Màu tím huyễn hoặc bao trùm lên người của Hạo Thiên Diễm. Sắc tím huyền bí kiêu diễm xâm nhập
vào lục phủ ngũ tạng của hắn. Dần dần, làn da nhợt nhạt vì trúng độc của hắn cũng khôi phục từ từ…
Lãnh Khuynh Thiên hài lòng với
biểu hiện đó, xem ra độc chưa vào tâm của hắn, linh lực cũng không hao
nhiều lắm. Nhưng mà đột ngột xảy ra làm cho Lãnh Khuynh Thiên sắc mặt
xám lại…
“ Sao lại như vậy….” chỉ thấy linh lực của nàng
không theo sự điều khiển của bản thân mà ồ ạc chuyển qua người của Hạo
Thiên Diễm, cơ thể hắn tham lam cắn nuốt lấy màu tím ma mị kia, ko
dừng…ko rứt….
Một giọt mồ hô từ trên vầng trán cao từ từ chảy xuống, men theo gò má rồi rơi nhẹ, rơi nhẹ, sắc mặt thật tệ, tệ
lần…Lãnh Khuynh Thiên không thể ngắt nguồn lực của mình được, nàng không thể mạo hiểm nếu không cả nàng và hắn điều khó qua được…
Phong Tà Nguyệt thấy sắc mặt kì lạ của Lãnh Khuynh Thiên, tâm nảy lên liên
tục, rồi co cại,…co lại, quặng thắt….giống như cảm giác hàng ngàn con
trùng cắn xé tâm hắn vậy, còn đau hơn mỗi lần căn bệnh quái dị của hắn
phát tác…
Hắn muốn lôi ra nàng, muốn ôm lấy nàng, muốn ngăn
cản nàng, nhưng mà những gì hắn muốn thốt lên như bị nghẹn đứng lại ngay cổ họng, ko thể thành lời. Hắn ko thể xen vào, nếu như có chuyện…..hắn
ko dám….
Phong Tà Nguyệt, lạnh lùng tàn khốc. Hắn là cung chủ của Phong Ảnh điện- tổ chức lớn nhất trên giang hồ, thế lực người năm
lạng kẻ nửa cân với Cửu Trọng cung, hắn quyết đoán, hô phong hoán vũ. .
Phong Tà Nguyệt trời không sợ, đất không sợ. Nhưng mà điều duy nhất hắn
sợ chính là y nhân mà mình ái đậm sâu sẽ không còn bên cạnh…hắn thật sự
rất sợ điều đó….!!
Lãnh Khuynh Thiên là số mệnh, là kiếp số cũng là nghịch lân của Phong Tà Nguyệt…
Hắn và nàng, có lẽ định sẵn…một đời bi hoan…bây giờ, kiếp này, kiếp trước và cả kiếp sau nữa….
Chỉ trong chốc lát thôi, mà với Phong Tà Nguyệt, thời gian như trôi quả cả
một kiếp người, hắn chỉ ngây ngốc đứng nhìn nàng, một cái chớp mắt cũng
ko dám, hắn sợ chỉ cần mình khẽ chớp mi, nàng sẽ biến đi, vô tung vô
ảnh, cho nên hắn chỉ ngây ngốc mà đứng nhìn….!
Lãnh Khuynh
Thiên dường như nghe thấy âm thanh kì lạ vọng ừ cõi u linh xa xăm goi
nàng, âm thanh ma mị., xa lạ cũng thật quen thuộc….
Điều duy
nhất mà nàng còn tồn tại trong kí ức là tiếng kêu thê lương của Phong Tà Nguyệt. Nàng nghe, nàng đau, nàng xót…..âm thanh bi ai quá, khiến nàng
muốn khóc… ‘ Nguyệt, ta ko sao…đừng khóc…’ nhưng mà tiếng nói như nghẹn
lại nơi cổ họng, và rồi ý thức nàng chìm dần, ập vào bóng tối, chỉ còn
một màu đen…tựa như thiên địa sơ khai..!!
Điều đầu tiên đập
vào mắt của Hạo Thiên Diễm chính là y nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nhưng mà tại sao nàng sắc mặt lạ như vậy kém, tại sao không còn là ôn
nhu tiếu dung, ấm áp nhãn thần…cười cợt, trêu đùa hắn…mà nàng lại như
vậy nằm đó…nam nhân kia tựa như tiểu thú bị thương ôm lấy nàng mà
khóc……..
Hạo Thiên Diễm mờ mịt, hắn nhớ mình sắp chết
mà…chẳng phải hắn trúng độc sao. Tại sao cơ thể của hắn lại như vậy ko
hề có cảm giác trúng độc nào, mà nội lực lại còn dồi dào hơn trước….
“ Tại sao lại như vậy…..” hắn ngây ngốc hỏi như thế. Tại sao hắn ko chết, tại sao Khuynh Thiên lại nằm đó, tại sao nàng lại giống như một thủy
tinh búp bê xinh đẹp nhưng vô hồn. Hắn ngây ngốc hỏi, bởi vì hắn ko cho
phép não của hắn hoạt động, hắn sợ điều hắn nghĩ là sự thật. Hắn ko muốn nghĩ, ko muốn, cho nên hắn nói, nói sẽ ko nghĩ nhiều như vậy…!! hắn
cuồng loạn..thật sự loạn…….
Phong Tà Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn bi ai cười… “ ..sao vậy, cung chủ của Minh cung..lại có lúc trốn tránh sự thật sao…” .
“ Ko, ko phải…ko thể như vậy…thần y,…người cho gọi thần y,,…” Hạo Thiên
Diễm hét lớn, điên loạn mà la lên, tay có chút run run chạm vào nàng…
Thật lạnh, ko còn ấm áp như thường ngày….hắn cả người sững lại, ko dám đụng thêm nữa, hắn sợ mình sẽ điên mất…
Phong Tà Nguyệt ôm lấy Khuynh Thiên, ôn nhu đặt nàng xuống giường, tay chạm
nàng dung nhan, dịu dàng vuốt mái tóc, nhãn thần si đậm ái luyến, khẽ
cười..cười đến thê lương, cười đến bi ai…Bất giác, .một giọt, hai
giọt….rồi lệ rơi, lệ tràn đầy….Phong Tà Nguyệt vô tâm lãnh tình.. cuối
cùng chỉ vì nàng mà lệ rơi……
Ngươi đã hứa cùng ta đi trọn thế gian này
Ngươi đã hứa cùng ta chấp chữ tay cùng nhau giai lão..
Ngươi đã hứa bồi ta bên cạnh cả đời nhất thế…..
Trúc ở thiên sơn, ta hứa đưa ngươi đi ngắm…
Kim ô mọc ở thiên nhai, ngươi hứa bồi ta múa kiếm……
Nếu là ngươi, Khuynh Thiên đã hứa sẽ ko nuốt lời đúng không…..
Hạo Thiên Diễm, thân hình lung lay ngã khụy xuống, tựa như một hài tử lạc
đường mờ mịt ko tìm được lối ra. Hắn ngồi, hắn thẩn thờ, hắn..lệ đầy
mặt…Hạo Thiên Diễm hắn cả đời ko khóc mà…hắn ko khóc chỉ là nước trong
mắt vô cớ trào ra mà thôi..!!
Hắn rất muốn la lớn, hắn muốn
hét lên, muốn gào thét Phong Tà Nguyệt, ‘ tại sao ko ngăn cản nàng, tại
sao biết nàng sức khỏe ko cho phép lại ngu ngốc làm theo lời nàng nói’
nhưng mà hắn ko có tư cách đó. Hơn ai hết hắn hiểu rõ nàng là người như
thế nào….cho nên hắn ko nói được….
Lãnh Khuynh Thiên, ngươi
thật ngu ngốc, ngươi cho là ngươi thiếu tình bọn ta, ngươi cho là ngươi
làm chúng ta đau khổ, ngươi cho là ngươi khiến chúng ta tổn
thương..ngươi áy náy, ngươi buồn phiền… Nhưng mà ngươi có biết, yêu
ngươi là chúng ta cam tâm tình nguyện, giúp ngươi chúng ta không oán ko
hối…nhìn ngươi là chúng ta hạnh phúc…ngươi không hiểu sao?!!.....
Hai nam nhân, tài khuynh thiên hạ.
Kẻ lãnh khốc lạnh lùng
Người phong lưu tà mị
Người tuấn mỹ vô trù
Kẻ yêu mị tuyệt luân
Cùng vô tâm lãnh tình
Cùng không tin vào hai chữ ái tình……..
Đến cuối cùng điều vì một người mà đau
Vì một người mà ai thương, bi lụy……..
Cứng rắn kiên cường như hắn……lệ vô thanh vô tức rơi
Không tâm ko phế như hắn…..lại khóc tựa như một hài tử…
Rốt cuộc vấn thế gian, tình chi một tự…?
Lại khiến cho kẻ dám yêu một đời phải bi thương…!!!