Hà Doanh quét ánh mắt nhìn mọi người, khi lướt qua Lê Thanh, nàng dừng lại một lúc, không để ý đến hai mắt Lê Thanh mê mang nhìn về phía mình, rồi Hà Doanh chuyển sang phía trên hòn đảo, dõng dạc nói: “ Đạo đức của kẻ
bề tôi có thể xem như một hành vi thường ngày, tác dụng của điều này
không thể phóng đại, nhưng không thể xem là nhỏ. Đối với thưởng phạt mà
nói, có thể xem nó như một loại “Nhu thuật”: nó tạo điều kiện để đạo đức lên tầm cao, đó là lòng trung thành, sự kính sợ. Chỉ có một vài điều
nhưng lại là một vị minh quân đầy triển vọng, lúc chi phối hạ thần,
không thể bỏ đi một phần nhỏ.
Mà lấy tư cách là quân vương, nếu như hoàn toàn vứt bỏ chỉ tiêu đạo
đức, cũng sẽ dẫn đến hướng cực đoan khác, sẽ khiến lòng người “tứ băng
ngũ liệt (2)”, tiến tới giang sơn bất ổn.
Thêm nữa, đối với dân chúng, một mực chỉ dùng pháp luật đến mức quá hà
khắc, chỉ là chuyện nhỏ cũng phạt ác hình, mà cũng chẳng quan tâm tới
lòng người. Nếu để dân chúng đến bước đường cùng. Ai biết bọn họ không
dấy động đấu tranh? Phải biết rằng quân vương là thuyền, dân là nước.
Nước có thể nâng thuyền, nhưng cũng thể lật thuyền!”
Nàng nói tới đây, lập tức nghĩ tới Tần Thủy Hoàng, hắn chính là dùng
đạo lý trị quốc của Pháp gia. Nhưng dẫn tới điều gì nhỉ? Lúc ấy mặc dù
Mặc dù thu hồi hết dụng cụ bằng sắt bằng đồng của dân chúng, nhưng Trần
Thắng, Ngô Quảng bởi vì gặp phải mưa to làm trễ nải hành trình, lúc đứng trước hành quyết. Không phải nắm thanh trúc cũng có thể phản kháng sao? Một người hoàn toàn dựa vào thủ đoạn cưỡng chế, để trói buộc người
khác, cũng không bàn bạc dàn xếp, không dựa vào tình lý, đồng thời,
triều đại mà không có bất kì giới hạn đạo đức tối thiểu nào đối với quân vương, là không thể lâu dài. Bởi vì nó không chỉ không để mắt tới khả
năng chịu đựng của hạ thần, càng chẳng để ý khả năng chịu đựng của dân
chúng.
Nàng vừa nói những suy nghĩ này ra, ở phía dưới gần như nổ tung, nhao nhao thảo luận
.”Quân vương là thuyền, dân là nước. Nước có thể nâng thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền!” Tư tưởng na ná như thế, Nho gia cũng đã đề cập tới. Nhưng mà không thể nói ra một cách rõ ràng thấu đáo tới vậy!
Hiện tại, ngay cả mấy vị ở trên hòn đảo kia, đều là vẻ mặt trầm tư, bộ
dạng hoàn toàn giống như không để tâm nghe nàng nói. Nhìn tới đây, Hà
Doanh dứt khoát ngừng nói, chờ bọn họ hiểu ra một tý
Những người này, mỗi người đều là cao thủ sử dụng chính trị, kỳ thật
lúc Hà Doanh nói ra đạo đức cũng là một thuật, bọn họ cũng đã cảm giác
lời này truyền tới sức mạnh. Thuật của Pháp gia, một mực sử dụng mánh
khóe, mà nếu quả thật dùng lễ mà nói. . . đó chính là tương đương với
việc giở mánh khóe, lập thêm một quy tắc trò chơi! Hơn nữa, mà người tạo nên cái quy tắc này, vẫn là các vị làm quân vương!
Mặc dù Pháp gia mới được chừng trăm năm, đám quân vương đã sử dụng đến
nó, mơ hồ đã phát hiện có gì đó không ổn. Bởi vì nó tương đối yêu cầu
cao đối với chỉ số thông minh của quân vương. Thuật của Pháp gia là tạo
dựng trên quyền lực cùng thủ đoạn. Nó không tin tưởng vào tính người
cùng đạo đức. Hoàn toàn là một loại lợi dụng sạch sẽ cùng mánh khóe.
Nếu là một vị quân vương trí tuệ hơn người, cũng có thể khiến cho phong sinh thủy khởi (3). Nhưng mà, ngộ nhỡ đã qua mấy đời, hậu duệ của vị
quân vương không hề thông minh như vậy, hoặc là không có trí tuệ chính
trị lão luyện tới như thế, mà đám thuộc hạ hắn muốn thao túng, lại tích
lũy qua mấy đời, đã có lực ảnh hưởng cùng của cải vô cùng lớn, đáng sợ
hơn là nếu bọn họ hợp thành một thể, để thao túng trở lại, đây chẳng
phải là chuyện quốc gia bại vong sao?
Loại ưu sầu âm ỉ này, vẫn luôn được giấu ở trong lòng rất nhiều người.
Mặc dù không nói ra, nhưng thực sự cảm thấy trong đó sự bất an. Bây giờ
Hà Doanh khêu ra, mọi người mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Và thêm, nàng chỉ
đơn giản nói ra một câu, lại hoàn toàn vạch ra một con đường trước mặt
mọi người.
Về phần Hà Doanh nói đến chuyện dân chúng có thể phản kháng, mặc dù gõ
lên một hồi chuông cảnh báo cho một bộ phận người. Nhưng đối với tầng
lớp quý tộc nói chung, cũng chẳng để trong lòng. Ở vào địa vị bọn họ mà
nói, dân chúng là dân đen, còn chưa tới mức bọn họ phải chú trọng.
Nhưng mà, bây giờ nàng đưa ra ý kiến này, trái lại khiến cho mọi người
cho rằng nàng là học giả chuyên nghiên cứu về Nho gia rồi. Vị chưởng môn Ngô Quan của Nho gia, lại không ngừng đưa mắt nhìn nàng, trong ánh mắt
tràn ngập ý dò hỏi.
Sự ích thích mãnh liệt, cùng gánh nặng khiến trong nhất thời khó mà làm rõ được suy nghĩ. Làm cho những vị chưởng môn cùng học giả kia tựa hồ
đều hồn nhiên không biết thời gian trôi qua. Ngược lại, đối với đám cung nữ cùng quý tộc không có hứng thú với những đạo lý trị quốc thì dồn
toàn lực chú ý lên người Hà Doanh.
Hà Doanh vốn là nhân tài xuất chúng, hiện tại với những người vừa nhìn thấy đã sinh lòng ngưỡng mộ, lại càng cảm thấy nàng giống như quỳnh chi ngọc thụ (4), không thể tả xiết vẻ phong lưu động lòng người. Bởi vậy
chỉ cần Hà Doanh vừa quay đầu, sẽ đối diện với mấy ánh thu ba. Trong
lòng không khỏi dở khóc dở cười.
Mà những nhân vật lớn ở trong sân khấu, dường như đều đang đắm chìm
trong những câu chữ long trời lở đất của Hà Doanh, tạm thời cũng không
có ai nói ra điều gì, Hà Doanh đành phải cười khổ đứng ở đầu thuyền,
nhận lấy những ánh mắt say đắm, hoặc ái mộ của mọi người.
Hà Doanh quay đầu, nhìn về phía bọn Chu Diễn, thấy mấy người đều đang
cúi đầu chau mày suy nghĩ, không khỏi lắc đầu. Nàng không biết, đạo lý
trị quốc này của Pháp gia, mặc dù chỉ có hai trong số sáu nước sử dụng,
nhưng trên thực tế, sự lớn mạnh của hai nước kia, đã làm cho vài quốc
gia khác phải liếc mắt rồi. Mà ở trong những quốc gia trẻ chỉ mới một
đời, đã biến lý luận trị quốc của Pháp gia thành ý tưởng khả thi nhất
rồi.
Quốc gia như Chu quốc, cho dù bây giờ không sử dụng lý luận trị quốc
của Pháp gia, nhưng gần như đa số giai cấp lãnh đạo đã tín nhiệm tác
dụng của nó. Cho nên ảnh hưởng từ câu nói của Hà Doanh, thật là vượt quá xa suy nghĩ của nàng.
Ngay cả Tam hoàng tử ở phía xa, ánh mắt nhìn về phía Hà Doanh cũng bắt
đầu trở nên mê mang cùng kính sợ. Hắn nhìn một lúc rồi khe khẽ nói: “Hà
Doanh này, xem ra thật không đơn giản. Nàng là con gái của nhà thông
thái Hà Phi, nhưng ta thấy chưa chắc Hà Phi đã biết những kiến thức này
như của nàng!”
Ánh mắt hắn bắt đầu trở nên thâm trầm: “Nữ tử như vậy, thật là sâu không lường được rồi!”
Hắn nói vài câu nhưng không thấy câu trả lời. Không khỏi quay đầu nhìn
về phía người bên cạnh. Vừa quay đầu lại, mới phát hiện mấy tên thủ hạ
tin cậy của mình, đều đang nhíu mày trầm tư, giống như không ai nghe
thấy câu nói của mình.
Tam hoàng tử hiểu, hiển nhiên những người này đang chìm trong suy nghĩ. Hắn cũng không bực, chẳng qua là rớt mất nụ cười. Quay đầu nhìn thoáng
qua Hà Doanh đứng trước gió, chẳng khác gì người trời đón gió, trong
lòng không khỏi nghĩ thầm: “Có lẽ, nữ tử này, đã đủ trình độ làm quốc
mẫu rồi!”
Lê Thanh đối với đạo lý trị quốc, cũng không có nhiều hứng thú. Trên cơ bản, hắn là loại người mà quân vương có thể sử dụng tương đối yên tâm.
Bởi vì dục vọng của hắn không lớn, trên người còn tồn tại dấu vết của
những trận huyết chiến sa trường, chỉ cần tinh lực sảng khoái.
Mặc dù như vậy, nhưng tác động trong câu nói của Hà Doanh, hắn vẫn cảm
nhận được. Nhìn thấy tất cả mọi người đều không ngừng trầm tư vì một câu nói của nàng, trong hai mắt hắn càng thêm mê mang. Hắn chơm chớp mắt
nhìn về phía Hà Doanh, hồi tưởng lại từng kí ức quen biết nàng, không
dám tin tưởng, cái người con gái yếu ớt, dường như sống chết đều nằm
trong một câu nói của mình. Chính là người đứng trước mặt, trước đây đã
đánh bại Đoạn Lạc, hơn nữa còn nói ra những câu kinh nhân hãi tục(5) như thế này!
Không biết tại sao, trong lòng của hắn bắt đầu thấy lo sợ không yên. Mà cảm giác này, là cảm giác hắn chưa từng có.