Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 15: Chương 15: Vô Y Xử Tối Động Tình. (Không Chỗ Dựa Động Tình Nhất)




Lê Ngũ, Lê Lục trong lòng khẩn trương, chỉ muốn cấp tốc đến bên cạnh Hà Tam tiểu thư nhưng lại gặp phải sự kháng cự quyết liệt của đối phương. Các kẻ địch còn lại, lợi dụng khoản thời gian đó, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hà tiểu thư. Hai người họ Lê tuy vừa tức vừa hoảng, nhưng cũng phải bất lực.

Hà Doanh từng bước lùi về phía sau, lấy thân che chở Tiểu Hoàn. Trong lòng nàng như có lửa đốt, nhưng cũng đành chấp nhận tình thế vô phương cứu rỗi. Liếc mắt nhận ra phía sau mình chính là sông hộ thành, nàng vẫn cố gắng lùi lại, dù cũng chỉ được vỏn vẹn vài bước.

Bọn thích khách nhận thấy thân hình Hà Doanh cân đối ngọc ngà, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp tuyệt mỹ, tuy lộ vẻ hoảng sợ nhưng ngược lại trông đáng yêu vô cùng. Tính nàng vốn kiên cường, biểu tình khá lạnh nhạt, kết hợp với vẻ hốt hoảng không ngờ lại tạo ra một thứ mị lực kỳ lạ. Hai gã thích khách ở gần nàng nhất không khỏi nuốt nước bọt, tâm lý có phần choáng váng.

Hà Doanh lại lui về sau một bước. Hai tên thích khách chứng kiến được khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, trái tim không khỏi đập mạnh. Gã bên trái cười nói: “Tiểu nương tử, ngươi hãy đầu hàng đi!” Dứt lời, gã vung đao bổ xéo vào người Hà Doanh, động tác như muốn cắt bỏ hai bím tóc của nàng, rồi tiện tay chế trụ.

Lúc này, thủ lĩnh của bọn chúng chợt giận dữ quát: “Hai tên vô dụng! Vẫn chưa bắt được một tiểu cô nương trói gà không chặt sao? Các ngươi muốn chết phải không?”

Lời nói như sấm động, thích khách kia liền giật mình, đao trong tay cũng tự nhiên chếch sang một bên, bổ lên bả vai của Hà Doanh.

Hà Doanh và Tiểu Hoàn kinh hãi hét lên! Lời văn tuy chậm, nhưng diễn biến lại cực nhanh. Bỗng cùng với tiếng thét chói tai đó, một vật xoay tròn, mang theo kình phong sắc lạnh, bất ngờ kích tới. Vật đó như ánh chớp đánh thẳ3ng vào thanh đao đang bổ xuống Hà Doanh!

”Đinh” một tiếng, cả hai thanh đao đã bay ngược về phía sau, lưỡi đao cắm ngập xuống mặt đất, còn lại hai chuôi đao rung động liên hồi.

Một chiêu ấy thần tốc vô cùng!

Tất cả các nhân vật đương trường đều sửng sốt, không tài nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Bỗng đâu, một hán tử vận thanh y như thần điêu từ trên không đáp xuống, đứng chắn trước mặt Hà Doanh.

Hai gã thích khách thất kinh, chỉ biết há miệng ấp úng không thành lời. Hán tử áo xanh đột nhiên chuyển động, song cước đá lên, lập tức vô số đạo ảo ảnh hiện ra. Chỉ nghe “Phanh phanh phanh!” vài tiếng, hai tên lưu manh đã văng ra xa vài thước. Một đòn ấy mang theo uy lực kinh thiên, khiến cho lũ ác tặc cơ hồ không đứng dậy nổi.

”Tiểu thư, không nên hoảng sợ,“ đại hán áo xanh xoay người lại, mỉm cười nói với Hà Doanh. Đến lúc này, Hà Doanh mới phát hiện người trước mặt mình chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, nhưng thân hình khôi vĩ, ngũ quan lại tuấn tú phi thường, thực xứng đáng là một mỹ nam tử. Nhưng dựa vào vóc người của hắn, nàng đoán chàng thanh niên này xuất xứ không phải người nước Chu.

Thanh niên nhân thấy Hà Doanh ngơ ngác nhìn mình, không kềm được lại mỉm cười với nàng. Hà Doanh đỏ mặt lên, chỉ biết cúi đầu, trong tai vang lên thanh âm trầm ấm của hắn: “Tại hạ Lệnh Hồ Hòa, còn tiểu thư?”

Hà Doanh tránh nhìn vào cặp mắt của thanh niên, khẽ đáp: “Ta là Hà Doanh.”

”Hà Doanh?” Thanh niên đọc lại một lần, rồi ôn nhu thốt: “Chỉ có nơi như nước Chu này mới xuất hiện một tuyệt thế giai nhân như vậy.” Nghe được lời ca ngợi của hắn, hai gò má Hà Doanh lại đỏ ửng lên. Nàng cúi đầu, đôi bàn tay cứ vô thức vân vê vạt áo, quả nhiên đang rất thẹn thùng.

Tiểu Hoàn cho tới bây giờ chưa từng thấy tiểu thư có biểu hiện tương tự, nên không khỏi ngắm đến ngây dại. Nàng ta hết nhìn Lệnh Hồ Hòa, lại nhìn sang tiểu thư, trong lòng thầm nghĩ: “Thanh niên này cùng với tiểu thư tựa như tiên đồng ngọc nữ trên cõi bồng lai vậy.”

Trời ban cho Hà Doanh vóc người hơi cao, do vậy luôn có phần nổi bật hơn khi đứng với nam nhân khác. Trong khi đó, thanh niên này khiến cho Tiểu Hoàn cảm thấy như gã và tiểu thư là một cặp trời sinh, hoàn hảo tuyệt đối.

Cặp mắt của thanh niên đó thâm trầm, dán chặt lên thân thể của Hà Tam tiểu thư. Còn Hà Doanh, từ khi gã xuất hiện, tâm hồn đã rạo rực không yên, trái tim cũng theo đó mà cất nhịp.

Đám người Lê Thanh đang bị thích khách bao vây trùng điệp. Dẫu sao y cũng cố gắng nhìn sang phía nương tử của mình, không ngờ chứng kiến cảnh vị hôn thê tương lai của hắn đang cùng một nam tử xa lạ đang say sưa đắm đuối, tâm tình như vừa bị tát vào mặt.

Y đang lúc kích đấu, lại phải chịu một kích động mạnh mẽ như vậy, liền lộ ra sơ hở. Tên thủ lĩnh kia lập tức nắm lấy thời cơ, liên tiếp công ra mấy chiêu như sấm động, đến nỗi Lê Thanh phải liên tục thối lui, vất vả lắm mới chống đỡ nổi.

Vào lúc này, vô số tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ phút chốc một đội nhân mã đã xuất hiện, trên mình mang quân phục của cận vệ quân. Vừa trông thấy đám người này, Lê Thanh thần tình như cá gặp nước, còn tên thủ lĩnh kia gấp rút hạ lệnh cho đồng bọn rút lui.

Vốn đang dành thế thượng phong, bọn thích khách rút đi dễ dàng vô cùng. Không đợi đám quan binh áp sát, tất cả đã hòa vào khu rừng gần đó, không để lại vết tích nào.

Lê Thanh gập mình thở dốc, nhãn quang không hẹn lại nhìn về phía Hà Doanh. Lúc này thanh niên Lệnh Hồ Hòa nhận thấy quan binh sắp đến, liền mỉm cười, nói: “Hà tiểu thư, trong thời gian ngắn thôi, Lệnh Hồ Hòa sẽ quay lại cầu kiến. Đến lúc đó xin tiểu thư vạn lần đừng chối từ!”

Nói xong câu này, gã toàn thân vút lên, canh giữa mặt sông hộ thành để đáp xuống. Mắt thấy gã sắp chìm xuống sông, thì bằng một cú đạp chân, gã dụng khinh công luớt trên mặt nước qua đến bờ bên kia, rồi nhanh chóng biệt dạng.

Lúc này đám quan binh cũng xuống ngựa, tiến đến hỏi thăm bọn người Lê Thanh và Lộ Minh.

Trải qua một phen kinh hoàng, hai chủ tớ Hà Doanh đã sớm không đứng vững nữa, phải chật vật lắm mới có thể leo lên được xe ngựa. Mới vào trong, hai người đã ngã sấp xuống, không còn hơi sức đâu để ý đến chuyện thể diện.

Sau khi nói chuyện xong, nhóm người Lê Thanh quay lại thành Bắc Môn nghỉ ngơi trong một ngày. Cho đến ngày rời đi, không biết bằng cách nào, nhân số trong đoàn đã gia tăng lên gần hai trăm người. Cũng nhờ vậy mà dọc đường mọi sự đều yên bình, mọi người ai ai cũng thấy thoải mái hơn.

Hà Doanh cứ đinh ninh rằng Lê Thanh sẽ đến trò chuyện với mình, ngờ đâu từ chuyện đêm đó, y cũng chẳng buồn liếc mắt đến người vợ sắp cưới này, tựa hồ như nàng không hề tồn tại vậy. Tuy nhiên, cũng nhờ đó mà tâm tình của Hà Doanh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Còn Lộ Minh cứ hàng ngày nhắc nhở nàng: “Hà tiểu thư, dù Lê tướng quân nghĩ như thế nào, ngươi cũng đừng quên mình là nữ nhân của hắn. Điểm này tuyệt đối tiểu thư không thể không nhớ”

Hà Doanh nhìn hắn một cách khó hiểu. Nàng chợt vỡ lẽ rằng bọn họ tưởng mình có hảo ý với tên Lệnh Hồ Hòa kia, cho nên mới hành xử như vậy. Nghĩ tới đây nàng giật mình, liền quay đầu về hướng khác, miệng khẽ mỉm cười, không để ý tới Lộ Minh nữa.

Lộ Minh tự phụ tài trí hơn người, nhưng lại hóa thành chàng khờ trước mặt Hà Doanh! Không riêng gì hắn, ngay cả Lê Thanh cũng đang lạc vào cõi mộng mị như sương do nàng vô ý giăng ra. Tóm lại, cả hai đều ước ao được nhìn ngắm nàng, cùng với một thứ khát vọng muốn thấu hiểu cái nội tâm bí ẩn kia. Nhưng thứ khát vọng đó lại nguy hiểm vô cùng, có thể vùi sâu hùng tâm tráng chí của một nam nhân vào một cõi ái tình hư ảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.