Ta ổn định tinh thần, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Bỏ đi, Tam ca, chuyện đến nước này, đệ
cũng không có cách nào thay đổi. Chuyện Giang Đông sau này hãy nói. Phải rồi, mọi người sao lại vừa đánh đã bại, nghe huynh nói giống như phải
chịu thiệt rồi?” Quách Gia gật đầu: “Chúng ta vẫn xem thường Viên Thiệu, lúc tác chiến, lại không đánh được hắn, quân của hắn thật sự đông mà!
Thẩm Phối kia cũng lợi hại, bày ra Tứ phương trận gì đó, chúng ta vừa ra quân liền lọt vào giữa trận. Còn may chủ công nhìn thấy không ổn, lập
tức hạ lệnh rút quân mới tránh được tổn thất. Nghĩ lại mà sợ, nếu Viên
Thiệu làm như chúng ta nghĩ: trước tiên lợi dụng bộ binh vây khốn, kị
binh ập vào sau quân doanh, trận này tiểu bại sẽ biến thành đại bại.” Ta cũng toát mồ hôi: “Các huynh thật là, Viên Thiệu dù ngu ngốc, thực lực
vẫn bày ra như thế, người chúng ta ít, đánh gì mà đánh!”
Quách Gia trừng mắt: “Còn nói nữa? Không phải tại ngươi sao.” Ta nhảy dựng
lên: “Các người thua trận, sao lại đổ lên đầu ta?” Quách Gia hừ giọng:
“Không phải ngươi nói năng lực tác chiến của Viên quân không tốt, kém xa chúng ta sao.” Ta lảo đảo: “Tam ca ơi, đó là nói năng lực cá nhân bọn
chúng. Nhưng mà người ta đông như vậy, năm đánh một, ai chịu nổi, thật
là.” Quách Gia cười cười: “Giờ mới nói, trước kia sao không nói rõ như
thế!” Ta muốn ngất: “Cái này… Không phải chủ công nói chứ? Oan chết ta.” Quách Gia hừ một tiếng; “Biết thì tốt rồi, ta nói cho ngươi biết, về
sau nói chuyện rõ ràng một chút. Đúng rồi, ngươi đã về rồi thì nghĩ mưu
kế gì đó, làm thế nào để Viên Thiệu chịu chút thiệt thòi, lấy công chuộc tội.” Cái gì chứ, ta thật xui xẻo: “Lại bắt ta nghĩ cách, các huynh làm gì? Ta có thể nghĩ ra cách gì? Còn chưa nói sao huynh lại về đây?”
Quách Gia nói: “Chủ công nói trời nóng, trong quân doanh không thoải mái,
thân thể ta yếu ớt, cho ta về giục lương.” Ta bĩu môi: “Nói thật dễ
nghe, kỳ thực là trốn khổ tìm nhàn hạ. Hai năm qua, vì trận đại chiến
này, Văn Nhược đã sớm chuẩn bị tốt lương thảo, Nhậm Tuấn tận tâm như
vậy, còn cần huynh tới giục lương sao?” Quách Gia cười: “Vốn là về nghỉ
ngơi một chút mà. Chủ công sợ mấy văn nhân chúng ta bị trúng tên, cho
chúng ta rời khỏi quân doanh, ta đi trước.” Ta sửng sốt: “Trúng tên? Là ý gì?” Quách Gia thở dài: “Viên Thiệu này thực lực đúng là hùng hậu, cung thủ của hắn mỗi ngày đều bắn tên vào quân doanh chúng ta, giống như mưa tên vậy, khiến không ít binh sĩ bị thương, khiến mọi người không dám
rời lều trại.” Ta cười rộ lên: “ Thật lợi hại, vậy các người toàn bộ đều phải co đầu lại… thật sao? Ha ha.”
Quách Gia hung hăng
trừng mắt lườm ta: “Nhắc tới Viên Bản Sơ kia cũng có chút bản lĩnh, làm
một lầu quan sát thật cao, nếu không phải Lưu Tử Dương nghĩ ra xe bắn
đá, thật khó xử lý.” Ồ, xe bắn đá cũng dùng tới rồi? Ngẫm lại thời gian
cũng không sai biệt lắm, vậy thì: “Tam ca, các huynh sao không đề nghị
chủ công đi cắt đường tiếp lương của Viên Thiệu? Theo ta biết, Vu Cấm
chắc sắp có dịp loanh quanh sang bờ kia Hoàng Hà rồi!” Quách Gia liếc ta một cái: “Khinh chúng ta đều ngu ngốc sao? Chủ công sớm đã phái bọn họ
làm vậy, Từ Hoảng cùng Sử Hoán mới từ Cố Thị đốt một lượng lớn quân
lương của Viên quân, có điều không làm ảnh hưởng nhiều tới Viên Thiệu.”
Ta nghe xong thấy vui lên, nếu Từ Hoàng đã phóng hỏa, Viên Thiệu hẳn đã
vận lương tới Ô Sào, phải, ta nên thu hoạch rồi.
Nghĩ
đến đây, ta cười với Quách Gia: “Tam ca, huynh trở về nói với chủ công,
ta có chút việc phải đi ngay. Còn nữa, ta đã tìm được sư huynh, huynh ấy sẽ lập tức tới gặp chủ công, có điều đừng hỏi ta huynh ấy có chuyện gì, ta không biết.” Quách Gia sửng sốt: “Ta trở về? Đệ muốn đi đâu?” Ta
cười: “Đừng quản. Đúng rồi, đệ nghĩ ra một chủ ý. Tên của Viên Thiệu
nhiều như vậy, không lấy lại mà dùng quả đáng tiếc. Thế này đi, huynh
vận chuyển thật nhiều rơm trở về, thế này thế này, thế nào? Không dùng
cũng phí, trước tên cứ lấy tạm, sau này trả lại Viên Thiệu, kiếm chút
lợi ích mới phải.” Quách Gia cười lớn: “Đúng là ý kiến hay. Vẫn biết
ngươi biết làm ăn, lợi nhuận như vậy cũng có thể kiếm, ta lập tức đi gặp Văn Nhược.”
Rời khỏi phủ đệ của Quách Gia, ta theo lệ
đi thăm gia quyến các vị ca ca. Tiểu Mãn càng ngày càng giống đại ca,
rất ngoan, chỉ có một chút không tốt: tiểu gia hỏa này không thích nhất
là học chữ, hoàn toàn ngược lại với Diệc nhi, nhưng Diệc nhi thân thể
không khỏe mạnh, cho hai tiểu tử này cùng nhau học hành cũng khó, thật
sự chẳng biết phải làm sao. Tam tẩu và Tứ tẩu đã mang thai, càng phải
chăm sóc kỹ hơn. Mẫu thân sức khỏe cũng không tốt, khiến ta rất lo. Cũng may có đại tẩu thường xuyên qua lại chiếu cố, xem ra phải dặn tỉ tỉ
thường xuyên tới đây mới được.
Ngày hôm sau, sau khi dặn dò Tần Dũng phương án hành động tiếp theo, ta sắp xếp mọi chuyện trong
nhà, để lại tỉ tỉ cứ lải nhải không ngừng dặn ta phải về, ta đánh ngựa
đi Quan Độ. Lần này là lấy thân phận sư huynh chủ động tới tìm Tào Tháo, không phải muốn ra trận đánh nhau, mà vì mấy vạn quân bại trận sau đại
chiến. Vũ ca ca nói trận chiến Quan Độ trong lịch sử trước kia, Tào Tháo đã chôn giết gần ba vạn người, còn may nhờ Trương Liêu đem về cho ông
ta rất nhiều lương thảo của Viên Thiệu, nếu không, số lính quy hàng bị
giết có lẽ phải tới năm, sáu vạn. Nhiều người như vậy, ta không muốn để
bọn họ chết, từng đó người sức lao động lớn tới mức nào chứ! Còn chưa
nói thể lực Viên quân không tồi, nếu khéo huấn luyện, lực chiến đấu cũng sẽ rất mạnh.
Lúc ta giữa đêm khuya (đương nhiên không
thể để Viên quân biết) hiện ra trước cửa quân doanh của Tào Tháo, không
ngoài dự kiến, dọa cho mọi người một trận, có điều nhờ truyền thuyết lần trước (thân thủ thần bí của ta, đã bị thủ hạ Tào Tháo dùng để mê hoặc
binh lính cùng dân chúng, nói ta là Chiến thần trên trời hạ phàm, vào
thời khắc mấu chốt tới trợ giúp Tào Tháo), tâm lý mọi người đều có sự
chuẩn bị, không dám trễ nải chút nào, lập tức đi báo với Tào Tháo. Có
điều, khiến ta thiếu chút phá ra cười là lúc nhìn thấy Hứa Chử. Vừa rồi
lúc ta đến, chỉ nghe thấy chiến trường giữa hai quân có tiếng đánh nhau, còn đang nghĩ tối đen thế này làm sao đánh nhau? Lúc này nhìn thấy tên
giả hỏa này từ ngoài cửa doanh chạy vào, ta mới hiểu. Hắn vác trên lưng
một đống rơm thật dày, phía trước bị cắm một mũi tên, trên mông càng
nhiều, cả người giống con nhím, cực kỳ buồn cười. Phía sau hắn còn không ít binh lính đi theo, bên ngoài giống hệt hắn. May mà ta che mặt mới
không chế được mình cười không ra tiếng.
Tào Tháo đương
nhiên là chạy ngay ra đón, ta trong bụng cười vỡ cả ruột, cắn chặt răng
ra vẻ mặt lạnh lùng nói với Tào Tháo khuôn mặt luôn tươi cười: “Lệnh cho một viên thượng tướng mang theo hai ngàn Hổ Báo Kỵ đi theo ta.” Dù sao
đang ở thế phòng thủ, kỵ binh cũng không hữu dụng, hai ngàn dũng binh
không dùng cũng uổng. Tào Tháo ban đầu sửng sốt, sau đó nghĩ lại nói:
“Tráng sĩ, nghỉ ngơi một chút được không?” Ta lắc đầu: “Đa tạ đại nhân.
Nhưng mà binh quý thần tốc. Đại nhân yên tâm, vài ngày sau bọn họ sẽ trở về. Xin đại nhân hạ lệnh cho tưởng thủ thành Trung Mâu, bảo bọn họ
chuẩn bị tiếp nhận lương thảo kỵ binh mang về để dùng.”
Tào Tháo ngây người, sau đó rất vui vẻ, quay lại lệnh cho Giả Hủ: “Nhanh hạ lệnh tới Trung Mâu.” Lại nhìn qua đám người hỏi: “Vị tướng quân nào
tình nguyện đi?” Chúng tướng toàn bộ bước lên, loại cơ hội này ai chẳng
muốn. Ta chăm chú nhìn Cam Ninh, chân không sao, xem ra vết thương đã
lành, tên gia hỏa này lại như cũ xông tới trước. Không đợi bọn họ nói
gì, ta chỉ vào Thái Sử Từ: “Vị tướng quân này theo ta đi, được không?”
Ta đương nhiên muốn để ca ca của mình lập công. Tào Tháo lập tức đồng ý: “Tử Nghĩa, ngươi mang theo hai ngàn Hổ Báo kỵ đi cùng tráng sĩ, Tháo
chờ tin của ngươi.” Những người khác đều thất vọng, Thái Sử Từ lĩnh
mệnh, rất cao hứng, lập tức cho kỵ binh chuẩn bị lập tức xuất phát. Ta
cũng không nói gì nữa, thi lễ với Tào Tháo rồi xoay người bỏ đi. Tào
Tháo đứng ở cửa doanh, hồi lâu mới thở dài quay về. Giả Hủ lặng lẽ hỏi
Tuân Du: “Người kia chính là Chiến thần? Thật dọa người.” Tuân Du cười
nói: “Ông muốn biết chuyện của người đó, đi hỏi Triệu Như, đó là sư
huynh của hắn!” Giả Hủ bĩu môi: “Chủ công còn hỏi không ra, ta hỏi được
sao?” Hai người cùng cười.
Ta mang theo Thái Sử Từ cùng
hai ngàn kỵ binh phóng thẳng tới nơi Vũ ca ca nói với ta – Cấp huyện và
Hầu Tập huyện, Viên Thiệu cất giữ ở đó gần hai vạn cân lương thảo. Vốn
trong lịch sử, Tào Tháo sau khi biết liền lệnh cho Vu Cấm phóng hỏa
thiêu hết, có điều nếu ta đã có mặt thì phải giữ lại, đem về Trung Mâu,
sau khi đại chiến kết thúc có thể cung cấp thức ăn cho mấy vạn tù binh
một thời gian. Hơn nữa, theo lời Vũ ca ca nói, Viên quân giữ ở nơi này
không có năng lực chiến đấu, Vu Cấm vây thành hạ thành căn bản không tốn chút sức lực nào.
Ta cùng Thái Sử Từ tấn công huyện Cấp trước, binh lính thủ ở huyện Cấp náo loạn cả lên, người trên tường
thành càng loạn hơn. Thái Sử Từ vẻ mặt buồn bực nhìn ta, hắn không hiểu
lắm, cứ nghĩ sẽ ở đâu đó chặn đường lương thảo của Viên quân, kết quả
lại tới đây công thành. Hắn nghĩ thầm: nếu muốn công thành phải mang bộ
binh đến chứ, kỵ binh công thành là sao? Lại không mang theo quân nhu,
không có công cụ công thành làm sao mà đánh? Chưa từng gặp qua loại trò
đùa thế này. Ta nhìn tường thành rồi quay lại gật đầu với Thái Sử Từ:
“Lệnh toàn bộ binh sĩ bắn tên vào thành, cùng bắn một lúc.” Thái Sử Từ
không có ý kiến gì, bản thân giương cung trong tay, hạ lệnh toàn quân
bắn tên lên mặt tường thành. Ta biết lực lượng phòng thủ ở đây rất yếu,
Viên Thiệu vốn không coi trọng bọn họ, bọn họ tất nhiên cũng không tinh
nguyện bỏ mạng cho Viên Thiệu. Năng lực Hổ Báo kỵ ta hiểu rất rõ, trận
thế hai ngàn người cùng bắn tên đủ uy hiếp với đám quân giữ thành, ta
cũng học tập tâm lý chiến khi nhà Tần diệt sáu nước, dùng để đối phó đám lính ở đây là đủ rồi.
Quả nhiên, ta có phương pháp,
binh lính Tứ ca huấn luyện ra thật không tầm thường, lượt tên thứ nhất
phần lớn tên đều trúng đích, trên tường thành tối thiểu đã có hai trăm
người ngã xuống, cũng là gần như toàn bộ số lính có mặt. Qua hai đợt bắn tên, trên tường thành đã chẳng còn ai, ta phất tay bảo bọn họ dừng lại, không tấn công nữa. Tứ ca nhìn ta mong chờ, không biết sau đó sẽ xử lý
thế nào, nghĩ thầm không tới mức phải tay không trèo tường chứ? Ta nhìn
cửa thành, một câu cũng không nói. Một lát sau, tướng thủ thành mang
theo binh lính mở cổng thành mang cờ ra hàng. Lần này không cần ta phải
nói, Tứ ca phản ứng rất nhanh, dẫn đầu kỵ binh xông vào thành. Tướng thủ thành thấy Tứ ca xông tới, giật nảy mình ngã bệt xuống đất, ta thiếu
chút nữa cười thành tiếng.
Thấy kỵ binh đều đã vào
thành, ta tiến tới, đem tên tướng kia túm lên hỏi: “Ngươi tên gì?” Hắn
đã sợ run người: “Tiểu…tiểu nhân tên Trương Quá.” Ta nén cười ra lệnh:
“Tập hợp thủ hạ của ngươi, đưa bọn họ tới chỗ trữ lương chuyển lương
thực lên xe đợi lệnh. Ngươi mang theo một số người đi theo chúng ta.”
Trương Quá sợ tới mức chân mềm nhũn, nếu không phải ta dùng thương nâng
lên, hắn đã lại quỳ xuống rồi: “Đại…đại nhân, tướng quân đại nhân, đừng
giết chúng tôi!” Ta buồn cười: “Giết gì mà giết? Ngươi dẫn người theo
chúng ta đi Hầu Tập, ngươi nói dối để mở cổng thành Hầu Tập, Tào đại
nhân sẽ ghi công của ngươi.” Trương Quá thở phào, liên tục nói không
ngừng: “Làm chứ, làm chứ, không thành vấn đề, tôi đi, tôi đi.”
Sau khi lệnh cho Hàn Kỳ (thân binh của Tứ ca) đi theo thân binh của Trương
Quá thu nạp tất cả các binh sĩ đầu hàng tổ chức lại, thu thập toàn bộ đồ dùng và lương thảo, ở lại chờ tin tức của chúng ta, ta cùng Thái Sử Từ
mang theo Trương Quá đi Hầu Tập. Trương Quá đi trước lừa nói mình bỏ
thành trì, tránh tới đây, thủ thành không nói gì lập tức mở cửa thành,
người của chúng ta tất nhiên chiếm được cổng thành. Không mất chút sức
nào, tướng thủ thành Hầu Tập thấy chúng ta lợi dụng Trương Quá lừa mở
cổng thành ùa vào, cũng chỉ chống cự tượng trưng một chút rồi đầu hàng.
Tướng thủ thành Trương Liễu nhận được cam đoan của chúng ta sẽ giữ mạng
cho chúng, liền tích cực chủ động cùng chúng ta đem lương thảo chở hết
ra ngoài, đi theo binh sĩ lên đường. Ta không ngờ mọi chuyện thuận lợi
như vậy, Thái Sử Từ càng buồn bực: hắn không dám có ý kiến với ta (có
nói một lần nhưng ta không thèm để ý, liền không dám nói nữa), trận này
không đánh đã thắng, công lao này lập được chẳng có ý nghĩa gì. Đến lúc
Vu Cấm nhận lệnh Tào Tháo tới giúp chúng ta, đuổi tới nơi thấy hai tòa
thành trống, Vu Cấm đành phải trở lại trận địa đánh du kích của mình.
Ba ngày sau, đại đội nhân mã của chúng ta đã vượt qua Hoàng Hà, ta để Thái Sử Từ dẫn quân cùng Trương Quá, Liễu Hình đi Trung Mâu, bản thân tách
ra. Chuyện còn lại không cần ta lo nữa, lúc này phải tới Ô Sào, theo
tính toán lúc này Viên Thiệu hẳn đã biến Ô Sào thành kho trữ lương được
nửa tháng, Thuần Vu Quỳnh trong mấy ngày tới sẽ đưa lương thảo tới. Đúng vậy, hỏa thiêu Ô Sào nhất định phải vào lúc lương thảo ở Ô Sào sung túc nhất, nếu không không đạt hiệu quả. Về phần Hứa Du, tên tham quan này
giữ lại cũng vô dụng, để hắn tự cầu phúc trong trận đại chiến đi!
Thái Sử Từ mang binh trở lại quân doanh ở Quan Độ, Tào Tháo vội vàng ra đón, nhìn quanh không thấy người bịt mặt, biết thần long thấy đầu không thấy đuôi, thở dài, chán nản nghe Thái Sử Từ trình báo những việc đã xảy ra. Tào Tháo nghe không hào hứng, Thái Sử Từ kể chuyện cũng không có tinh
thần, Giả Hủ bọn họ nghe xong lại thấy mơ màng. Lúc Thái Sử Từ nói xong, Tào Tháo phất tay: “Lần này Tử Nghĩa lập công lớn, đi nghỉ ngơi trước
đi, ôi.” Ông ta thở dài, Thái Sử Từ cũng thở dài: “Tạ chủ công.” Rồi lui xuống. Quách Gia nhìn thoáng qua Tào Tháo, rồi theo ra ngoài gọi: “Tử
Nghĩa.” Thái Sử Từ thấy hắn gọi liền hỏi: “Tam ca có gì muốn nói sao?”
Quách Gia gật đầu: “Đệ cùng sư huynh tên tiểu gia hỏa đó ở chung mấy
ngày, có biết thêm gì về hắn không?” Thái Sử Từ lắc đầu: “Không có.
Ngoại trừ hạ lệnh, hắn không nói câu nào. Đệ nhìn hắn đã thấy sợ, không
dám hỏi gì. Có điều, đệ thấy hắn chắc còn rất trẻ, không lớn hơn lão Lục bao nhiêu.” Quách Gia vui vẻ: “Tử Nghĩa, đệ nói thừa, chắc chắn phải
lớn hơn tiểu gia hỏa kia.” Điển Vi cùng Cam Ninh sớm đã tới bên cạnh,
lúc này cũng cười ầm lên. Cam Ninh nói: “Đệ muốn đi lắm, đệ không sợ
hắn. Đáng tiếc… Nếu có thể đánh với hắn một trận thì hay biết mấy.” Thái Sử Từ trợn mắt: “Ngươi? Đến Nhị ca còn chẳng đánh lại, còn muốn thử?
Tỉnh lại đi! Lại nói, chuyến này ta đi thật nhàm chán!” Tất cả mọi người đều cười.
Trong doanh trướng, Giả Hủ thấy Tào Tháo vẫn
thẫn thờ liền khuyên nhủ: “Chủ công còn đang nghĩ tới vị Chiến thần kia
sao?” Tào Tháo thở dài: “Nhân tài như thế, ta không dùng được, đáng
tiếc!” Giả Hủ cười: “Chủ công, hắn đang làm việc cho chủ công mà! Chưa
nói chuyện hắn giành được số lương thảo đó, chỉ là hắn tới quân doanh
một chuyến, trong quân tinh thần đã phấn chấn, đều nói thắng lợi của
chúng ta đang ở trước mắt.” Tào Tháo nghĩ lại cũng cười: “Nói tới chuyện này, cách của Phụng Hiếu thật hay, truyền thuyết về một Chiến thần mơ
hồ, lại hiệu quả như vậy. Chủ ý của Tử Vân cũng buồn cười, nhìn đám binh sĩ mỗi ngày giả hình nộm ra ngoài khiêu khích Viên quân bắn tên, lại
đeo một đống tên chạy loạn trong doanh, ta cười đau cả bụng.” Quách Gia
vừa trở lại, nghe Tào Tháo nói cũng cười lớn: “Chủ công nói chưa đúng
đâu! Trọng Khang mới buồn cười, cứ tới lúc trời tối lại dẫn người cố ý
đi nhục mạ Viên Thiệu, sau đó mang theo mũi tên trên mông trở về, nói
cái gì mà ở mông thịt nhiều, lỡ bị tên bắn trúng cũng không sao, làm
thần cười vỡ bụng.” Tào Tháo bọn họ nghĩ cảnh Hứa Chử mông cắm đầy tên
hi hi ha ha chạy về doanh cũng đều bật cười.
Cười đùa
một hồi, Tào Tháo vẫn không quên chính sự, sai người gọi Tuân Du tới,
bốn người cùng thương nghị. Tào Tháo nhìn ba người hỏi: “Sư huynh này
của Triệu Như tại sao lại đi cướp hơn vạn cân lương thảo? Chúng ta lúc
này cũng không thiếu lương mà? Còn nữa, Phụng Hiếu, Triệu Như chạy đi
đâu rồi?” Quách Gia lắc đầu: “Không biết, hắn không nói, cũng không cho
thần hỏi, thần cũng đang thắc mắc hắn định làm gì.” Tuân Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Phương pháp làm việc của Tử Vân luôn kỳ lạ cổ quái, ai
cũng không đoán ra. Nhưng mà, sư huynh của hắn phí sức chạy tới dây, lại chỉ cướp từng đó lương của Viên Thiệu, quả thật khiến người ta không
hiểu.” Giả Hủ cười nói: “Càng khiến tôi ngạc nhiên là sư huynh của Tử
Vân thật lợi hại. Chỉ dùng hai ngàn kỵ binh hạ được hai thành, không
chút thiệt hại mang về hai vạn cân lương thảo cùng một ngàn binh lính,
thật sự là kỳ tài. Quả nhiên là một Chiến thần.” Tào Tháo lại thở dài,
Quách Gia cấu nhẹ Giả Hủ, thầm nghĩ ông đúng là vạch áo cho người xem
lưng.
Giả Hủ há miệng nói tiếp: “Chủ công, Tử Vân có thể đi đâu đây? Chắc không chạy tới quân doanh bên kia chứ? Theo lá gan của hắn và quan hệ với Viên Thiệu, rất có khả năng. Nhưng mà hai quân đối
chọi, một thương nhân như hắn lại chạy vào chiến trường, không sợ người
ta hoài nghi động cơ của mình sao?” Tào Tháo thở dài: “Phụng Hiếu đã nói với ta rồi. Tử Vân này thật là, vẫn cứ như vậy, thích làm mấy chuyện
kiểu đó. Hắn không tới đây, còn không phải sợ bị ta mắng sao? Ta bây giờ cứ vài ngày không biết tin tức của hắn, trong lòng lại… Ôi.” Quách Gia
hiểu rõ, đám Giả Hủ lại không, nghi ngờ nhìn Quách Gia, Quách Gia âm
thầm lắc đầu. Tào Tháo thở dài: “Không nói tới hắn nữa. Chúng ta bây giờ phải làm gì? Viên Thiệu bất động, chúng ta không thể tấn công, trận này đánh thế nào?” Mọi người đều không nói gì. Nếu nói được, mấy người này
đã nói ngay rồi, nhưng nhìn đối thủ, đối với phương thức tác chiến bất
động này của Viên Thiệu vẫn không có cách nào. Tuân Du nhìn Quách Gia
rồi hỏi: “Chủ công, thúc thúc thần nói thế nào?” Tào Tháo nói: “Văn
Nhược cũng không có kế gì, chỉ nói trước tiên kéo dài thời gian. Hai năm qua thu hoạch không tồi, lương thảo của chúng ta có thể duy trì hai
tháng.” Giả Hủ túm Quách Gia hỏi: “Tử Vân có nói gì không?” Quách Gia
lắc đầu: “Tôi cũng bắt hắn nghĩ cách, nhưng hắn cũng chỉ nói hai chữ:
nhẫn nại.” Tào Tháo cười khổ: “Mọi người đều nghĩ giống nhau. Nhưng mà,
sau hai tháng phải làm sao? Chúng ta dây dưa với Viên Thiệu, còn thường
xuyên phải đề phòng Lưu Bị và Lưu Biểu sau lưng làm chuyện mờ ám, thật
là khó!” Mọi người lại im lặng.
Ta không nghĩ tới chuyện Tào Tháo bọn họ đang oán trách ta không lộ diện, lúc này đang ở doanh
lương tại Ô Sào tản bộ! Rời khỏi Thái Sử Từ, ta liền chạy tới nơi này.
Nhắc tới thủ hạ của Viên Thiệu, thật quá đầu bò! Nơi quan trọng thế này, bên ngoài không bố trí trạm gác lưu động không nói, ta lẻn vào đây,
“mượn” một bộ đồ lính tốt nghênh ngang đi lại khắp nơi, vậy mà chẳng ai
để ý, đành phải thiêu thôi. Có điều, thấy lương thảo chồng chất như núi, nếu dùng một mồi lửa thiêu hết, lòng ta rất đau, nếu có thể giữ lại, sẽ cứu được bao nhiêu mạng người chứ! Nhiều lão bách tính không có cơm ăn
như vậy, chúng ta lại thiêu lương, quá đau lòng! Nhưng mà, thật sự không có cách nào giữ lại, người của chúng ta không nhiều, không thể toàn
quân tấn công vào đây, chỉ có thể đốt rồi chạy! Vận chuyển không được.
Thôi vậy, đau lòng thì đau lòng, đánh giặc vẫn phải đánh, không còn cách nào cả.