Loạn Thê Phong Vân

Chương 152: Q.2 - Chương 152: Đánh nam dẹp tây




Bình minh, trên thành Hồ quan lơ lửng một cái đầu người. Liên quân Cao Can bị vây khốn dưới thành vừa tỉnh giấc không lâu, đã nghe Tào quân trên thành hô lớn: “Cao Can đã bị chém đầu, muốn giữ mạng nhanh bỏ vũ khí đầu hàng. Ai hàng không giết!”

Liên quân Cao Can trong cơn hoảng loạn nhìn thấy cái đầu tái nhợt kia, đều ồ lên, có không ít người không tin chạy tới đại doanh của Cao Can. Quả nhiên trong doanh chỉ có một cỗ thi thể không đầu nằm trên giường, giáp trụ và binh khí đều không nghi ngờ đều là của Cao Can. Sau khi chứng thực Cao Can đã chết, Liên quân nhất thời loạn thành một đống. Bọn họ ngày hôm qua nhận được tin Tào Tháo tự dẫn đại quân tới, hôm nay không hiểu thế nào đầu của chủ soái lại nằm trên tường thành Hồ quan, cái gì mà ý chí chiến đấu, cái gì mà bảo vệ Tịnh châu, đều trở thành trò cười. Không có người đi đầu, không có người tổ chức, tám vạn liên quân dưới thành Hồ quan đã trở thành loạn quân, không hiếm kẻ nhân cơ hội bắt đầu chạy trốn.

Từ Hoảng, Trương Liêu vừa thấy quân bên ngoài thành rối loạn, liền mang theo đại quân rời thành truy đuổi quân chạy loạn. Về phần tù binh, không có đủ người rảnh rỗi để trông giữ, kẻ nào chạy trốn nhanh coi như may mắn giữ được mạng, chạy chậm đành biến thành oan hồn dưới đao.

Tào Tháo hành động cũng không chậm, cơ hồ là suốt đêm hành quân. Theo suy tính của Tào Tháo, đợi tới ngoài thành Hồ quan sẽ dựng doanh trại cùng Cao Can quyết chiến, nhưng lúc đại quân Tào Tháo đuổi tới Hồ quan, khắp nơi là tiếng la hét, chỉ thấy binh mã của mình đang đuổi theo địch chạy toán loạn.

Ngồi trong nha môn thành phủ thành Hồ quan, nhìn thủ cấp Cao Can trong hộp đặt trên bàn, Tào Tháo nhíu chặt mày. Bàng Thống bên cạnh rất khó hiểu hỏi ông ta: “Chủ công vì sao lại nhăn mày như vậy?”

Tào Tháo thở dài một tiếng: “Bọn họ xuống tay quá nhanh, kéo dài một ngày thì tốt rồi. Đợi quân ta tới vây bắt Cao Can rồi hãy giết hắn, sẽ không tạo ra cục diện hỗn loạn như vậy. Sau này chúng ta muốn ổn định nơi này sẽ gặp không ít khó xử.”

Bàng Thống cười khẽ một tiếng nói: “Chủ công là nói đại bộ phận liên quân Tịnh châu đã chạy trốn, lo lắng sau này chúng có thể chống lại chúng ta?”

Tào Tháo gật đầu: “Không sai. Đám người đó nếu đã tham dự vào liên quân của Cao Can, chính là kẻ địch của chúng ta. Giữ lại tính mạng bọn chúng rất bất lợi cho chúng ta sau này.”

Tuân Du cười : “Chỉ sợ giết Cao Can lúc này, chính là để đám người kia có thể đào thoát. Chủ công cũng biết cái tên kia trước sau vẫn chủ trương không giết nhiều. Loạn thế tranh cường, con người quan trọng, đây chính là điều hắn thường xuyên nói.”

Tào Tháo thâm sâu thừa nhận: “Nhất định là hắn cố ý làm, sợ chúng ta giết nhiều. Hắn không nghĩ đám người đó có thể lưu được hay không sao? Chúng ta đánh Tịnh châu, nếu phát sinh nạn binh hỏa, ta cho hắn đi bình loạn, xem hắn có giết người hay không!”

Bàng Thống mỉm cười: “Tên tiểu tử này có chút nhân tâm, có điều sẽ không hồ đồ không hiểu lý lẽ này. Làm thế nào có lợi cho chủ công, hắn vẫn sẽ làm. Thần nghĩ, chủ công hay là đi gặp quản gia của hắn đi, xem hắn có ý định gì.”

Tào Tháo nghĩ lại thấy cũng có lý, vội vàng đứng dậy đi ra phòng sau. Tần Dũng cùng Quản Hợi chờ cả buổi, thấy Tào Tháo tiến vào vội bước lên hành lễ. Tào Tháo cẩn thận đánh giá Quản Hợi một phen, rồi gật đầu nói: “Quả nhiên có chỗ hơn người, không uổng công Tử Vân đối xử tử tế với ngươi. Lần này lập công lớn, muốn được khen thưởng cái gì?”

Quản Hợi cười: “Tôi chẳng có ý kiến gì, chỉ là thích làm tướng quân, ra trận giết địch, không bị người ta mắng là giặc là được.”

Tào Tháo cười lớn: “Quả nhiên là người thẳng thắn. Nếu vậy ta phong ngươi là Thiên tướng quân, đi theo Trương Yến, thế nào?”

Quản Hợi cười: “Đa tạ đại nhân.”

Tần Dũng ở bên cạnh thấy bọn họ đã nói xong, mới tiến lên một bước: “Đại nhân, công tử sai tôi bẩm với đại nhân, Cao Can chết rồi, lập tức phái người báo cho Diêm Nhu đại nhân lập tức chiếm thành Tấn Dương. Công tử nói, Tịnh châu có Diêm Nhu ra mặt, đám giặc cỏ lớn bé kia chỉ cần hết hy vọng dựa hơi Viên Thiệu, đều sẽ đầu phục đại nhân. Công tử còn nói, chuyện cần giải quyết nhất định phải giải quyết, người nào có thể giữ lại, người nào không, xin đại nhân cứ hỏi ý kiến Diêm đại nhân. Công tử còn nói, chỉ cần đại nhân dùng cả ân uy, những thế lực địa phương ở Tịnh châu sẽ trở thành nhân tài ngài có thể sử dụng để chinh phạt Lương châu sau này, cũng giống như năm đó đại nhân đánh Ký châu và U châu vậy, lấy binh lính của hai châu làm lá chắn.”

Tào Tháo nghe xong nói: “Hắn nghĩ nhiều thật. Giờ hắn đang ở đâu?”

Tần Dũng trả lời: “Công tử đã đi về phía nam. Tuân đại nhân ở Hứa Đô nói Hạ Hầu tướng quân xuôi nam nghênh địch sợ không phải đối thủ của Lưu Bị, cho nên công tử tới chỗ đó. Công tử muốn tôi bẩm báo với đại nhân, chỉ sợ sẽ mất nhiều thời gian ở đó. Cậu ấy nói không chỉ muốn giải quyết âm mưu bắc thượng của Lưu Bị lần này, còn muốn châm ngòi chiến tranh giữa Giang Đông và Kinh châu, hoàn toàn vì đại nhân giảm bớt nỗi lo sau này, đại nhân cứ từ từ chỉnh đốn Tịnh châu, rồi hãy tấn công Ký châu.”

Tào Tháo liên tục gật đầu: “Hắn nghĩ quả nhiên chu đáo. Ngươi trở về nói cho hắn biết, bảo hắn chú ý, đặc biệt là trên chiến trường, tốt nhất đừng có tự mình ra trận. Ngươi là quản gia của hắn, ta biết công phu của ngươi không tồi, an toàn của hắn ngươi phải để ý mới được, không cho hắn làm mấy chuyện nguy hiểm. Ngươi nghe đây, Tử Vân không có chuyện gì, ngươi đi theo hắn coi như lập công, nếu hắn có chuyện, ngươi phải đi giúp hắn. Ngươi hiểu rõ chứ?”

Tần Dũng trong bụng nói nếu thật gặp nguy hiểm, ta cùng công tử không biết là ai cứu ai, ngoài miệng vội vàng đáp tuân mệnh.

Nghỉ ngơi một ngày ở thành Hồ quan, Tào Tháo để lại Lữ Bố trấn thủ trong thành, chính mình mang theo đại quân tiến tới Hồ quan. Liên quân dưới thành Hồ quan tan vỡ, cửa Hồ quan vẫn còn mấy vạn nhân mã, không diệt bọn chúng không được! Đối phó với cục diện hỗn loạn trước mắt, chỉ cần Trương Liêu là đủ rồi.

Tấn công cửa ải Hồ quan chính là đội quân chính quy của Cao Can, mang binh là tướng lĩnh thân tín của hắn, là huynh đệ trong nhà tên Cao Nguyên. Cao Nguyên được Cao Can rất tin tưởng, cũng là người trung thành. Sau khi dẫn năm vạn quân đuổi tới cửa Hồ quan, lập tức hạ lệnh tấn công mạnh mẽ. Thế nhưng, tuy rằng mấy ngày nay hắn xuống tay mạnh mẽ, đối mặt tới quân Trương Yến ương ngạnh phòng thủ, lại thêm địa thế cửa Hồ quan hiểm yếu, không làm được gì đã tổn thất gần hai vạn nhân mã.

Nhìn quan ải Hồ quan trước mặt dù không toàn vẹn nhưng trước sau vẫn cao lớn vững chãi, Cao Nguyên tức giận mắng liền một trận, Đặng Thăng là kẻ đần độn, khiến cho kẻ địch chiếm được vị trí mấu chốt này. Mắng thì mắng, nhưng vừa rồi tiểu binh đưa tin Cao Can đã chết tại thành Hồ quan khiến hắn không biết làm thế nào. Sau khi nghe tin này, phản ứng của hắn là không tin, tuyệt đối không tin. Thành Hồ quan dù Tào quân mạnh thế nào, cũng không thể giết được Cao Can được tới mười vạn đại quân bảo vệ. Có điều, hắn vẫn phái thám báo đi tới thành Hồ quan lấy tin tức, liên hệ cùng chủ soái.

Khác với hắn vẫn bình tĩnh, hai đội nhân mã vốn không thuộc quyền Cao Can đã bắt đầu hoảng loạn. Cửa Hồ quan đánh lâu vậy không hạ được, binh mã của bọn họ tổn thương nặng nề. Bọn họ không có thế lực riêng, không có địa bàn riêng, chẳng qua dựa vào kẻ khác để sinh tồn. Viên Thiệu thất thủ ở Lê Dương, Cao Can sống chết không rõ, liên hệ giữa Tịnh châu và Ký châu cơ bản bị gián đoạn, lúc này bán mạng cho Cao Can là không sáng suốt. Phải nghĩ lại đường lui cho mình.

Thám báo Cao Nguyên phái đi vẫn chưa có hồi âm, hắn luống cuống, lại liên tục phái ra ba đợt nữa. Hai ngày sau cuối cùng cũng nhận được tin: Cao Can thật sự đã chết, liên quân ngoài thành Hồ quan đại bại, bị Tào quân tiêu diệt. Tào Tháo tự mình dẫn năm vạn đại quân sắp tới nơi này.

Cao Nguyên tối tăm mặt mũi, quát to một tiếng, phun ra một búng máu, lập tức hôn mê. Đợi thân binh cứu hắn tỉnh lại, đám ô hợp trong quân đã chạy mất. Nhìn không đến hai vạn binh mã còn lại, Cao Nguyên cố chống đỡ, chỉ huy quân lùi lại, trước tiên trở lại thành Tấn Dương rồi tính tiếp.

Nhưng mà, Cao Nguyên muốn lui cũng không kịp. Lúc bọn chúng lui binh về tới đồng bằng, đại quân Tào Tháo đã đuổi tới. Hai cánh tàn quân chạy trốn trước đó đều đã thành vong hồn dưới đao của Tào quân, bao gồm cả chỉ huy của bọn chúng cũng táng thân dưới vó ngựa Hổ Báo kỵ. Tào Tháo tuyệt đối không nhân từ nương tay như ta, ông ta không hề buông tha cho đám người Cao Nguyên, mà ra lệnh giết toàn bộ những kẻ chống cự và đào vong, chỉ bỏ qua cho những kẻ hạ vũ khí đầu hàng. Cao Nguyên bị Sử Hoán một đao giết chết.

Đến lúc này, Cao Can chết, liên quân của Cao Can toàn bộ bị tiêu diệt. Ba ngày sau, lúc Tào Tháo chuẩn bị tiếp tục bắc thượng, nhận được tin quân của Diêm Nhu đã tấn công Tấn Dương. Tào Tháo không vội bắc thượng nữa, mà ở lại quận Thượng Đảng, lệnh cho tướng lĩnh dưới quyền mang binh xuất quân từ mọi hướng, bắt đầu tấn công toàn diện các thành trì lớn nhỏ ở Tịnh châu.

Tào Tháo sở dĩ không tới Tấn Dương, một là vì phía bắc đã có Diêm Nhu tấn công, tạm thời không cần ông ta nữa; hai là vì chờ tin tức của Chung Do. Chiến sự phía tây mới là điều Tào Tháo lo lắng. Thành bại ở nơi đó là mấu chốt quyết định Tào quân có thể thuận lợi chiếm được Tịnh châu hay không. Đương nhiên còn có Lưu Bị ở phương nam, cũng khiến Tào Tháo không ngừng dốc hết tâm can.

Quan Trung ở phía tây Trường An, nghênh chiến với quân Lương châu và liên quân Quách Viện Hung Nô chính là Chung Do, Chung Nguyên Thường. Chung Do là người văn phong trác tuyệt, thư pháp càng vô cùng đẹp, Tào Tháo với sở trường này luôn tán thưởng không thôi. Nhưng Tào Tháo càng coi trọng lòng trung thành và khả năng lãnh đạo của hắn. Hắn cũng là một thành viên trong nhóm cố vấn của Tào Tháo, Tào Tháo đối với hắn tin tưởng không kém gì với ta, đánh giá hắn không kém gì Tuân Úc. Không lâu sau khi Chung Do theo Hoàng đế tới Hứa Đô, đã được Tào Tháo phong làm Tư lục giáo úy, Trì tiết đốc quân Quan Trung, cũng tức là thay thế Tào Tháo quản lý toàn bộ vùng Quan Trung.

Chung Do không cô phụ hy vọng của Tào Tháo, lúc Tào Tháo khổ tâm gây dựng chính quyền ở Hứa Đô, hắn cũng tận tâm tận lực vì Tào Tháo mà bảo vệ yếu đạo Quan Trung, từ từ cắn nuốt lãnh địa của Ung châu. Trong hai năm, Tào Tháo có thể an tâm chinh phạt Từ châu, khai chiến với Viên Thiệu, cũng nhờ Chung Do quản lý Quan Trung vô cùng hiệu quả. Quan Trung trải qua nạn Đổng Trác và Lý Thôi, Quách Dĩ, cửa nhà tan hoang, Chung Do lại trong khoảng thời gian ngắn có thể thu thập lại Quan Trung, dung nạp đám người đầu hàng phản bội, bảo vệ được dân lưu vong, tích cực khai hoang, khiến Quan Trung một lần nữa tìm lại đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm, dân cư đông đúc, cho nên hắn ở nơi này cũng rất được lòng dân. Năm Kiến An thứ hai, Chung Do mang vỏn vẹn ba ngàn binh, lại dễ dàng tiến nhập Trường An, bằng tài thuyết khách của mình, khiến Hàn Toại, Mã Đằng hai người không chỉ chưa tấn công Trường An, còn cam tâm tình nguyện đưa con cháu tới Hứa Đô làm con tin, nguyện trung thành với triều đình. Đây cũng vì hắn hiện giờ đã phân liệt mua chuộc được cơ sở mà Mã Đằng gây dựng. Cũng nhờ vậy, hắn mới có thể thành công đứng chặn tại Quan Trung, ngăn cản đám tiểu thế lực ở quan ngoại nhòm ngó Trung Nguyên, kiềm chế Cao Can ở Tịnh châu, khiến hắn trước sau không thể vượt qua Hoàng Hà xuôi nam.

Chung Do sau khi bẩm báo với Tào Tháo chuyện Lương châu xuất binh, bản thân dẫn quân tới Đồng quan đón đánh liên quân của Hàn Toại, Mã Đằng và Hung Nô do Quách Viện cầm đầu xâm nhập Quan Trung. Chung Do rất thông minh, hắn không lấy ít địch nhiều, cũng không thủ tại chỗ hiểm, mà nhìn ra liên minh này vô cùng lỏng lẻo. Trước khi xuất binh, Chung Do phái ra một cao thủ du thuyết mới được phong huyện lệnh Trương Ký cùng người Nê Dương phương bắc Phó Cán đi trước tới đất Hàn, tiến hành phân tách, mua chuộc các cánh quân. Lại coi quân Hung Nô do Quách Viện chỉ huy là đối tượng công kích chính.

Trương Ký cùng Phó Cán hành động hết sức thuận lợi, cũng rất đúng chỗ. Dưới sự thuyết giáo hai mặt lợi hại, lại thêm sự thực là đại quân Viên Thiệu đã thất bại, Mã Đằng hoàn toàn quay cờ về phe Tào Tháo, cùng Chung Do trước sau giáp kích quân Quách Viện. Còn Hàn Toại hồi quân về Đồng Quan, tiếp tục làm chức quan của hắn.

Quách Viện vốn là cháu ruột Chung Do, nhưng lập trường chính trị lại hoàn toàn khác biệt, hắn là một kẻ ủng hộ Viên phái. Lần này khởi binh chính là chủ ý của hắn, mục đích là trợ giúp Viên Thiệu ở Lê Dương. Đáng tiếc, Viên Thiệu không có bản lĩnh như Quách Viện nghĩ, mà đại bại ở Thương Đình, quay trở về Nghiệp thành. Tin thất bại nhanh chóng ở Lê Dương vẫn chưa truyền tới chỗ Quách Viện, hắn vẫn đang ảo tưởng Tào quân sẽ đại bại, liền nhanh chóng đông tiến, giúp Viên Thiệu diệt Tào.

Mã Đằng phản bội là chuyện Quách Viện nằm mơ cũng không đoán được, mùi vị trước sau bị tập kích thật sự không tốt lành chút nào. Quách Viện không còn cách nào khác phải lựa chọn đột phá khỏi vòng vây của Mã gia ở Bình Dương, muốn tới chỗ Cao Can ở Tịnh châu nương nhờ. Nhưng Mã Đằng không cho hắn cơ hội này.

Đợi Chung Do dẫn quân đuổi tới, Quách Viện dưới sự tấn công của Mã gia quân gần như toàn quân bị tiêu diệt, bản thân Quách Viện cũng đã làm ma dưới đao Bàng Đức. Một trận đã tiêu diệt Quách Viện, Mã Đằng vô cùng cao hứng, đặc biệt cử con trai là Mã Siêu mang theo Bàng Đức cầm thủ cấp của Quách Viện tới chỗ Chung Do báo công lĩnh thưởng.

Chung Do đột nhiên nhìn thấy thủ cấp tái nhợt trong hộp kia, không thể kìm nén được, nước mắt lập tức trào ra, hắn cố gắng ngăn chặn nỗi thống khổ trong lòng, nghẹn ngào nói vài câu giao đãi với Mã Siêu và Bàng Thống, lệnh cho thân binh tiếp đón thật tốt hai người, bản thân xoay người bỏ vào lều, nhìn thủ cấp Quách Viện khóc lớn.

Mã Siêu và Bàng Đức thấy Chung Do bỏ đi, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Thân binh của Chung Do biết hai người nhất định không rõ nội tình, thở dài bước lên bẩm báo: “Hai vị tướng quân chớ trách đại nhân nhà tôi thất lễ, trong lòng ông ấy nhất định vạn phần đau khổ. Quách Viện này là ngoại chất trong nhà đại nhân. Đại nhân nhà tôi cùng tỉ tỉ vô cùng thân thiết, tất nhiên cũng rất thương yêu đứa cháu này. Lần này Quách công tử khởi binh, đại nhân tuy nói hận đến nhức răng, nhưng cũng không muốn thấy cậu ấy chết như vậy. Biết được cậu ấy đối địch với Mã đại nhân, liền biết cậu ấy sẽ thua. Đại nhân vội vã đuổi tới, vốn nghĩ có thể giữ mạng cho cháu, ôi, muộn một bước rồi.”

Mã Siêu cùng Bàng Đức chấn động, đặc biệt là Bàng Đức, Quách Viện là do hắn giết chết, trong lòng lập tức trở nên bất an. Hai người bất chấp mọi chuyện, vội tới gặp Chung Do giải thích. Mới vào gần lều trại, chỉ nghe tiếng Chung Do khóc lớn: “Đệ đã tới chậm. Xin lỗi tỉ tỉ, Đệ cũng không muốn nó chết, tha thứ cho đệ, tỉ tỉ.”

Thấy hai người bước vào, nhìn ánh mắt áy náy của Bàng Đức, Chung Do lắc đầu: “Viện bảo thủ hiếu thắng, lại không biết cách nhìn người. Ta đã nhiều lần khuyên nhưng nó không nghe, gặp họa hôm nay cũng là gây tội thì phải chịu tội. Với lại, hắn cấu kết với Hung Nô xuất binh, xâm phạm đất đai của ta, không đặt triều đình Hứa Đô vào mắt, đây chính là quốc tặc, đừng nói Bàng tướng quân không biết nó là ngoại chất của ta, cho dù biết, ngươi giết hắn cũng là vì nước lập công, lấy việc công làm đầu, cần gì phải xin lỗi? Có trách phải trách ta đây không xứng làm cữu cữu.”

Tào Tháo chờ tin ở Thượng Đảng, biết nguy cơ phía tây đã được giải trừ, cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối với nỗi đau tang gia của Chung Do, Tào Tháo thở dài: “Nguyên Thường tính tình sảng khoái, lại có thể công tư rõ ràng, đúng là đại trượng phu.” Rồi sai người mang thư khen ngợi, cũng xem như là an ủi tinh thần.

Tin tốt đến cả đôi mới thật sự vui vẻ. Lúc này, đại thắng Bác Vọng Pha cũng truyền tới. Tào Tháo tất nhiên vô cùng cao hứng, nguy cơ phía tây lẫn phía nam đều được giải trừ, khiến Tào Tháo tạm thời không cần phải lo lắng, có thể an tâm thu phục Tịnh châu, làm cơ sở đánh hạ dần dần những thành trì xung quanh Nghiệp thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.