Đêm tháng chạp, gió
lạnh lẽo, Lữ Bố trong phủ của mình ở thành Hạ Bì, nhìn mình trong gương
đồng nửa năm trước còn mười phần bá khí, giờ mặt mũi gầy yếu, trong lòng cũng lạnh buốt như gió ngoài cửa sổ. Lúc còn thiếu niên khí thịnh, hắn
đi theo Đinh Nguyên bước vào chiến trường Trung nguyên, hoàn toàn không
ngờ tới ngày hôm nay. Mới bốn mươi tuổi, trong nửa tháng ngắn ngủi, trên đầu tóc đã bạc gần hết. Cho dù không cam lòng thất bại, nhưng vận mệnh
là như vậy, hắn không có lựa chọn nào khác.
Lúc
này, hắn nhìn bản thân trong gương đồng, mặt mũi tang thương, lại nghĩ
tới lúc ban ngày, Cao Thuận tiếp tục khuyên hắn suy nghĩ về con đường
sau này, mà Trần Cung lại bi quan nói Tào Tháo tất không dung hắn, hắn
không nhịn được cảm thấy buồn bực. Đứng dậy bước ra sảnh lớn, nhìn trên
án mây là đồ uống rượu, Lữ Bố đột nhiên nổi nóng, lập tức đem hết đồ vứt trên mặt đất, la lớn: “Người đâu.” Thủ hạ vội vàng tiến vào. Lữ Bố lạnh lùng nói: “Truyền lệnh ta kể từ hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không
được uống rượu, trái lệnh xử theo quân pháp.” Thủ hạ không dám nói lời
nào vội lui xuống. Lữ Bố đứng trong vườn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, một
cảm giác cô tịch bất lực tràn ngập trong lòng. Tiểu thiếp của hắn bước
tới nói: “Tướng quân, vẫn nên đi ngủ sớm thôi! Ngài đã mệt rồi.” Lữ Bố
nhìn nàng lắc đầu cười khổ không nói gì.
Trong
doanh trướng Tào quân ngoài thành, Tào Tháo mấy hôm nay tâm trạng cũng
không tốt. Hai ngày trước lúc đang vây thành Hạ Bì, ông ta được tin Tào
Ngang bệnh chết. Mặc dù biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng nỗi buồn mất
con khiến ông ta bi thống vạn phần. Mọi người khuyên nhủ mãi hai ngày
tới hôm nay mới khá hơn. Lúc này, ông ta có chút không bình tĩnh: “Phụng Hiếu, ngươi nói xem, Lữ Bố này tới lúc nào sẽ không chống đỡ nổi nữa
đây, nước đã ngập thành hơn nửa tháng rồi.” Quách Gia cười: “Chủ công,
chúng ta kiên nhẫn chờ là được, hiện tại trong thành lòng người hoang
mang, Lữ Bố không chịu được bao lâu nữa đâu. Dù sao chúng ta đã khiến
hắn tiêu hao cả rồi.”
Tào Tháo gật đầu: “Không
sai. Nhưng mà, Tử Vân nói sư huynh hắn đó, không biết lúc nào mới tới.
So với Lữ Bố võ nghệ còn lợi hại hơn sao? Ôi…” Quách Gia buồn cười: “Chủ công, thần cảm thấy đây là lời nói đùa của Tử Vân thôi, sao có người
như vậy được? Lại còn là một kỳ nhân không lộ mặt? Chưa từng nghe nói
qua.” Tào Tháo sửng sốt một chút: “Phụng Hiếu nói cũng đúng, như cá tính của Tử Vân, hắn có thể đùa như vậy lắm. Chẳng trách hắn nói chúng ta
không cần chờ sư huynh hắn. Hầy, tên đó thật là.” Quách Gia cười lớn.
Thời gian lại thêm mười ngày nữa, hôm đó, một trong bát tướng của Lữ Bố là
Hầu Thành tìm lại được mười lăm con ngựa bị thủ hạ trộm đi. Tống Hiến,
Ngụy Tục nghe nói liền chạy tới. Tống Hiến cười nói: “Hầu huynh, chuyện
vui vẻ thế này chúng ta cũng phải chúc mừng một chút, thế nào?” Hầu
Thành cũng cao hứng, lập tức ra lệnh cho thủ hạ chuẩn bị một bữa tiệc.
Mấy ngày nay, mọi người trong lòng đều sợ hãi, coi như là trong khổ tìm
vui đi. Tiệc rượu bày ra, Hầu Thành đột nhiên nghĩ muốn nói với chủ công một tiếng, một mặt nịnh nọt lấy lòng, tỏ rõ lòng trung, mặt khác muốn
thể hiện chút ít năng lực, tìm lại thứ đã mất. Hắn hấp tấp cho thủ hạ
mang chút rượu và thức ăn tới phủ đệ Lữ Bố.
Lữ Bố vừa nghe, lại nhìn đến, cơn giận đột nhiên bộc phát: “Ngươi dám chống
lại mệnh lệnh của ta! Ta đã nói trong thành không được phép uống rượu,
các ngươi dám chuẩn bị tiệc rượu, còn để ta cùng các ngươi uống, muốn
khiến ta nuốt lời sao? Người đâu, đánh hai mươi quân côn thật mạnh cho
ta.” Hầu Thành sợ tới mức quỳ sụp, không dám nói lời nào. Đám người Tống Hiến vội vàng cầu xin, Lữ Bố hầm hừ bỏ vào trong. Mấy người trở lại phủ Hầu Thành, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng giận, thương lượng một
hồi, Tào quân ngoài thành thế lớn, căn bản không có dấu hiệu lui binh,
bốn phía thành bị nước vậy, sinh lộ không có. Dứt khoát phản thôi. Ngụy
Tục nói: “Tào công chỉ hận Trần Cung thôi. Chúng ta có thể lập công!”
Hầu Thành gật đầu đồng ý. Ba người liền tới chỗ Trần Cung, giả xưng Lữ
Bố có lời mời, gọi Trần Cung đi ra, ba người trói hắn lại, trực tiếp mở
cửa bắc chạy tới Tào doanh cầu kiến Tào Tháo.
Tào Tháo mừng rỡ, lập tức lệnh tiến quân vào thành. Quân Tào ùa vào Hạ Bì.
Lữ Bố nghe báo đã muộn. Tào quân tiến vào, thủ hạ Lữ Bố hoàn toàn buông
bỏ, rất nhanh chóng mất hết lực chiến đấu, Lữ Bố một mạch rút lui tới
lầu Bạch Môn, không còn đường lui nữa. Nhìn dưới cổng thành Tào quân như thủy triều, Lữ Bố biết không thể cứu vãn, không chống cự lập tức xuống
lầu, chủ động chịu trói.
Trong đại doanh Tào quân ngoài thành, Tào Tháo vô cùng cao hứng, bình định được Từ châu rồi. Ông ta hăng hái ngồi trong trướng chờ tin tức. Lưu Bị ngồi ở bên cạnh, cũng vô cùng đắc ý, hừ, Lữ Bố này chiếm bát cơm của mình, cuối cùng cũng
chịu ác báo. Trong đám đại tướng của Lữ Bố, Cao Thuận là người đầu tiên
bị bắt đến trước mặt Tào Tháo. Hắn lúc ở Bắc Môn gặp phải Tào quân dũng
mãnh tràn vào, đích thực là trong chiến tranh người đông thế mạnh, đại
tướng dù lợi hại cũng không chống đỡ được quyền cước của số đông. Lúc
Cao Thuận bị áp tới, Tào Tháo còn đang tận tình khuyên bảo Trần Cung
quay đầu.
Trần Cung bị đưa tới Tào doanh đã không nghĩ có thể sống nữa, nhưng mà, hắn cũng không ngờ Tào Tháo đối với hắn vẫn không cầm lòng. Vừa thấy Trần Cung, Tào Tháo liền cười: “Công Đài,
đã lâu không gặp.” Trần Cung cười khổ: “Lữ Phụng Tiên không nghe lời ta, mới bại thế này. Ta không phải bại dưới tay ngươi.” Tào Tháo nghe được
thở dài, Triệu Như nói rất đúng, người kia chính là quá tự cho mình là
đúng: “Công Đài bỏ Tháo mà đi, hôm nay làm được gì?” Trần Cung cười
cười, ngươi muốn trêu đùa ta: “Cũng chỉ là chết mà thôi!” Tào Tháo thở
dài : “Tháo sao nhẫn tâm giết ông, trở lại đi!” Trần Cung lắc đầu: “Là
thần bất trung, là con bất hiếu, sống cũng như chết.” Tào Tháo không
đành lòng: “Ngươi mà chết, lão mẫu, thê tử trong nhà làm thế nào?” Trần
Cung nhìn Tào Tháo: “Cung nghe nói người đem hiếu trị thiên hạ thì nhân
từ với người thân của người khác; thực hiện nền chính trị nhân từ với
thiên hạ là không làm đứt mạch tự của người khác, lão mẫu, thê tử trong
nhà, tất cả nhờ minh công vậy.” Tào Tháo sửng sốt, Trần Cung cười: “Xin
cứ giết để giữ nghiêm quân pháp.” Hắn xoay người rời đi, Tào Tháo đành
khóc mà đưa tiễn, sau này quả thật vì hắn nuôi dưỡng mẹ già, an ủi vợ
con, gả xuất nhi nữ.
Đưa Trần Cung đi, Tào Tháo
trở lại trong trướng, trong lòng có mùi vị chua chát. Ông ta nhìn Cao
Thuận luôn được tôn sùng mới tiến vào, nhíu mày hỏi: “Ngươi có hàng
không?” Cao Thuận cúi đầu, không nhìn Tào Tháo. Từ lúc bị bắt, trong
lòng hắn đã có ý niệm muốn chết. Tuy rằng, hắn cũng muốn trả lời, nhưng
mà, Lữ Bố dù không tốt, đối với hắn cũng không có gì không phải, huống
hồ, tư tưởng ăn lộc vua, trung với vua của hắn quá mạnh mẽ, nếu bị bắt,
chỉ có chết, sao có thể thay chủ. Cho nên, Tào Tháo hỏi hắn, hắn không
nói được lời nào. Tào Tháo hỏi liền hai lần, hắn vẫn không mở miệng. Tào Tháo vừa mất Trần Cung, tâm tình không tốt, xem bộ dạng hắn, càng không bình tĩnh, vung tay sai người đưa ra, chu toàn lòng trung của hắn. Thủ
hạ đáp ứng, đưa Cao Thuận ra khỏi lều trại.
Bên
này, Lữ Bố bị dẫn tới. Tào Tháo nhìn Lữ Bố, nghĩ lời ta nói: Lữ Bố là
một viên tướng vô địch, hãy thu dụng mà dùng. Nhưng mà, ông ta vẫn còn
do dự. Lữ Bố nhìn thấy Tào Tháo, lại hỏi trước: “Minh công sao gầy vậy?” Tào Tháo kỳ quái: “Tướng quân vì sao biết Tháo?” Lữ Bố thở dài: “Ngày
xưa ở Lạc Dương, gặp trong vườn nhà họ Ôn.” Tào Tháo a một tiếng, tự
giễu: “Ta đã quên mất. Sở dĩ gầy đi, vì hận không sớm gặp được Ôn hầu
đó.” Lữ Bố vừa nghe, lập tức nói: “Tề Hoàn bỏ thú vui vô bổ, được Quản
Trọng trợ giúp; nay cho Bố tận tâm tậm lực, xung phong vì ngài, có thể
không?” Tào Tháo do dự không đáp. Lữ Bố vội la lên: “Bố đối đãi với chư
tướng không bạc, chư tướng lâm trận đều vội vã phản lại Bố.” Tào Tháo
thở dài: “Ngươi nghe lời vợ, không nghe chư tướng, sao lại nói là không
bạc?” Lữ Bố im lặng. Vì sợ võ nghệ của Bố, dây trói rất chặt. Lữ Bố nói
với Tào Tháo: “Trói chặt quá, nới ra một chút.” Tào Tháo gật đầu, ý muốn thả cho đường sống, sai người nới dây. Chủ bộ Vương Tất vội nói: “Bố bị bắt làm tù binh. Người của hắn ở gần bên ngoài, không thể nới rộng.”
Tào Tháo cảm thán: “Vốn muốn nới dây, chủ bộ không nghe, làm sao đây?”
Lữ Bố hướng Lưu Bị nói: “Huyền Đức, ngươi ngồi ghế khách, ta là tù binh, không thể nói một lời giúp ta sao?” Tào Tháo nhìn Lưu Bị, Lưu Bị cười,
tiến lên nói: “Minh công không thấy việc Bố với Đinh Kiến Dương và Đổng
Thái sư sao!” Đúng tiêu chuẩn ném đá xuống giếng. Tào Tháo nghe xong,
thấy không sai, rất có đạo lý. Lữ Bố này thật khó dung dưỡng, ôi, chuyện sư huynh của Triệu Như xem ra thật sự chỉ là lời nói đùa, chỗ này không ai có thể chế trụ Lữ Bố, tuy rằng ta rất muốn lưu lại hắn, nhưng mà…
Tào Tháo nhìn Lữ Bố, vẫn rất khó hạ quyết tâm. Lưu Bị ở bên cạnh than
thở: “Dưỡng hổ để lại hậu hoạn, giữ không được đâu.” Lữ Bố khó thở, mắng Lưu Bị: “Đúng là đồ vô tín.” Tào Tháo lại do dự nửa ngày, giết hay là
không giết, thật khó quyết định. Ông ta cân nhắc mãi, lại nhìn mấy thủ
hạ, có gật đầu, có lắc đầu, ông ta than tiếc nửa ngày vẫn chưa quyết
định được, nhưng ta đã tới rồi.
Lại nói, Cao
Thuận bị mang ra khỏi đại trướng, thấy thủ cấp Trần Cung đã đặt trong
hộp gỗ, hắn ngẩng đầu nhìn trời, cười khổ nghĩ, chết cũng là giải thoát. Đáng tiếc, hắn muốn chết ta cũng không cho hắn cơ hội. Từ Dã Vương trở
về, ta không vội vã đến Tào doanh, không cần tham gia chiến đấu. Mắt
thấy Lữ Bố bị áp giải từ Bắc môn về Tào doanh, ta mang mạng che mặt đi,
cũng hóa trang cho Tiểu Bạch, thúc ngựa vọt vào Tào doanh. Tiểu Bạch tốc độ mau, trong chiến tranh có chút hỗn loạn, lúc ta vọt vào trung quân
gặp đài hành hình trước tiên, Tào quân mới thấy cảm giác khác thường.
Vừa hay ta tới đúng lúc, nhìn thấy tiểu binh đưa Cao Thuận đến, ta cũng
không nói gì, trực tiếp vọt tới, thương trong tay nhẹ nhàng ngăn lại,
bức tiểu binh tránh ra, thuận tay đem Cao Thuận nâng lên, đặt ngang trên ngựa, tiếp tục hướng trung quân phi tới.
Lúc này Tào quân mới kịp la to phản ứng, chạy theo phía sau ta, vừa chạy vừa
kêu. Động tác của ta quá nhanh, lúc vọt tới cửa đại doanh trướng, quân
sĩ chung quanh mới phồi phục tinh thần, có người chạy vọt vào trướng báo cùng Tào Tháo, đại bộ phận khác xông tới. Đợi ta dừng lại, bỏ Cao Thuận xuống dưới, Cao Thuận mới nói ra được: “Thả ta ra.” Ta không chỉ cố ý
giảm thấp âm xuống, còn trong miệng ngậm một đống vải bông, âm thanh có
vẻ trầm thấp, mơ hồ: “Không phải đã thả rồi thôi!” Một loại cảm giác âm
u, đến ta cũng giật mình.
Đám người Tào Tháo thấy một con ngựa mặc trang phục nhiều màu xông vào, lại thấy người trên
ngựa, một thân hắc y che mặt, trước tiên giật nảy mình, tiếp theo liền
nghe binh sĩ bên ngoài hô lớn xông tới: “Tướng quân, có người cướp
doanh.” Hứa Chử, Quách Gia bên cạnh Tào Tháo đều bước lên chặn trước mặt ông ta. Ta ngồi trên lưng ngựa không xuống, từ trong lòng lấy ra một
bức thư, ném cho một tên lính: “Cầm lấy đưa cho Tào công.” Quân Tào thấy ta không có hành động gì, cũng không dám xằng bậy, vội vàng đem thư
mang vào. Tào Tháo nhìn thấy trang phục trên người ta, đang nửa tin nửa
ngờ, xem thư xong ông ta cười lớn, đem thư đưa cho Quách Gia. Quách Gia
đã hiểu rõ, hắn cũng không đọc thư, trực tiếp cất vào ngực, cười nói với Tào Tháo: “Gia lại sai rồi, mời chủ công đi trước.” Tào Tháo cười, tự
mình ra ngoài gặp ta. Những người còn lại trong doanh trước đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu tại sao?
Ta thấy Tào Tháo đi
ra, cố ý dùng mười phần ngạo khí nói: “Ta là ai, ông đã biết rồi. Việc
hôm nay, trong thư đã nói chưa?” Tào Tháo gật đầu: “Tháo đa tạ hiệp sĩ
đến tương trợ. Việc hôm nay cứ như trong thư, để ngươi làm chủ.” Ta gật
đầu xuống ngựa: “Tào công bớt phiền não. Có điều, việc ta làm, không
phải vì các ông.” Tào Tháo thở dài: “Tháo hiểu rõ. Tuy là thế, Tháo vẫn
muốn đa tạ!” Ta không nói gì nữa.
Đúng lúc đó,
binh sĩ đã áp giải Trương Liêu tới, Thái Sử Từ theo sát phía sau, xem
ra, bọn họ sợ Trương Liêu bị thiệt thòi! Ta nhìn Trương Liêu một thân
ướt sũng bị dẫn tới, cũng đau lòng không thôi, lại nhìn vẻ mặt bất đắc
dĩ của Thái Sử Từ, đoán rằng Trương Liêu không chịu về dưới trướng Tào
Tháo. Tào Tháo nhìn thấy Trương Liêu, nghĩ một chút rồi nhíu mày: “Người này sao quen mặt vậy nhỉ?” Trương Liêu đang thở phì phò, nghe Tào Tháo
nói, hắn đột nhiên cười to: “Trong thành Bộc Dương, ông chạy cũng nhanh
lắm.” Tào Tháo cũng cười: “Thì ra ngươi cũng nhớ rõ.” Trương Liêu hắc
hắc cười: “Đáng tiếc ngày đó lửa nhỏ quá, không thiêu chết ông.” Thái Sử Từ, Quách Gia sắc mặt đại biến, đang muốn tiến lên, lại nghe tiếng Tào
Tháo giận dữ: “Ngươi hôm nay bại trong tay ta, còn dám làm nhục ta?”
Trương Liêu cười to: “Đại trượng phu chết thì chết, không thể cúi đầu!”
Tào Tháo căm tức nhìn Trương Liêu, Trương Liêu không hề úy kỵ, cùng ông
ta đối mặt. Tào Tháo đột nhiên cất tiếng cười to: “Quả nhiên là một hảo
hán, Tháo làm sao có thể đả thương ngươi được?” Ông ta vừa cười vừa bước tới, muốn tự mình cởi trói cho Trương Liêu. Thái Sử Từ, Quách Gia nhẹ
nhàng thở phào.
Ta từ đầu đến cuối không nói
chuyện, trong bụng cười thầm, xem Tào Tháo diễn xong kịch, ta tiến lên
cười lạnh (ông diễn xong rồi, ta còn chưa lên sân khấu đây!): “Tào công, việc hôm nay, ông đã quên rồi sao?” Tào Tháo sửng sốt, nhìn ta không
nói lời nào. Ta lạnh lùng nói: “Người này ta biết cách xử trí, Tào công
xin hãy chờ.” Tuy rằng ta nhìn bộ dáng Trương Liêu cũng đau lòng, nghe
xong lời hắn nói mới rồi, lại nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Tháo Sử Từ, ta thật giận, nói nát cả lưỡi, Trương Liêu ngươi còn hoành hành như vậy,
không giáo huấn một chút không được. Lại nói… Hì.
Tào Tháo lại nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu, ông ta suy nghĩ, ngươi là sư huynh
của Triệu Như, Trương Liêu là nhị ca của Triệu Như, chẳng lẽ ngươi không quen? Phải, cũng có khả năng. Nếu vậy, ta cứ từ từ xem sao, không phải
chuyện xấu. Ông ta thở dài bước đi, ngẫm lại không cam lòng, lại nhìn
Trương Liêu trên người ướt sũng, trời lạnh thế này, ông ta cởi cẩm bào
trên người xuống, choàng lên người Trương Liêu, thở dài bước sang bên
cạnh, mọi người thấy vậy đều trợn mắt há mồm. Trương Liêu không hiểu ý
ông ta, nhưng bị hành động của ông ta khiến cảm động, cúi đầu trầm tư
không nói. Mà Quách Gia, Thái Sử Từ cùng ta quả thật vô cùng cảm động.