Mộ Dung Cửu Châu lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
“Buông tay!” Một tiếng gầm giận gữ, áp lực đến cực điểm vang lên, tiếp theo đó là một thân ảnh cao to phá cửa phi vào.
Người này mặc y phục của đệ tử Huyền Thiên phủ, đứng đưa lưng về phía ánh trăng, cường tráng hung hãn, chính là Hứa Triêu Tịch. Trường kiếm đen nhánh sát khí kinh người, đâm thẳng vào yết hầu Tô Khuynh Quốc.
Tô Khuynh Quốc đồng tử đột nhiên co lại, triển khai thân pháp, nhưng bị Mộ Dung Cửu Châu hai tay lật lại, mười ngón chế trụ mạch môn trên cổ tay, không để hắn lui ra sau ──
Mũi kiếm băng lãnh cắt vào da thịt nơi yết hầu.
Hứa Triêu Tịch dụng lực thúc kiếm, định dứt khoát kết liễu Tô Khuynh Quốc, nhưng mũi kiếm lại như đâm vào da cá trơn nhẵn, trượt sang một bên.
Huyết châu theo kiếm thế bắn ra. Một kiếm sắc bén này, vẫn để lại một đường trên cổ Tô Khuynh Quốc, khiến người hắn đầy máu.
Hứa Triêu Tịch một chiêu trúng đích vẫn không dừng tay, cổ tay phát ra kiếm khí trầm trọng, kiếm thanh như rồng, nhắm ngay mi tâm Tô Khuynh Quốc. Kiếm đi nửa đường, Tô Khuynh Quốc đã đánh bật hai tay Mộ Dung Cửu Châu, nhún người nhảy lùi lại, phi thân đá vào tay cầm kiếm của Hứa Triêu Tịch.
Khuỷu tay như bị sét đánh, Hứa Triêu Tịch lập tức tê dại cả nửa người, trường kiếm rời tay, “đinh đang” rơi xuống đất.
Tô Khuynh Quốc không hề thừa thắng xông lên, ôm vết thương ở cổ và ngực, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Máu không ngừng rỉ ra theo kẽ tay, hắn cũng quên cả điểm huyệt cầm máu, vẫn mờ mịt nhìn Mộ Dung Cửu Châu chậm rãi đứng dậy từ thư án, vẫy gọi con Hải đông thanh, cười lạnh.
“Sư đệ!” Hứa Triêu Tịch vừa nhìn thấy thân thể xích loã của Mộ Dung Cửu Châu liền cắn răng dời tầm mắt đi nơi khác, từ trong túi lấy ra một bộ y phục, cũng là y phục của đệ tử Huyền Thiên phủ, bên trên còn có vết máu, hiển nhiên là vừa cướp từ trên người một đệ tử khác.
Hắn nhanh chóng khoác lên người Mộ Dung Cửu Châu, thấp giọng nói: “Những người khác đều ở chân núi đợi lệnh. Cứu giá chậm trễ, hoàng thượng thứ tội ── “
“Bớt sàm ngôn đi, mau rời khỏi đây.” Mộ Dung Cửu Châu ngăn Hứa Triêu Tịch tiếp tục tự trách, vội vàng buộc lại mái tóc tán loạn, đột nhiên nghe thấy Tô Khuynh Quốc nhẹ giọng nói: “Mộ Dung, ngươi đã đồng ý, sẽ không ghét ta nữa…”
Thần sắc Mộ Dung Cửu Châu thoáng cứng đờ.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo của thiếu niên như ngập trong thủy quang.
“Ta thật sự rất thích ngươi, Mộ Dung… Ngươi không muốn ở đây, ta cũng chấp nhận đi theo ngươi…” Tô Khuynh Quốc vẫn nói, cho dù mục quang lạnh lùng của nam nhân như kiếm như đao, đâm đến cả người hắn đau đớn. Trái tim như bị ai nắm lấy, không ngừng siết chặt, cơ hồ khiến hắn nghẹt thở, vô lực phát ra tiếng.
Hắn khổ sở không biết nên làm thế nào mới phải, nhưng khoảnh khắc này, rõ ràng hơn bất kỳ lúc nào, hắn biết, Mộ Dung Cửu Châu hận hắn.
Hết thảy những việc làm trước đó, đều chỉ để gạt hắn…
Hắn nghẹn ngào một hồi, ngón tay điểm nhẹ, phong lại mấy huyệt đạo quanh vết thương, máu tạm thời ngừng chảy. Chậm rãi đứng dậy.
Hứa Triêu Tịch sợ hắn gây khó dễ, dùng mũi chân câu trường kiếm lên, đối mặt với Tô Khuynh Quốc, thủ thế chuẩn bị nghênh chiến.
Tô Khuynh Quốc sụt sịt chóp mũi, lục lọi trong đống y phục của mình, tìm thấy mảnh ngọc như ý nho nhỏ bằng vàng ròng.
“Cho ngươi.” Hắn vươn tay về phía Mộ Dung Cửu Châu: “Đây là bùa hộ mệnh lúc đó Hạ Lan Thính Tuyết tặng ta, ngươi cầm lấy đi. Hắn đang phái người bắt ngươi, mang theo cái này, ngươi sẽ an toàn hơn nhiều.”
Mộ Dung Cửu Châu đương nhiên nhận ra đây là tín vật tổ tiên Kim Thịnh ban cho Hạ Lan thị.
Hạ Lan thị hiện tại dùng thái tử giả muốn một tay che trời nắm giữ triều chính, bè phái đông đảo. Có tín vật này, quả thực có thể tránh được vô số phiền phức.
Suy nghĩ trong nháy mắt, Mộ Dung Cửu Châu đã cân nhắc lợi hại, nhận lấy ngọc bội từ tay Tô Khuynh Quốc, trầm mặc một hồi, xoay người bỏ đi.
Hứa Triêu Tịch một lòng muốn giết Tô Khuynh Quốc rửa hận, nhưng không có lệnh của Mộ Dung Cửu Châu, hắn nào dám quá phận, tra kiếm vào vỏ, theo sát sau lưng Mộ Dung Cửu Châu.
Trong rừng ngổn ngang không ít đệ tử Huyền Thiên phủ, đều bị Hứa Triêu Tịch trước đó dùng mê hồn dược xông cho bất tỉnh.
Hắn cùng Mộ Dung Cửu Châu vội vã ra khỏi khu rừng, gấp gáp men theo vách đá khuất bóng trên sơn đạo. Đến giữa sườn núi, Mộ Dung Cửu Châu đi phía trước thuỷ chung không nói lời nào, Hứa Triêu Tịch rốt cuộc nhịn không được, thấp giọng hỏi: “Sư đệ, tại sao không giết tên súc sinh kia?”
Bóng lưng Mộ Dung Cửu Châu thoáng khựng lại, nhưng bước chân không ngừng, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng đã thấy võ công hắn cao cỡ nào, hai vết thương kia hắn căn bản không để vào mắt. Cho dù tiếp tục động thủ, kẻ bại cũng tuyệt không phải hắn. Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh một trận long trời lở đất, kinh động tất cả người trên núi chạy đến coi náo nhiệt?”
“Ta ── ” Hứa Triêu Tịch thừa biết Mộ Dung Cửu Châu nói không sai, nhưng trong lòng vẫn chua xót khó chịu.
Nắm được hành tung của Mộ Dung Cửu Châu đã vài ngày, hắn vốn định lập tức lên núi cứu người, Mộ Dung Cửu Châu lại dùng Hải đông thanh truyền tin cho hắn, nói là thương thế chưa khỏi, hành động không tiện, muốn hắn án binh bất động, ước định đêm nay mới hành động.
Ở bên ngoài chờ thời cơ thích hợp để động thủ, tiếng mây mưa trong nhà lại làm hắn gần như không thể tự khống chế. Cho dù biết Mộ Dung Cửu Châu chỉ là hư tình giả ý, nhưng hắn vẫn vô pháp xoá đi tiếng thở dốc hỗn loạn cùng tiếng rên rỉ khoái ý của Mộ Dung Cửu Châu ra khỏi đầu mình.
Phản ứng của thân thể là trung thực nhất, không thể gạt người.
Hắn lặng lẽ đi một đoạn, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, thật ra ngươi… cũng có chút thích tiểu tử kia đúng không? Mấy năm qua ngươi đều ── “
Ô kiếm đột nghiên kề ngang cổ hắn, dấy lên tầng tầng hàn khí.
Mục quang băng lãnh sắc bén hơn cả mũi kiếm của Mộ Dung Cửu Châu bắn về phía hắn, một lát mới vung tay, tra ô kiếm trở vào vỏ của Hứa Triêu Tịch.
“Không thể nào!” Hắn cười lạnh quay đầu, nhãn thần u uất chìm vào trong màn đêm tăm tối: “Bên phía kinh thành có tin tức gì không?”
Hứa Triêu Tịch sờ vết thương nhàn nhạt trên cổ mình, im lặng cười khổ, nghe thấy Mộ Dung Cửu Châu lãnh ngạnh hỏi như thế, ổn định lại tâm trạng nghiêm mặt nói: “Ngày đăng cơ của Thái tử Chân đã được định vào mồng ba tháng ba, tỷ đệ Hạ Lan tuy đã khống chế cục diện trong triều, bất quá các đại thần như Chương thượng thư, Hộ tướng quân đều bất mãn Hạ Lan thị ngoại tộc chuyên quyền, chờ hoàng thượng hồi kinh chấn chỉnh triều chính.”
Mộ Dung Cửu Châu gật đầu. Trong triều có không ít đại thần là thân tín hắn đề bạt sau khi đăng cơ, Hạ Lan Thính Tuyết muốn mua chuộc ngay lập tức cũng không phải chuyện dễ, còn có một số trúng Trung hồn cổ, tự nhiên phải cúi đầu nghe theo lệnh hắn.
Chỉ cần khẳng định thái tử Chân kia là giả, các phiên vương họ Mộ Dung mà Kim Thịnh hoàng triều bao đời cắt đất phong hầu, sẽ không để mặc cho Hạ Lan thị cướp đoạt thiên hạ của Mộ Dung gia.
“Hạ Lan Thính Tuyết, dựa vào một thái tử giả đã muốn hô mưa gọi gió, ngươi cũng quá coi thường trẫm rồi. Hừ!”
Gót chân phát lực, nhảy qua con suối nước chảy xiết rộng một trượng, phiêu nhiên đáp xuống. Quay đầu nhìn lại, đỉnh Huyền Thiên nhai mờ ảo ánh đèn đã như bầu trời quang đãng kia, xa đến không thể với tới.
Dưới chân núi, gió đêm buốt giá.
Hắn rốt cuộc cũng thoát khỏi Tô Khuynh Quốc, không còn bị buộc phải làm loại chuyện buồn cười kia nữa.
Phía sau, dịch thể ấm áp dinh dính thỉnh thoảng lại rỉ ra từ nơi đáng thẹn, chảy dọc theo đùi…
Mộ Dung Cửu Châu liều mạng siết chặt nắm tay
“Hoàng thượng?” Hứa Triêu Tịch không nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Cửu Châu trong bóng tối đến tột cùng là thần tình gì, lo lắng gọi.
Thở hắt một hơi, Mộ Dung Cửu Châu quay đầu, lướt qua đám thân vệ tử sĩ đang kính cẩn quỳ trước mặt.
“Đi Thuấn An châu.”
Thuấn An châu là lãnh thổ đông nam của Kim Thịnh, sản vật phì nhiêu, xưa nay luôn là châu trù phú nhất trong chín châu lớn dưới quyền Kim Thịnh hoàng triều. Thuấn An Vương Mộ Dung Mi, là huynh đệ khác mẹ với Mộ Dung Cửu Châu, sinh cùng tháng cùng năm với Mộ Dung Cửu Châu.
Sau khi Mộ Dung Cửu Châu ra đời, sinh mẫu Hạ Lan hoàng hậu sản hậu không lâu thì bị cạn kiệt sữa. Mẫu phi của Mộ Dung Mi vốn là thị nữ bồi giá nhập cung của Hạ Lan hoàng hậu, liền đảm nhận trách nhiệm nuôi nấng Mộ Dung Cửu Châu cùng nhi tử mình, khi dứt sữa mới đưa về cho hoàng hậu nuôi dưỡng.
Có cội nguồn sâu xa này, tình thủ túc giữa Mộ Dung Cửu Châu và Mộ Dung Mi, sâu đậm hơn nhiều so với các huynh đệ khác.
Mộ Dung Cửu Châu đăng cơ xưng đế, cũng là nhờ Mộ Dung Mi tận tâm tận lực bày mưu tính kế, về phần tiền tài binh mã, cũng trợ giúp đến nhiều không kể xiết.
Hắn nhất định, phải đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình!
Cười dài một tiếng, chim chóc bị kinh động bay tán loạn khắp nơi, nơi chân trời xa xa gió mây cuồn cuộn.