Loạn Thê Phong Vân

Chương 26: Q.1 - Chương 26: Cuộc chiến ở Bành thành




Ta nhảy dựng lên, vọt tới cửa, giữ chặt màn trướng: “Bá Ninh tiên sinh, ông không thể đi.” Mãn Sủng giật mình đứng lại.

Tào Tháo giận dữ, cũng chạy tới, cầm kiếm chỉ vào ta: “Tránh ra, nếu ngươi không tránh, có tin ta giết ngươi không.”

Ta nhìn ánh mắt hắn không chút nhượng bộ, một phát bắt lấy lưỡi kiếm đặt lên lồng ngực: “Tốt, nếu như chủ công thực sự hạ lệnh tàn sát toàn bộ dân trong thành, giết tôi cũng được. Ta tình nguyện chết dưới kiếm của ngài, cũng không thể trơ mắt nhìn ngài phạm sai lầm như vậy, sau này bị người trong thiên hạ thóa mạ.” Ta bắt lấy kiếm, Tào Tháo theo bản năng thu kiếm lại, mũi kiếm theo đà xẹt qua tay ta, máu chảy ra, Tào Tháo ngây người.

Ta cũng không để ý tay mình, nhìn hắn đau khổ khuyên bảo: “Chủ công, Đào Khiêm giết người, tất nhiên đáng chết, nhưng dân chúng đó không hề biết, bọn họ vô tội mà! Chủ công, tàn sát toàn bộ dân trong thành thứ nhất sẽ hủy hoại thanh danh của chủ công, thứ hai sẽ mất lòng dân trong thiên hạ. Bá nghiệp của chủ công mới chỉ bắt đầu, mất lòng dân là không thể!”

Tào Tháo nhìn tay ta giữ lưỡi kiếm, buông lỏng chuôi kiếm: “Ngươi, ngươi giỏi lắm… hừ.” Hắn xoay người trở vào: “Tử Liêm, kéo hắn ra.”

Ta cái gì cũng không quan tâm nữa, ngươi đã cố chấp như vậy, ta cũng đành xin lỗi thôi. Hai tay cần lấy thân kiếm, dùng cán kiếm nhắm gáy Tào Tháo ném tới. Tào Tháo bất ngờ, không kịp có phản ứng, liền té ngã. Ta vội vã bước tới ôm lấy thân thể hắn.

Tào Hồng cùng Mãn Sủng bị động tác bất ngờ của ta dọa tới mức ngu cả người đứng im tại chỗ, một chút phản ứng cũng không có. Ta dùng sức giữ thân thể Tào Tháo, hướng Tào Hồng hô: “Còn không tới giúp ta?” Tào Hồng mới có phản ứng, vội vàng giúp ta bê Tào Tháo đặt ở trên giường.

Mãn Sủng lúc này mới tỉnh lại, lắp bắp nói: “Triệu… Như, ngươi, thế này là thế nào?”

Ta nhìn hắn, không quan tâm tay đang chảy máu, đưa “Hịch chinh phạt Đào Khiêm” và “Tuyên cáo với dân chúng Từ châu” đã viết xong từ trước cho hắn: “Bá Ninh tiên sinh, những chuyện khác không cần nói vội, ông lập tức sai người sao chép thật nhiều bản, dùng tên bắn vào trong thành, đánh vào tâm lý là thượng sách.”

Mãn Sủng thất thần: “Cái này, được sao? Nếu như chủ công tỉnh lại…” “Tiên sinh cứ việc đi, mọi chuyện do Triệu Như gánh vác.” Mãn Sủng nghĩ một lát rồi gật đầu đi ra ngoài.

Ta nhìn Tào Hồng: “Tướng quân, một khi quân giữ thành xuất hiện dao động, mệnh lệnh tướng sĩ cố gắng phá thành. Sau khi phá thành, lập tức chiếm lĩnh phủ thái thú và những nơi quan trọng, tổ chức công tác an dân. Phải nhớ, lệnh cho quân sĩ vào thành phải tuân theo quân lệnh, không được xâm nhập nhà dân, không được cướp bóc, không được vô cớ giết người.”

Tào Hồng cười khổ: “Tử Vân, ngươi biết làm như vậy hậu quả thế nào không? Lá gan ngươi thật lớn.”

Ta cười khổ: “Không còn cách nào nữa, chủ công hiện tại đã mất lý trí rồi, chúng ta không thể nhìn người làm xằng bậy như vậy. Dù sao sự tình đã thế này, làm tới cùng đi. Chẳng qua là chết thôi.”

Tào Hồng thở dài, gật đầu, cũng đi ra ngoài. Ta lúc này mới vội vàng băng bó miệng vết thương, nhưng vẫn còn chút đau. Nhìn thấy Tào Tháo đang hôn mê, ta thở dài: gây họa lớn thế này, có thể thu dọn nổi không ta cũng không biết. Có nên trốn chạy, chờ một thời gian rồi về không? Không được, ta mà bỏ chạy, Tào Tháo tỉnh lại, càng thêm tức giận, vẫn nên chờ ông ta tỉnh lại rồi nói. Cùng lắm, ta không thể để ông ta tỉnh lại quá nhanh, nhất định phải phá thành xong hãy nói. Nghĩ tới đây, ta ra khỏi trướng, kêu thân binh kiếm mấy vị thuốc, nấu xong rồi mang tới. Tào Tháo uống chỗ dược này, có thể ngủ được hai ngày.

Không biết là do đòn tâm lý chiến của ta có tác dụng, hay do hiệu quả của việc công thành liên tục, qua ngày hôm sau Bành Thành đã bị công phá. Tào Hồng cùng Mãn Sủng cũng giúp ta, nói với bên ngoài Tào Tháo thân thể không khỏe, không thể tự mình vào thành, liền lệnh cho Tào Nhân thu thập mọi chuyện. Đương nhiên là dựa theo biện pháp của ta nói với Tào Hồng. Mãn Sủng cũng ra lệnh cho quân sĩ viết thêm mấy trăm bản “Hịch chinh phạt Đào Khiêm” cùng “Tuyên cáo với dân chúng Từ châu” dán đầy trên đường phố Bành Thành.

Biết được tất cả những ý tưởng của ta đều đã được thực hiện, ta thở phào nhẹ nhõm, nói với Mãn Sủng: “Bá Ninh tiên sinh, xin phân phó xuống dưới, nói rằng quân lệnh của chủ công, lệnh cho hiệu thuốc lớn nhỏ trong thành đem hết dược liệu dâng lên để điều trị cho thương binh, bất kể ta hay địch, có thể chữa đều chữa. Mặt khác, ngài mời Tử Liêm tướng quân đến đây một chuyến.” Mãn Sủng cười khổ đi truyền lệnh.

Chờ Tào Hồng tới, ta cười nói với hắn: “Tướng quân, mong tướng quân sai người ở trong thành tuyên bố, cho dân chúng tố cáo, đem hết những kẻ bình thường hay ức hiếp dân chúng ngang ngược bắt về, giết hết bọn chúng, tịch thu gia sản sung quân. Đúng rồi, đối với những dân chúng bị hãm hại trước kia, bồi thường cho họ một ít. Mặt khác, với những quân sĩ sau khi vào thành gây chuyện, tuyệt không tha thứ, lấy quân lệnh xử trí.”

Tào Hồng lắc đầu, tự đi làm theo. Bọn họ cũng hiểu rõ, cách làm của ta rất đúng, có điều, không ai nghĩ tới chuyện ta đánh ngất xỉu chủ tử, rồi tự mình phát lệnh thôi. Nhưng mà, cách làm của ta thực sự phát huy hiệu quả, vô cùng tốt. Vốn sau khi phá thành, dân chúng nghĩ rằng sẽ gặp phải cảnh giết chóc mà trốn tránh, không thể ngờ, chúng ta không chỉ không giết những người không chống cự, còn lệnh cho quân sĩ vào thành không được gây rối bọn họ, dân chúng tận mắt thấy có mấy binh lính vào thành cướp bóc bị xử trí, lại còn trị thương cho dân chúng thủ thành rồi cho về nhà, cho nên, ngày hôm sau đã có nhiều người cam đảm rời khỏi nhà.

Nhờ quân lính tuyên truyền, bách tính trong thành đều an tâm, lại nghe thấy “Hịch chinh phạt Đào Khiêm” cùng “Tuyên cáo với dân chúng Từ châu”, bọn họ càng yên tâm không ít, có nhiều dân chúng chủ động tố cáo, giết được vào hộ ác bá, chúng ta thu được không ít ruộng đất, những người dân đó cũng được một ít ưu đãi. Tin tức Tào quân là đội quân nhân nghĩa, đến Từ châu chính là để giết những kẻ có liên quan tới Đào Khiêm để báo thù, sẽ không thương tổn tới dân chúng bình thường, đã lan rất nhanh trong Từ châu. Mà “Hịch chinh phạt Đào Khiêm” cùng “Tuyên cáo với dân chúng Từ châu” của chúng ta trong vòng một tháng ngắn ngủi đã lan khắp Từ châu, lưu truyền ra ngoài, chiến thuật tâm lý chiến của ta đã thu được thành quả. Đây là chuyện về sau mới nói.

Lại nói, Tào Hồng cùng Mãn Sủng giúp ta ở ngoài giả truyền quân lệnh, còn ta canh giữ bên cạnh Tào Tháo, chờ ông ta tỉnh lại. Ngày thứ ba, tác dụng của thuốc trên người Tào Tháo đã hết, ông ta chậm rãi tỉnh lại. Ông ta mở bừng mắt, đầu tiên là nhìn bốn phía, lúc thấy ta quỳ gối bên cạnh cũng không kịp phản ứng, lại nhắm mắt lại, nghĩ một lúc, lập tức nhảy dựng lên.

Không đợi ông ta nói, ta nói luôn: “Triệu Như xin được chết, trong hai ngày ngài nghỉ ngơi, Như giả truyền mệnh lệnh của ngài, chiếu theo như vậy, hiện ở trong thành tất cả đều đã an bài xong. Chủ công có thể vào thành luôn, hoặc là hạ lệnh.”

Tào Tháo nhìn ta: “Hai ngày? Ta ngủ hai ngày? Đã phá Bành Thành?”

Ta nói: “Đúng vậy. Nói cụ thể là, ngài đã ngủ hai ngày hai đêm. Bành Thành đã bị phá hai ngày rồi. Tử Vân cho ngài… Uống chút thuốc.” Bắp chân có chút co rút, là do sợ hãi hay do quỳ, bản thân ta cũng không phân biệt được.

Tào Tháo đã tỉnh táo, liền tức giận nhảy dựng lên: “Triệu Như, ngươi, ngươi, ngươi sao dám… Ngươi thật sự là to gan lớn mật, ta… Ta phải giết ngươi.”

Ta cũng bất chấp, ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt khẳng khái sẵn sàng hy sinh: “Chủ công, Như nếu đã dám làm chuyện đó, sẽ không mong sống sót. Sinh tử có là gì? Dùng một mạng của tôi, đổi lấy cơ nghiệp thiên thu của chủ công, đổi lấy chủ công được lưu danh sử sách, rất đáng giá. Xin chủ công hạ lệnh, Như sẵn sàng chịu chết!”

Tào Tháo mặt âm trầm, không nói gì thêm. Ở trong trướng đi tới đi lui, qua một hồi lâu, hắn đi tới cửa trướng, gọi Hứa Chử tới. Từ lúc ta tới, Hứa Chử không cho người khác tới gần lều trại, đây là Tào Tháo đặc biệt dặn dò. Mấy ngày nay, trong doanh trướng xảy ra chuyện gì, hắn tuy rằng không hoàn toàn hiểu rõ, cũng biết được một ít, dù sao Tào Tháo không gặp nguy hiểm gì, hắn cũng không hỏi nhiều.

Tào Tháo nhìn thấy Hứa Chử, hỏi: “Hiện tại, tình hình trong thành thế nào?” Hứa Chử khom lưng, cẩn thận hội đáp: “Hoàn toàn ổn, nghe tướng sĩ vào thành nói, dân chúng trong thành quy thuận khá nhiều, cũng có nhà đại gia hiến ruộng đất tiền tài. Còn nữa, nghe nói, mọi người đối với “Tuyên cáo với dân chúng Từ châu” của chủ công đều bội phục, dân chúng đều nói chúng ta là đội quân nhân nghĩa.” Tào Tháo nghe được sửng sốt, xoay người trở vào trong.

Ta quỳ tại nguyên chỗ không nhúc nhích, ông ta nhìn ta hỏi: “Tuyên cáo với dân chúng Từ châu” là do ngươi viết à, nội dung thế nào?”

Ta cúi đầu, không dám nhìn ông ta: “Đây là do tôi viết. Nội dung nói, chúng ta lần này chinh phạt đối tượng là Đào Khiêm, là vì báo thù cho phụ thân, cùng dân chúng Từ châu không quan hệ. Mong mọi người không nên tham dự vào hành vi tội ác của Đào Khiêm. Chỉ cần mọi người không chống cự, quân ta đều không giết. Còn nữa, quân ta mỗi lần đến một chỗ, chỉ xử lý những người có quan hệ với Đào Khiêm, chỉ xử trí những ác bá ngang ngược, không thương tổn dân chúng. Còn nữa, trong tuyên cáo xác định rõ quân ta không phải người xấu, quân sĩ đã nhận được quân lệnh, sẽ không xâm nhập nhà dân, sẽ không cướp bóc, sẽ không vô cớ giết người vv.”

Tào Tháo hừ một tiếng, không thèm nói gì. Ta lén lút xem sắc mặt ông ta, rất tốt, xem ra nguy cơ đã qua, liền nói tiếp: “Ngoại trừ “Tuyên cáo với dân chúng Từ châu”, còn có “Hịch chinh phạt Đào Khiêm”. Nội dung là liệt kê từng tội trạng của Đào Khiêm. Chuyện hắn sai thủ hạ sát hại phụ thân của chủ công cùng người nhà; chuyện hắn cấu kết với Đinh Nguyên làm thổ phỉ cướp bóc, sát hại mệnh quan triều đình; chuyện hắn cấu kết loạn đảng Trường An hãm hại thiên tử; chuyện hắn trơ mặt nhận phong thưởng của Đổng Trác, còn cấp lương thảo cho Đổng tặc, đối chọi với liên minh thảo Đổng; còn nữa, hắn sai khiến Trách Dung hãm hại rồi giết chết Từ châu nghĩa sĩ, quan thanh liêm Triệu Dục; còn có chuyện hắn thân tiểu nhân, xa quân tử, trọng dụng lái buôn Đan Dương, lạnh nhạt với tài tử Từ châu vv.”

Tào Tháo lẳng lặng nghe ta nói xong, lúc này mới nhìn ta: “Những chuyện này từ đâu có? Rất nhiều chuyện Tháo cũng không biết.”

Ta nín cười: “Chủ công, có chuyện là thật, có chuyện là tin đồn. Có điều, lúc này hai quân giao chiến, nói oan hắn thì đã sao? Lòng người vốn đa nghi, đây gọi là tâm lý chiến. Cho dù có nhiều người không tin tưởng, nhưng lúc nhìn qua hay nghe qua, trong lòng cũng sẽ có chút vướng mắc. Tới lúc chúng ta công thành, những người thủ thành kia đối mặt với cái chết, trong lòng không thể không suy nghĩ một phen, lòng người không đồng, chúng ta theo đó được việc, chẳng phải càng tốt sao.”

Tào Tháo nhìn ta, trong mắt đã có chút cười, nói: “Đứng lên đi. Hừ, cả gan làm loạn như vậy, lần này niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, tạm tha cho ngươi, lần sau còn dám, xem ta đánh ngươi như thế nào.”

Ta thở dài ra một hơi, đứng dậy, vẻ mặt đau khổ nói: “Chủ công, lần sau có thể chỉ giết thôi không? Nếu thật đánh tôi, xấu hổ lắm.”

Tào Tháo nghe thấy sửng sốt: “Ngươi, ngươi còn dám có lần sau nữa?”

Ta sờ đầu gối, ai ôi, quỳ lâu như vậy đau quá, rồi lại toét miệng nói: “Đúng vậy, nếu như lần sau chủ công còn không tỉnh táo như vậy, Như sẽ tiếp tục.” Ăn ngay nói thật, ngươi có thể làm gì được!

Tào Tháo: “Ngươi…. ôi, vì cái gì ngươi chẳng giống ai hết vậy? Ta thật không có biện pháp với ngươi.”

Ta xoa đầu gối tranh thủ vỗ mông ngựa: “Cái này, Như biết chủ công là minh chủ, làm sao có thể giết tôi? Ngày xưa Hán Vũ đại đế cũng nói với Đông Phương Sóc muốn giết ông ấy. Nhưng Đông Phương Sóc đáp: “Nếu như Hoàng thượng là minh chủ, sẽ không giết trung thần như thần, thần vì Hoàng thượng dốc sức đúng là sáng suốt; nếu như trung thần như thần bị Hoàng thượng giết, điều đó nói lên rằng Hoàng thượng không phải minh chủ, thần vì hôn quân dốc sức, cũng đáng chết. Tôi hiện tại cũng muốn nói vậy.”

Tào Tháo bị ta đùa liền cười: “Ôi, chỉ có ngươi dám nói chuyện với ta như vậy.”

Ta cười: “Đúng vậy, cũng chỉ có tôi dám đối với ngài như vậy, là do ngài nuông chiều ta mà ra!! Chủ công, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn*. Đào Khiêm kẻ đó đáng chết, đối với chúng ta sau khi lấy được Từ châu, còn phải có lòng dân quy phục! Vả lại, trong loạn thế, quý giá nhất là con người, có nhân tài có thực lực. Như trước kia đã nói nhiều lần, nhiều người sức mạnh lớn. Người ở đây không chỉ là nhân tài, còn bao gồm cả dân chúng.” Ngươi đã bình tĩnh lại, chúng ta phải nói chuyện đứng đắn, khúc mắc này vẫn phải cởi bỏ.

Tào Tháo thở dài một hơi: “Đúng, ngươi nói đúng. Nhưng mà, cha và anh ta, chết thật thảm! Tháo nhất định phải giết sạch dòng họ Đào Khiêm.”

Ta rùng mình một cái. Sức mạnh của hận thù đáng sợ như vậy sao? Ôi, ta lắc đầu, không nói. Tào Tháo nhìn ta: “Thế nào, ngươi vẫn không đành lòng?”

Ta vội nói: “Sao vậy được? Chủ công, Như quỳ nửa ngày, cả người đều đau. Có thể đi nghỉ tạm được không?” Chuyện này không cần nói nữa, dù sao ngươi cũng không giết được Đào Khiêm, sang năm hắn cũng chết mất tiêu rồi. Con lão lại do Lưu Bị hại chết.

Nhìn thấy ta một bộ dáng quỳ vẹo cả người, Tào Tháo buồn cười: “Ngươi đánh ta ngất xỉu, quỳ chút ít đó đã nhịn không nổi rồi? Hừ, nên phạt ngươi quỳ thêm ít nữa.” Vừa nói vừa sờ gáy, trên đó khẳng định có một cái u lớn, tuy rằng ta dùng nước nóng đắp cho hắn hai ngày, cũng không thể xẹp hết ngay.

Ta nhìn hắn bĩu môi: “Người ta là vì ngài tận tâm, lại đối xử với người ta như vậy! Hôm kia, còn chỉ kiếm muốn giết tôi, ngài ngủ hai ngày, tôi chính là trông ngài hai ngày không ngủ.” Ta thạo nhất là giả bộ đáng thương.

Tào Tháo nhớ ra: “Tay ngươi thế nào? Vết thương có nặng không?”

Ta nhìn tay mình: “Tốt rồi, không sâu lắm, đã bắt đầu khép miệng. Chủ công, trên kiếm của ngài vẫn còn máu của Triệu Như.”

Tào Tháo cười khổ: “Ngươi còn nói nữa, không đi nghỉ ngơi đi, ngày mai đại quân còn lên đường.”

Ta cũng hiểu lúc này không thể khuyên Tào Tháo thu binh, thôi bỏ đi, mục đích lớn đã đạt được, ta cũng an tâm, trèo lên giường xếp nằm ngủ. Tào Tháo nhìn ta lắc đầu, tự đi hạ lệnh, chỉnh đốn đại quân, lưu lại một viên đại tướng trông coi Bành Thành, ngày mai xuất phát, đánh chiếm thành trì tiếp theo.

Tào Hồng cùng Mãn Sủng cũng thở hắt một hơn, tâm tư hai ngày treo lơ lửng cũng hạ xuống. Lúc Tuân Úc cùng Hi Chí Tài nhận được thư của Mãn Sùng cũng cười khổ. Tuân Úc nói: “Cũng chỉ có Tử Vân dám làm như thế, lá gan hắn quá lớn.” Hi Chí Tài cười: “Bất kể nói thế nào, cách làm của hắn rất tốt. Chủ công cũng thiên vị hắn, đổi lại là chúng ta, mạng này khó bảo toàn. Có điều, chúng ta cũng không làm được như hắn.”

Chú thích:

* Nguyên văn: nhẫn nhất thời khí, thư thiên thu hung hoài, tức là nhẫn nhịn một chốc, ngàn năm thư thả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.