Bắc li quốc
Hoàng cung
“ Ngươi….ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa..?!!” nam nhân thân hình lung
lay tựa như sắp ngã khụy xuống. Nam nhân anh tuấn lãnh khốc khuôn mặt mờ mịt tựa như một hài tử bị lạc đường. Nam nhân điên cuồng nắm lấy vạc áo hắc y nhân mà vấn. Nam nhân ấy, là Bắc Li Ngạo
Bắc Li Ngạo, y
thực sự điên rồi, thật sự điên rồi….y nghe thấy cái gì a?! Nàng, Khuynh
Thiên của y, nữ nhân lúc nào cũng ôn nhu mỉm cười, ….mất, ta vào hư
không…..vĩnh viễn không thấy
“ Hoàng thượng….là thật, thuộc hạ là nhận tin từ Lãnh phủ..!…” hắc y nhân nói, mâu quang không dấu nỗi kinh
ngạc. Chủ thượng lãnh khốc của bọn hắn, hoàng thượng không coi nữ nhân
là gì của bọn hắn lại vì một nữ nhân, một nữ nhân đã có phu quân, có hài tử mà thất khống, mà….như muốn khóc!!
‘ Không thể nào…..’ Bắc Li Ngạo lắc đầu, y không dám nghĩ, càng không dám tưởng tượng….tại sao lại như vậy, chẳng phải Thiên mệnh hoa năm đó đã chữa trị cho nàng ko phải
sao?
“ Thuộc hạ nghe được, là Lãnh tiểu thư…dùng sinh mệnh của mình đổi lại mạng sống hơn ngàn người,” hắc y nhân tiếp tục nói
“ Ha ha….” Bắc Li Ngạo cười lớn, Bắc Li Ngạo cười thật to, nhưng mà sao
âm thanh nghe chua xót, nghe bi ai quá..!! Lãnh Khuynh Thiên nha, lại là cứu người….!! …
Rõ ràng bản thân không tốt lại đi giúp người
khác, là ngươi ngu ngốc hay thiện lương. Lãnh Khuynh Thiên, ngươi trước
khi cứu người có từng nghỉ đến cảm nhận của chúng ta không?!….thật ngu
ngốc!! thật ngốc mà…!!
Ngu ngốc như ngươi hà cớ gì lại khiến Bắc Li Ngạo ta yêu say đắm kia chứ….., Bắc Li Ngạo, ngươi thật là một kẻ điên….!!
Nam nhân anh tuấn, cả một đời tính kế, một đời tranh giành quyền lực. Nam
nhân máu lạnh một đời, bỗng chốc mờ mịt mà ngồi xuống đất, nước mắt một
khắc như mưa…….
Bắc Li Ngạo, y không khóc đâu, y đường đường là vua của một nước, đường đường là bá chủ một phương sao lại rơi lệ được cơ chứ.
Y không khóc, chỉ là nơi khóe mắt, lệ vô cớ tràn ra thôi..!!……….
“ Đưa trẫm đến gặp nàng…..” Bắc Li Ngạo nắm chặt lấy bàn tay của hắc y
nhân mà nói, hắn muốn gặp nàng lần cuối cùng, trong đầu hắn nghĩ thế
đấy, cứ mờ mịt mà đau thương cho nên y đã quên mất, nàng vốn không còn
thân xác ……… trôi vào hư không, hòa vào không khí..!!
Hắc y nhân, ảnh vệ của Bắc Li đế nhiều đời, hắc y nhân- hắn một người máu lạnh, vốn không hiểu như thế nào là ái , là tình nhưng mà giờ đây nhìn thấy chủ
nhân cao cao tại thượng, chủ nhân quyết đoán lạnh lùng thường ngày của
bọn hắn vì tình mà như thế này đây..!! khiến cho y thật sự …muốn
khóc!!…..
Than ôi! Một đời đế vương kiệt ngạo, không khuất phục bất cứ ai đến cuối cùng vì một nữ nhân mà nước mắt như mưa..!!…
Thiên Vũ quốc
Điện công chúa
“ Tình nhi?, công chúa vẫn nhốt mình trong phòng sao” nam nhân âm thanh
ôn hòa vấn, bạch y trường bào, cao quý khí chất, y chính là đế vương
Thiên Vũ quốc- Thiên Kỳ
“ là , hoàng thượng công chúa hai ngày
nay không ăn không uống rồi, rốt cuộc là vì sao ?..!!…” tiểu nha đầu
nghi hoặc vấn. Hai hôm trước, Hoàng tướng quân đến gặp công chúa không
ngờ công chúa sau đó lại không ăn không uống, nhốt trong phòng hai ngày
rồi
Thiên Kỳ đau lòng nhìn muội muội duy nhất của mình, thật ngốc tiểu nha đầu, sao lại ngốc quá vậy…lại đi yêu……
“ Tình nhi, ngươi lui đi…..” Thiên Kỳ nói
“ Là….” tiểu nha hoàng vẫn còn một bụng nghi ngờ nhưng mà ko thể ko lui
a, híc! Ai biểu người ta là hoàng thượng mà nàng chỉ là một tiểu nha
hoàng thôi!
Thiên Kỳ bước vào căn phòng muội muội của mình. Y
than nhẹ, thở dài nhìn muội muội vốn xinh đẹp tuyệt luân nay lại xơ xác
tiêu điều như vậy khiến y đau lòng không thôi!
‘ Tiểu Nhan…bớt đau lòng đi….” hắn an ủi
“ Ca ca…” Thiên Nhan ngẩng đầu nhìn ca ca của mình, phượng mâu vốn xinh đẹp nay vì khóc quá nhiều mà sưng đỏ cả lên
“ Ngốc! thời gian sẽ qua, và mọi chuyện sẽ tốt cả thôi….” y lại an ủi
“ Nàng….không còn…, nàng đã nói là sẽ đến đây thăm ta, đã hứa cùng ta đi
thiên sơn xem tuyết rơi , hứa cùng ta hưởng thiên hạ mỹ thực,..nhưng
mà..nàng không giữ lời nha….” Thiên Nhan thê lương cười
“ Tiểu
Nhan….!!” Thiên Kỳ cũng không thể làm gì cho muội muội của mình thôi đau lòng được, bây giờ y chỉ có thể bên cạnh nghe muội muội tâm sự thôi
“ Ca ca, huynh biết không?…nàng thật đẹp, thật ấm áp…..” Thiên Nhan nhãn
thần tưởng niệm, cười khẽ rồi nói, nói rồi than nhẹ! Than rồi
khóc….Haiz!! nữ nhân mỗi khi đau lòng là cả một vấn đề đó chứ
“ Ca ca..huynh không thắc mắc ta….” Thiên Nhan nghi vấn nhìn huynh trưởng từ nhỏ đến lớn yêu chiều sủng nịnh mình
“ Tình yêu..vốn không có tội, chỉ là yêu không đúng người mà thôi…” Thiên Kỳ nhàn nhạt nói, muội muội ngốc, biểu hiện rõ ràng như vậy ta có thể
làm sao không biết được chứ, cho nên ở Tam quốc chiến y mới về nước sớm
hơn dự định, vì y không muốn muội muội của mình sa chân vào cấm kị ái
tình này thôi, nhưng mà rất tiếc!! tình căn đã vướng, khó dứt…chỉ mong
thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương
“ Ca
ca…” Thiên Nhan cảm động nhìn ca ca của mình, hai tay choàng lên tựa vào bờ vai gầy nhưng cũng thật kiên nghị của ca ca….có huynh thật tốt!!
Thiên Kỳ ôn nhu vuốt đầu muội muội của mình, cười khẽ……….!!!