Tiếng nhạc từng hồi, bềnh bồng
lướt tới, mờ mờ ảo ảo, và dường như còn mang theo mùi hoa thoang thoảng. Hà Doanh đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên đảo nhỏ, chẳng biết từ lúc nào có những thiếu nữ mặc sa y đứng thành từng hàng. Mỗi người trong họ này đều có vẻ đẹp không tầm thường, trong tay đang cầm theo những lẵng hoa, tung những cánh hoa tươi trong lẵng vào trên mặt hồ.
Cũng chẳng biết các nàng lấy ở đâu ra rất nhiều hoa tươi, dường như nó
nhiều vô cùng, chỉ lát sau, trên mặt hồ xuất hiện từng mảng từng mảng
hoa tươi, điểm thêm chút hồng anh. Đóa hoa đó đem theo mùi hương như có
như không song ai nấy đều cảm thấy bản thân như chìm trong hương hoa mỹ
nhân, say mê không thôi.
Đi cùng với sự xuất hiện của các thiếu nữ, tiếng nhạc liền thay đổi,
dần dần trở nên bay bổng du dương. Trong mắt mọi người dường như thấy
được ánh xuân rực rỡ, trong gió xuân lất phất, những thiếu nữ du ngoạn,
nói cười tự nhiên, cùng với ánh xuân gió xuân đó, cho lòng người thoải
mái vui vẻ.
Hà Doanh cũng giống mọi người, nghe như si như mê. Động tác rải hoa của
những thiếu nữ đó, chẳng khác gì đang nhảy múa. Xem ra vô cùng động lòng người. Bầu trời đêm sâu kín, mặt hồ nước sáng ngời, các cô gái xinh
đẹp, những cánh hoa bồng bềnh lướt tới, cảnh tượng này khiến cho chính
người đã thấy qua các kĩ xảo hiện đại là Hà Doanh cũng không khỏi thán
phục vẻ đẹp của nó.
Động tác rải hoa của các thiếu nữ cũng không phải bình bình như nhau,
mà các nàng giống như đang khiêu vũ, về sau, lại không ngừng hướng tay
lên phía bầu trời xa xa bên trên. Khiến cho những cánh hoa phiêu du cùng gió.
Lúc này tất cả mọi người không cam lòng chỉ đứng ở trong khoang thuyền, nhìn xuyên qua cửa sổ ra phía bên ngoài. Mà tất cả đều di chuyển ra
phía ngoài boong thuyền. Hà Doanh tự nhiên cũng nối gót đi theo. Nàng
vừa xuất hiện, ngay lập tức đã cảm thấy có một ánh mắt chăm chú khóa
chặt lấy nàng.
Hà Doanh hít thở thật sâu, xong rồi mới quay đầu lại nhìn vào ánh mắt kia, Quả nhiên, người nhìn nàng chính là Lê Thanh!
Trong cặp mắt Lê Thanh, lại xuất hiện lửa giận, và những hương vị nhớ
nhung nói chẳng nên lời. Hắn chăm chú nhìn Hà Doanh chằm chằm, môi dưới
hơi động, cái vẻ mặt kia rõ ràng là: Tới đây cho ta!
Hà Doanh hở cho hắn một nụ cười ung dung, nhàn nhạt, sau đó, an nhàn
không thèm quay đầu lại, giống như chẳng hề nhìn thấy hắn. Khoảnh khắc
nàng quay đầu đi, Lê Thanh giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt, đưa chân chuẩn
bị bước tới. May mắn Lộ Minh ở bên cạnh nắm chặt lấy tay hắn, lại nhẹ
nhàng nói vào tai hắn một câu gì đó, mới khiến cho động tác của hắn
ngừng lại.
Mặc dù động tác đã ngừng lại, nhưng rõ ràng sắc mặt Lê Thanh lúc này đã sạm đen lại rồi! Ánh mắt của hắn lúc chớp lúc không nhìn về phía Hà
Doanh, nó lộ ra nỗi hận không thể nuốt sống nàng được. Hà Doanh nhìn
không chớp mắt về phía trên của đảo, thậm chí khóe miệng còn mang theo
nụ cười. Tâm trạng của nàng bây giờ rất tốt, nhìn thấy nét mặt của Lê
Thanh càng tức giận, nàng càng vui vẻ.
Lê Thanh dù sao cũng là nhân vật có thân thế, hắn đâu dám nhìn nhiều?
Sau khi oán giận nhìn chằm chằm nàng mấy lần,cuối cùng hắn cũng phải bực tức quay đầu đi.
Hà Doanh đứng thẳng người, vẫn chưa nhúc nhích. Hiện tại vóc người của
nàng bây giờ cao tầm 1m73, so với nam tử đương thời của thời đại này đã
coi như là cao rồi. Bởi vậy, mặc dù tuổi nàng còn nhỏ, nhưng phối hợp
với vóc người cao, lại tạo thành dáng vẻ phong lưu tao nhã lịch sự hiếm
có trên đời, ngọc cốt băng cơ, vẫn khiến cho đám người quyền quý ở đây
không ngừng đưa mắt nhìn vào nàng.
Đặc biệt là uy phong của trận chiến nổi tiếng gần đây của nàng, khiến
cho ánh mắt của những người quyền quý này nhìn nàng, đã dần trở nên nóng bỏng. Tiểu công chúa của Trần quốc, hiện tại đứng cùng một chỗ với một
vài phu nhân, nàng vừa không ngừng liếc về phía Hà Doanh, vừa thì thầm
điều gì đó với người bạn gái ở bên cạnh. Nói xong các cô gái không ngừng nhìn Hà Doanh cười khúc khích. Các nàng cười tới mức càng thêm xinh
đẹp, đồng thời thu hút ánh mắt của mọi người , còn khiến Hà Doanh lọt
vào tầm mắt của họ.
Ở trên ván gỗ, ngoại trừ Lê Thanh rất dễ gây sự chú ý của người bên
ngoài, còn có hai thanh niên công tử, cũng rất thu hút ánh mắt của mọi
người. Hai thanh niên công tử này đều có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú,
cùng với Chu Viễn Lê Thanh thì mỗi người đều có nét tuấn tú riêng.
Thân hình Lê Thanh cường tráng, làn da hơi rám nắng, khuôn mặt khôi ngô sáng sủa, đứng ở chỗ đó giống như một gốc cây Thanh Tùng, mà thân hình
Chu Diễn cũng cao to rắn rỏi, nhưng trên người của hắn tỏa ra một vị tà
mị, một đôi mắt hồ đào hấp dẫn người khác. Mà hắn cũng rất vui vẻ với
điều này, vừa thấy mĩ nữ hai mắt liền phóng điện xéo qua.
Mà hai người trẻ tuổi kia ở bên trong, người mà đứng dựa vào thuyền hoa khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, da mặt trắng trẻo, khuôn mặt tuấn tú, khí chất thiên về nho nhã. Trên mặt hắn, mang theo một nụ cười nhàn nhạt, toàn thân khoác lên người một chiếc áo dài trắng, khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác về công tử tuyệt vời không có ở trần gian.
Mà người còn lại, người trẻ tuổi đứng cách Lê Thanh không xa, khuôn mặt tuấn tú phi phàm, trên người toát ra một quý khí bức người. Mặc dù nơi
này rất nhiều quý tộc, nhưng nét quý khí này không phải quá nổi bật
nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy hắn không phải người thường, Đây là
một công tử cao quý Kim mã ngọc đường.
Thấy Hà Doanh không ngừng quan sát hai người này, Chu Diễn ở bên cạnh
hỏi: “Tiểu đệ đang nhìn cái gì thế? Bọn họ à? Bọn họ chính là những
người cùng với Chu Diễn ta được xưng là tứ đại công tử nhỉ. Ngươi hãy
nhìn người bên trái” Hắn chỉ người thanh niên nho nhã yếu đuối: “Đó là
Sở quân tử, đừng nhìn vẻ văn nhân của hắn, hắn là một tay kiếm thuật, và chính là người đứng đầu đó. Còn người kia” Lần nãy hắn chỉ sang vị công tử cao quý kia: “Người đó là Vân Hoa công tử.” Đối với Vân Hoa công tử, hắn muốn nói lại thôi, không thừa lời.
Nói tới đây, hắn chỉ sang phía Lê Thanh nói: “Người kia là Lê tướng
quân là chiến tướng cực kì lợi hại của đại Chu chúng ta. Mặc dù hắn cũng nổi tiếng trong Tứ đại công tử, nhưng mọi người vẫn quen gọi hắn là
tướng quân.”
Hắn đứng bên cạnh Hà Doanh, cùng nàng nói chuyện thật vui, vì vậy không chú ý tới ở một chỗ khác trong thuyền hoa, Tam hoàng tử đang mỉm cười
nhìn về phía hai người. Hắn vỗ nhẹ tay, nói khẽ với người khoảng độ ba
mươi tuổi vóc dáng gầy gò: “Tứ đệ thật quá hồ đồ, cho tới bây giờ cũng
chưa phái người điều tra chi tiết về Hà Doanh.”
Người vóc dáng gầy gò kia cung kính nói: “Nhưng quản gia của Tứ Hoàng
tử đã phái người điều tra, hiện tại hắn đã nhận được tin giả mà chúng ta cung cấp. Cho rằng Hà Ngọc Hà công tử là một đứa con mồ côi của gia
đình danh môn.
Ánh mắt tam hoàng tử nhìn sang hướng Lê Thanh, cười ha ha, thấp giọng
nói: “”Rất tốt, rất tốt! Phụ hoàng hồ đồ của ta còn giao chiếu chỉ đỏ
cho nữ tử Hà Doanh này! Lê Thanh bây giờ, chắc là vô cùng đau đầu.”
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lê Thanh, nói: “Người này vẫn rất tận
tâm và trung thành với phụ hoàng hồ đồ của ta, ta liên tục chạy vạy làm
quen với hắn, hắn lại chẳng thèm dung động. Hiện tại tốt rồi, chỉ cần
nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, lòng ta cực kì thoải mái.”
Nói tới đây hắn nhìn sang phí Hà Doanh, soi xét nàng cẩn thận, giọng
khẽ nói: “Nhưng mà, một giai nhân tuyệt sắc thế này, cũng khó trách mặt
của Lê Thanh đều biến thành màu xanh rồi. Nhìn nét mặt cử chỉ của nàng,
hình như còn là xử nữ, Ha ha ha ha, Lê Thanh còn chưa kịp ăn đấy, sẽ
không thể không nhìn nàng nói chuyện thật vui cùng người khác. Ngẫm lại
việc này, sẽ khiến cho cả người thoải mái ah.”
Người trung niên vóc dáng gầy gò cũng cùng hắn cười khan vài tiếng, rồi khẽ nói: “Lê tướng quân lần này đã tính toán cực kì sai lầm, hắn muốn
lấy Hà Doanh để kiềm chế người kia, rồi mới mang nàng về. Bây giờ nhìn
bộ dáng của hắn, tựa hồ có hận thù với nữ tử kia, đã ăn sâu bén rễ rồi!”