Trúc là loại
cây đơn giản nhưng mang một vẻ đẹp đơn sơ, mộc mạc. trúc là loại cây
quân tử…màu xanh của trúc là cũng chính là màu mà Lãnh Khuynh Thiên nàng thích nhất. Hương vị của trúc thanh nhã cũng là hương vị khiến nàng mê
đắm
Lúc này đây trong Khuynh các trúc không khí thập phần hài hòa, mảnh rừng trúc rì rầm trong gió như đang thủ thỉ tâm tình….
“ Duệ nhi, Thần nhi con có muốn đi học không?...” Khuynh Thiên ôn nhu vuốt đầu hai đứa trẻ nói
“ Đi học….” .hai hài tử ngẩng đầu nghi hoặc nhìn bọn hắn mẫu thân, đi học tức là học chữ sao….bọn họ đi học được sao chứ
“ Ân…..Thần nhi cùng Duệ nhi như vậy thông minh, học chắc chắn rất giỏi nha…” Khuynh Thiên cười khẽ vuốt đầu hai hài tử
“ Có phải có rất nhiều người……” Duệ Hi cắn môi hỏi
“ Ân..rất nhiều trẻ con cùng hai đứa vui chơi, như vậy có phải rất vui” …Khuynh Thiên tiếp tục nói.
“ Nhưng mà….” Thần Hi chớp mắt to nói, mâu quang có chút sợ hãi, hắn rất sợ bị người khác chọc ghẹo nha….hắn ánh mắt khiến cho nhiều người chán
ghét,….
“ Duệ nhi, Thần nhi..dù mọi người có nói như thế nào
nhưng lúc nào hai đứa cũng phải nhớ rằng, hai đứa đích màu sắc đôi mắt
là trên đời này đích đẹp nhất…là mẫu thân đích bảo bối biết
không?....” Khuynh Thiên ôn nhu nói…
“ Ân….con biết…” .Duệ hi
cùng Thần hi gật đầu cười, mâu quang ẩn ẩn lệ quang, ba tuổi bọn hắn tâm tư rất thuần khiết nhưng cũng thật nhạy cảm…bọn hắn chỉ biết lúc cần
quan tâm chăm sóc yêu thương nhất, sẽ có ôn nhu đích mẫu thân che chở
cho bọn chúng, như vậy đủ rồi…là yêu thương vô điều kiện mà mẫu thân
dành cho….ấm áp….
“ Như vậy hai đứa muốn học gì…..” Khuynh Thiên tiếp tục vấn…
“ Con muốn học võ” Duệ Hi mâu quang kiên định đáp
“ Tại sao ni..??” Khuynh Thiên cười khẽ ôm nó vào lòng, hôn nhẹ hai má
“ Duệ hi sau khi lớn lên nhất định bảo vệ được mẫu thân cùng đệ đệ đích…” Duệ hi mâu quang hân hỉ nói
“ Là a..bảo bối thật ngoan, mẫu thân sẽ chờ Duệ hi bảo vệ nha….” Khuynh Thiên ôn nhu cười
“ Vậy còn thần nhi đâu…..” Khuynh Thiên quay về phía Thần Hi cười hỏi
“ Là…con muốn học chữ, muốn học đàn….muốn học rất nhiều thứ, nhưng mà mẫu thân phải dạy cho Thần nhi a!!..” Thần hi làm nũng ôm hắn mẫu thân nói
“ Vậy nương sắp xếp cho hai đứa đến trường, chiều mẫu thân sẽ dạy cho hai đứa nhiều thứ khác được ko…..” Khuynh Thiên ôn nhu cười, một tay ôm
thần nhi, một tay dắt Duệ hi ra ngoài, vừa đi vừa nói..ko khí thập phần
ấm áp…
“ Hân nhi, thông báo cho Hoa trưởng lão, ta muốn gặp hắn…” Khuynh Thiên vừa xem các báo cáo vừa nói
“ Ân…tiểu thư, hoa trưởng lão đã đến rồi, đang trong phòng khách chờ tiểu thư ni..” Hân nhi nhẹ giọng nói, mâu quang rất sùng bái nhìn Lãnh
Khuynh Thiên, là a, tiểu thư thật giỏi ni, từ ngày họp mặt, các trưởng
lão càng trung thành và tận tâm cùng lãnh gia, guồng máy khổng lồ do
tiểu thư tạo ra thật lớn cũng đang dần đi vào hoạt động…chưa kể còn rất
nhiều phát minh kì lạ…khiến nàng khâm phục ko thôi
“ Tham kiến
tiểu thư!..” lão giả cúi đầu cung kính nhìn tiểu cô nương trước mặt, hắn một đời làm việc vì Lãnh gia nhưng đây là lần đầu tiên hắn thực sự kính sợ cùng khâm phục một người, tuy bề ngoài bé nhỏ nhưng tâm trí của
nàng, dã tâm của nàng thật đáng sợ….
“ Ân…Hoa trưởng lão, ngươi là ta trưởng bối ko cần như vậy đa lễ,” Khuynh Thiên cười khẽ nói
“ Là….” lão giả khoảng 50 tuế, mày kiếm phi phương, tinh thần sảng khoái, ánh mắt hiển lộ sự cơ trí khó ai bì kịp, là một trong 20 nhân vật đứng
đầu trong Lãnh gia
“ Hoa trưởng lão, ta có việc muốn ngươi làm….” Khuynh Thiên nhanh chóng đi vào vấn đề chính
“ Tiểu thư cứ nói…” Hoa trưởng lão cung kính nói
“ Ta muốn ngươi tìm khoảng 1000 trẻ con cô nhi, thành lập, đào tạo ảnh vệ……….” Khuynh Thiên nhẹ nhàng nói. Mâu quang thâm trầm…
“ Là…” …hoa trưởng lão kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nhìn
khuynh thiên, tiểu cô nương này thật ko đơn giản, cơ trí cùng cơ mưu của hắn thật ko giống một tiểu cô nương 16 tuế, hèn gì Lãnh Phong Tà lại an tâm giao cho nàng sản nghiệp lớn như vậy mà ngao du tứ hải….
Sau khi Hoa trưởng lão cáo biệt ra ngoài, Lãnh Khuynh Thiên cau mày suy
nghĩ,…sau đó khóe miệng cong lên nét cười khuynh thành….thời đại của
nàng sắp bắt đầu. Nàng ko muốn làm vương nhưng nàng muốn có đủ thực lực
khiến ko ai dám đụng đến nàng, những người mà nàng quan tâm, nàng đích
bảo bối…nàng sẽ ko bao giờ để chuyện như vậy xảy ra nữa..một lần đủ để
nàng đau tận tâm can..nhức nhối cả một đời……….
“ Hân nhi, chúng
ta đi đón ta bảo bối thôi!!” Khuynh Thiên mỉm cười đóng trên tay sổ sách ngọt ngào nhìn Hân nhi, mâu quang tràn đầy ý cười…..ko biết ngày đầu
tiên đi học, hai đứa như thế nào ni….
“ Ân….có lẽ hai thiếu gia
cũng đang chờ người đâu” , Hân nhi cười khẽ….tiểu thư thật là sao lúc
nào cũng hướng nàng cười ngọt ngào làm gì chứ, khiến cho nàng tâm loạn
ko thôi! Nàng là nữ nhân ,mà như thế này ko biết thiên hạ nam tử mê đắm
tiểu thư như thế nào đây...
Hoàng gia học viện, ko chỉ
là nơi cho các hoàng tử công chúa học tập mà còn là nơi cho các con cái
quan lại, thương nhân cùng bình dân thiên tài học tập. Đó được xem là
học viện tốt nhất ở Hạo Nguyệt quốc
Lúc này trước cổng học viện
có một thiếu nữ, thiếu nữ một thân tử y phá lệ mị hoặc, nhãn thần chăm
chú nhìn trong học viện. Thanh phong nhe nhẹ làm sa y nhẹ nhàng phấp
phới cùng tung bay theo vũ điệu của tóc, một đầu ô phát nhẹ nhàng quấn
bởi một dải lụa nhỏ….ko nói nên lời đích đơn giản nhưng ko che dấu hết
chủ nhân của nó đích mê hoặc. Xa xa bạch y nam nhân nhìn thấy như vậy
xinh đẹp bức họa mỹ nhân, nhãn thần có chút bị mê hoặc….
“ Tiểu thư, chúng ta lại gặp….” bạch y nam nhân tiến lại gần lễ phép nói
“ Ân….ta và ngươi, …từng gặp qua….” Lãnh Khuynh Thiên nghi hoặc nghiêng đầu hỏi
Bạch y nam nhân kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt…..chẳng phải nữ nhân gặp
hắn, một lần rất khó quên hay sao!!...với hắn khuôn mặt như vậy, chẳng
lẻ ko gây chú ý cho nàng, bạch y nam nhân mờ mịt với suy nghĩ của
mình…( mấy anh mỹ nam trong này hơi bị tự kỉ a!!.)