Tứ hoàng tử ngồi xuống, cất tiếng hỏi:
- Xin hỏi đại danh của công tử?
Hà Doanh cười nói:
- Tại hạ họ Hà, gọi là Hà Ngọc. Vậy còn huynh đài?
Tứ hoàng tử liếc nhìn Lưu Thù một cái, nói:
- Tại hạ họ Chu, gọi là Chu Diễn. Tự là Tử Lâm. Công tử cứ gọi ta là Tử Lâm đi.
Hà Doanh hướng hắn gọi một tiếng Tử Lâm huynh, Tứ hoàng tử lập tức mặt
mày hớn hở. Hai người cười xưng huynh gọi đệ không ngừng, như thể là đôi bạn tốt đã kết giao vài thập niên rồi, chỉ là chưa kề vai sát cánh mà
thôi.
Lưu Thù cùng mọi người đều choáng váng. Lúc này, Tứ hoàng tử dắt theo Hà Doanh, đi tới bàn của mình, nói là muốn giới thiệu nàng với Giang Đô
công tử. Hà Doanh đã bị hắn ép uống mấy chén rượu, cũng đã có một chút
ngà ngà say, nét mặt trở nên hồng hào, vui vẻ hướng Chu Viễn, Chu Kỳ đi
đến.
Đi tới trước mặt Chu Viễn, Hà Doanh giơ chén rượu lên cao, nói:
- Tiểu đệ đã sớm được nghe thanh danh của Giang Đô công tử, một anh hùng anh tuấn, tài trí đứng đầu trong các công tử đương thời. Hôm nay đệ may mắn được gặp, quả nhiên bất phàm.
Chu Viễn nghe được lời ca ngợi của nàng, cũng giơ chén rượu lên, liên tục nói:
- Tiểu huynh đệ quá khen.
Ba người đứng ở tửu lâu cười nói không ngừng. Thời đại này rượu rất nhạt nên cũng không làm Hà Doanh say được. Nàng đã uống nhiều bát lớn, nhưng chỉ làm gương mặt nàng ửng hồng. Ba người uống liên tiếp thêm nhiều
bát, chỉ có Chu Kỳ đứng một bên đang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hà Doanh một cách say mê, trong lòng thầm nghĩ:
”Thiếu niên này càng nhìn gần càng tuấn mỹ. Một thiếu niên như vậy, thật sự là cực phẩm a.” Hướng về làn da trắng hồng lộ ra của nàng, Chu Kỳ
không kìm được mà nuốt nước miếng.
Hành động của hắn, ba người đang uống rượu, tự nhiên sẽ không chú ý đến. Nhưng ngược lại Trần công chúa nhìn thấy thì động tâm, liền đứng lên
đem chén rượu bước lại, nũng nịu nói:
- Tiện thiếp cũng đến xin kính ba vị công tử một ly.
Uống rượu đã ngà ngà say, thấy vậy Tứ hoàng tử mạnh mẽ đẩy nàng ra,
khiến nàng phải lùi ra sau mấy bước. Trần công chúa biến sắc, Tứ hoàng
tử còn nói thêm một câu:
- Nam nhân chúng ta đang uống rượu, ngươi là nữ nhân đến đây làm gì?
Nghe được những lời này của hắn, Trần công chúa không những không tỏ tức giận mà sắc mặt lại khôi phục lại vẻ hồng nhuận.
Đôi mắt đẹp trong suốt chuyển hướng sang Hà Doanh, Trần công chúa nhẹ nhàng, yểu điệu nói:
- Không biết vị Ngọc công tử gia này đang ở nơi nào?
Những lời này nàng nói ra, mọi người đều chăm chú nhìn Hà Doanh. Hiển nhiên là mọi người ai cũng muốn biết điều này.
Hà Doanh miễn cưỡng cười cười, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào cho tốt. Lúc này, Lưu Thù bên cạnh cười nói:
- Hắn là biểu đệ của ta, mới vừa tới kinh thành thăm người thân.
Mấy người nhìn Hà Doanh, trên mặt có vẻ không tin tưởng lắm.
Tứ hoàng tử hiển nhiên rất có hảo cảm đối với Hà Doanh, hắn giương đôi
mắt hứng thú đánh giá Hà Doanh. Một lát sau bỗng nhiên nói:
- Hà Ngọc, cái gì ngươi cũng tốt, nhưng thân hình hơi nho nhã yếu ớt một chút.
Thấy Hà Doanh hướng chính mình cười, hắn đỏ mặt hồng, vỗ ngực nói:
- Tuy nhiên nếu sau này ngươi có khó khăn gì, cứ việc tìm đến bổn nhân*
Hà Doanh mừng rỡ, vội vàng hành lễ nói:
- Đa tạ Tử Lâm huynh coi trọng!
Tứ hoàng tử nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Hà Doanh cảm động, hai mắt ngân ngấn nước nhìn hắn, Tứ hoàng tử bắt gặp
ánh mắt biết nói của nàng không khỏi rùng mình, gương mặt lại đỏ bừng
lên, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Vị Hà huynh đệ mà ta mới quen
này, không phải nữ nhân thật sự rất đáng tiếc.” Hắn cũng biết đối với
nam nhân, thì khen ngợi tướng mạo hắn như nữ tử, cũng không phải điều
hay. Nhưng vị Hà huynh đệ này thật sự là có bộ dạng rất khôi ngô tuấn
tú, tuy rất có khí khái nam tử, nhưng dung nhan thực sự là rất xinh đẹp
a.
Chu Viễn vẫn yên lặng mỉm cười nhìn hai người bọn họ. Hắn bình tĩnh quan sát, trong ánh mắt lộ vẻ bí hiểm, quạt giấy cầm trong tay, thỉnh thoảng quạt một cái. Khi vô tình bắt gặp ánh mắt của Hà Doanh, liền giơ chén
rượu trong tay lên hướng nàng mời mọc, luôn tỏ ra phong thái của một
công tử nho nhã.
Hà Doanh cũng biết Chu Viễn không phải một người đơn giản, băn khoăn
không biết hắn có phát hiện được thân phận thực của mình, nghĩ đến đây
nàng không khỏi rùng mình.
- Nào, chúng ta cùng uống!
Lúc nàng đang suy nghĩ thì Tứ hoàng tử lại cầm chén rượu tiến đến trước
mặt nàng. Hà Doanh giơ chén rượu lên, chạm một cái mới vui vẻ cười nói:
- Hôm nay tiểu đệ có thể quen biết các huynh, thật sự rất lấy làm vinh
hạnh và may mắn. Một chén rượu này, Hà tiểu đệ xin kính các vị!
Dứt lời, nàng ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. Chu Viễn cùng Chu Kỳ cũng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, đồng thời cũng nâng cốc uống hết. Chu Kỳ
nhìn sâu vào Hà Doanh, nói:
- Hiện tại có phải Hà công tử đang ở trong phủ Tam hoàng tử?
Bởi vì Lưu tiên sinh vẫn sống nhờ ở trong vương phủ, mà nàng đã nói là biểu đệ của Lưu Thù. Cho nên bọn hắn có ý dò hỏi.
Hà Doanh lắc lắc đầu, nói:
- Không phải, tiểu đệ ở tại khách điếm.
Nàng không muốn dây dưa về vấn đề này nên lập tức phủ định.
Trần công chúa luôn luôn bên cạnh quan sát những nam nhân ở nơi này, Tứ
hoàng tử vẫn không coi trọng nàng, còn hai vị Chu công tử kia tuy rằng
nàng không sợ, nhưng cũng không muốn đắc tội. Bởi vậy, nàng ta ở một bên tỏ vẻ khó chịu nhìn Hà Doanh, nhưng cũng không nói được gì.
Thật ra nàng ta muốn nhân cơ hội này có thể làm quen được vị tiểu công
tử kia, nhưng cũng không dám một lần nữa mạo muội tiến đến làm quen. Ngộ nhỡ lại làm cho vị tiểu công tử kia coi thường mình thì thật mất hứng.
Bởi vậy, nàng thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, đôi mắt quyến rũ căn bản
không rời khỏi người Hà Doanh. Hà Doanh tất nhiên cũng cảm giác được
điều đó, trong lòng nàng vừa cao hứng vừa thầm kêu khổ. Cao hứng là do
khi kết bạn được với vị Chu Diễn huynh này, mà hắn lại là Tứ hoàng tử
đương triều, thân thế bất phàm, biết đâu về sau lại có thể nhờ cậy vào
quyền lực của hắn được. Kêu khổ chính là, nơi này đang có một nam một
nữ, đều đối với chính mình có tâm tư xấu xa.
Lúc này, Tứ hoàng tử bỗng nhiên nói:
- Cứ như thế này uống rượu, cũng không thú vị, Hà tiểu đệ, đệ mới đến
kinh thành không lâu, hẳn có rất nhiều điều ở kinh thành chưa được biết
đến? Không bằng hãy cùng chúng ta đi chơi đùa.
Hà Doanh khẽ cười nói:
- Tốt, tiểu đệ mong còn không được.
Nàng liếc mắt nói:
- Tại Chu Quốc những nhân vật phong lưu, anh hùng nổi danh rất nhiều.
Tiểu đệ vẫn mong được mở mang hiểu biết. Nhưng bởi vì tính nhát gan, sau khi tới kinh thành rất ít ra ngoài, hiện tại đã có mấy vị ca ca ở bên
cạnh nên tiểu đệ không phải lo sợ gì nữa.
Lần này nàng tỏ ra yếu kém, lại làm cho Chu Kỳ cảm thấy thương cảm, thật muốn ôm chặt hắn trong lòng mà nhẹ nhàng an ủi. Đứng gần đó, Chu Viễn
cũng chăm chăm nhìn nàng, sau khi dò xét cẩn thận, nụ cười trên mặt hắn
ngày càng tươi rói.
Tứ hoàng tử vỗ ngực nói:
- Đừng sợ! Chuyện của đệ cũng chính là chuyện của ta, tất cả đều có ta gánh vác.
Nói tới đây, hắn nghiêm nghị nhìn Hà Doanh nói:
- Hà Ngọc, thân hình của đệ có vẻ yếu ớt. Nên tập võ công đi, hơn nữa,
nam tử hán đại trượng phu cho dù là sợ, cũng nên để ở trong lòng thôi,
không thể trước mặt mọi người nói ra. Nếu không người khác sẽ chê cười.
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, nét mặt cũng rất chân thành.
Hà Doanh liên tục gật đầu nói:
- Ca ca dạy rất đúng
Tứ hoàng tử nghe được nàng kêu mình là ca ca, ánh mắt trở nên vô cùng đắc ý. Lập tức nâng chén rượu, lớn tiếng nói:
- Tốt, ngươi kêu ta là ca ca, thì phải là đệ đệ của ta. Chi bằng hôm nay chúng ta hãy kết nghĩa. Về sau nếu ngươi có chuyện gì, ca ca sẽ chịu
trách nhiệm gánh vác.
Chu Viễn sửng sốt, muốn nói ngăn cản, nhưng nghĩ gì đó, liền ngừng lại.
Tứ hoàng tử là người kiên quyết, nhiệt tình, chuyện hắn quyết định không phải chỉ vì một câu của mình mà có thể ngăn cản được.