Tới lúc ta cùng Tuân Úc trở lại thôn trang, Từ mẫu kéo ta ra nhìn thật kỹ: “Tốt lắm, không
bị dày vò.” Ta làm nũng cười: “Mẫu thân, Triệu Như cũng có chút tiểu xảo mà. Có điều, viên võ quan kia bị Tứ ca bọn họ dọa chết rồi.” Từ mẫu
cười rộ lên: “Nếu ngươi ở đây nói với hắn ngươi là đệ đệ của Kiến Uy
tướng quân, hắn có bị hù chết không? Loại người này dùng tiểu xảo cũng
không được đâu.” Ta cúi đầu nghe dạy bảo: “Vâng, mẫu thân dạy dỗ rất
đúng. Có điều, con thật không ngờ hắn nhát gan như vậy, vốn chỉ muốn dạy cho hắn và Huyện lệnh kia một bài học thôi.” Từ mẫu không nói nữa, chỉ
lo lắng hỏi ta: “Ngươi cảm thấy Tuân Úc kia thật có thể theo lẽ công
bằng chấp pháp sao? Chuyện ở Dĩnh Xuyên thật có thể giải quyết?”
Ta không ngừng gật đầu: “Mẫu thân yên tâm. Chuyện ở Dĩnh Xuyên đã không
còn là chuyện riêng của một châu một huyện, nó liên quan đến chuyện
tranh đấu giữa phái hào môn và hàn vi dưới trướng của Tào công. Tử Vân
nghĩ, nếu như chuyện con bị tập kích không thể xử lý thỏa đáng, tất sẽ
khiến mâu thuẫn hai bên trở nên gay gắt hơn. Tử Vân vô lễ, không thể nói rõ mọi chuyện cho mẫu thân. Huynh trưởng của con cũng không phải xuất
thân từ hào môn vọng tộc, đa số đều là nhà bình dân, Tam ca có thể coi
là học sĩ hàn vi. Còn nữa, quan hệ giữa Tam ca và Giả Văn Hòa đại nhân
rất tốt, Giả đại nhân cũng coi như là hàn vi, mà hai người họ đặc biệt
được Tào công coi trọng. Mặc dù họ cố gắng né tránh tranh chấp giữa hai
phe, nhưng mà địa vị của bọn họ đã đặt bọn họ vào trung tâm của phái hàn vi. Mà chú cháu Tuân đại nhân cũng là trọng thần của Tào công, tuy rằng bọn họ cũng cố tránh rơi vào cuộc tránh chấp kia, Tuân Công Đạt lại rất thân thiết với Tam ca, nhưng không thể tránh nhóm vọng tộc coi Tuân gia làm trung tâm. Hiện tại triều đình ở Hứa Đô mới trải qua chiến tranh,
bên nào cũng cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Dĩnh Xuyên là nơi Tuân gia có
ảnh hưởng rất lớn, cũng là trung tâm tập trung những thế gia của đất
Tào, để Tuân đại nhân tới xử lý chuyện ở đây, vừa có thể chặn được miệng lưỡi của những gia thần xuất thân hàn vi, đồng thời cho đám hào môn một con đường lui, để bọn họ thu liễm hành vi của mình lại. Tuân đại nhân
thông minh hơn con gấp trăm lần, sao lại không hiểu ý Tào công? Hơn nữa
ông ấy là người công chính, bởi vậy Tử Vân cho rằng ông ấy tới đây,
chuyện Dĩnh Xuyên nhất định sẽ được giải quyết vô cùng tốt đẹp.”
Ánh mắt Từ mẫu nhìn ta vô cùng tán thưởng: “Chẳng trách thủ hạ của ngươi
phục tùng ngươi như vậy, Tử Nghĩa cũng rất tôn sùng ngươi. Như nhi,
ngươi vì sao không ra làm quan? Lấy việc ở Thọ Quang, ngươi hẳn là rất
tài giỏi, nên ra sức vì dân chúng chứ! Thương nhân thật sự do ngươi tự
chọn sao? Suy nghĩ của ngươi thật quá đặc biệt.” Nhìn ánh mắt như nhìn
thấu mọi thứ của bà, ta chột dạ, suy nghĩ một hồi vẫn không thể nói
thật: “Mẫu thân, thương nhân cũng không phải cái gì không nên làm! Tử
Vân cho rằng, một quốc gia muốn giàu có không thể không có thương nhân.
Không có thương nhân, hàng hóa không thể lưu thông; hàng hóa không lưu
thông được, quốc gia sẽ không có căn cơ để phát triển, mọi người không
thể qua lại trao đổi tiêu dùng, xã hội không thể tiến bộ. Cho nên, con
cho rằng làm thương nhân với làm quan đều là giúp sức cho đất nước.
Huống chi, mọi chuyện con làm ở Thọ Quang và núi Vô Chung, nếu không có
tiền con buôn bán mà có được, căn bản không thể thực hiện, con chẳng qua là lấy của dân rồi dùng lại cho dân thôi. Con từng nói với Quách Lễ đại ca, Tam ca bọn họ quản quốc sự, con quản gia sự. Có chuyện đều sẽ có
người tới làm. Trong thiên hạ người có thể làm quan tốt, tạo phúc cho
dân chúng không nhiều, nhưng làm thương nhân tạo phúc cho dân chúng càng ít, cho nên Triệu Như lựa chọn làm người như vậy. Mẫu thân, người nói
con nghĩ có đúng hay không?” Quan điểm của ta thật sự khiến Từ mẫu cảm
thấy mới mẻ, bà xuất thân thư hương thế gia, hưởng thụ đều là đồ thứ
phẩm, chỉ có đọc sách là thượng phẩm. Cách nghĩ này của ta, lần đầu tiên bà mới được nghe, cẩn thận ngẫm lại cũng rất có đạo lý: “Ừ, lời Như nhi cũng có chút đạo lý.” Cửa ải này qua thật dễ, ta có phải đã trở nên xấu xa không, trước sau lợi dụng hai vị mẫu thân, còn có Lý Ký, cũng may ta không có ý định hại người, nếu không Vũ ca ca tỉnh lại, bị ta làm tức
chết lần nữa cũng nên, huynh ấy kết bái với các ca ca đều là thành ý
thật lòng, còn ta tất cả đều vì lợi ích, ta lại còn có nhiều hơn huynh
ấy hai vị tỷ tỷ.
Tuân Úc và ta đều không nắm được ý đồ
thật sự của Tào Tháo, Tuân Úc cũng nghĩ như ta, có điều, ta có thể hoàn
toàn không cần để ý, đúng kiểu một người bị hại, Tuân Úc xử án mới là
không dễ dàng. Bị ý nghĩ bảo toàn cho gia tộc chi phối, ông ta chọn cách làm uốn cong thành thẳng. Bởi vậy, khi chúng ta tới sân phơi trong
thôn, một trường máu huyết khiến chúng ta đều giật mình. Thái Sử Từ thấy chúng ta tới, vội bước tới bên cạnh Từ mẫu nói: “Mẫu thân, Tuân đại
nhân hạ lệnh nghiêm trị mấy kẻ ác đồ, những viên quan có liên quan tới
bọn chúng, bao gồm cả người nhà của ông ấy, chỉ cần chứng minh được bình thường từng làm chuyện sai trái, đều giết hết. Những kẻ bị áp giải bên
cạnh đều là lũ tay chân, xem ra Tuân đại nhân không có ý định buông tha
bọn chúng. Người vẫn nên về nhà đi! Nơi này quá…” Ta rùng mình: “Trời
ơi, sớm biết như vậy, ta nên đề nghị để Công Đạt đến. Văn Nhược đây là
thế nào vậy? Ông ấy làm quá mức rồi.”
Tào Hồng bước lại, cũng cung kính thi lễ với Từ mẫu. Ta giới thiệu một chút, Từ mẫu không
tỏ thái độ gì không tốt với Tào Hồng, điều này khiến ta yên tâm, chứng
minh lúc này Từ mẫu đã khác mấy ngày trước, thay đổi ấn tượng với Tào
Tháo. Tào Hồng nhíu mày nói với ta: “Tử Vân, xem ra Văn Nhược đại nhân
muốn học tập Bá Ninh. Giết người như vậy không tốt lắm! Ta hỏi thăm
trong dân chúng một chút, nhà giàu có ỷ thế hiếp người rất nhiều, nếu cứ theo tiêu chuẩn xử lý của Văn Nhược ở đây, người chết sẽ vô cùng nhiều. Lúc này ta chỉ sợ đám hào môn kia nghe được chuyện ở đây, sẽ vì giữ
mạng mà dấy quân làm loạn, tới lúc đó cục diện rất khó thu xếp.”
Nghe hắn nói, ta lập tức hỏi Từ mẫu: “Mẫu thân, đám hào môn ở Dĩnh Xuyên có
nuôi nhiều binh sĩ không?” Từ mẫu gọi Từ Khang lại hỏi: “Khang nhi,
trong đám bằng hữu của ca ca con có ai hiểu rõ tình hình quân binh của
hào môn Dĩnh Xuyên không? Bảo bọn họ tới nói rõ tình hình với Tào tướng
quân.” Từ Khang cười cười: “Chuyện này con biết. Tào tướng quân, việc
thế gia ở Dĩnh Xuyên nuôi quân là việc đã có từ lâu. Đại đa số là để ứng phó nạn binh hỏa, một số ít để thể hiện thế lực của gia tộc, nuôi binh
khá nhiều. Hai năm qua, đặc biệt sau loạn ở Trường An, nơi nơi đều có
loạn quân đốt nhà cướp của, quận Dĩnh Xuyên có rất nhiều nơi bị loạn
quân quét qua, Dương Cù cũng vậy, nên những nhà giàu có ở những nơi này
nuôi quân càng nhiều. Đây cũng là một nguyên nhân quan gia không dám
chọc đến bọn họ.” Ta cùng Tào Hồng nhìn nhau, đều nhận ra vẻ lo lắng
trong mắt đối phương.
Nhận thấy đám gia đinh trước mắt cùng đám
đã chạy trốn kia đều sẽ không thoát khỏi số chết, ta suy nghĩ một hồi,
kéo Tào Hồng qua nói: “Tử Liêm, ngươi đem lợi hại phân tích cho Văn
Nhược đại nhân nghe. Nhưng trước tiên phải tuyên bố với bên ngoài: đám
người bị giết ở đây có mấy tội lớn: thứ nhất, lấy tiếng là kiểm tra
người qua lại, thật ra là cướp bóc giết người; thứ hai, cấu kết với nhau tàn hại lương dân; thứ ba, phá hoại pháp lệnh của triều đình, đại
nghịch bất đạo. Sau đó, ngươi hỏa tốc trở lại Hứa Đô, gặp Tào công, hỏi
ông ta vấn đề xử lý đám tư binh của đám hào môn ở Dĩnh Xuyên nên làm thế nào. Tứ ca thì ở bên Tuân đại nhân, khuyên ông ấy trước khi Tào công
quyết định, đừng làm như vậy nữa.” Hai người gật đầu, ta lại nhìn Từ mẫu nói: “Mẫu thân, người cảm thấy như vậy được không?” Từ mẫu gật đầu:
“Ngươi nghĩ rất đúng. Có điều, đám người làm ác kia cũng không thể tha
được. Nếu Tuân đại nhân không vì tình riêng, cũng có thể dùng thủ đoạn
sấm sét, lập tức đem tất cả tạm giam, để không phát sinh biến cố.” Cái
này ta cũng đồng ý, tài trí Từ mẫu quả nhiên không tầm thường.
Sau khi giết nhiều người như vậy, Tuân Úc cũng bớt giận, ông ta biết ta
được Từ gia cứu giúp, đặc biệt qua nói vài lời tốt đẹp với Từ Khang. Từ
mẫu đã trở về, tình huống đầy máu me này không hợp với bà. Thấy Tuân Úc, ta bất đắc dĩ cười cười, cũng trở về Từ gia. Thái Sử Từ và Tào Hồng đem suy nghĩ của ta nói cho Tuân Úc biết, Tuân Úc lắc đầu cười khổ: “Ý hai
vị tướng quân ta hiểu. Những kẻ đó không thể lưu lại, các người cần phải rõ ràng, chuyện ở đây chỉ là cái cớ, không thể công cáo thiên hạ. Huyện lệnh kia ta đã bảo hắn tự sát. Chuyện các người nói cũng rất nghiêm
trọng, có điều, ta ở đây, bọn họ không thể khởi binh gây phiến loạn.”
Tuân Úc nghĩ thầm, lời Tào Tháo rất rõ ràng, ta chỉ có thể giết người
diệt khẩu, cũng may đám người đó chết cũng chưa hết tội. Ông ta thở dài, tiếp tục nói với bọn Tào Hồng: “Thế này đi, phiền Tử Liêm tướng quân đi một chuyến về Hứa Đô, chuyện binh lính ở nơi này phiền Tử Nghĩa tướng
quân lao khổ. Quận Dĩnh Xuyên không nhỏ, gia nô của Tuân gia ta làm việc ác cũng không ít, tướng quân đừng kiêng kỵ ta, ta đã thông báo các nơi, yêu cầu bọn họ lập tức báo cáo tình hình điền sản các nhà. Đồng thời
cũng công báo, phàm người dân nào có oan tình, đều có thể đến Huyện nha
Dương Cù tố cáo, lần này nhất định phải y theo pháp lệnh triều đình để
chỉnh trị nơi này.” Thấy biểu hiện phẫn hận của ông ta, hai người thật
sự khó nói tiếp, dù sao Tuân Úc cũng là người phụ trách, hơn nữa hào môn ở Dĩnh Xuyên đều là nhìn Tuân gia mà hành động, ông ta cũng đã nói rõ
mục đích giết người là để bảo vệ ta, Thái Sử Từ và Tào Hồng cũng hiểu,
những kẻ đó đúng là phải giết hết.
Nghe Thái Sử Từ nói
lại lời của Tuân Úc, ta triệt để hiểu ra suy nghĩ của Tuân Úc, ông ta
một mặt muốn chuyện ở Dương Cù tin tức thật lớn, coi như chuyển tin cho
gia tộc nhà mình, ý định bảo vệ gia tộc vừa nhìn đã hiểu; mặt khác, lúc
ông ta đi, Tào Tháo tuyệt đối đã dặn dò, không phải để bảo vệ bí mật của ta, lấy trí tuệ và con người ông ta, sao có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn
như vậy được? Có điều, cách làm của ông ta thực tế cũng hợp ý ta, thế
lực Tuân gia có thể giảm bớt, nhưng thanh danh của Tuân gia không bị tổn hại, nghiệp lớn của Tào Tháo không thể thiếu sự ủng hộ của thế gia vọng tộc. Với lại ta cũng không muốn kết thù với Tuân gia, lúc này ta chỉ là môt người bị hại bình thường, Tuân đại nhân đã xử trí kẻ hại người, ta
không thể tham dự thêm nữa. Cho nên, ta nói với Tứ ca và Từ mẫu: nơi này không còn chuyện của chúng ta, không nên can thiệp nữa. Chúng ta đợi
tin tức của Tào Hồng rồi rời khỏi nơi này ngay. Mọi người đều nhất trí
đồng ý.
Kiên nhẫn chờ đợi vài ngày, Tào Hồng trở về nhắn lại lời Tào Tháo: mọi chuyện để Văn Nhược làm chủ, tất cả các trang hộ
không được nuôi quá một trăm gia đinh, giải tán vũ trang của tất cả các
gia tộc, đưa số quân dư thừa sắp xếp tới Thanh châu, Duyện châu, Từ châu coi giữ, tăng cường lực phòng thủ ở đó. Tào Hồng điều lính phối hợp, ai không tuân lệnh kiên quyết tiêu diệt; đối với những kẻ mượn chế độ bảo
giáp làm hại dân chúng, giết không tha; đối với dân chúng bị hại phải
làm cho yên lòng. Chuyện này chúng ta đều hiểu dụng tâm của Tào Tháo,
ông ta muốn lợi dụng cơ hội này nghiêm khắc đả kích đám thế gia vọng tộc mấy năm nay phát triển thế lực, hành động lớn lối. Cũng phải, những đại tộc giàu có ở địa phương nuôi dưỡng tư binh, một khi khởi sự sẽ gây uy
hiếp tới triều đình, đến tướng quân như Thái Sử Từ, tư binh cũng không
quá năm trăm người, triều đình tuyệt đối không thể để sức mạnh của các
gia tộc quá lớn mạnh. Điểm này trước kia ta từng bí mật thảo luận với
Tào Tháo, có điều lúc đó ta cho rằng đối với việc các gia tộc lớn nuôi
dưỡng tư binh chỉ có thể chấn chỉnh sau khi thống nhất phương bắc, Tào
Tháo lúc ấy không không nói ra có gì không ổn, chuyện đã hai năm rồi,
Tào Tháo lại nhân cơ hội này bắt đầu đại chỉnh đốn, trong lúc ta vô ý,
lại thúc đẩy chuyện tốt của ông ta.
Tào Hồng cũng chuyển lời Tào Tháo dặn dò riêng ta: nhanh chóng rời khỏi Dĩnh Xuyên, Từ gia
không thưởng. Ta sao không hiểu, vội nói với Từ mẫu: “Mẫu thân, chúng ta không thể đợi tiếp ở đây. Nơi thị phi không nên ở lâu. Thừa dịp lực chú ý của mọi người đều tập trung vào hành động của Tuân đại nhân, chúng ta đi thôi. Nếu không, đợi có người kịp phản ứng, truy xét nguyên nhân
chỉnh trị, con chẳng qua chỉ là một thương nhân qua đường, một người bị
hại bình thường, nhưng Từ gia sẽ trở thành mục tiêu, đến lúc đó, chỉ sợ
có người nhân cơ hội trả thù người cùng tỷ phu. Mẫu thân vẫn nên theo
con đi Hứa Đô đi!” Từ mẫu đương nhiên hiểu ý ta, cũng biết ta nói thật,
mắt thấy hành vi của Tuân Úc, lại hiểu rõ thái độ của Tào Tháo, hoài
nghi và khinh bỉ nhiều năm với chính quyền ở Hứa Đô đã tan thành mây
khói, cuối cùng đồng ý đi Hứa Đô với Tứ ca.
Ta tất nhiên không về Hứa Đô, trước sau đã qua hơn một tháng, ta vô cùng sốt ruột
chuyện ở Kinh châu. Lấy lý do ta bị tập kích và Từ gia giúp ta bị liên
lụy, ta khoa trương chuyện này có thể khiến Từ Thứ gặp nguy hiểm, nói
chuyện này không thể giấu được, đã lộ ra, tiếng đồn rất nhanh sẽ lan tới Kinh châu và Giang Nam, Nguyên Trực huynh trưởng sẽ gặp nguy hiểm,
thuận lợi lấy được thư tay của Từ mẫu, xuôi nam đi Kinh châu. Trên đường đi, nghĩ tới khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt ngời sáng của Từ mẫu khi giao
thư cho ta, bỗng cảm thấy chột dạ. Cẩn thận nghĩ lại, Từ mẫu không biết
động cơ của ta, chắc cũng hiểu ý đồ ta muốn đưa Từ Thứ tới Hứa Đô, chỉ
sợ, lão nhân gia người cũng có lòng này, không ai hiểu con bằng mẹ, lý
tưởng của Từ Thứ là vì nước vì dân, Từ mẫu đương nhiên hiểu rõ.
Cũng may Tuân Úc hiểu được dụng ý của Tào Tháo, sau khi cân nhắc lợi hại,
ông ta quyết định chấp hành chỉ thị của Tào Tháo. Trong lòng ông ta, lợi ích của gia tộc vượt trên lợi ích của chính mình, mà lợi ích của triều
đình lại nằm trên lợi ích gia tộc, ông ấy chính xác là một trung thần!
Bởi vậy, Tuân Úc theo lời Từ mẫu nói, chọn thủ đoạn sấm sét, trong vòng
vài ngày đã diệt năm nhà ác bá ở Dương Cù, xử quyết mấy trăm người ỷ
quan hệ với thế tộc ở Dĩnh Xuyên trong đó có Tuân gia lợi dụng bảo giáp
làm lợi, giải tán tư binh hơn ba ngàn; tịch thu hơn trăm vạn mẫu đất
phân phối lại đồng đều. Đồng thời bố cáo thiên hạ, không truy cứu những
người bị hại trốn đi; dân chúng bị cướp đất được lấy lại đất đai cũ của
mình, miễn một năm thuế má, lấy gia tài của các gia tộc bị tiêu diệt kia bù vào cho đủ, rồi trợ cấp cho dân chúng bị hại; nhà có người bị mất
mạng, sang năm miễn trừ cưỡng bức lao động.
Hành động
của Tuân Úc ở Dương Cù rất nhanh chóng thu được hiệu quả. Đám người
hoành hành ngang ngược ở Dĩnh Xuyên đều kinh hoàng không chịu nổi quá
một ngày, tùy lúc mà giải tán hoặc giao nộp tư binh, trả lại đất đai đã
chiếm đoạt, lấy tiền trong nhà làm yên lòng dân chúng địa phương. Bọn họ hiểu chuyện, tất nhiên không có mấy người đi so đo với bọn họ, dù sao
dân thường cũng rất dễ thỏa mãn. Cũng có một bộ phận kiên trì theo dõi
tình hình, dưới sự tấn công của Tuân Úc, đã nhanh chóng khuất phục.
Đương nhiên cũng có kẻ không biết điều, vừa hợp để Tào Tháo dùng thị uy, cho bọn chúng biết nơi chúng đang ở là thiên hạ của ai, phản kháng chỉ
dẫn tới diệt tộc, dùng máu huyết để trấn áp.
Tuân gia
không hổ là nơi xuất ra nhân tài, Tuân Úc ở Dĩnh Xuyên bắt đầu hành động không bao lâu, tất cả Tuân gia đều phối hợp tự động thanh lý toàn bộ ác bá, nô tài có quan hệ với gia tộc mình, chủ động nộp lại bảy phần đất
đai Tuân gia sở hữu. Dù sao cũng không cần nhiều đất đai như vậy, toàn
bộ gia tộc Tuân gia cấp cho triều đình tới năm ngàn mộ binh, đương nhiên không bao gồm chú cháu Tuân Úc, gia đinh và hộ vệ của nhà họ là Tào
Tháo đặc biệt cho phép. Sau này, Tào Tháo lại dùng danh nghĩa khen
thưởng trả lại phần lớn đất đai cho nhà họ, hình tượng Tuân Úc theo lẽ
công chấp pháp được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, mà ta chẳng qua
là một trong số đông người bị hại, không bị ai chú ý. Đương nhiên đây
cũng là do Tuân Úc và Tào Tháo cố ý làm, Tào Tháo báo cáo với Hoàng đế
chuyện chỉnh lý tư quân của ác bá (thật là giả dối), chỉ nói ác bá huyện Dương Cù bóc lột thương nhân qua đường cùng dân chúng địa phương, khiến dân gây biến, phải phái binh đi chỉnh đốn. ta hoàn toàn được gạt ra
ngoài.
Một tháng sau, dân chúng Dĩnh Xuyên cuối cùng
cũng được hưởng sự ưu đãi mà đáng ra họ phải được nhận từ một năm trước. Mấy tháng sau những nạn dân bị ép phải chạy trốn sau một thời gian xem
xét tình hình cũng lục tục trở về nhà. Tào Tháo rất phối hợp tuyên bố
lại miễn thêm một năm thuế má cho Dĩnh Xuyên, nói cách khác, ngoài lời
hứa một năm miễn thuế của Tuân Úc, Dĩnh Xuyên được giảm thêm một năm
nữa, chiêu bài này khiến Tào Tháo hoàn toàn lấy được lòng dân, ít nhiều
vãn hồi được thanh danh ở nơi này. Những hộ giàu có ở Dĩnh Xuyên gặp tổn thất lớn cũng được Tào Tháo miễn thuế một năm để trấn an, đương nhiên,
đối với những vọng tộc biết nghe lời, Tào Tháo trước tát họ một cái, sau đó lại cho họ ăn đường. Chỉ có đám nhà hàn vi không được ưu đãi gì, có
điều người sáng suốt đều nhận ra khuynh hướng của Tào Tháo.
Tiếp theo, Tào Tháo bổ nhiệm Trịnh Hồn là một người có tên tuổi với các vọng tộc làm thái thú Dĩnh Xuyên. Danh tiếng công chính liêm minh của Trịnh
Hồn không thua kém gì Tuân Úc, hơn nữa học rộng tài cao, biết đảm lược
việc chính trị, chính là người thích hợp nhất để khống chế các sĩ tộc ở
Dĩnh Xuyên. Càng hay hơn là, ông ta không có bất cứ quan hệ nào với cả
danh môn và hàn vi ở Dĩnh Xuyên, lúc có tranh chấp xảy ra, hoàn toàn có
thể theo lẽ công mà làm, ta không thể không bội phục đạo dùng người của
Tào Tháo. Mà nhóm mưu sĩ thông minh của Dĩnh Xuyên, cũng từ đó nhìn ra
manh mối, hiểu rõ một chút, hành vi kéo bè kết cánh cũng bị tiết chế
lại, ai nấy đều rõ ràng, Tào Tháo tuyệt đối không cho phép dưới trướng
của mình xuất hiện tình huống phân tranh như ở chỗ Viên Thiệu.
Giải quyết xong chuyện ở Dĩnh Xuyên, Tuân gia lui lại phía sau, coi như hoàn toàn nhận thua. Những kẻ ngang ngược ở các nơi khác Tào Tháo cũng không buông tha, lợi dụng cơ hội này, Tào Tháo hạ lệnh cho Mao Giới và Đổng
Chiêu lấy hành động của Tuân Úc ở Dĩnh Xuyên làm tiêu chuẩn, lại tham
khảo thêm cách làm của Mãn Sủng ở Nhữ Nam, tiến hành chỉnh lý trên quy
mô lớn. Đặc biệt những kẻ ép dân bỏ đất mà đi, tự tiện gia tăng thuế má, nuôi dưỡng tư binh, hoành hành ngang ngược, đều đem ra giết hết. Có
điều, Tào Tháo rất thông minh đặt gia tộc của những chí sĩ uyên bác ra
ngoài phạm vi càn quét, nhân tài không thể để hao hụt. Đối với những
người trọng yếu trong triều hoặc dưới trướng của mình, Tào Tháo chọn
phương pháp trước phạt sau thưởng, đám người kia chẳng những không dám
có nửa câu oán hận, còn trở nên kính sợ Tào Tháo, dù sao, nâng lên cũng
có thể hạ xuống, đây chính là lời cảnh cáo của Tào Tháo, cũng là sự
khoan dung của ông ta.
Sau khi ta trở lại Hứa Đô, có
nghi ngờ hành động của Tuân Úc, đồng thời nói với Tào Tháo việc này thực hiện sớm có thể khiến các hào môn vọng tộc không ở yên, ảnh hưởng tới
tiến trình thống nhất phương bắc. Tào Tháo phủ nhận quan điểm của ta,
cẩn thận giải thích cho ta biết ông ta đã chọn thời cơ chính xác thế
nào, đồng thời chỉ rõ, những gia tộc ngang ngược kia mất đi lực lượng tư binh rồi, càng sẽ phải dựa vào triều đình, ông ta không còn lo lắng khi đang đánh dẹp phương bắc, phía sau lại có người cấu kết với Lưu Biểu,
việc này thật ra chính là ổn định hậu phương. Sự ủng hộ của dân chúng đã nói lên điều đó, hai năm sau Duyện châu, Dự châu, Thanh châu, Dương
châu, Từ châu tuy rằng vẫn bị bóng ma chiến tranh bao phủ, nhưng bọn họ
trong suốt năm mươi năm vẫn được hưởng cuộc sống bình an. Từ Thứ lúc ấy
cùng ta trở về Hứa Đô cũng nhiệt tình ủng hộ cách làm của Tào Tháo, tài
trị quốc của hắn khiến Tào Tháo vô cùng ngưỡng mộ, ông ta cảm giác được
cuối cùng cũng có người có thể thay thế Tuân Úc, mà tài năng quân sự của hắn đến Tuân Úc, Quách Gia cũng không bằng, tiến có thể công, lui cỏ
thể thủ, Từ Thứ văn võ song toàn trở thành nhân tuyển hàng đầu để trấn
giữ hậu phương khi Tào Tháo xuất chinh, uy hiếp nghiêm trọng địa vị của
Tuân Úc, đây là điều Tào Tháo luôn luôn mong muốn.
Chỉnh đốn trong phạm vi lớn, khiến người bị hại yên lòng, nhưng năm 201 đó
thu nhập từ thuế ít đi bốn phần. Tuy rằng tịch thu được không ít gia tài của kẻ phạm tội (diệt cả nhà, đương nhiên tài sản phải sung công), năm
đó quốc khố vẫn bị giảm đi nhiều. Có điều, không ai dám oán hận, trả giá trong thời gian ngắn, lại thu hoạch lớn trong thời gian dài, đây là kết quả tất nhiên. Cũng bởi năm đó thu thuế giảm bớt, lương thực thiếu
thốn, Tào Tháo nghe ý kiến của mọi người, sáu tháng cuối năm không vội
vàng bắc thượng tấn công Viên gia, đó là chuyện sau này. Đương nhiên,
người khởi xướng việc chỉnh đốn này (mặc dù không tự nguyện cũng không
tự giác) – là ta gặp xui xẻo nhất. Mặc dù Tào Tháo đã chỉ đạo, Tuân Úc
đã diệt khẩu, chuyện ta gây ra hầu như không ai biết nữa, nhưng mà Tào
Tháo và Tuân Úc không buông tha cho ta. Ngay sau khi trở lại Hứa Đô, Tào Tháo cười âm hiểm, bảo ta đem một năm tiền thuế của dược điếm Đức Tường nộp lên, còn đề nghị rõ ràng từ nay về sau dược điếm phải nộp thuế như
bình thường, đương nhiên lấy cớ là thực hiện đổi mới đồn điền bảo giáp
cần phải dùng tới tiền, là cách làm lấy ngoài để bù trong. Lúc Tào Tháo
nói chuyện đó, Tuân Úc ngồi bên cạnh ta, không nói câu nào, nhưng nhìn
ánh mắt cố nén cười của ông ta, ta thấy có chút giống mắt hồ ly. Chuyện
này khiến ta khóc không ra nước mắt, chiêu này của Tào Tháo làm kế hoạch xây dựng mạng lưới ở Lạc Dương tan thành bọt nước. Có điều, ta là một
gian thương không dễ chọc. Đợi vài năm nữa, Tào Tháo bọn họ mới hiểu,
bọn họ chỉ chiếm được món lợi nhỏ, mà tổn thất lớn.