Phong mang theo mùi máu tươi nồng đậm
Từng mảnh lá trúc xanh như bị nhuộm huyết tạo nên lấp lánh ánh hồng
Mỹ….nhưng cũng lắm ghê rợn….
Lúc này đây chẳng biết nói gì, cũng chẳng thể làm sao, Lãnh Khuynh Vũ hai
tay run run, mâu quang đờ ra, cả người như cứng lại….hắn… hắn làm hại…tỷ tỷ rồi sao. Là mơ nhất định là mơ, có ai làm ơn nói cho hắn, tất cả chỉ là mơ thôi!! Không phải sự thật…….
Bi thương cùng hối hận….
Vì sao, hắn lại tổn thương người hắn yêu thương nhất
Tại sao hết lần này lần khác hắn lại gây nên hậu quả khó sửa chữa…
Trách ai !..oán ai….!!!
Hơn 10 năm cố gắng, 10 năm hắn gây bao nhiêu lỗi lầm cũng chỉ để gặp lại người ấy lần nữa
Tâm của hắn hơn 10 năm bị nhuộm đen, cuộc sống chỉ còn huyết tươi, nhưng mà một mảnh mềm mại cùng ấm áp luôn cho hắn động lực kiên trì…….
Người ấy!! thân nhân của hắn…duy nhất thân nhân của hắn
Hơn 10 năm bên cạnh nhau, cũng lắm vui buồn….
Nhưng mà, chỉ duy nhất trên đời này một người vô điều kiện yêu thương hắn, sủng hắn
Duy nhất vì hắn đau mà bi ai, vì hắn hạnh phúc mà cố gắng
Tỷ tỷ của hắn nha!! Từ lúc mở mắt chào đời……đến lúc nhận biết được xung quanh, tỷ tỷ đã bên cạnh hắn, luôn ôn nhu chăm sóc hắn
Hắn không oán trách cha mẹ rời bỏ hắn, ko thương hắn vì trên đời đã có tỷ tỷ sủng hắn, đau hắn….
Tỷ tỷ của hắn là một người rất tài giỏi, hắn luôn ngưởng mộ cùng kính trọng nàng, là thái dương ấm áp soi lạnh lẽo hắn tâm…..
Nhưng mà!!…hắn ko ngờ có một ngày mình sẽ đến một cái thời không khác, khi đó hắn mới 10 tuổi a!! hoảng sợ cùng bất lực hắn chả biết làm gì cả, từ
nhỏ đến lớn sống trong vòng tay ôm ấp của tỷ tỷ….hắn tâm trống rỗng, hắn chỉ biết cuộc đời này, rốt cuộc ko còn có thể gặp lại duy nhất thân
nhân của mình….
Hắn khóc qua, gào thét…bi ai…., bất lực….hắn bị
người đào tạo, sống trong chết chóc cùng khổ cực….trải qua bao cuộc quấn luyện tàn khốc….hắn mệt chết đi được! rất muốn như vậy chết đi nhưng ôn nhu của tỷ tỷ cùng sủng nịnh ánh mắt nhìn hắn hiện lên khiến hắn ko
biết bao nhiêu lần vực dậy từ điện Diêm vương.
Nhưng mà hai bàn
tay hắn nhiễm huyết, hắn là ác ma!!….sự tàn bạo ăn mòn phân tâm này ,
hắn bắt đầu sợ!!…sợ mình một ngày trở thành kẻ tàn khốc, lạnh lùng…nhưng còn sợ hơn khi tỷ tỷ chán ghét hắn….Hắn bắt đầu chán ghét bản thân
mình, hắn thật mong có thể nhìn thấy tỷ tỷ một lần, một lần cũng được!!
Đến lúc đó hắn sẽ xuống địa ngục bồi tội vậy. Rốt cuộc…hắn tìm được bí
mật…hắn có cơ hội thực hiện này ước muốn….nhưng mà………..
Người hắn trân trọng nhất, người hắn yêu quý nhất…..lại bị chính hắn làm hại….hắn rốt cuộc sống trên đời này có ý nghĩa gì đâu……
Lệ theo khóe mắt nhẹ nhàng rơi…..
Lệ hòa lẫn với huyết…….chảy dài trên má…
Là bi ai!..đau lòng hay xót xa…….
Ko biết, ko rõ, ko thấu cũng ko hiểu….
Rốt cuộc là định mệnh nghiệt ngã hay số phận trêu người đây…
Hắn chỉ biết! tâm bây giờ đau quá…khó chịu….
Lãnh Khuynh Vũ giờ phút này đây như một đứa trẻ mờ mịt ko tìm được lối về…bàng hoàng hoảng hốt…
“ Đừng khóc!…” .bỗng một giọng nói vang lên khiến hắn run mạnh, nhãn thần mờ mịt như có tiêu cự nhìn về y nhân trước mặt….
Một thân tử y phá lệ mị hoặc, huyết nở rộ trên từng mảnh xiêm y như đào hoa xinh đẹp mỹ lệ…..vẫn là đôi phượng mâu xinh đẹp câu hồn nhân tâm, vẫn
là nhãn thần nhàn nhạt ôn nhu cùng sủng nịnh, khóe miệng lúc nào cũng
nhè nhẹ tiếu dung…..như vậy quen thuộc, như vậy ấm áp…..khiến cho Lãnh
Khuynh Vũ, người đời xưng danh ác ma… muốn khóc, khóc thật to, khóc thật lớn…..!!
Lãnh Khuynh Thiên cười nhẹ, tay nhỏ bé vươn đến chạm
vào hắc y nhân trước mặt, phượng mâu ấm áp cùng đau tích….khẽ sờ, chạm
nhẹ…..nàng lo sợ, rất sợ đây chỉ là một hồi mộng, mộng tan…người ko còn
chỉ xót lại bi thương
“ Đệ đệ của ta phải là người tối hạnh phúc
nhất trên thế gian, sao lại có thể khóc được nha??!!….” Khuynh Thiên nhẹ giọng nói, tay nhẹ nhàng lau đi này lệ khóe mắt
Lãnh Khuynh Vũ
đau lòng nhìn tỷ tỷ của mình….ko biết nói gì cả…rất muốn chạm vào tỷ tỷ, rất muốn được tỷ tỷ ôm vào trong lòng, an ủi vỗ về….rất muốn cứ như vậy ở trong lòng tay ấp áp ấy….được nghe hương vị an tâm mà quen thuộc….
Nếu như có thể trở lại như trước thì tốt quá
Nếu như có thể quay lại thời bé thơ!…!!..
“ Tỷ tỷ….” nghèn nghẹn thanh âm, Lãnh Khuynh Vũ cắn nhẹ môi, nhãn thần
ướt át, anh tuấn lãnh khốc khuôn mặt thêm vài phần nhu hòa …..
“
Tiểu Vũ….rốt cuộc có thể thấy ngươi trưởng thành là nguyện vọng lớn nhất của tỷ tỷ rồi….” Lãnh Khuynh Thiên cười khẽ, tay đưa đến ôm lấy hắn
“ Tỷ…!!…ta….” Lãnh Khuynh Vũ âm thanh nhỏ dần, lệ rơi càng nhiều….hắn ko
cần như vậy trưởng thành, nếu có thể hắn chỉ muốn như vậy còn nhỏ, được
tỷ tỷ thương , được tỷ tỷ sủng….sủng đến vô pháp vô thiên…..
“ Ngoan! Đừng khóc….Tiểu Vũ khóc sẽ ko xinh đẹp ….” Lãnh Khuynh Thiên ôn nhu cười nhẹ, nhãn thần càng thêm ôn nhu
“ Tỷ..!! ta là nam nhân…” Lãnh Khuynh Vũ vừa khóc vừa cười nói, tỷ tỷ lúc nào cũng có thể đùa được…
“ Ân,….dù sao đều là dễ nhìn ….” Khuynh Thiên sủng nịnh nói, ý cười trong mắt càng thêm gia tăng….
‘ Oa!….’ .dường như kìm nén lâu lắm, Lãnh Khuynh Thiên ho nhẹ, huyết từ
trong miệng tràn ra….ko thể ngăn cản được, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt
chịu ko nổi…thân hình lung lay…nhẹ nhàng ngã trong lòng đệ đệ của mình
“ Tỷ…, …” Lãnh Khuynh Vũ tay run run ôm lấy Khuynh Thiên, thanh âm càng
thêm nghẹn ngào, lời muốn nói cũng chẳng thể nói thành lời….cứ như vậy
nhãn thần bi ai nhìn Lãnh Khuynh Thiên….
“ Ta ko sao, đừng trách
mình….” Khuynh Thiên lau đi huyết trên khóe miệng, nhẹ giọng nói. Đệ đệ
là người thiện lương , là hài tử tốt nha, để cho hắn chịu dày vò như vậy trưởng thành….! hắn có bao kiên cường mới chịu được đây….nếu như có thể đến sớm hơn thì tốt rồi…cũng hên bây giờ ko muộn ….
“ Sao tỷ lúc nào cũng tốt với ta như vậy!.. có đáng ko..?…” Lãnh Khuynh Vũ bi thương nói. Từ nhỏ dù hắn làm đều gì sai, tỷ tỷ đều bao che cho hắn, dù hắn
đòi hỏi có vô lí đến đâu, của hắn tỷ tỷ cũng dâng lên cho hắn…cứ như vậy yêu thương hắn, sủng hắn.
“ Câu hỏi này chẳng phải ngươi đã hỏi
nhiều lần..?? và lần nào cũng chỉ là một câu trả lời ko phải sao…..”
Khuynh Thiên cười khẽ đáp
Không phải đáng hay ko đáng
Chẳng vì lí do gì cả…
Chỉ là ngươi là ta đệ đệ
Quan trọng nhất đệ đệ
Duy nhất thân nhân của ta…
Chỉ thế thôi…….vì chúng ta là tỷ đệ…..
Huyết của ta và ngươi là cùng một dòng chảy…
Chúng ta là người thân, là ruột thịt….điều này vĩnh ko thay thế được…