Dễ dàng hoá giãi được hai chiêu
của Đoạn Lạc, Hà Doanh bây giờ trong lòng tràn đầy vui mừng, đối với
cuộc tỷ thí lần này cũng có phần tin tưởng.
Trong hai chiêu này, nàng cũng chưa có vận dụng kiếm thuật mới học.
Những động tác cửa nàng chỉ là theo bản năng mà vận dụng. Mà vận dụng
như vậy, nàng mới biết tác dụng của Ngoạ Nguyệt công pháp.
Nàng không hề biết Ngoạ Nguyệt công pháp này không phải bí kíp võ lâm
gì, mà là một quyển sách nền tảng đến từ Tu Chân giới. Tác dụng của nó,
đơn giản là làm cho sáu giác quan của con người ta đạt tới cảnh giới
nhạy bén. Hai mắt nhìn thấy cảnh vật, đem những hình ảnh của những cảnh
vật này vào trong đầu, rồi trong đầu đưa ra mệnh lệnh, liên tiếp truyền
tới những dây thần kinh tạo nên động tác phản xạ. Người bình thường
luyện võ rất lâu, thông qua nhiều lần rèn luyện mà quá trình này xảy ra
nhanh hơn. Nhưng mà Hà Doanh thì khác, nàng là trực tiếp tu luyện sáu
giác quan.
Tác dụng của Ngoạ Nguyệt công pháp, xưa nay cũng không hiển thị rõ ràng. Chỉ có tới lúc cận kề sống chết trước mắt, tiềm năng của cơ thể mới
được kích thích mà phát ra, nó mới có thể phát huy tác dụng. Hà Doanh
nếu không trải qua một trận đấu ngày hôm nay, nàng vĩnh viễn cũng không
biết mình lại có bản lĩnh đến như vậy.
Nghĩ đến Ngoạ Nguyệt công pháp kia, lưu lạc trong nhân thế đã nhiều năm, nhưng không ai lại giống như Hà Doanh, năm này sang năm khác luyện cái
thứ công phu vô dụng này. Bởi vậy, những động tác biểu hiện của Hà
Doanh, cũng là người ở trên đời lần đầu tiên nhìn thấy.
Nàng bây giờ nhãn lực, vị giác,thính giác khứu giác, xúc giác, còn có cả tiềm thức, sáu giác quan này đều hơn hẳn người thường. Bởi vậy, nàng có thể giữa nguy hiễm tìm ra sơ hở. Nói cách khác môn công pháp kia cũng
không có giúp nàng gia tăng được nội lực. Chỉ là làm cho cảm giác của
nàng trở nên cực kỳ nhạy cảm mà cẩn thận thôi.
Đương nhiên, những trận đấu rèn luyện kiếm thuật, cũng có hữu dụng rất
lớn. Sáu giác quan của nàng đều hơn người, nếu như mắt thấy được, tai
nghe được, mà động tác ra tay không thể đồng bộ với cảm giác thì cũng
coi như bất lực mà thôi. Nàng khắc khổ rèn luyện kiếm thuật, khiến cho
động tác cùng phản xạ thần kinh có thể đạt tới phối hợp đồng bộ với
nhau.
Đoạn Lạc tự biết Ly công tử đã tức giận phát hoả, bởi vậy tâm tình của
hắn rất là không tốt. Hắn tức giận nhìn Hà Doanh. Từ từ hai ánh mắt toát ra sát khi như lang như hổ. Hắn bây giờ đã nghĩ kỹ rồi, tiểu tử trước
mặt này, thật sự là một kình địch. Bởi vậy, nếu nói hắn chỉ nghĩ đả
thương người mà sợ không cẩn thận giết nàng, sẽ mất đi tiên cơ, khiến
cho mình một đời anh hùng sẽ trôi hết theo dòng nước .
Cho nên, những động tác tiếp theo, sẽ càng thêm trực tiếp. Hắn chỉ càn
thắng lợi, sống chết của Hà Doanh, rốt cuộc không phải hắn có thể lo
được.
Hắn lần này là toát ra sát khí thật sự. Hà Doanh rất mẩn cảm đả cảmn
giác được. Nàng vốn rèn luyện rất xuất sắc sáu giác quan, bây giờ sau
khi trải qua sinh tử, đã bắt đầu phát động.
Tuy nhiên, ta cũng không sợ. Hà Doanh bộ dạng vẫn y như trước, vẻ mặt
điềm đạm, âm thầm nghĩ: ta bây giờ có thể nắm giữ hết tất cả các cảm
giác. Cho nên sát chiêu của ngươi, cứ việc tới đây di, ta sẽ không sợ
hãi đâu.
Đoạn Lạc kiếm nắm chắc trong tay chạy lại. Kiếm quang trắng bạc, chiếu
đến tận cửa sổ xuyên qua ánh mặt trời. Phát ra từng dải ánh sáng bảy
màu, vô cùng tuyệt mỹ, trong những dải ánh sáng này còn ẩn chứa một
luồng sát khí cực đại vô cùng. Hắn đưa kiếm đến trước Hà Doanh, chậm rãi nói:
-Tiểu công tử Hà Ngọc, vừa rồi tại hạ đúng là đã quá khinh thường công
tử. Bây giờ là lấy tôn nghiêm kiếm khách ra để phát thề, mỗi chiêu xuất
ra, ta sẽ dùng toàn lực ứng phó.
Ánh mắt hắn vô cùng trang nghiêm. Thậm chí có thể nói là đối với Hà
Doanh cũng đã nhìn nhận và tôn trọng. Kiếm khách thời đại này, điố với
sự tôn trọng của đối thủ, rất là coi trọng, cũng rất là cảm tạ. Đáng
tiếc Hà Doanh không phải người thời đại này, nàng chỉ thấy buồn cười:
người muốn ra toàn lực giết ta, mà còn bày đặt ra bộ để ta hẳn sẽ vì
dụng tâm của người mà cảm kích sao.
Bởi vậy, vẻ mặt của nàng vô cùng nhạt, thậm chí còn mang theo một nụ
cười lạnh. Một cái cười lạnh này, rõ ràng là đã chọc giận Đoạn Lạc, ánh
mắt của hắn chợt âm u, giọng trầm xuống nói:
-Nguyên lai là Hà công tử xem thường tại hạ?
Câu này vừa nói xong, trong miệng phát ra một chuối âm thanh như sói tru hổ gầm.
Theo thanh âm này, kiếm của hắn cũng vung qua vung lại, trực như Hoàng
Hà sóng cuộn. Tức khắc, một luồng nội lực cường đại bao trùm kiếm khí,
lao tới Hà Doanh. Đó là một cơn cuồng phong đánh sâu vào. Hà Doanh thân
hình nhỏ nhắn,bởi vì không có bao nhiêu nội lực, không khỏi có chút kinh động.
Trước mắt mọi người bây giờ Hà Doanh chỉ như một con thuyền nhỏ, đang ở
giữa sóng biển, tuỳ thời tuỳ chỗ, sẽ bị sóng biển cuốn đi.
Lúc này, Tứ hoàng tử đã không chịu được đứng lên hai tay nắm chặt. Động
tác của hắn đều lọt vào mắt tam hoàng tử, thấy đệ đệ để ý đến Hà Doanh
như vậy, nụ cười của Tam hoàng tử càng thêm thâm sâu.
Hà Doanh âm thầm kêu khổ, nàng hiện tại có thể thấy được rõ ràng thế
công mỗi chiêu mỗi thức của Đoạn Lạc, nhưng động tác của nàng đã có điểm theo không kịp. Không có biện pháp gì, nội lực hình thành kình phong,
uy lực thật quá to lớn.
Tuy nhiên có thể nhìn thấu chiêu thức đã là rất giỏi rồi. Vì vậy ở trong cuồng phong bạo vũ công kích của Đoạn Lạc, chỉ thấy cơ thể của hà Doanh điên đảo, rơi rụng tan tác. Hoặc là tiến về phía trước một bước, hết
lần này đến lần khác dường như không chịu nổi nữa, hung hiểm theo kiếm
của Đoạn Lạc chỉ cách một tấc vụt qua. Hoặc là lui về sau một bước. Bước đi có vẻ hoảng loạn. Chỉ còn nửa giây là chân sẽ bị kiếm kia chặt đứt.
Mỗi một lần đều hung hiểm đến cực hạn, nhưng mỗi một lần đều biến nguy
thành an. Mọi người lúc này cũng hồn nhiên quên đi đặt mình vào trận
đấu, cảm thấy kinh tâm động phách, kích động vô cùng. Đám ngừơi đều
không tự chủ được đứng lên. Mỗi lần Hà Doanh hiểm hiểm thoát chiêu, đó
là một trận ‘A?’, ‘Ai!’, ‘Hay!’, ‘Hừ!’ nổi lên.
Bọn họ cũng không có cách nào nói được nhiều lời. Bởi vì chiêu thức
cuồng phong bạo vũ của Đoạn Lạc, tổng cộng một trăm lẻ tám chiêu, đã tạo nên uy danh của hắn. Mỗi một chiêu sử ra, chẳng những như cuồng phong
bạo vũ, mà còn cực kỳ nhanh, giống như cơn lốc trên biển, dường như
muốn đem hết tất cả huỷ hoại không sót lại gì.
Hà Doanh khổ sở chống đỡ, nàng cảm thấy mình đang giống luyện tạp kỹ đi
trên một sợi dây thép. Đáng sợ chính là, nàng lần này là lần đầu tiên đi trên sợi dây đó. Hơn nữa lại không có gì bảo hiểm. Lỡ mà có gì sơ sảy,
sẽ không còn thi thể.
Thấy kiếm kia lại quét ngang ngực mình. Kiếm chiêu vừa đến, Hà Doanh đã
thấy dưới sườc bên trái của hắn có sơ hở thật lớn. Xem năng lực hiện tại của nàng, đúng là không có biện pháp đâm một kiếm vào chỗ đó, để hoàn
toàn phá giải cái thế công này. Nhưng mà nàng có thể, bước hân trái tới, mũi kiếm đâm thẳng vào chỗ sơ hở kia, để buộc hắn không công mà lui về.
Bây giờ đã qua hai mươi chiêu. Sau khi ở hai mươi chiêu này tìm đường
sống trong cõi chết, tại lúc Hà Doanh đối điện với sinh tử, sáu giác
quan đều phát ra mạnh mẽ, càng đạt tới đẳng cấp cao hơn. Ánh mắt của
nàng càng nhạy bén, động tác cũng tương ứng nhanh hơn một chút.
Võ công thiên hạ, chỉ có nhanh là không thể đánh bại! Nàng chưa có nội
lực, chỉ bằng một cái nhanh này, Hà Doanh như thuyền nhỏ trong cuồng
phong bạo vũ, nhưng có thể vững vàng vượt qua dòng xoáy, tìm được chỗ
nước chảy có thể tới lui nhịp nhàng.
Bởi vậy, Đoạn Lạc mỗi một chiêu vừa sử ra, Hà Doanh tất nhiên cũng sẽ
cùng hắn phối hợp trăm ngàn lần như vậy, vừa vặn xuất ra đúng lúc. Tấn
công vào hắn, sơ hở không thể không biến chiêu.