Nhận được tin Tôn Sách tự mình xuất mã
thảo phạt Sơn Việt, ta không hiểu sao bỗng buồn bực bất an, không quan
tâm việc ở Lương châu nữa, với lại, nơi này cũng không còn gì cần đến
ta. Cáo biệt Tào Tháo, ta ngay cả Nghiệp thành cũng không về, ra roi
thúc ngựa một đường xuôi nam. Tới Lạc Dương, người trong nhà báo Tần
Dũng đã tới Giang Đông trước, khiến ta ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, không dám nghỉ ngơi, đi thẳng tới Kiến Nghiệp.
Trong thành Kiến Nghiệp, Tần
Dũng vạn phần lo lắng đang đợi ta, nhìn thấy ta cũng không buồn chào
hỏi: “Công tử, tin thắng trận của đại quân Tôn Sách vừa truyền tới, nghe nói bọn họ bắt được một viên đại tướng của địch, là người Hán, có địa
vị rất cao trong quân Sơn Việt, tôi sợ là Hứa Quần.”
Ta nhíu mày khẩn trương: “Đại quân Tôn Sách giờ ở đâu? Tin tức từ đâu tới? Không phải ta đã nói với
Hứa Quần, bảo bọn họ đừng xuất binh, không được có hành động lớn sao?
Thế nào lại khiến Tôn Sách tự mình xuất binh? Nếu Hứa Quần bị bắt, Hồng
Anh đâu rồi?”
Tần Dũng nói: “Đại quân Ngô
hầu hiện tại mới tới Đô quận. Nguyên nhân cụ thể vẫn chưa rõ ràng, nhưng tin tức nói, chủ lực Sơn Việt một năm hai lần tấn công thành trì lớn,
các quận ở phía nam đều thấp thỏm lo âu, Tôn Sách liền tự mình xuất
chinh thảo phạt. Hứa Quần bọn họ trúng kế, bị gian tế bán đứng, bị đại
quân bao vây, hình như bọn họ giết được gian tế, nhưng không thể toàn
thân thoát ra. Người bị bắt, trước mắt còn chưa có tin tức cụ thể, Ngô
quân phòng bị nghiêm ngặt, người của chúng ta không thể chứng thực thân
phận người này.”
Sự tình rất khó giải quyết,
ta cũng không quan tâm chuyện khác nữa: “Chúng ta lập tức tới Đô quân,
bất kể ai bị bắt, xem tin tức trước mắt không phải Hứa Quần thì cũng là
Hồng Anh. Chúng ta tới đó, trước hết nghĩ cách bảo vệ tính mạng hai
người này rồi tính tiếp. Nếu cần, ta sẽ đích thân đi thuyết phục Sơn
Việt đầu hàng Ngô quân, bảo vệ thực lực mới là quan trọng nhất.”
Đô quận là trung tâm Ngô
Việt, là nơi trọng yếu của đất Ngô, một trong những nơi cung cấp hàng
hóa cho người Sơn Việt, cũng là nơi người Sơn Việt tập trung rất đông.
Từ xưa tới nay, người Sơn Việt ở Đô quận phản kháng vô cùng kịch liệt,
từ sau khi Tổ Lang bị giết, các đại tướng Trình Phổ, Chu Thái đều đem
quân đóng giữ ở đây, mà người Sơn Việt cũng không cam lòng mất đất đai,
bởi vậy, những trận chiến nhỏ chưa từng kết thúc.
Lúc ta đuổi tới đại doanh Ngô quân, đám người Tôn Sách cũng vừa tới Đô thành. Chu Phạm thấy ta, một
câu khách khí cũng không nói, đã vội la lên: “Ai da, đang muốn gặp ngươi đã tới. Nhanh vào thành đi, Tử Kính bị bệnh đã lâu, đám đại phu đần độn đó một tên cũng không hữu dụng.”
Ta miễn cưỡng cười cười: “Thế nào? Xem bộ dáng gấp gáp của ngươi, ta còn tưởng ngươi nhớ rượu của ta
chứ. Ngô hầu có sao không? Nghe nói các ngươi đại thắng, còn bắt được
một đại tướng, kể ta nghe một chút đi.”
Chu Phạm lắc đầu đuổi ta đi:
“Không có thời gian, ngươi vào thành đi, Ngô hầu đang ở trong thành.
Người đâu, đưa Triệu công tử tới gặp Ngô hầu.”
Xem ra, Lỗ Túc bệnh không nhẹ rồi! Thân binh của Chu Phạm dẫn chúng ta vào thành, tới hành dinh đóng
quân của Tôn Sách. Khác với Chu Phạm lo lắng, Tôn Sách nhìn thấy ta rất
mừng rỡ, vội bước tới gần cười cười: “Ngươi về rồi. Thế nào? Có thuận
lợi không? Chiến sự ở Lương châu nổ ra làm ta rất lo cho ngươi.”
Ta cười cùng hắn sóng vai đi
vào trong: “Ta có giao du với kẻ xấu đâu. Vốn từ Tây Vực về đã lâu, vì
đưa người nhà chuyển tới Lạc Dương, bề bộn công việc mấy tháng trời. Bá
Phù, sao huynh lại đích thân xuất mã thế? Đường đường là một hầu gia,
lại xung phong đi trước, có chút quá đáng. Công Cẩn cùng Tử Bố tiên sinh cũng không khuyên nổi huynh.”
Tôn Sách cười cười: “Có một
số việc vẫn phải tự ra tay mới được. Tử Vân, có mệt không? Sao không ở
Kiến Nghiệp chờ ta về?”
“Không sao. Chu tướng quân nói Tử Kính tiên sinh bị bệnh, đưa ta đi xem đi!”
Tôn Sách cũng không khách khí: “Đi theo ta. Tôn Lực, ngươi xếp chỗ ở cho Tần Dũng đi.”
Ta mỗi lần tới gặp Tôn Sách,
nhất định sẽ ở lại cùng chỗ với hắn, đã thành thói quen, cho nên, ta
đành cười bảo Tần Dũng: “Ngươi theo Tôn Lực đi đi, hai người các ngươi
cũng nên thân cận một chút.” Tần Dũng hiểu ra, hướng Tôn Sách cúi người
thi lễ, rồi đi cùng Tôn Lực.
Đến chỗ Lỗ Túc ở, Tôn Sách
ngăn hạ nhân vào trong bẩm báo, mang theo ta tới thẳng phòng ngủ của Lỗ
Túc: “Tử Kính mấy ngày nay vẫn không khỏe, nhưng hắn không chịu nói
thật, đám đại phu kia cũng không dùng được. Quân vụ nặng nề, hắn lại
không chịu nghỉ ngơi cho khỏe.”
Vừa nói chuyện vừa rảo bước
vào phòng, chỉ thấy Lỗ Túc khoác một tấm áo choàng ngồi bên án thư xem
công văn, nghe tiếng động liền giương mắt nhìn thấy chúng ta, vội vàng
đứng lên: “Chủ công, Tử Vân, các người sao lại tới đây?” Rồi vội vã ra
lệnh cho thủ hạ dọn dẹp phòng, mời chúng ta ngồi.
Tôn Sách vội bước lên: “Bảo
ngươi nghỉ ngơi, ngươi lại đọc công văn. Thử Kính, không thể bảo vệ bản
thân trong chốc lát sao?”
Lỗ Túc cười cười: “Không sao
cả, nhàn rỗi trong lòng lại hốt hoảng. Khụ, khụ, khụ…. Tử Vân, coi như
ngươi đã tới, chiến sự ở Lương châu nổ ra, chủ công cùng Công Cẩn liền
bắt đầu lo lắng cho ngươi, cũng không biết gửi một phong thư tới.”
Ta bước ra phía trước cười
nói: “Đừng nói nữa, ta đã nhận sai rồi. Ta không có ở Lương châu, luôn
bận rộn ở Lạc Dương, hết bận rồi mới nghĩ ra phải tới đây, tránh các
người lo lắng. Tử Kinh tiên sinh, đưa tay ra đây.”
Kiểm tra mạch đập của Lỗ Túc, ta bắt đầu nhíu mày. Lúc mới bước vào, ta đã nhận ra Lỗ Túc bệnh không
nhẹ, sắc mặt trắng bệch lại có ánh vàng, sắc môi hơi tối, trong ánh mắt
có mang tơ máu, ngón tay trắng nhợt, khớp xương còn có chút cứng. Mạch
đập cho thấy bệnh trạng quả thật nghiêm trọng, gan không tốt, phổi cũng
không thông, tim đập quá nhanh, hô hấp gấp gáp dị thường.
Thấy ta nhíu mày ngày càng chặt, Tôn Sách cũng vội: “Thế nào? Đám đại phu kia chẳng phải nói chỉ là phong hàn thôi sao?”
Ta lắc đầu, đổi sang bắt mạch tay phải của Lỗ Túc: “Khó nói, bệnh này kéo dài đã lâu. Ngươi có phải
có cảm giác sức lực rất yếu, ho nhẹ không ngừng, ban đêm thường đổ nhiều mồ hôi trộm, còn rất sợ lạnh, ăn cũng không ngon miệng đúng không?”
Lỗ Túc ngây người một chút, ha ha cười nói: “Nào có nhiều tật xấu như vậy, có chút ho nhẹ nhưng không nhiều.”
Thư lại bên cạnh Lỗ Túc tiếp
lời: “Công tử nói rất đúng. Đô đốc mấy ngày nay không muốn ăn, mồ hôi
cũng nhiều, mỗi ngày đều phải thay mới…”
Lỗ Túc lườm hắn: “Thật lắm mồm, còn không đi ra ngoài?”
Tôn Sách thở dài: “Tử Kính đừng giấu ta, y thuật Tử Vân không sai đâu. Tử Vân, chữa bệnh thế nào?”
Ta buông tay Lỗ Túc ra, thở
dài: “Ta nên sớm đến đây mới phải. Bá Phù, nếu chiến sự đã xong, Tử Kính tiên sinh tốt nhất là trở về Kiến Nghiệp, nghỉ ngơi hơn nửa năm mới
được. Bệnh hắn thật sự không nhẹ.”
Tôn Sách sửng sốt: “Nghiêm trọng vậy sao? Tử Kính…”
Lỗ Túc nở nụ cười: “Tử Vân,
ngươi lại thế nữa. Đại phu các ngươi rõ ràng là đùa ta, có triệu chứng
nói thành bệnh nhẹ, bệnh nhẹ nói thành bệnh nặng. Ngươi yên tâm, ta
không sợ thuốc, ngươi cho thuốc gì ta uống thuốc đó là được!”
Ta cũng không bị trò cũ kỹ
này lừa, tuy rằng ta cũng muốn đưa hắn rời khỏi nơi này, nhưng bệnh của
hắn thật sự rất nghiêm trọng: “Tử Kính tiên sinh, bệnh của ngài không
phải ngày một ngày hai, trước trận chiến này ngài đã mắc bệnh rồi. Chắc
vì ngài thủy chiến thời gian dài, thân thể bị gió trên sông ăn mòn, ngài lại không để ý, lâu ngày thành bệnh. Mà sau khi tới nơi này, ngài lại
bị nhiễm khí độc, độc khí xâm nhập kinh mạch, nhưng không điều trị đúng
lúc, mới càng suy yếu. Nghe lời ta, nhanh chóng buông xuống mọi thứ, trở lại Kiến Nghiệp dưỡng bệnh.”
Lỗ Túc thoáng nhìn Tôn Sách,
cười cầu ta: “Tử Vân, ngươi trước tiên cứ kê thuốc cho ta uống đi,
chuyện ở đây cũng sắp xong rồi, trong thời gian ngắn ta thật sự là không thể rời đi.”
Ta thở dài đi kê thuốc, Lỗ
Túc nói với Tôn Sách: “Chủ công, có Tử Vân rồi, tôi không sao cả. Trước
mắt phải nhanh chóng xử lý cho xong chuyện ở đây, đại quân mới có thể
trở về. Người kia vẫn không mở miệng sao?”
Tôn Sách lắc đầu: “Rất cứng
rắn, các thủ đoạn ta đều đã dùng, vẫn không mở miệng nói một câu nào. Ta bảo bọn chúng dừng dùng hình, hắn sẽ không khuất phục. Ngươi và lão
tướng quân thăm dò được gì rồi?”
Lỗ Túc thở dài một tiếng:
“Người này quá thần bí, người Sơn Việt chúng ta bắt được cũng chỉ biết
địa vị của hắn tại Sơn Việt không thấp, là phụ tá đắc lực của Hồng Anh,
nhưng không biết lai lịch của hắn. Người lão tướng quân mua chuộc được
chắc biết một chút chuyện của người này, nhưng lại bị hắn giết. Ôi, khó
đấy!”
Tay ta kê đơn, lỗ tai lại
dỏng lên nghe bọn họ nói chuyện, nghe tới đây, ta có thể khẳng định
người này chính là Hứa Quần, nghe thấy hắn chịu cực hình, trong lòng ta
thật đau xót, cây bút trong tay thiếu chút rơi xuống đất. Ép mình phải
tỉnh táo lại, ta đưa đơn thuốc cho Lỗ Túc: “Bảo thân binh của ngài lập
tức đi bốc thuốc đi! Các người đang nói gì vậy? Chuyện không giải quyết
được sao? Tử Kính tiên sinh cũng không thể bị giữ ở nơi này.”
Tôn Sách thở dài, không nói
lời nào, Lỗ Túc cũng mang vẻ mặt buồn bực. Ta nghĩ rồi cười: “Thế nào?
Chuyện quân cơ mật sao? Vậy ta không hỏi nữa.”
Tôn Sách đột nhiên nói: “Tử
Vân, nếu ngươi không phiền, giúp ta trị bệnh cho một người đi, đã hôn mê vài ngày, ta không muốn hắn chết.”
Trong lòng ta căng thẳng, vẫn ép mình cười nói: “Ta là thần y, có bệnh nhân thì phải khám, đi thôi.
Tử Kính tiên sinh, ngài phải uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Tôn Sách đưa ta tới một nơi
biệt lập trong tiểu viện, nơi này đề phòng sâm nghiêm, trong ngoài đều
có quân sĩ canh gác, thấy Tôn Sách tới, vội bước lên bái kiến. Tôn Sách
phất tay cho bọn họ lui xuống, mang theo ta vào bên trong phòng, bảo
quân sĩ trông coi mở khóa ra, chúng ta mới vào được trong phòng.
Ta liếc mắt một cái đã nhận
ra người nằm trên giường chính là Hứa Quần. Hắn mặc một thân hắc y, đã
rất rách rưới, trên mặt rõ ràng hiện ra nhiều vết máu, tay chân đều có
dấu vết xiềng xích, sắc mặt tái nhợt, làn môi khô nứt, ngực phập phồng
kịch liệt, đôi mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích nằm ở đó, dường như
không biết có người tiến vào.
Tim ta đập rộn lên, sắc mặt
cũng không tốt, vài bước đã tới trước người Hứa Quần, cẩn thận xem kỹ,
hô hấp của hắn rất chậm, như có như không, khiến ta căng thẳng trong
lòng. Mắt thấy hắn một thân vết thương, ta cố gắng khống chế bản thân,
nhưng không thể trấn tĩnh nổi. Tôn Sách ở phía sau ta, nhìn Tôn Sách
thăm dò: “Tử Vân, ngươi mau nhìn xem, không chết là được.”
Ngữ khí hờ hững của hắn khiến ta tức giận, quay đầu cả giận nói: “Huynh đã làm gì vậy? Cho dù hắn là
kẻ địch, cũng không thể nhục nhã người ta như vậy chứ? Biến một người
thành như vậy, huynh cũng làm được sao?”
Tôn Sách sửng sốt, chợt cau
chặt lông mày: “Tử Vân, ngươi làm sao thế? Hắn chính là kẻ địch của ta.
Ta cũng không phải nhục nhã hắn, chỉ là muốn từ miệng hắn biết một
chuyện, đây chẳng qua là một thủ đoạn thôi.”
Ta biết mình đã quá kích
động, nhắm mắt thở sâu mấy hơi, mới mở miệng nói: “Bá Phù, tranh đấu
giữa ta và địch ta cũng đã gặp rồi, nhưng chuyện thê thảm thế này còn
chưa thấy, ta không đành lòng thôi. Chúng ta phải nói cho rõ, người ta
nhất định sẽ cứu, huynh đừng thương tổn hắn nữa, nếu không ta thà là
không cứu.”
Tôn Sách gật đầu: “Ta đã hạ lệnh không dùng hình nữa.”
Ta cũng không để ý Tôn Sách
đang nói gì, vội vã bắt mạch cho Hứa Quần, sau đó xé mở vạt áo của hắn,
dặn Tôn Sách: “Bảo bọn họ chuẩn bị nước ấm tới đây, tiện thể mang thêm
bếp lò tới. Mở cửa sổ ra, mùi nơi này rất khó chịu.”
Máu khiến y phục dính chặt
trên người Hứa Quần, ta dấp ít nước ấm rồi mở vết thương của hắn ra,
thấy rõ vết thương trên người hắn, ta vừa đau lòng vừa giật mình. Toàn
thân là vết thương, vô số miệng viết thương chồng lên nhau cùng một chỗ. Những vết thương này không chỉ do dùng hình, còn có do đao kích, xem
ra, Hứa Quần đã trải qua một phen ác đấu, bị thương không chống đỡ nổi
mới bị bắt. Miệng vết thương không được xử lý, nhiều chỗ đã sinh mủ.
Thấy rõ những vết thương đó,
ta vô cùng phẫn nộ: “Bá Phù, các người thật quá đáng. Hắn vốn đã bị
trọng thương, các người lại còn dùng hình với hắn, hơn nữa còn là trọng
hình. Nếu muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cần gì bảo ta cứu hắn?”
Tôn Sách đứng ở bên cạnh, mặc dù cảm thấy buồn cười với sự phẫn nộ của ta, vẫn rất nghiêm túc trả
lời: “Trước mắt ta vẫn chưa muốn hắn chết. Người này có chút thần bí, ta muốn biết bí mật của hắn.”
Từng chút rửa sạch vết thương cho Hứa Quần, ta cắn răng cố nén xúc động, hỏi: “Huynh muốn biết bí mật gì của hắn? Chẳng lẽ không biết dùng biện pháp khác sao? Bên cạnh huynh nhiều người thông minh như vậy, cũng chỉ biết dùng thủ đoạn này đả
thương người sao? Bá Phù, huynh làm ta thật thất vọng.”
Tôn Sách không cho là đúng
nói: “Trận chiến địch ta, loại thủ đoạn này có gì không thể dùng? Chẳng
qua người này đúng là một kẻ cứng rắn, chịu bao khổ hình vẫn không nói
ra một chữ, điều này càng khiến ta tò mò. Cho nên, Tử Vân, ngươi phải để tâm điều trị cho ta.”
Ta tức giận quay lại hét lớn: “Để tâm điều trị? Trị, để ngươi tiếp tục dùng hình? Hắn là người, không phải đầu gỗ.”
Tôn Sách cười: “Được, coi như ta sợ ngươi. Ta nói không dùng hình nữa là không dùng. Ngươi cứ từ từ
chữa cho hắn, ta ra ngoài chờ.” Hắn xoay người rời đi, ra cửa rồi dặn dò quân sĩ: “Người này tỉnh lại, lập tức thông báo.”
Thấy hắn đi như trốn, ta giận lại không có chỗ phát, hướng binh sĩ bên cạnh quát: “Đều ra ngoài cho
ta.” Những binh sĩ vô tội kia nhìn nhau, cũng chạy ra ngoài.
Đợi trong phòng không còn ai, ta cố gắng bình tĩnh lại, quan trọng trước mắt là điều trị cho Hứa
Quần, qua cửa ải này rồi nói tiếp. Nhìn thấy vết thương trên người Hứa
Quần, ta cố nén đau lòng vẫn không thể khống chế nổi, nước mắt từ từ
chảy xuống, từng giọt rớt trên vết thương của hắn. Ban đầu lúc vạch ra
kế hoạch này, ta căn bản không nghĩ sẽ khiến hắn lâm vào hoàn cảnh này,
ta dùng phương pháp nào mới có thể để Hứa Quần thoát khỏi hiểm cảnh đây?
Trong lúc ta tự trách mình không thôi, một tiếng nói vang lên:”Công tử, thật xin lỗi, là tôi không nghe lời ngài nói.”
Ta sửng sốt, vội ngẩng đầu
nhìn, ánh mắt trong suốt của Hứa Quần đang nhìn ta, nào có bộ dáng trọng thương hôn mê: “Ngươi tỉnh rồi? Muốn nói xin lỗi, phải là ta nói, nếu
ta chú ý tới ngươi nhiều một chút, ngươi cũng sẽ không…”
Khuôn mặt tái nhợt của Hứa
Quần lộ ra một nụ cười: “Tôi không hôn mê, chính là không muốn để ý tới
bọn chúng. Nghe được tiếng ngài, tôi rất vui, trước khi chết có thể gặp
ngài một lần, tôi thỏa mãn rồi.”
Ta cố nén thương tâm trách
mắng hắn: “Nói bậy bạ gì đó. Ta đến rồi, sẽ không để ngươi chết đâu. Bọn họ muốn lấy được điều gì từ ngươi thế? Ngươi sao lại ngốc vậy? Nhìn
ngươi một thân thương…”
Hứa Quần khó khăn giật giật
thân thể: “Bọn chúng muốn biết tôi rốt cuộc là ai. Người của Tôn Sách
hình như nhận ra lai lịch của tôi không đơn giản, tôi không biết bọn
chúng đã nắm được cái gì, đành duy trì im lặng.”
Ta dìu hắn chậm rãi xoay
người: “Ngươi thực ngốc, bọn họ có thể nắm được cái gì chứ? Chúng ta
thương lượng xem nên nói gì, ngươi nói ra tránh phải chịu khổ.”
Hứa Quần cười khổ: “Lần này
chúng ta tổn thất thảm trọng, tôi lại rơi vào tay Tôn Sách, chỉ sợ Hồng
Anh bên kia không thể ngăn được Ngô quân. Tôn Sách rất tò mò với thân
thế lai lịch của tôi, một ngày không biết, sẽ không giết tôi dễ dàng,
tôi mới có thể kéo dài tới hôm nay để gặp công tử.”
Ta gật đầu: “Biết các ngươi
gặp nạn, ta nhất định sẽ đến, cho nên, ngươi mới dùng loại phương pháp
này để kéo dài chờ ta đến? Làm vậy cũng là không có cách nào, cũng may
ta đã tới. Chuyện còn lại cứ giao cho ta.”
Hứa Quần lắc đầu: “Công tử,
tôi không phải vì giữ mạng. Tôi chờ ngài là muốn nói cho ngài biết,
chuyện Sơn Việt chỉ sợ ngài phải đích thân đi một chuyến, sắp xếp cho
tương lai của bọn họ, tôi không trở về được. Còn nữa, tôi muốn xin công
tử đưa vợ về sơn trang.”
“Ngươi có vợ? Thật tốt. Ngươi yên tâm, ta sẽ cho các ngươi cùng nhau trở về sơn trang. Về phần Sơn
Việt, ta cũng muốn đi một lần, ngươi cứ yên tâm!”
Thấy trước mặt không còn ai, ta vội hỏi: “Lần này sao lại thế? Các ngươi sao lại tấn công vào thành?”
Hứa Quần cười khổ: “Chính là vì không nghe lời ngài nói.” Hắn chậm rãi kể lại mọi chuyện.
Thì ra sau khi Tổ Lang qua
đời, Hồng Anh cũng chỉ có thể một mình tác chiến, hơn nữa Ngô quân tăng
cường phong tỏa vùng núi, tình cảnh bọn họ càng khó khăn. Lúc này, bọn
họ nhận được tin Lý Thuật ở Lư Giang làm phản, Hồng Anh muốn nhân cơ hội chơi Ngô quân một vố. Hứa Quần cũng đồng ý với việc này, cho nên, bọn
họ chủ động tấn công Ngô quân, có được một trận thắng không tệ. Ta từng
dặn bọn họ, thắng rồi thì phải giấu mình, giữ bí mật, bọn họ vốn cũng
làm như vậy, nhưng lại sơ hở một chuyện, chính là chuyện gian tế. Lúc
trước sau khi ta đi, bọn họ cũng dụng tâm điều tra nghe ngóng thật lâu,
không có manh mối, liền cho rằng chuyện gian tế là ta phỏng đoán mà
thôi, không tiếp tục điều tra nữa. Kết quả liền gặp phải chuyện này.
“Gian tế? Đúng rồi, ta nghe Tôn Sách cùng Lỗ Túc nói chuyện, gian tế bị ngươi giết?”
Hứa Quần gật đầu: “Người này
chính là dược thương lớn nhất trong thành Hội Kê. Trước khi công tử mở
dược điếm ở đó, vẫn cùng người Sơn Việt làm ăn, không biết lúc nào hắn
đã đầu quân cho Trình Phổ, chúng ta trúng phải liên hoàn kế. Người này
vốn trong hai năm qua nhiều lần cung cấp đồ cho quân ta, báo cho chúng
ta biết trước hành động của Ngô quân và nơi cất lương của họ, khiến
chúng ta nhiều lần tập kích thành công. Tôi mặc dù từng hoài nghi người
này, nhưng được vài lần cũng tin tưởng hắn, cuối cùng gây ra đại họa.”
Ta tỉnh ngộ: “Trong một năm
qua, hai người các ngươi công kích thành trì, cũng là người này cho tin
tức, để các ngươi tới đoạt quân tư phải không? Tiết Trung Phục lần này,
tất nhiên cũng là nghe lời hắn, kết quả rơi vào mai phục của Ngô quân.”
Hứa Quần gật đầu: “Đúng là
như thế. Hắn nói cho chúng tôi biết, Đô thành mới có một số lớn vũ khí,
Ngô quân chuẩn bị đảo quân, còn nói đại đội Ngô quân đang đóng giữ ở
vùng núi, không có thủ vệ Đô thành. Có kinh nghiệm hai lần trước, chúng
tôi không chút hoài nghi, liền chui vào bẫy. Cũng may tôi cuối cùng có
cảm giác bất an, cho đội ngũ chia làm hai nhóm, tôi dẫn theo một đám
huynh đệ vào trước, kết quả gặp phục binh, chủ lực Hồng Anh không theo
vào.”
Ta nghĩ một hồi: “Hồng Anh đi đâu? Ta nghe tin Ngô quân đại thắng, đám người ngươi mang theo, hẳn
không thể khiến bọn họ cao hứng như vậy.”
“Tôi cũng không biết. Sau khi bị bọn chúng bắt, vẫn bị giam ở đây, không gặp huynh đệ nào. Tôi cũng rất lo.”
Ta gật gật đầu: “Được rồi,
ngươi hiện tại quan trọng nhất là phối hợp với ta dưỡng thương cho tốt,
những chuyện khác đã có ta.”
Nói tới đây, bên ngoài truyền đến tiếng động, ta không quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Lấy thêm nước ấm đến đây, còn cả nước uống nữa.”
Ở cửa truyền đến tiếng thở dài: “Hắn đã tỉnh rồi, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Ta quay đầu nhìn lại, Tôn
Sách đứng ở nơi đó, dùng một ánh mắt phực tạp nhìn chúng ta. Ta căm hận
nhìn hắn một cái, quay đầu làm việc của mình: “Trong mắt ta chỉ có bệnh
nhân, vết thương của hắn ta chưa xử lý xong. Nếu huynh không bình tĩnh,
cứ về trước đi.”
Tôn Sách chậm rãi đi đến: “Hắn thế nào rồi?”
Ta thản nhiên nói: “Trước mắt sẽ không chết.”
Tôn Sách đi lên trước, nhìn
Hứa Quần hừ lạnh một tiếng: “Loại người này mạng cứng thật. Ta biết
ngươi không sợ chết, nhưng ta có thể làm ngươi sống không bằng chết. Nói thật đi, ta có thể thả ngươi một con đường sống.”
Không đợi ta nói gì, Hứa Quần cũng hừ lạnh một tiếng: “Người khác sợ thủ đoạn của ngươi, ta không sợ. Tôn Sách, mấy trò này của ngươi, có thể làm khó ta được sao?”
Ánh mắt khinh thường khiến Tôn Sách nổi giận, hắn đưa tay bắt cổ áo Hứa Quần: “Ta hiện giờ muốn giết ngươi đây.”
Hứa Quần bị hắn túm chặt,
thống khổ hừ một tiếng, rồi lại nhịn xuống, nhướn mày khiêu khích Tôn
Sách: “Ngươi tốt nhất giết ta bây giờ đi, nếu không sẽ hối hận.”
Tôn Sách giận dữ: “Ngươi cho
rằng ta sẽ không giết ngươi sao?” Đột nhiên thấy ánh mắt mỉm cười mơ hồ
của Hứa Quần, hắn chợt tỉnh táo: “Ngươi muốn chết nhanh? Ta không cho
ngươi như ý đâu, cho dù chết, cũng không để ngươi chết được thoải mái.”
Ta ở bên bị hai người chọc
giận, chỉ vào Hứa Quần nói: “Ngươi, câm miệng cho ta, ta không thể phí
công cứu ngươi.” Lại kéo tay Tôn Sách đẩy ra ngoài: “Ngươi đi ra ngoài
cho ta, không cho quay vào.”
Tôn Sách buông Hứa Quần ra,
xoay người rời đi, đi tới cửa, lại quay người trở về, lôi ta bước theo:
“Không cho ngươi quản hắn nữa, cùng ta trở về.”
“Ngươi làm gì vậy, buông.”
Không để ý ta vừa đấm vừa đá, Tôn Sách dắt tay ta bỏ đi: “Ngươi không đi, ta khiêng ngươi trở về.”
Ta ngoan ngoãn nghe lời, tên
gia hỏa này nổi tính ương ngạnh chính là không nhận người, ta lại có
chuyện cầu hắn, không thể không cúi đầu. Cùng hắn trở lại chỗ ở, Tôn
Sách căm hận liếc nhìn ta một cái, đẩy hết Tôn Lực lẫn Tần Dũng ra
ngoài, sau đó kéo ta vào phòng trong: “Cho ta biết, ngươi quen tên kia,
có phải không?”
Ta sửng sốt, nhìn về phía Tôn Sách, vẻ mặt hắn vừa phẫn nộ vừa không cam lòng. Cẩn thận nghĩ một
chút, ta cùng Hứa Quần nói chuyện rất nhỏ, người ở ngoài không thể nghe
được gì. Thấy ta không nói lời nào, Tôn Sách nôn nóng: “Ngươi vì sao
không nói? Ta nói trúng rồi hả? Các ngươi quan hệ thế nào? Hắn lại dùng
ánh mắt đó để nhìn ngươi, ta…, ta…”
Ta bĩu môi, hóa ra xem nét
mặt giữa chúng ta liền tức thành như vậy? Nghĩ một hồi, ta trợn trắng
mắt với hắn: “Ta vì muốn tốt cho huynh, nên khuyên hắn đầu hàng.”
Tôn Sách sao chịu tin, ở
trong phòng đi qua đi lại, dường như cố ép mình bình tĩnh lại. Qua một
hồi thật lâu, hắn quay lại bên cạnh ta: “Tử Vân, nói thật cho ta được
không? Ta nhận ra các ngươi quen biết nhau, quan hệ tuyệt đối không tầm
thường, ngươi tới đây chính là vì hắn đúng không? Nói cho ta biết đi.
Ta, ta thật sự không chịu nổi.”
Ta thở dài, rầu rĩ ngồi nghĩ
xem nói thế nào mới lấy được hiệu quả tốt nhất. Bất kể là ở phương diện
nào, Hứa Quần đều là kẻ địch của Tôn Sách, thân thế mà ta tạo ra cho
hắn, sẽ khiến Tôn Sách kiêng kỵ. Nhưng thân thế thật sự của hắn ta lại
không thể nói, nếu không, làm sao có thể nói vì sao hắn lại đến với tộc
Sơn Việt đây? Nếu đem hắn liên hệ với ta, rất có thể sẽ làm ta bại lộ
thân phận. Vừa phải nói ra thân thế của Hứa Quần, vừa phải để Tôn Sách
buông tha hắn, vừa không thể kéo ta vào cùng, việc này phải liệu đúng
chừng mực!
Ta trầm mặc khiến Tôn Sách cơ hồ không thể trấn tĩnh nổi, hắn thở hổn hển đi qua đi lại: “Từ lúc thấy ngươi gặp hắn, ta đã thấy không hợp lý rồi. Ngươi vẫn rất để ý chuyện
của ta, sẽ không quan tâm tới kẻ địch của ta. Đừng nói với ta đây là
nhân tâm của đại phu, ngươi khám cho hắn, sự quan tâm và thống khổ trong mắt ngươi, còn tức giận với ta. Ngươi trị thương cho hắn, ta lo lắng,
quay lại đã thấy hắn nhìn ngươi như vậy, trong mắt tràn ngập, tràn ngập
tình nghĩa. Tử Vân, đừng lừa ta, ta muốn biết chuyện thật sự thế nào.”
Hắn nói không ngừng, lúc không nhìn tới ta, trong mắt liền lộ ra vẻ hung ác, ánh mắt hắn tựa như rắn độc, âm lãnh dọa người. Rắn độc? Đột nhiên
một ý nghĩ nảy ra khiến ta chấn động, ta đã nghĩ ra nên nói thế nào.
Ta thở dài một tiếng, kéo lực chú ý của Tôn Sách trở về, thấy hắn xoay người nhìn ta, ta mới cười khổ một tiếng nói: “Đúng, ta quen biết hắn. Huynh hiểu không sai, quan hệ
của ta với hắn không tầm thường.” Nhìn ánh mắt khẩn trương của Tôn Sách, ta làm bộ như bất dắc dĩ thống khổ ôm mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng
đầu nhìn hắn: “Hắn, từng là huynh đệ trong sơn trang của ta, cũng là,
cũng là ân nhân cứu mạng của ta. Thật xin lỗi, Bá Phù, thật xin lỗi, ta
không ngờ hắn lại mang tới phiền toái lớn cho huynh. Nhưng huynh cho ta
thời gian, được không? Ta sẽ lựa lời khuyên hắn quy hàng, cho ta cơ hội
này, đừng làm hắn tổn thương, được không?”
Đáp án này rõ ràng khiến Tôn
Sách chấn động, hắn không tin tưởng nhìn ta: “Cái gì? Ân nhân cứu mạng?
Tử Vân, có phải ngươi mệt mỏi quá không?”
Ta thả ra nước mắt đã tích
sẵn: “Bá Phù, thật xin lỗi, ta trở lại Kiến Nghiệp, nghe nói các người
bắt được đại tướng của Sơn Việt, đã sợ là hắn, cho nên mới chạy tới đây. Bá Phù, vì ta, tha cho hắn được không?”
Tôn Sách chậm rãi ngồi xuống: “Tử Vân, ta không thể tin, không thể tin. Người của ngươi sẽ không gây
bất lợi cho ta, sẽ không đối kháng với ta. Hắn rốt cuộc là ai? Là ai?”
Ta mạnh mẽ lắc đầu: “Không,
ta không thể nói, ta nói huynh sẽ giết hắn. Ta chỉ muốn xin huynh, xin
huynh tha cho hắn, ta có thể thuyết phục hắn, cho dù hắn không để huynh
dùng, cũng sẽ không chống lại huynh nữa. Tin tưởng ta, được không?”
Tôn Sách lắc đầu, vẫn không
tin lời ta nói: “Ta muốn ngươi nói cho ta biết hắn là ai? Tử Vân, ngươi
cho tới bây giờ cũng không như vậy, đối mặt với Tào quân, ngươi cứu ta,
đối mặt với Hoàng Tổ, ngươi giúp ta. Người Sơn Việt phản kháng ta, cũng
là kẻ địch của ta, sao ngươi lại giúp bọn chúng?”
Ta cắn cắn môi: “Ta không có. Ta giúp không phải là quân Sơn Việt, chỉ là hắn mà thôi. Ta giúp hắn,
cũng vì hắn là ân nhân cứu mạng của ta, là huynh đệ của ta.”
“Nói nhảm, đừng có dùng cách
nói ân nhân cứu mạng mà lừa ta. Huynh đệ? Huynh đệ cái gì, ta mới đúng,
chúng ta là huynh đệ đã cùng nhau vượt qua ranh giới sinh tử. Hắn không
xứng!” Tôn Sách phẫn nộ càng tăng lên không giảm.
Ta cũng kích động: “Cái gì mà xứng hay không? Người trong sơn trang của ta, người Thọ Quang, đều là
huynh đệ tỷ muội của ta. Nếu nói không xứng, là chúng ta không xứng với
ngươi, ngươi chính là Ngô hầu, là người đứng đầu Giang Đông.”
“Ngươi, ngươi cố ý làm ta tức giận sao? Tử Vân, ngươi lại vì kẻ đó mà nổi giận với ta? Ngươi so hắn
với ta sao?” Tôn Sách tức giận lại đi tới đi lui trong phòng: “Được,
ngươi coi hắn nặng hơn ta có phải không? Vậy ta sẽ giết hắn.” Tức giận
tới đỉnh điểm, Tôn Sách liền nảy lòng ác độc.
“Nếu ngươi giết hắn, giữa
chúng ta coi như xong. Tôn Sách, đừng để ta hận ngươi.” Ta gần như không suy nghĩ nữa, liền nói ra miệng.
Không khí trong phòng nháy
mắt ngưng kết lại, Tôn Sách chậm rãi nhìn về phía ta: “Ngươi nói cái
gì?” Trong mắt đã tràn ngập thống khổ.
Ta vừa nói ra, liền ý thức
được mình đã quá đáng, thấy Tôn Sách như vậy, lòng ta đột nhiên đau xót, vội vàng đứng dậy kéo tay hắn: “Xin lỗi, không phải ta cố ý nói thế. Bá Phù, ý ta không phải vậy, ta nóng nảy thôi.”
Tôn Sách kéo ta vào lòng: “Tử Vân, ngươi không vì vậy mà rời khỏi ta, không thể hận ta, đúng không?”
Ta cười khổ một tiếng, chậm
rãi thoát ra khỏi ngực hắn: “Bá Phù, ta nhất thời khó chịu mới nói thế,
huynh đừng để trong lòng. Ta nghĩ rồi, chúng ta đều phải bình tĩnh lại,
huynh ngồi xuống đi, chuyện Hứa Quần ta sẽ nói cho huynh biết.”
Tôn Sách buồn bực ngồi xuống, qua một hồi thật lâu hắn mới nói: “Ngươi biết không? Ta rất vui mừng
khi nghe tin ngươi đến. Tuy rằng ta không bị thương cũng không bị bệnh,
nhưng nghĩ đến ngươi vì quan tâm ta mà đến, ta lại hận mình không bị
thương, hận không sinh bệnh như Tử Kính. Nhưng mà, ngươi tới lại không
phải vì ta, mà là vì kẻ địch của ta. Tử Vân, ngươi hiểu rõ sự thương tâm của ta không?”
Lòng ta căng thẳng, ngồi xổm
trước mặt hắn, ép mình mỉm cười nói: “Bá Phù, ta đương nhiên quan tâm
tới huynh, so với bất kể ai khác đều hơn. Ta ở Kiến Nghiệp nghe tin
huynh tự mình xuất chinh liền lo lắng, ta tới đây cũng một nửa là vì
huynh đó! Tin ta đi, Bá Phù, ta đối với các người không giống nhau.”
Tôn Sách gật gật đầu: “Ta
tin, sao ta lại không tin ngươi được. Tử Vân, giờ có thể nói cho ta nghe chuyện là thế nào không? Hắn tên là Hứa Quần sao?”
Ta nhíu mày: “Các người đến tên hắn cũng không biết sao?”
Tôn Sách thở dài: “Người đi
cùng hắn đều rất cứng rắn, che cho hắn phá vây, tình nguyện chết toàn
bộ, không một ai lui bước. Chúng ta trả giá rất lớn mới bắt được hắn.
Người Sơn Việt trong thành cũng bắt được không ít, nhưng lại không có ai quen biết hắn. Chính vì thế ta mới tò mò với hắn. Nói cho ta chuyện của hắn và ngươi đi, Tử Vân, cho ta một lý do để giữ hắn lại.”
Ta đưa tay trái đặt vào trong tay Tôn Sách: “Bá Phù, huynh nhìn xem, ở đây có một vết thương. Lòng
bàn tay Hứa Quần cũng có một vết thương như vậy, đây chính là hắn vì cứu ta mà có.”
Kéo tay ta nhìn kỹ vết thương kia, Tôn Sách nhớ ra: “Ta nhớ ta đã hỏi qua, ngươi nói là do không để ý bị móc rách.”
Ta thở dài: “Đã nhiều năm
rồi. Để ta nói chuyện Hứa Quần trước đã, là chuyện gặp hắn vào hơn mười
năm trước. Năm đó, ta tới Khúc A gặp các người, trên đường gặp một lão
nhân bị bệnh ở ven đường, một hài tử ngồi trước mặt ông ta khóc không
ngừng, tình cảnh ấy tới lúc này nhớ lại, vẫn vô cùng đau đớn. Ta cứu
chữa cho lão nhân xong, hỏi thăm mới biết bọn họ họ Hứa, không còn thân
nhân, cũng không có chỗ ở, ta giống như bình thường, sai người đưa họ
tới sơn trang, trở thành người của sơn trang. Hai năm sau, ta trở lại
mới phát hiện Hứa Quần đã trở thành một thành viên đội hộ vệ, hơn nữa võ nghệ không tệ, nên cho hắn gia nhập thương đội của ta.” Thoáng nhìn ánh mắt chăm chú của Tôn Sách, ta nói tiếp: “Nhưng mà, không đầy hai năm
sau, Hứa lão nhân gia qua đời, lúc ta nhận được tin, tìm Hứa Quần ở sơn
trang mới biết sau khi an táng lão nhân xong, hắn đã mất tích.” Nghĩ đến ta trước đây đúng là thu nhận và giúp đỡ ông cháu Hứa Quần, trong lòng
cũng không khỏi có chút thương cảm, chính vì vậy Hứa Quần đến mạng cũng
giao lại cho ta.
Tôn Sách nhíu mày: “Hắn đến Sơn Việt? Vì sao?”
Ta ngồi xuống bên cạnh Tôn
Sách tiếp tục nói: “Năm đó, chính là năm đi theo Thúc Bật tới đây, xong
xuôi mọi chuyện, đột nhiên ta có hứng thú vào trong núi hái thuốc, lại
gặp chuyện ngoài ý muốn, thiếu chút để mạng lại đây luôn. Cũng là lần
đó, ta gặp lại Hứa Quần, nhờ hắn mà giữ được mạng này.”
Tôn Sách cầm tay ta căng thẳng: “Là người Sơn Việt đả thương ngươi? Ta sẽ giết bọn chúng.”
Ta bất mãn nhìn hắn: “Bá Phù, huynh sao có thể như vậy? Chuyện này kỳ thực không thể trách bọn họ. Sự tình là thế này, ta đi tìm một loại cây chữa thương trong truyền thuyết của tộc Sơn Việt, nghe nói vắt nước của nó đắp lên miệng vết thương sẽ
không bị thối rữa sinh mủ, ta dọc đường tìm sâu vào trong núi, kết quả
phát hiện một nơi rất thần bí. Huynh cũng biết lòng hiếu kỳ của ta rất
mạnh, cho nên tìm tòi khám phá nơi đó một phen, không cẩn thận quấy
nhiễu tới một con rắn đen hình dạng kỳ lạ, ta kinh hãi không kịp nghĩ gì đã giết nó luôn.”
Tôn Sách thở dài một chút: “Ngươi mạo hiểm quá, may mà không bị cắn.”
Ta cười khổ: “Nếu bị rắn cắn
thật còn tốt. Thì ra nơi đó vốn là thánh địa của tộc Sơn Việt, con rắn
đen kia cũng là thánh vật của bọn họ, trăm triệu lần không thể đả
thương, ta lại giết nó. Tai họa này dĩ nhiên không nhỏ, ta bị thủ vệ
thánh địa Sơn Việt bắt tới nơi họ ở, tại đó, ta bất ngờ gặp được Hứa
Quần.”
“Thánh địa tộc Sơn Việt? Ở nơi nào?”
Nhìn ánh mắt thăm dò của Tôn
Sách, ta lắc đầu: “Xin lỗi, ta không thể nói ra. Bá Phù, ta đã thề rồi,
bởi vậy xin thứ ta không thể nói.”
Tôn Sách thở dài: “Bỏ đi, ta không ép ngươi, tiếp tục nói đi.”
Ta cười cảm kích: “Cám ơn
huynh. Tộc Sơn Việt có lưu truyền tộc quy, người mạo phạm thánh địa và
thánh vật, phải trả giá vô cùng thê thảm, đừng nói là người từ bên ngoài tới, cho dù người trong tộc cũng vậy. Xét thấy ta không phải cố ý mạo
phạm mà có nguyên nhân khác, bởi vậy trưởng lão bọn họ quyết định trừng
phạt nhẹ với ta: chặt cụt tay để bảo vệ thánh địa hai mươi năm. Đây là
mức trừng phạt nhẹ nhất, nhưng ta vẫn không thể chấp nhận.”
Ánh mắt Tôn Sách trở nên khẩn trương: “Sau đó thì sao? Bọn họ làm gì ngươi?”
Ta cười cười: “Không phải ta
không có việc gì sao? Đúng lúc ta đang định liều mạng thì Hứa Quần xuất
hiện, hắn cứ thế đứng trước mặt ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng
kiên định, nói ta là trang chủ của hắn, ta phạm lỗi chính là lỗi của
hắn, hắn cùng ta sẽ nhận khảo nghiệm của thần linh, dùng huyết tế tối
cao của tộc Sơn Việt để cầu thần linh tha thứ.”
“Huyết tế? Trời ạ, đó là hình phạt rất nặng mà!”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Huynh cũng biết biện pháp huyết tế sao?”
Tôn Sách lắc đầu: “Không rõ
ràng lắm. Nhưng truyền thuyết từ thượng cổ nói phàm nhân nếu đắc tội với thần linh, nếu dùng máu nóng để hiến tế cho thần linh sẽ cầu được tha
thứ. Nhưng, phương pháp này thường khiến người bị phạt cạn kiệt máu
huyết, cuối cùng sẽ…”
Ta gật đầu: “Đúng, phương
pháp huyết tế của tộc Sơn Việt chính là như vậy, người bị phạt sẽ dùng
máu của mình đổ đầy trên thần đàn hiến tế. Nếu một mình ta, vậy chết
chắc rồi, nhưng Hứa Quần cùng ta chịu xử phạt, huynh hiểu chưa? Bá Phù,
Hứa Quần hắn hiểu rõ ta, biết ta không thể chịu được việc bị cắt tay hay nỗi đau khổ khi bị cầm tù, cho nên hắn lợi dụng gia quy cho phép thân
nhân chịu phạt thay, chọn phương pháp huyết tế để liều chết. Hai người
cùng đổ máu, sẽ có hy vọng sống sót, nếu không, hắn sẽ cùng chết với ta. May mà chúng ta thành công, đều nhanh chóng khỏe lại.”
Tôn Sách trầm mặc một hồi,
lại kéo tay ta nhìn lại: “Ta cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân ngươi nhất
định cứu hắn, cũng hiểu ánh mắt hắn vì sao lại nhìn ngươi như vậy. Các
ngươi, các ngươi cũng đã trải qua thử thách sinh tử. Nhưng ngươi chưa
nói với ta, Hứa Quần vì sao lại tới Sơn Việt, mà không làm hộ vệ trong
thương đội của ngươi.”
Ta mở miệng muốn nói rồi lại
cố nén lại. Tôn Sách thấy được sự do dự của ta: “Nói cho ta biết được
không? Ta đồng ý sẽ cố gắng không giết hắn.”
“Cố gắng? Bá Phù, huynh vì
sao không thể đồng ý với ta bỏ qua cho hắn. Ta đảm bảo với huynh, ta sẽ
dẫn hắn đi, đưa hắn trở về sơn trang, rời khỏi Giang Đông, không làm kẻ
địch của huynh nữa.”
Tôn Sách thở dài: “Tử Vân, ta không thể hứa với ngươi. Hứa Quần đã gây hại cho chúng ta nhiều năm
rồi, ngươi biết không? Chúng ta đã trả giá mấy ngàn mạng người mới giữ
được hắn. Địa vị của hắn trong quân của Hồng Anh là thế nào ngươi biết
không? Ta chỉ vì hắn cứu ngươi liền thả hắn, làm sao sai bảo được người
dưới nữa? Làm sao xứng đáng với những gì lão tướng quân đã bỏ ra?”
Mấy ngàn người? Ta kinh ngạc, Hứa Quần thật sự có thể liều mạng: “Bá Phù, huynh là người đứng đầu
Giang Đông, xin huynh nói vài lời với lão tướng quân được không?” Tôn
Sách trầm mặc.
Ta cũng biết đây là làm khó
hắn, nhưng tính mạng Hứa Quần quan trọng hơn. Hai chúng ta đều rơi vào
trầm tư, một lát sau, Tôn Sách buông tay chậm rãi nói: “Hắn tên Hứa
Quần, nói cho ta biết hắn có phải có quan hệ với Hứa Cống không?”
Tôn Sách nói ra chính là thân thế ta tạo ra cho Hứa Quần, ta không ngờ hắn lại nghĩ ra chuyện này,
nghe xong cũng rất kinh ngạc. Đối diện với sự kinh ngạc của ta, Tôn Sách cười khổ: “Ta đoán trúng rồi đúng không? Ngươi sợ sau khi ta biết sẽ
giết hắn, cho nên mới không nói ra. Hắn bởi vì cừu hận với ta, nên rời
khỏi ngươi tới giúp Sơn Việt chống lại ta.”
Ta thở dài: “Hắn là cháu của
Hứa Cống. Hứa gia diệt môn, hắn bị lão gia nhân đưa ra ngoài chơi, lại
thoát được huynh sát hại. Hắn muốn báo thù cũng không có khả năng, lại
biết quan hệ giữa chúng ta, cũng không thể tới giết huynh, cho nên hắn
tới chỗ Sơn Việt, cúng là gây thêm phiền toái cho huynh. Bá Phù, huynh
đã giết cả nhà hắn, bỏ qua cho hắn được không?”
Tôn Sách chậm rãi đứng lên:
“Tử Vân, ngươi đi nói cho hắn biết, ta tha cho hắn, nhưng hắn phải phối
hợp cùng chúng ta bắt Hồng Anh.”
Ta ngạc nhiên, nhìn ánh mắt
chờ đợi của Tôn Sách, ta lắc đầu: “Không thể đâu, hắn không phải người
có thể bán đứng bằng hữu. Được, ta nói cả cho huynh biết, ta đã gặp Hồng Anh, Hứa Quần trong quân Sơn Việt giống như Công Cẩn vậy, quan hệ giữa
hắn và Hồng Anh cũng giống huynh vào Công Cẩn, hắn tuyệt đối sẽ không
bán đứng Hồng Anh. Bá Phù, Hồng Anh không phải là đối thủ của huynh, hắn có thể chống chọi với huynh nhiều năm, hoàn toàn là dựa vào Hứa Quần,
rời khỏi Hứa Quần, hắn cái gì cũng không làm được. Ta mang Hứa Quần đi,
coi như chặt đứt năng lực của Hồng Anh, Sơn Việt sẽ không còn là tâm
phúc đại họa của huynh nữa, cho nên huynh không cần bắt Hứa Quần làm gì
hết, vẫn có thể giải quyết được chuyện Sơn Việt.”
Tôn Sách lại bắt đầu đi tới
đi lui, thật lâu sau hắn mới nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta suy nghĩ đã,
cũng phải thương lượng với lão tướng quân và Tử Kính bọn họ. Có điều, ta đảm bảo với ngươi, tạm thời sẽ không làm gì Hứa Quần.” Nói xong định
đi.
Ta vội vàng gọi hắn lại: “Bá
Phù, ta còn lời muốn nói, các người vì sao nhất định phải tiêu diệt Sơn
Việt? Vì sao không thu nạp bọn họ? Yêu cầu của bọn họ đâu có nhiều.”
Tôn Sách quay đầu lại cười
cười: “Về điểm này, trước kia ngươi nói rồi. Tử Vân, yêu cầu của bọn họ
không phải không nhiều, mà là rất nhiều, Hồng Anh dã tâm quá lớn, ta
không thể buông tha cho hắn, hắn cũng không thể quy hàng ta.”
Ta lắc đầu: “Hồng Anh có thể
sẽ không hàng huynh, nhưng tộc Sơn Việt không nhất định không hàng. Bá
Phù, ta cho huynh biết một bí mật của người Sơn Việt, con trai tộc
trưởng bọn họ và Hồng Anh quan hệ rất căng thẳng, mâu thuẫn giữa hai
người rất lớn, hơn nữa, trưởng lão tộc Sơn Việt cũng không thích chiến
tranh. Có lẽ, các người có thể chiêu hàng bọn họ.”
Tôn Sách “Ừ” một tiếng: “Là tin tức tốt. Tử Vân, trước kia vì sao ngươi không cho ta biết chuyện này?”
Ta cắn môi: “Lúc trước ta
đồng ý với Hứa Quần sẽ không nói gì với huynh, đổi lại, Hứa Quần hứa sẽ
không tác chiến chính diện với huynh, không thương tổn tới huynh. Thật
xin lỗi.”
Tôn Sách cười: “Quan hệ giữa
các người lại có một giao ước như vậy, chẳng trách Hứa Quần không động
thủ với ta. Tử Vân, ngươi luôn muốn bảo vệ mọi người, đáng tiếc, ta và
Hứa Quần nhất định là kẻ địch rồi, kỳ thực ta cũng rất phục hắn. Đúng
rồi, võ nghệ của hắn là do Tần Dũng dạy sao?”
Ta cười khổ gật đầu: “Đúng,
thủ hạ của ta đều do Tần Dũng dạy võ. Sớm biết lai lịch Hứa Quần, ta
cũng sẽ không đồng ý cho hắn luyện võ. Báo thù, đánh trận, mọi người vì
sao không thể hòa bình mà sống chung? Bá Phù, đồng ý với ta, cẩn thận
suy nghĩ một chút, ta có thể làm sứ giả đàm phán giữa các người và Sơn
Việt, ta đã cứu tộc trưởng bọn họ, ta nghĩ, ta có thể khiến bọn họ phái
sứ giả đàm phán hòa bình với các người.”
Tôn Sách sửng sốt một chút,
nghĩ lại rồi nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi đã, ta đã đồng ý tạm thời không
động tới Hứa Quần, ngươi đừng phí công suy nghĩ nữa. Đương nhiên, ta
hiểu tâm tư của ngươi, sẽ nói với lão tướng quân bọn họ, sau khi quyết
định sẽ tới tìm ngươi.” Nói xong, xoay người đi.
Lo lắng chờ đợi khiến ta trằn trọc bất an, loại chờ đợi này quả thật khiến ta muốn điên. Trời vừa
sáng, ta đã đi tìm Tôn Sách, hắn cũng một đêm không về. Ta suy nghĩ
trong chốc lát, liền tới chỗ Lỗ Túc ở, có lẽ nói chuyện với Lỗ Túc, hắn
sẽ ủng hộ ta đi Sơn Việt. Không ngờ, hắn cũng đã một đêm không về. Xem
ra, Tôn Sách một đêm này bề bộn thật nhiều việc!
Từ chỗ Lỗ Túc trở về, ta trực tiếp tới nơi Hứa Quần bị tống giam, bất ngờ, Tần Dũng đang ở ngoài cửa, nhìn thấy ta, hắn vội ra đón: “Công tử, ngài bàn bạc với Ngô hầu thế
nào rồi? Ngài ấy có đồng ý thả Hứa Quần không?”
Ta lắc đầu: “Hắn không hoàn
toàn đồng ý với ta, chỉ nói tạm thời sẽ không giết hắn. Tần Dũng, ta
muốn tới Sơn Việt một lần, gặp Đại trưởng lão và Mộc tộc trưởng, ngươi
cũng phải khổ cực một chuyến, đi tìm Hồng Anh. Ngô quân lần này đã quyết tâm tiêu diệt Sơn Việt, bọn họ cũng không có cách nào chống lại Ngô
quân đâu, cho nên, Hồng Anh chỉ có thể rời đi xa mà thôi. Khối ngọc bội
này ngươi cầm lấy, Hồng Anh nhìn sẽ biết là ta sai ngươi đến. Ngươi nói
cho hắn biết, bảo hắn đưa thủ hạ tinh anh lập tức đi Giao Châu, bên kia
sẽ có người tiếp ứng bọn họ. Sau khi đến Giao Châu, bọn họ hãy tìm cơ
hội cướp Thương Ngô, giết Ngô Cự, quy phục Sĩ Tiếp.”
Tần Dũng gật đầu: “Lúc nào tôi phải đi?”
“Ta vào gặp Hứa Quần, hỏi hắn tung tích của Hồng Anh, sau đó ngươi sẽ đi.”
Quân sĩ thủ vệ không cho Tần
Dũng đi vào, nhưng không chặn ta lại, chắc có Tôn Sách dặn trước. Hứa
Quần còn đang mê man, ta ngồi một bên nhìn hắn thật lâu, nếu không phải
ta bảo hắn tới Sơn Việt, hắn sẽ ở bên cạnh ta hoặc ở căn cứ thủy quân,
theo bản lĩnh của hắn, sau này công danh khỏi cần nói. Nhìn sắc mặt tái
nhợt của hắn, ta hối hận, chuyện của ta không nên kéo bọn họ vào. Có lẽ
cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú của ta, Hứa Quần rên lên một tiếng,
rồi mở mắt.
Ta cố nén thương tâm, cười hỏi: “Hôm nay cảm giác thế nào? Có đỡ không?”
Hứa Quần cựa mình muốn ngồi dậy: “Công tử, tôi không sao, chút thương tích này không thể làm gì tôi đâu.”
Ta đỡ hắn ngồi dậy: “Ngày hôm qua Bá Phù đã đáp ứng ta, hắn sẽ không tổn thương ngươi nữa. Ta nghĩ
hôm nay sẽ đi Sơn Việt, thuyết phục đại trưởng lão quy thuận Giang Đông, từ bỏ chiến tranh, như vậy với mọi người đều tốt.”
Hứa Quần nghi ngờ nhìn ra
cửa, ta cười: “Ta không cho bọn họ vào đây. Các ngươi lần này thảm bại,
ngươi lại rơi vào tay bọn họ. Hồng Anh một người không chống đỡ nổi đâu, còn đấu nữa, cuối cùng chỉ tăng thêm thương vong, thậm chí là diệt tộc. Đây không phải ý định ban đầu của chúng ta, cũng không phải kết quả ta
muốn. Lương châu ở phương bắc đã định, đại quân sẽ nhanh chóng xuôi nam, các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ ngáng chân Giang Đông phát triển rồi,
có thể thu binh ẩn mình. Quy thuận này cũng chỉ là tạm thời, có điều Sơn Việt phải hứa không quấy rối nữa, Hồng Anh cũng không thể ở lại Giang
Đông.”
Hứa Quần thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy cũng tốt, tôi cũng không cần lo lắng nữa.”
Ta thay thuốc cho hắn, băng
lại vết thương, miệng tiếp tục nói: “Ta đã nói với Tôn Sách, hắn tha cho ngươi, ta sẽ mang ngươi về sơn trang, không đối địch với hắn nữa. Cho
nên, kể từ bây giờ, ngươi không còn quan hệ với Sơn Việt, cũng không cần gánh vác gì thêm. Hồng Anh sau khi ngươi bị bắt, từng tấn công đại
doanh Ngô quân một lần, sau khi thất bại đi đâu không biết, ngươi nghĩ
lại xem hắn có thể ở đâu? Ta sẽ bảo Tần Dũng mau chóng tìm được hắn, bảo bọn họ rút về hướng Giao Châu.”
Hứa Quần ngẫm nghĩ: “Ta hiểu
rõ hắn, hắn sẽ không cam tâm thất bại như vậy, nhất định sẽ không rời
khỏi nơi này quá xa. Công tử, bảo Tần đại ca tìm trong khoảng trăm dặm
quanh núi xem.”
Ta gật đầu: “Được, ta biết
rồi. Hứa Quần, thời gian ta rời khỏi đây, nhớ đừng gây xung đột với đám
Tôn Sách nữa, giống như giờ vậy, không thèm nhìn bọn họ cũng được, mọi
chuyện chờ ta về hãy nói.”
Hứa Quần cười cười, gật đầu
đồng ý. Ta dặn dò hắn cẩn thận một phen rồi mới đi. Trở lại chỗ Tôn
Sách, hắn vẫn chưa về, ta thật sự không đợi được nữa, dặn Tần Dũng nói
mấy câu, ta rời thành lên núi luôn, chỉ có mau chóng đưa sứ giả Sơn Việt trở về, trận đánh này mới có thể kết thúc, tính mạng Hứa Quần mới có
thể giữ được. Đợi Tôn Sách trở về hành dinh, chỉ thấy mảnh giấy ta để
lại, nhìn mảnh giấy, Tôn Sách tuy lo lắng, nhưng cũng không có cách nào, đành phải triệu tập mọi người vừa giải tán trở lại, thương thảo tiếp
theo nên làm gì.
Nhờ có Tiểu Bạch thần tốc,
chỉ năm ngày ta đã vào sâu trong núi. Tuy nói ta vẫn không thể đạt tới
mức nhìn một lần không quên, có điều lần trước kinh nghiệm quá sâu sắc,
ta rất nhanh đã tìm được vị trí của thánh địa. Mộc Đạt lập tức thay mặt
tộc trưởng và Đại trưởng lão ra đón ta. Trở lại đây, ba trưởng lão, Mộc
tộc trưởng, còn có Mộc Thanh cũng có mặt. Không có thời gian khách sáo,
ta khách quan phân tích lại tình hình trước mắt của bọn họ một lần, cố
gắng khuyên bọn họ lập tức phái sứ giả cùng ta đi gặp Tôn Sách.
Đại trưởng lão bọn họ trầm
ngâm thật lâu, Mộc Đạt không ngừng xoa tay, nội tâm vạn phần lo lắng.
Thời gian từng chút trôi qua, ta gấp đến vã mồ hôi, lại chỉ có thể dùng
hết khả năng khuyên bảo tiếp. Qua thật lâu, Đại trưởng lão hỏi ta: “Công tử thật sự có thể bảo toàn người trong tộc chúng ta?”
Ta làm sao có thể bảo toàn
bọn họ, nhưng vẫn phải khuyên bảo: “Bảo toàn cho mọi người một mình ta
không có khả năng, chỉ cần các người đừng gây rối Ngô quân, không khai
chiến với bọn họ, sẽ không sao cả. Tôn Sách bọn họ chỉ muốn các người
cam đoan, có lẽ sẽ cho người của các người gia nhập Ngô quân, đây không
phải vấn đề quá lớn chứ?”
Mộc Đạt hừ lạnh một tiếng:
“Giữ lương thực của chúng ta, chiếm đoạt nơi sinh sống của chúng ta, còn muốn chúng ta bán mạng cho hắn, thế là thế nào?”
“Chỉ là tạm thời thôi. Mộc
Đạt, ta hiểu rõ tâm tư của các người, nhưng sống dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu. Các ngươi nếu không muốn xuất người, cũng
đơn giản thôi, bảo Hồng Anh mang hết tráng đinh đi, trong tộc không có
ai, bọn họ cũng không thể làm gì các ngươi. Với lại, không còn ai, tất
nhiên sẽ không đánh nhau với bọn họ nữa, bọn họ càng yên tâm. Đương
nhiên, nếu cam đoan, bọn họ có thể ép các ngươi để lại con tin, chỉ cần
các ngươi không khởi binh, con tin cũng sẽ an toàn, điểm này ta có thể
đảm bảo.”
Thấy bọn họ vẫn không nói gì, ta nóng ruột: “Đây cũng là biện pháp duy nhất cứu Hứa Quần.”
Mọi người đều sửng sốt, Đại trưởng lão lập tức nói: “Hứa quân sư có sao không?”
Ta gật đầu: “Trước khi ta đi
có gặp hắn, tạm thời không có vấn đề gì. Ta đã mang toàn bộ quan hệ với
Hứa Quần nói với Tôn Sách, hắn đồng ý tạm thời sẽ không thương tổn tới
Hựu Việt. Thật xin lỗi, ta thừa nhận, ta tới nơi này một phần là vì cứu
hắn, nhưng các người hãy tin ta, các người làm như vậy, cũng là phương
pháp duy nhất bảo vệ bản thân.”
Mộc Đạt oán hận nói: “Đạo lý
đó ta hiểu, nhưng mà, chúng ta cứ thế quên đi sao? Nhiều năm cố gắng
tranh đấu, cứ vậy cúi đầu nhận thua, ta không cam lòng!”
Ta cũng không cam lòng, nhưng trước mắt chỉ có thể như vậy: “Mộc Đạt, ta hiểu rõ lòng ngươi, ta cũng
biết mọi người chịu nhiều khổ sở. Vốn dĩ, Tào đại nhân đã đồng ý với ta, sau này nếu vào Giang Đông, nhất định sẽ cho các người đãi ngộ tốt, đất đai dưới chân núi, tài nguyên trong núi, cũng sẽ không cướp đoạt của
các ngươi, thuế má cũng có thể ưu đãi. Nhưng, trước mắt chủ nhân nơi này là Tôn Sách, ta cũng chỉ có thể cố gắng thuyết phục hắn cho các ngươi
một chút đãi ngộ mà thôi.”
“Tào đại nhân?” Không chỉ có
Mộc Đạt, ngay cả ánh mắt Đại trưởng lão cũng theo đó sáng lên. Mộc Đạt
vội nói: “Ngươi nói thật sao? Nếu quả thật như vậy, không bằng chúng ta
đầu phục Tào đại nhân, đánh Ngô quân.”
Ta cười khổ: “Mộc Đạt, Tào
đại nhân hiện tại đang ở Ký châu rất xa, muốn tới đây cũng là chuyện vài năm nữa. Tới đó nương nhờ, một mình ngươi còn có thể, nhưng cả đại tộc
lớn thế này có thể đi sao? Đừng nói lúc này Ngô quân phong tỏa chặt chẽ
các ngươi, cho dù không phong tỏa, các người còn không thể toàn bộ di
chuyển sang phía bắc! Cho nên, ta khuyên các người hãy nhẫn nại, quy
thuận Ngô hầu, tranh thủ một chút lợi ích, từ từ tích cóp thực lực, ẩn
náu xuống, tới lúc Tào quân cùng Ngô quân tranh đoạt Giang Đông, các
người hãy quyết định. Ta cho ngươi biết, bất luận bên nào thắng lợi, chỉ cần các người có thực lực, có thể tranh thủ được lợi ích lớn nhất.”
Mặc dù ta đang khuyên Mộc
Đạt, thực tế cũng là vạch cho họ một con đường quang minh, ta tin tưởng, theo bản ý của bọn họ, quyết không cam tâm bán mạng cho Tôn Sách, tới
lúc cuộc chiến nam bắc nổ ra, chỉ cần có thời cơ, sẽ có thể đánh Ngô
quân một kích trí mạng, người Sơn Việt vì thống nhất Nam Bắc mà lập đại
công, theo tính cách của Tào Tháo, cũng sẽ trọng thưởng, ít nhất trong
vài năm đầu sẽ đãi ngộ cực tốt. Từ từ, Sơn Việt hoàn toàn hòa nhập với
cuộc sống dưới núi, tính cách cường hãn sẽ bớt đi, có đất có nhà, phiến
loạn Sơn Việt mấy trăm năm sẽ trở thành lịch sử, cho dù một số ít người
khởi sự, cũng không gây ra uy hiếp gì.
Giống như ta nghĩ, Đại trưởng lão bọn họ liên tiếp gật đầu, xem ra rất tán thành đề nghị của ta, Mộc
Đạt cũng không tỏ ý phản đối, mà ngồi một bên suy nghĩ. Lúc này, ngoài
cửa truyền tới tiếng nữ tử gọi ầm ĩ: “Cho ta vào, ta muốn gặp trang
chủ.”
Ta sửng sốt, Mộc Đạt lại đứng lên, cười khổ với ta: “Đây là muội muội Mộc Oánh, cũng là vợ Hứa huynh đệ.”
Thê tử của Hứa Quần là muội
muội của Mộc Đạt? Ta vội vàng ra ngoài đón, rất nhanh người đã được dẫn
vào. Mộc Oánh dung mạo bình thường, nhưng ngạo khí quật cường trên nét
mặt khiến ta rất tán thưởng. Càng khiến ta thêm chú ý chính là, nàng
đang có thai, thật sự là chuyện tốt.
Ngăn nàng hành lễ với ta, lại bảo nào ngồi xuống bên cạnh rồi mới nói: “Đệ muội, Hựu Việt trước mắt
không sao, ngươi đừng lo lắng. Trước khi ta đến còn dặn ta, bảo ta đưa
mẫu tử các người về sơn trang. Đúng rồi, hài tử đâu?”
Mộc Oánh đôi mắt có chút đỏ
lên: “Tạ trang chủ quan tâm. Hài tử đang ngủ, nó còn quá nhỏ. Trang chủ, ngài có cách cứu tướng công sao?”
Ta gật đầu: “Ta đến chính là vì chuyện này.”
Mộc Oánh nhìn về phía phụ
thân nàng: “Phụ thân, tướng công nói với con, trang chủ là người rất
giỏi, xin mọi người nghe ngài ấy, cứu tướng công con ra. Hài tử của
chúng con còn nhỏ, con lại có mang rồi, không thể để nó chưa ra đời đã
mất phụ thân chứ?”
Mộc tộc trưởng thở dài, nhìn
Đại trưởng lão, không nói gì. Đại trưởng lão liền nói: “Công tử, ta nghĩ thông rồi, chúng ta cứ theo lời ngài nói mà làm. Về người, ta thấy để
Mộc Thanh đi, hắn có thể làm tốt.”
Mộc Đạt vội vàng nói: “Không, trưởng lão, để con đi! Làm con trai tộc trưởng, ở chỗ Tôn Sách sẽ có
phân lượng hơn, càng có thể thuyết phục người trong tộc. Về phần con
tin, con cũng đã suy nghĩ, để vợ con đi cùng. Chuyện ở đây, xin Mộc
Thanh huynh đệ quan tâm.”
Mộc Thanh không vội tranh luận, mà đứng lên nói với ta: “Công tử, xin ngài chờ một chút, tôi đi chuẩn bị rồi theo ngài.”
Mộc Đạt nóng nảy: “Mộc Thanh, ngươi dám tranh cùng ta?”
Mộc Thanh mặt không chút thay đổi: “Huynh là con trai tộc trưởng, ta cũng là trưởng lão tương lai,
nếu nói địa vị trong tộc, ta còn cao hơn huynh. Mấy năm nay đều là huynh chủ trì mọi chuyện lớn nhỏ trong tộc, nhưng chuyện đó ta không làm
được.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Mộc Oánh cũng đứng lên: “Trang chủ, ta muốn đi.”
Ta ngạc nhiên một chút rồi
vội vàng khuyên nhủ: “Lần này tạm thời đừng đi, đợi ta đưa Hựu Việt ra
rồi sẽ cho người đến đón ngươi.” Nàng cười khẽ, cũng không kiên trì nữa.
Mang theo gia quyến theo ta
cùng nhau xuống núi, trên đường Mộc Thanh giải thích cho ta: “Mộc Đạt
tính tình dễ nổi nóng, huynh ấy đi có thể làm hỏng chuyện.” Ta cho tới
bây giờ chưa chú ý tới Mộc Thanh, không ngờ hắn so với Mộc Đạt còn mạnh
hơn, đó là một người không để lộ tình cảm ra ngoài, cũng là nhân tuyển
tốt nhất của chuyến đi này, hơn nữa, gặp tình huống khẩn cấp, sự tỉnh
táo của hắn sẽ phát huy tác dụng. Đây là đánh giá của ta với Mộc Thanh,
rất nhanh sẽ được chứng thực.
Vừa mới xuống núi, chúng ta
liền gặp được một người không nên đi cùng, không chỉ một, Mộc Oánh ôm
hài tử lặng lẽ chờ ta ở đó. Nhìn sự cố chấp của nàng, ta không còn lời
nào để nói, đành phải mang theo nàng tới Đô thành. Trên đường đi chúng
ta hết sức vội vã, nghỉ ngơi ở bên ngoài Đô thành một đêm, ta lại dặn dò Mộc Thanh một số công việc cần chú ý, rồi sáng sớm ngày thứ hai mới vào thành, sắp xếp xong chỗ ở cho đám người Mộc Thanh, ta mang theo mẫu tử
Mộc Oánh tới thẳng chỗ ở của Tôn Sách, tin tức tốt phải nói cho hắn
trước tiên, tránh cho tên gia hỏa này lại nghĩ lung tung.