ nương tứ đại danh kỹ biểu diễn, khẳng định cũng cực kỳ hoành tráng, cũng sẽ hấp dẫn ko ít danh
sĩ tài trí trong thiên hạ. Cho nên lực ảnh hưởng lại càng phi thường
lớn.
Hà doanh vừa nghe hôm nay còn có hội luận diễn, trong lòng lại càng vui mừng. Lúc này Chu Viễn bên cạnh đột nhiên nói:
-Hà Ngọc, ngươi đánh bại Đoạn Lạc, đã trở nên nổi tiếng rồi.Khẳng định
người của sáu nướcmuốn tìm người khai đao không ít đâu. Hội luận diễn
hôm nay ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi.
Hà Doanh gật đầu, ánh mắt hưng phấn quang hoa lưu động. Đối với người
thời này, sách vở thực đúng là vô cùng quý báu. Người có học thức cũng
rất hạn chế, mà những người đọc sách nhiều đối với các loại tri thức đều hiểu rõ ràng lại càng ít. Hà Doanh mặc dù hiểu chưa sâu, tri thức vẫn
là phải có. Dù sao kiếp trước của nàng cũng là niên đại tri thức hoành
hành.
Bởi vậy, đối với cái hội luận diễn này, nàng cũng không có chút sợ hãi
gì, còn âm thầm có chỗ chờ mong. Tình hình bây giờ chính là, danh tiếng
của nàng càng lớn, bọn người Lê Thanh càng bó tay hết phép với nàng.